Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 764

“Nương nương?”

“Nương nương?”

“A…!”

Tô Uyển Nhi Bảo chợt bừng tỉnh: “Chuyện gì vậy?”

“Vừa rồi Tạ Thái y rời đi, nương nương lập tức như người mất hồn, không biết đang nghĩ gì.”

Thẩm cô cô bưng chén thuốc tới: “Tới giờ uống thuốc rồi.”

“Ra ngoài hết đi, không có lệnh của bổn cung, ai cũng không được vào.”

“Vâng!”

Đám cung nữ lui ra ngoài, Tô Uyển Nhi vươn ngón tay trắng ngần như ngọc, kéo lấy tay áo Thẩm cô cô: “Cô cô, ta thấy có gì đó không ổn!”

“Không ổn chỗ nào?”

“Giữa Thám hoa lang và Cố Trường Bình có điều gì đó không đúng.”

Câu này khiến Thẩm cô cô giật bắn mình: “Nương nương xin đừng nói bừa, lời này không thể tùy tiện nói ra.”

“Ngươi còn nhớ lúc đầu Thám hoa lang vào Mật Thư đài như thế nào không?”

“Sao lại không nhớ? Đại gia nhờ người gửi lời nhắn, nương nương thuận miệng nói một câu trước mặt lão gia, mới thành ra chuyện đó.”

“Hồi đó ca ca ta nói người này sẽ giúp được ta trong tiền triều, ai ngờ, vào Mật Thư đài rồi mà chẳng giúp được chút gì.” Tô Uyển Nhi cau mày: “Ta đoán người nàng thật sự muốn giúp là Cố Trường Bình. Bởi chỉ có vào Mật Thư Đài, mới dò được động tĩnh trong triều đình.”

“Chuyện này… chuyện này…” Mặt Thẩm cô cô tái mét.

“Cố Trường Bình bị Hạo Vương phi vạch tội, họ Tô cũng vì thế mà dính líu, rơi vào tay Cẩm Y vệ. Nhà họ Tô chẳng có liên quan gì đến Thám hoa lang, nàng mạo hiểm cầu đến Tạ Thái y, là vì cớ gì?”

Tô Uyển Nhi hừ một tiếng: “Cố Trường Bình có năm đồ đệ, trừ Từ Thanh Sơn và Uông Tần Sinh đang ở Giang Nam, trong kinh chỉ còn Tiền Tam Nhất và Cao Triều. Vậy mà Cố Trường Bình chẳng dặn ai, chỉ giao chuyện khó khăn nhất cho Tĩnh Văn Nhược. Ngươi nói xem, giữa họ chỉ đơn thuần là thầy trò thôi sao?”

“Nương nương…” Thẩm cô cô l**m môi, không sao nói nổi nửa lời.

“Chắc chắn không phải!” Tô Uyển Nhi bật cười nhạt lẽo: “Cô cô, ta có dự cảm, người Tĩnh Văn Nhược thích không phải là Từ Thanh Sơn, mà là Cố Trường Bình. Nàng là nhân tình bí mật của Cố Trường Bình.”

Khoác da nam nhân nhưng bản chất chẳng phải vẫn là nữ tử?

Nữ giả nam trang vốn nên giấu giếm cẩn thật, lấy đâu ra dũng khí vào Mật Thư Đài, ở ngay dưới mí mắt thiên tử?

Chỉ có một khả năng: vì người trong lòng!

Phàm là nữ nhân, đều không thoát nổi một chữ tình!

Bất chợt.

Tô Uyển Nhi lại nghĩ đến một việc.

Mấy năm trước, thái độ của Cố Trường Bình với nàng thay đổi hẳn, không còn chút lưu luyến xưa cũ. Nàng từng nghi ngờ bên cạnh hắn có nữ nhân, nhưng điều tra mãi vẫn không ra là ai.

Nàng nhớ rất rõ, năm đó là năm đầu tiên Tĩnh Văn Nhược và Cao Triều vào Quốc Tử Giám.

Lẽ nào…

Khi ấy Cố Trường Bình đã biết nàng ta giả trai, bèn động tâm từ dạo đó?

“Nương nương, những chuyện này đều không có chứng cứ. Uống thuốc thôi, thuốc nguội cả rồi.”

“Cô cô không tin sao?”

“Không phải là không tin, chỉ là nàng thích ai, là người của ai, có liên quan gì đến chúng ta đâu.” Thẩm cô cô khuyên nhủ: “Nương nương khổ lắm mới có được cơ hội trở lại ngày hôm nay, nên sống yên ổn, dạy dỗ hoàng tử gia cho tốt, cớ gì phải bận lòng vì những chuyện chẳng liên can?”

“Ngươi không hiểu. Nếu nàng thật sự là người của Cố Trường Bình thì chuyện này lại liên quan lớn đến chúng ta.”

Tô Uyển Nhi nhướng mày: “Nhỡ đâu nàng khuyên được Từ Thanh Sơn quy hàng thì sao?”

Thẩm cô cô cảm thấy nàng như thể bị ma ám: “Nương nương, Từ Tướng quân làm sao có thể hàng?”

“Cho dù Từ Thanh Sơn không hàng, nhưng lỡ như hắn thua trận thì sao? Lỡ như Cố Trường Bình kéo quân đến sát thành thì sao?”

“Choang!”

Chén thuốc trong tay Thẩm cô cô rơi xuống đất, mồ hôi lạnh túa ra ào ạt.

“Có phải người của Cố Trường Bình hay không, chỉ cần thăm dò ca ca ta là biết!”

Ánh mắt Tô Uyển Nhi sâu thẳm lạnh lẽo nhìn cô cô, cười nhạt một tiếng: “Cố Trường Bình có thể giấu tất cả mọi người, nhưng tuyệt đối sẽ không giấu ca ca ta.”

Tô phủ

Dù gọi là bữa cơm đoàn viên nhưng trên bàn chỉ có ba người, Tô Thái phó  đãđược triệu vào cung dự yến.

“Đại gia, Thẩm cô cô trong cung tới!”

Sao bà ta lại đến?

Tô Bỉnh Văn vội vàng dặn vợ con: “Ta ra ngoài một lát rồi về.”

Tạ Lan cũng đứng dậy theo: “Có cần ta đi cùng không?”

“Không cần!”

Tô Bỉnh Văn xót vợ đang mang thai, không nỡ để nàng phải đứng lên cúi xuống: “Cua có tính hàn, nàng ăn ít thôi.”

Vào chính sảnh, sau khi hành lễ, Thẩm cô cô chỉ vào rổ cua đặt dưới đất: “Cua từ phương Nam đưa tới, vừa béo vừa ngon. Nương nương nhớ tiểu thiếu gia Niệm Mai thích ăn, nên sai lão nô mang đến.”

Tô Bỉnh Văn lập tức vén áo quỳ xuống tạ ơn.

“Dạo này nương nương thế nào?” Hắn đứng dậy hỏi.

“Nhờ phúc của lão gia, mọi sự vẫn ổn. Nương nương còn có vài lời muốn nhờ lão nô hỏi Đại gia một câu.”

Ánh mắt Thẩm cô cô lướt nhẹ qua căn phòng, không nói tiếp nữa.

Đám hạ nhân thức thời lui xuống.

Tô Bỉnh Văn nói: “Có gì, cô cô cứ hỏi.”

Thẩm cô cô bước lên một bước, hạ giọng thật thấp: “Nương nương muốn hỏi, trong kinh còn ai là người quan trọng với Cố Trường Bình không?”

Nụ cười hiền hòa trên mặt Tô Bỉnh Văn chợt tắt: “Nàng muốn làm gì?”

“Nương nương chỉ là nữ nhi thường tình, có thể làm được gì chứ? Chỉ là thay Hoàng thượng hỏi một câu. Đại gia nếu biết thì nói, nếu không biết, nương nương tự sẽ che chở cho người.”

Nghe thế, lòng Tô Bỉnh Văn mới vơi đi một chút bất an.

“Ngươi về nói với nương nương, ta và Cố Trường Bình đã đoạn tuyệt quan hệ, chuyện của hắn, ta không biết gì cả!”

“Vậy mới đúng!” Thẩm cô cô cũng không nói thêm gì: “Chẳng mấy chốc cửa cung sẽ đóng, lão nô xin cáo lui.”

Tô Bỉnh Văn âm thầm thở phào nhẹ nhõm: “Để ta tiễn cô cô.”

Trở lại bàn ăn, chỉ còn lại một mình Tạ Lan.

“Niệm Mai đâu rồi?” Tô Bỉnh Văn hỏi.

Tạ Lan chỉ tay cười nói: “Bắt được một con dế, đang chơi vui lắm. Phải rồi, người trong cung đến có việc gì sao?”

Tô Bỉnh Văn xua tay, đợi hạ nhân lui hết mới hạ giọng: “Hỏi ta xem trong kinh còn ai là người quan trọng với Cố Trường Bình không.”

Lông mày Tạ Lan không giấu được mà giật giật.

Tô Bỉnh Văn thấy tay nàng run lẩy bẩy, bèn nắm chặt lấy, trấn an: “Đừng sợ, chỉ là thay Hoàng thượng hỏi một câu thôi.”

“Ôi…”

Tạ Lan vừa thở phào được nửa hơi, lại nghẹn lại.

Thay Hoàng thượng hỏi?

Tức là Hoàng thượng đã động tâm niệm này rồi!

“Có nên gửi tin cho Thất gia, bảo nàng cẩn thận không?”

Tô Bỉnh Văn suy nghĩ hồi lâu: “Chỉ e Tĩnh phủ có người theo dõi, ngày mai ta sẽ tới lầu Ngoại Lâu, nhờ người bên đó chuyển lời tới Thất gia.”

“Chàng ngày nào cũng ở nhà, đột nhiên ra ngoài sẽ bị để ý. Để thiếp đi, thiếp chỉ là một lang trung, không ai chú ý.”

“Vậy cũng được!”

Gặp chuyện như thế, Tô Bỉnh Văn không còn tâm trạng ăn uống, đành dìu Tạ Lan ra vườn tản bộ.

Nhìn vầng trăng sáng nơi cuối trời, hắn ngập ngừng: “Lan nhi, hắn tuy là loạn thần tặc tử, ta lẽ ra phải hận hắn… nhưng cứ nghĩ đến hắn và Quân Tiện, nghĩ đến những tình nghĩa thuở thiếu thời, ta lại thấy nỗi hận này nhạt đi rất nhiều. Khó thật…”

Tạ Lan hiểu rõ hai chữ “khó thật” kia, ẩn chứa bao nhiêu giằng xé và đau đớn thắt lòng.

“Chàng vẫn chưa phải người khó nhất.” Tạ Lan thì thầm: “Thất gia mới thực sự là người khó khăn nhất. Thiếp thật chẳng biết những ngày tháng như thế, nàng đã sống ra sao…”

Bình Luận (0)
Comment