Ngũ quan của Lý Tòng Hậu vặn vẹo cả lại.
Hai vị Thượng thư đứng gần ngay trước mắt thấy rõ rành rành, trong lòng cũng bị dọa không nhẹ.
Người cứu Lão Hầu gia là ai, lại khiến Hoàng đế giận đến thế?
Trong lòng nóng như lửa đốt, nhưng lại chẳng dám mở miệng hỏi, chỉ có thể âm thầm mắng Kỷ Cương mấy câu giả thần giả quỷ.
“Nhị vị Thượng thư hãy đến thiên điện nghỉ ngơi trước, trẫm có vài lời muốn hỏi Kỷ đại nhân.”
“Thần xin cáo lui.”
Hai người vừa đi, cơn giận của Lý Tòng Hậu không sao kìm nén được nữa, bèn túm lấy chén trà bên cạnh ném mạnh xuống đất.
Thiên hạ đều biết Cố Trường Bình đã bị xử trảm trước mặt ba quân, vậy mà giờ hắn lại hiển nhiên xuất hiện tại Biên Sa, chẳng khác nào tát mạnh vào mặt thiên tử.
Nếu không phải Lão Hầu gia trước khi xuất phát đã được hắn báo trước chân tướng, chẳng phải ngay cả Lão Hầu gia cũng sẽ cho rằng hắn là vị Hoàng đế nhu nhược bất tài hay sao?
Đôi mắt Lý Tòng Hậu đỏ rực, nhìn Kỷ Cương một cái: “Kỷ đại nhân, chuyện này, ngươi thấy thế nào?”
Kỷ Cương trả lời: “Thần cho rằng, việc này là do Cố Trường Bình Cố Dịch làm ra, nhằm vào hai xác chết treo nơi cửa thành.”
Thi thể của Thịnh Vọng và Cố Ấu Hoa bị đưa về kinh thành, khiến Hoàng đế giận dữ cực độ.
Cẩm Y vệ là chó mà Hoàng đế nuôi.
Thịnh Vọng thân là thủ lĩnh Cẩm Y vệ, chẳng những quay lại cắn chủ một cái, còn giả chết để cùng Cố Ấu Hoa bỏ trốn đó là đại nghịch bất đạo.
Thiên tử nổi giận, ngàn dặm đầu rơi.
Dù Lý Tòng Hậu có bao dung nhân hậu đến đâu, cũng không nhịn được lệnh đánh xác hai người bọn họ đến cả trăm roi, l*t s*ch áo quần, treo lên cổng thành cho dân chúng xem.
Một người là hoạn quan không gốc; một người là tiểu thư từng khuynh quốc khuynh thành giờ bị treo tr*n tr**ng, khiến dân kinh thành đổ xô đến xem như đi hội, nhổ nước bọt vào xác, mắng: “Cẩu hoạn!”
“Đồ đ*!”
Suốt mười ngày trời, cửa thành náo nhiệt như ngày lễ.
Tin tức tất sẽ truyền đến Bắc phủ. Người thân duy nhất chết không tử tế, Cố Trường Bình làm sao cam lòng, làm sao có thể cam lòng?
Lấy răng đổi răng, lấy mắt đổi mắt.
Cho nên hắn mới nghênh ngang xuất hiện ở Biên Sa, một là để tuyên cáo thiên hạ rằng hắn vẫn chưa chết, Hoàng đế chỉ giở trò đánh tráo, lừa gạt dân chúng.
Hai là muốn hạ thủ từ gốc, thuyết phục Định Bắc Hầu khởi binh tạo phản, chặt đứt đường lui của Hoàng đế.
“Chuyện xảy ra đúng lúc như vậy, chẳng qua là trò diễn do Cố Trường Bình đạo diễn.” Kỷ Cương nói tiếp: “Từ Tướng quân từng theo học Cố Trường Bình, trước khi Từ tướng quân tới Biên Sa, chính Cố Trường Bình đã đích thân tiễn hắn ra khỏi thành. Quan hệ thầy trò giữa họ rất sâu sắc. Hoàng thượng, không thể không đề phòng!”
Con ngươi đang co rút của Lý Tòng Hậu dần dần giãn ra, ánh lên tia sáng lạnh lẽo lốm đốm: “Kỷ đại nhân cho rằng, trẫm nên phòng thế nào?”
Kỷ Cương không ngờ Hoàng đế lại hỏi như vậy, khựng lại.
“Là giam Lão Hầu gia, hay cách chức Từ Thanh Sơn?”
Kỷ Cương ngẩng đầu nhìn Hoàng đế, bị ánh mắt kia dọa cho run lẩy bẩy, vội khom người trả lời: “Thần không dám vọng ngôn.”
“Ngươi đúng là không thể vọng ngôn.” Lý Tòng Hậu thu ánh nhìn lạnh lùng về, nói: “Trước lúc băng hà, tiên đế từng căn dặn trẫm: nghi ai thì nghi, chớ nghi người Từ gia.”
“Tiên đế anh minh!” Lý Tòng Hậu lạnh lùng thu hồi ánh mắt: “Vương Trung?”
“Lão nô có mặt!”
“Truyền ý chỉ của trẫm, lệnh thống lĩnh cấm quân Quách Trường Thành dẫn hai ngàn binh đi đón Lão Hầu gia!”
Kỷ Cương thấy Hoàng đế chẳng những không nghi ngờ, trái lại còn phái Quách thống lĩnh đi đón, ơn huệ như thế, người đời mấy ai có được?
“Hoàng thượng anh minh, Định Bắc Hầu một lòng vì nước, trung hiếu nhân ái, tất không bị lời đường mật của nghịch tặc mê hoặc. Là tiểu nhân lòng dạ hẹp hòi của thần!” Lý Tòng Hậu không phủ nhận, thản nhiên nói: “Chuyện liên quan tới Định Bắc Hầu hôm nay, trẫm chưa từng nghe. Nếu sau này có lời đồn thổi loan truyền, Kỷ đại nhân…”
Kỷ Cương vội quỳ xuống: “Xin Hoàng thượng yên tâm, thần xin lấy đầu mình ra bảo đảm.”
Lý Tòng Hậu không giống như mọi lần lập tức cho đứng lên, mà chỉ nhìn hắn thật sâu, lạnh giọng nói: “Tấm lòng trung không thể lay chuyển, lòng quân lại càng không thể dao động. Về sau nếu có bất kỳ tin tức gì về Từ gia hoặc Biên Sa, phải trực tiếp tâu cho trẫm, tuyệt đối không được kể cho ai nghe.”
“Thần tuân chỉ!”
“Đi đi!”
“Thần cáo lui!”
Kỷ Cương khom người lui ra khỏi đại điện, vừa sờ sau gáy lập tức thấy ướt đẫm mồ hôi.
Ngẩng đầu thì thấy Vương Tử Trừng, Binh bộ thượng thư lẽ ra đang uống trà, sưởi lửa trong thiên điện lại vội vã chạy ngược trở về.
Hai người lướt qua nhau, Vương Tử Trừng không dừng bước, chỉ gật đầu với Kỷ Cương.
Tim Kỷ Cương khựng một nhịp, vô thức ngẩng đầu nhìn về phía bắc.
Phía bắc trời đen kịt, khí thế ngột ngạt như giông bão sắp ập đến.
…
“Hoàng thượng, trong quân khẩn cấp báo tin.”
Vương Tử Trừng thở hổn hển: “Diệp tướng quân chủ động xuất binh rồi.”
Lý Tòng Hậu bật dậy: “Khi nào?”
“Hai ngày trước.”
Vương Tử Trừng liếc nhìn sắc mặt Hoàng đế, vội nói tiếp: “Còn một tin vui nữa, trưởng sử phủ Hạo Vương Cát Thành đã phản bội.”
Mỗi chữ như sấm nổ bên tai, trong đồng tử đen kịt của Lý Tòng Hậu tràn đầy vẻ kinh hoàng.
Khi tiên đế còn sống, đã âm thầm sắp đặt mật thám bên cạnh các phiên vương, mà Cát Thành là một trong số đó.
Y ở cạnh Hạo Vương hơn mười năm, rất được hắn tin tưởng.
Hôm Hạo Vương vào kinh, hắn cố nhịn không triệu kiến y, mà chuyển sang nhắm vào Hạo vương phi.
Hạo vương phi là phụ nữ, kiến thức có hạn, Hạo Vương tuyệt đối sẽ không nói bí mật quân sự cho nàng.
Sớm muộn cũng phải đối đầu với Bắc phủ, hắn không muốn để quân cờ là Cát Thành bị bại lộ quá sớm, hy vọng giữ lại đến thời khắc then chốt, có thể phát huy tác dụng bất ngờ.
Ai ngờ… y lại tự ý phản bội, đào thoát khỏi phủ Hạo vương?
Lý Tòng Hậu cảm thấy như bị ai đó giáng cho một gậy vào đầu, mắt tối sầm, hồi lâu mới run run hỏi: “Tại sao?”
Vương Tử Trừng thấy sắc mặt Hoàng đế khó coi, càng thêm nghi ngờ, chẳng phải đây là một tin mừng sao?
“Hoàng thượng, nhất định là Cát đại nhân không muốn làm đồng bọn với Hạo vương, nên mới từ bỏ bóng tối quay về với ánh sáng.”
“Ngươi thì biết cái gì?” Lý Tòng Hậu gầm lên khản cả giọng: “Hắn là người của trẫm, trẫm chưa cho phép, hắn sao dám hành động?”
Mọi biểu cảm trên mặt Vương Tử Trừng đông cứng lại, há miệng nhưng không thốt được lấy một lời.
“Người đâu, người đâu!” Lý Tòng Hậu đột nhiên gào lên.
Vương Trung vừa truyền tin trở về, nghe thấy tiếng quát giận dữ lập tức rùng mình, vội vã chạy vào.
“Hoàng thượng!”
“Lập tức phái người tới quân doanh, điều tra rõ ràng, minh bạch cho trẫm!”
Vương Trung sửng sốt, ánh mắt vô thức liếc nhìn Vương Tử Trừng đang quỳ trên đất, chuyện truyền tin trong quân là do Binh Bộ phụ trách, một thái giám như ông…
“Khốn nạn, còn không mau đi!”
Một tấu chương bị ném tới, Vương Trung lãnh trọn, định lên tiếng trình tấu thì thấy Vương Tử Trừng đã từ dưới đất bật dậy, hoảng hốt nói: “Hoàng thượng, thần sẽ lập tức phái người đi ngay.”
Đợi bóng lưng Vương Tử Trừng khuất hẳn, Lý Tòng Hậu mới mệt mỏi ngồi phịch xuống long ỷ, nét mặt phức tạp, vừa bi thương vừa phẫn nộ.
Phía bắc nhất định đã xảy ra chuyện gì đó, bằng không Cát Thành tuyệt đối không hành động như thế.
Nhưng…
Rốt cuộc là chuyện gì?
Giờ phút này, Lý Tòng Hậu hận không thể mọc cánh, bay thẳng đến Bắc phủ.
Chứ không phải ngồi trên chiếc long ỷ cao ngạo lạnh lẽo này, kiệt sức chờ đợi tin tức, cẩn trọng đề phòng…
Từng người bên cạnh mình!