Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 749

Cánh cửa sổ két một tiếng mở ra.

Lộ ra một gương mặt, gương mặt ấy bình thường chẳng có gì nổi bật, duy chỉ có đôi mắt là sáng rực lạ thường.

Tĩnh Bảo dụi dụi mắt, cảm thấy như mình hoa mắt rồi.

Cố Trường Bình nhảy qua cửa sổ vào phòng, xoay người khép lại cánh cửa, gọi một tiếng: “A Bảo.”

Tĩnh Bảo “ừ” một tiếng, vai run run.

Cố Trường Bình cũng không tiến lại gần, chỉ đứng cách một trượng, lặng lẽ nhìn nàng.

Đêm hè oi bức, ve sầu kêu râm ran, dế cũng không chịu thua kém, thời gian trở nên khó cảm nhận, tựa như chỉ là một cái chớp mắt, lại cũng dài đằng đẵng khiến người ta kinh hồn.

Cuối cùng, người ấy bước tới gần, hơi thở rơi xuống trên trán nàng.

“Đau không?”

“Đau chết đi được!”

“Để ta xem nào!”

Hắn cẩn thận vén mấy sợi tóc lòa xòa của nàng lên, từ từ tháo lớp băng trắng che vết thương, động tác nhẹ nhàng như sợ chạm vỡ thứ gì đó mong manh.

Không hề có dấu hiệu báo trước, hai hàng nước mắt lặng lẽ lăn dài.

Nàng ấm ức cắn môi: “Cố Trường Bình, sao giờ chàng mới đến, ta đau muốn chết rồi đây này!”

Giọng điệu ấy là đang làm nũng.

Là giọng điệu mà người ngoài không bao giờ có thể nghe được, càng không thể tưởng tượng ra được.

Cố Trường Bình cúi đầu thổi nhẹ vào vết thương mấy cái, rồi lại cẩn thận băng bó lại như cũ, sau đó dang tay ôm nàng vào lòng.

Mềm mại như ngọc, lại cảm thấy không chân thực chút nào.

Bàn tay hắn dọc theo sống lưng nàng mà vuốt lên đến tận chiếc cổ mảnh mai, mới hài lòng mà thở phào một hơi.

Có quá nhiều điều muốn nói, có quá nhiều câu muốn hỏi, cuối cùng lại chỉ bật ra một tiếng: “A Bảo à!”

Tâm trạng cuộn trào trong lòng Tĩnh Bảo bỗng dưng tan biến không dấu vết.

Tựa như bao đớn đau, bao giày vò, bao lần lo lắng thấp thỏm… đều là vì chờ đợi một tiếng gọi này.

“A Bảo, chuyện của chàng ta đều biết rồi.”

Tĩnh Bảo không hỏi hắn biết được những gì, chỉ hỏi: “Vậy nên, chàng tới cướp dâu à?”

Cố Trường Bình: “Ban đầu tính tới cứu người, đến nơi rồi mới phát hiện hóa ra là phải cướp dâu.”

Tĩnh Bảo lí nhí: “Thế… chàng tính cướp kiểu gì?”

Cố Trường Bình dường như đã có sẵn kế hoạch trong đầu: “Một là cướp công khai, hai là cướp âm thầm.”

Tĩnh Bảo ngẩng cằm lên: “Nói ta nghe thử xem.”

Cố Trường Bình cúi đầu nhìn nàng, mỉm cười nói: “Cướp công khai là đường đường chính chính xông vào kinh thành.”

Tĩnh Bảo: “Thế cướp âm thầm là sao?”

Ánh mắt Cố Trường Bình sâu thẳm hơn vài phần: “Bây giờ đi theo ta luôn!”

Tĩnh Bảo im lặng rất lâu, rồi thành thật nói: “Ta không thích lén lút vụng trộm, hay là chúng ta cứ cướp công khai đi!”

Trong ánh mắt Cố Trường Bình thoáng xẹt qua sự tia đau đớn: “…Cướp công khai thì không chắc lắm.”

Tĩnh Bảo nghiêm túc hỏi: “Khả năng được năm phần không?”

Cố Trường Bình cũng nghiêm túc trả lời: “Cũng chỉ có năm phần thôi.”

Tĩnh Bảo lại chui vào lòng hắn lần nữa: “Thế là đủ rồi.”

Giọng nói của nàng truyền đến từ lồng ngực, kèm theo đó là cảm giác đau nhói, cô gái ngốc này không chịu theo hắn đi là vì trong lòng còn nhiều vướng bận.

“Ngốc quá!” hắn khẽ khàng gọi.

Trong phòng lại trở nên tĩnh lặng, ánh nến rọi lên hai người, như phủ một tầng sương mờ mịt.

“Chàng…”

“Nàng…”

Một người ngẩng đầu, một người cúi đầu, cùng lúc cất lời, lại cũng đồng thời nở nụ cười.

Ánh mắt Cố Trường Bình tràn đầy cưng chiều: “Nàng nói trước đi!”

Tĩnh Bảo: “Tính lúc nào đi?”

Cố Trường Bình: “Sao nàng biết ta định đi?”

Tĩnh Bảo: “Lẽ nào chàng muốn ở lại?”

Cố Trường Bình cười khổ: “Học được trò vặn vẹo tiên sinh từ bao giờ thế?”

Tĩnh Bảo bĩu môi: “Bây giờ chàng là Cố Trường Bình, đâu còn là Cố tiên sinh nữa.”

Cố Trường Bình trầm mặc rất lâu, nói: “Gặp nàng xong là ta phải đi.”

Nghe hắn nói vậy, Tĩnh Bảo cũng hiểu, tám phần là nghe tin nàng gặp chuyện nên vội vã buông hết mọi việc mà chạy tới đây.

“Chiến sự sẽ kéo dài bao lâu nữa?” Nàng hỏi.

Cố Trường Bình suy nghĩ hồi lâu, rồi mới mở miệng: “Nhanh thì ba tháng, chậm thì ba năm.”

Tĩnh Bảo thở dài: “Ba năm, ta đã hai mươi lăm tuổi rồi.”

Cố Trường Bình bỗng bật cười: “Vậy ta cố gắng tranh thủ xong trong ba tháng!”

Tĩnh Bảo lắc đầu: “Thôi, hay là cứ ba năm đi?”

Cố Trường Bình sững lại: “Vì sao?”

Tĩnh Bảo: “Ta không muốn phải đi thu dọn xác các người sớm như vậy.”

Chân bị thương của Cố Trường Bình đột nhiên đau nhói, hắn buông một tay ra chống lên chiếc bàn nhỏ bên cạnh để giữ vững thân thể.

Im lặng một lúc, hắn nhẹ giọng nói: “Ta sẽ cố sống sót, cũng cố gắng giữ được mạng người đó cho nàng.”

Tĩnh Bảo giật mình, ánh mắt lại ngước lên, trong mắt lóe sáng: “Thật sự có thể sao?”

“Nói đúng là… không chắc.”

Chuyện không nắm chắc, hắn chưa từng hứa bừa.

Tĩnh Bảo cũng không thấy thất vọng, chỉ một câu “cố gắng” của hắn thôi, đã đủ lắm rồi.

Sợ hắn buồn, Tĩnh Bảo lại đùa: “Chàng giữ được mạng hắn thì không giữ được ta rồi.”

Câu này, mang hai ý.

Cố Trường Bình chỉ biết cười bất lực: “Vậy thôi, chúng ta đi đường âm thầm vậy!”

Tĩnh Bảo trừng mắt nhìn anh: “Đi con đường đó, chưa nói đến nhà họ Tĩnh, chỉ tính hai học trò kia của chàng thôi là đủ xui xẻo rồi.”

Cố Trường Bình khinh khỉnh: “Bọn họ liên quan gì tới ta?”

Tĩnh Bảo chớp mắt một cái: “Cố Trường Bình, từ khi chàng vào Bắc phủ, miệng lưỡi trở nên cứng rắn thật đấy!”

Ý ngoài lời là: tim hắn thì vẫn mềm như cũ.

Bị nàng nhìn thấu, trong lòng Cố Trường Bình chỉ toàn niềm vui.

Nàng hiểu hắn.

Cũng chỉ có nàng hiểu nắn!

“A Bảo, sao nàng cứ thích vặn vẹo tiên sinh thế hả?” hắn giả vờ giận.

“Bởi vì hồi trước bị chàng hành quá nhiều, phạt viết chữ, phạt chép sách, phạt quỳ… Giờ ta chỉ muốn đòi lại chút công bằng thôi!”

Ánh mắt Cố Trường Bình bỗng sáng lên đầy ẩn ý: “Hay là… đổi cách khác để đòi lại đi?”

Tĩnh Bảo: “Đổi thế nào?”

Môi hắn lành lạnh chạm lên, mang theo sự dịu dàng đầy thương xót…

Trái tim Tĩnh Bảo tựa tiếng xướng của đào kép trên sân khấu, lúc lên cao, lúc trầm xuống, ngân nga mãi không dứt…

Dù lưu luyến, dù chưa đủ, Cố Trường Bình vẫn lý trí buông nàng ra.

“Ta đưa lão Kỷ đến rồi, em mau sắp xếp để hắn bắt mạch cho đại tỷ nàng.”

Tĩnh Bảo giật mình: “Ông ấy…”

“Đúng là có chút bản lĩnh thật.”

Cố Trường Bình nói lướt qua: “Qua giờ Tý chúng ta sẽ xuất phát, không còn nhiều thời gian.”

Tĩnh Bảo vội nói: “Đại tỷ ta đang ở hầu phủ, ta đi đón tỷ ấy ngay.”

Cố Trường Bình nghĩ một lúc: “Vậy phiền toái. Nàng dẫn lão Kỷ đi thẳng đến đó là được, đừng lo, phía nam chẳng ai nhận ra hắn.”

Tĩnh Bảo: “Thế còn chàng?”

Cố Trường Bình: “Ta còn phải đi gặp một người.”

Tĩnh Bảo: “Ai?”

Cố Trường Bình: “Thịnh Nhị!”

Tĩnh Bảo còn chần chừ: “Vậy…”

Cố Trường Bình chạm môi lên trán nàng: “Yên tâm, ta còn phải để nàng có thêm lần ‘đòi lại’ nữa thì mới nỡ đi!”

“…”

Đôi mắt Tĩnh Bảo dưới ánh nến long lanh như nước.

Người này, chẳng lẽ là con giun trong bụng nàng sao?

Xe ngựa đi từ cổng phụ ra ngoài, do chính A Nghiễn đánh xe.

Bên trong, lão Kỷ trừng trừng nhìn cô gái trước mặt, nhưng trong lòng thì đang rủa một kẻ khác.

Tên khốn Cố Trường Bình!

Tự mình đi tình tứ với người ta, lại ném hắn cho một tên nhóc con tên là A Nghiễn gì đó, mặt lạnh như tiền, ba cái bạt tai cũng chẳng nặn ra nổi một tiếng, là hạng người gì vậy?

“Thần y, ta đã làm gì ông đâu…”

Tĩnh Bảo nghi hoặc nhìn ông: “Sao ông cứ nhìn ta chằm chằm thế?”

Lão Kỷ đảo mắt, liếc qua đôi môi sưng nhẹ của Tĩnh Bảo, cố tình hừ một tiếng: “Một cô gái đã đính hôn thì nên giữ gìn lễ hạnh, gian díu tư tình… là phải dìm xuống ao đó!”

Nói xong, trên mặt ông lộ vẻ khoái chí.

Mau!

Khóc cho ông đây xem cái nào!

Chưa kịp đợi nước mắt, lại thấy nàng cười nhạt một cái.

“Thần y, đàn ông các người thì được tam thê tứ thiếp, ôm trái ôm phải, còn bọn ta là phụ nữ thì không được tìm một tên mặt trắng* sao?”

* Từ gốc là tiểu bạch kiểm dùng để chỉ đàn ông có ngoại hình trắng trẻo, đẹp trai, ăn diện bảnh bao nhưng bị cho là “dựa hơi” phụ nữ, không có bản lĩnh, sống dựa vào người khác, đặc biệt là sống dựa vào phụ nữ.

“…”

Mắt lão Kỷ suýt nữa thì trợn rớt ra ngoài.

Nàng, nàng, nàng… dám gọi họ Cố là… tên mặt trắng sao?

Bình Luận (0)
Comment