Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 766

Sắc mặt Cố Trường Bình điềm tĩnh, không nhìn ra chút gợn sóng cảm xúc nào, nhưng chỉ có hắn mới biết rõ, tim mình đang đập dồn dập không ngừng.

Phản ứng của Từ Thanh Sơn nhanh hơn nhiều so với dự liệu của hắn.

Quá nhạy bén!

Hắn hít sâu một hơi, quát một chữ: “Bắn!”

Mưa tên trút xuống như vũ bão, kế đó là cuộc cận chiến tàn khốc.

Từ Thanh Sơn như con báo săn bật khỏi bụi cỏ, rút trường đao, xông thẳng về phía Cố Trường Bình.

Cố Trường Bình cười nhạt, hai chân kẹp lấy bụng ngựa, lao thẳng tới nghênh chiến.

Trong chớp mắt, hai người đã giao đấu mười mấy hiệp ngay trên lưng ngựa.

Mỗi chiêu đều là sát chiêu, chiêu nào cũng đoạt mạng.

Lông mày Cố Trường Bình càng lúc càng chau lại.

Đao của tướng quân, sắc bén;
Tay cầm đao, vững vàng;
Thân thể còn trẻ, giống hệt con tuấn mã dưới thân hắn, bộc phát sức mạnh kinh người.

Ánh mắt Cố Trường Bình tối lại, kiếm dài đâm thẳng vào ngựa.

Phản ứng của Từ Thanh Sơn nhanh đến mức khó tin, nhảy bật lên, một cước đá vào thanh kiếm, thuận đà chém về phía Cố Trường Bình.

Khoảng cách quá gần, chiêu này hắn căn bản không thể né, đành phải nhảy khỏi ngựa.

Từ Thanh Sơn không bỏ lỡ sơ hở này, phóng tới chỉ trong hai bước.

Hắn thoáng do dự giữa tung quyền hay chém đao thì bất ngờ bị Cố Trường Bình tung một cước cực mạnh trúng ngay ngực.

Từ Thanh Sơn bị đá văng ra ngoài.

Hắn lăn một vòng dưới đất, xoay người quét ngang mắt cá chân Cố Trường Bình.

Chiêu này vừa nhanh vừa độc. Chân Cố Trường Bình từng bị thương, phản ứng chậm hơn một nhịp, chỉ còn cách nghiến răng chịu đòn.

Thân thể ngã rầm xuống đất.

“Tiên sinh!”

Từ xa, Đoạn Cửu Lương trừng to mắt gào lên.

Nhưng điều hắn nằm mơ cũng không ngờ lại xảy ra.

Cố Trường Bình giơ chân quét ngang, khiến Từ Thanh Sơn ngã nhào xuống đất, nhân cơ hội đè lên, khóa chặt cổ hắn.

Từ Thanh Sơn kinh hoảng trừng mắt nhìn hắn.

Trong ký ức của hắn, Cố Trường Bình là người nho nhã, lịch thiệp, không ngờ thân thủ lại lợi hại đến thế.

Ánh mắt Từ Thanh Sơn tràn đầy sát ý liều mạng, thân thể rắn rỏi đột nhiên bộc phát sức mạnh dữ dội.

Cố Trường Bình chỉ cảm thấy một luồng lực lớn hất hắn văng ra, vừa rơi xuống đã vung nắm đấm.

Cùng lúc đó, quyền phong của Từ Thanh Sơn cũng quét tới.

“Bốp!”

“Bốp!”

Cả hai cùng ngã xuống đất, rồi lại cùng bật dậy…

“Bốp!”

“Bốp!”

Lại thêm hai cú đấm như sấm sét.

Bản tính hung hãn và hoang dã trong xương cốt Từ Thanh Sơn bị từng cú đấm kích động, khớp xương khắp người phát ra những tiếng răng rắc, sát khí trong mắt cũng ngày càng dày đặc.

Hắn quét chân, nhặt đao lên từ mặt đất.

Nếu lúc ấy Cố Trường Bình đủ thông minh, lẽ ra nên trở mình lên ngựa, tránh né một phen;
Nếu hắn đủ lý trí, cũng nên nhân cơ hội lăn sang bên, nhặt kiếm dài dưới đất mà chống đỡ.

Thế nhưng hắn lại đứng thẳng người, móc một con dao găm từ bên hông ra.

Lưỡi đao lớn vạch thành một đường cong dưới ánh trăng, lướt sát mũi Cố Trường Bình.

Cố Trường Bình ra tay như chớp, lật cổ tay, con dao găm đảo một vòng trên tay.

Hai thân ảnh cùng lúc đổ xuống.

Phập!

Lưỡi đao xé rách giáp trụ, máu tuôn xối xả.

Dao găm của Cố Trường Bình kề ngang trên cổ Từ Thanh Sơn.

Thời gian như bị bấm nút tạm dừng.

Tim Từ Thanh Sơn đập thình thịch, như thể chỉ một khắc sau sẽ phun trào khỏi cổ họng. Chỉ cần con dao găm kia hơi nhấn xuống…

“Từ Thanh Sơn, mũi tên bắn vào Nhị thúc ngươi, ta đã tra rồi, không phải người của Quân Bắc.”

Giọng nói xen lẫn tiếng th* d*c, khe khẽ vang lên bên tai.

Đồng tử Từ Thanh Sơn bỗng co rút.

“Khi ấy hắn đang nói chuyện với ta, trong mắt hắn… vẫn còn khát vọng sống.”

“Ngươi nói xằng nói bậy!” Từ Thanh Sơn giận dữ hét lên, chẳng thèm bận tâm cổ có dao hay không, có chết hay không.

Hắn bật dậy, gương mặt vặn vẹo, như phát điên, đấm liên tục vào bụng dưới Cố Trường Bình.

“Từ Thanh Sơn, giao mạng ra đây!”

Đoạn Cửu Lương bên cạnh lập tức ra tay, đao lớn chém thẳng sau lưng hắn.

Thẩm Dịch thấy Đoạn Cửu Lương ra tay, bèn thúc ngựa lao đến, trường kiếm gạt đao của hắn, hai người nhanh chóng quấn lấy nhau.

“Nếu ta nói dối thì đời này đừng hòng gặp lại nàng!”

Tim Từ Thanh Sơn bỗng khựng lại.

Ngay trong khoảnh khắc ngẩn người ấy, Cố Trường Bình nhẹ nhàng xoay người, bật dậy thật nhanh, ánh mắt quét một vòng chiến cục, lớn tiếng quát: “Cửu Lương, rút lui!”

Đoạn Cửu Lương tuy không cam lòng, nhưng đành tung một chiêu giả, đồng thời huýt một tiếng còi dài.

Chiến mã phóng tới, Đoạn Cửu Lương đỡ Cố Trường Bình lên ngựa.

Cố Trường Bình tung người lên yên, ghì cương, ngựa hý dài, đồng thời liếc nhìn Từ Thanh Sơn.

“Ai giết hắn?”

“Tại sao lại giết hắn?”

“Từ Thanh Sơn, lần sau gặp lại, ngươi phải trả lời câu hỏi của ta!”

Từ Thanh Sơn chấn động nhìn bóng Quân Bắc nhanh chóng rút lui, lảo đảo lùi về sau một bước dài.

“Tướng quân!” Thẩm Dịch vội đỡ lấy hắn: “Có đuổi theo không?”

Từ Thanh Sơn ngoảnh đầu nhìn hắn, sát khí trong mắt vừa rồi tan đi như thủy triều, thay vào đó là nỗi bàng hoàng, vô phương hướng, trống rỗng.

“Thu binh, nghỉ ngơi tại chỗ!”

Nói xong, hai chân mềm nhũn, hắn ngã vật xuống đất, tay chân dang rộng.

Trời xoay, đất xoay, cả ánh trăng cũng xoay tròn.

Tất cả trong tầm mắt đều méo mó biến dạng.

“Chậc, chảy bao nhiêu máu thế mà chưa chết à?”

Lão Kỳ bĩu môi: “Mạng dai thật!”

“Kỳ thần y!”

Đoạn Cửu Lương suýt nữa quỳ sụp xuống: “Ngài đừng giễu cợt nữa, mau cứu gia đi!”

“Gọi một tiếng Kỳ gia gia thì ta cứu!”

“Kỳ gia gia, Kỳ ba ba, Kỳ nãi nãi, Kỳ tổ tông…”

Những gì nghĩ được trong đầu, Đoạn Cửu Lương tuôn hết ra.

Lão Kỳ nhìn gương mặt hắn, thầm nghĩ: nếu thật có đứa con như ngươi, ta coi như xui tám đời.

Tay thì vẫn thoăn thoắt, loáng cái đã rửa sạch vết thương của Cố Trường Bình, bắt đầu khâu lại.

“Lại cái bộ dạng này, ngươi từ trước tới nay chưa từng biết đau là gì à?”

Ánh mắt Cố Trường Bình lúc này trống rỗng đến không còn gì.

Lưỡi đao ấy đặt ngang cổ hắn, lời nói về nguyên nhân cái chết của Từ Nhị gia, là kế hoạch hắn đã dày công sắp đặt.

Trên chiến trường sinh tử, con người dễ để lộ sơ hở nhất.

Liệu sơ hở ấy có tác dụng không?

Có tác dụng đến mức nào?

Hắn… sẽ làm gì?

“Tiểu Dịch, Cửu Lương, lại đây.”Cố Trường Bình lấy lại thần trí, bình tĩnh lên tiếng: “Tiếp theo, Từ Thanh Sơn sẽ bố trí ba tuyến phòng ngự: một do Ngô Chính Tuấn thủ, giữ chân chúng ta; để đề phòng Ngô Chính Tuấn thất thủ, Chu Minh Sơ sẽ chờ tiếp ứng nửa đường; còn hắn thì tiến thẳng kinh thành.”

Cố Dịch gấp gáp hỏi: “Vậy chúng ta làm sao?”

Đoạn Cửu Lương: “Hay là ta cũng chia làm ba đường?”

Cố Trường Bình: “Không chia. Binh lực của ta không nhiều, chia ra sẽ trúng kế hắn.”

Cố Dịch: “Vậy thì dồn hỏa lực đánh Ngô Chính Tuấn trước.”

Cố Trường Bình gật đầu: “Từ Thanh Sơn chắc chắn đã giao đủ binh lực cho hắn. Người này, chỉ có thể dùng trí, không thể dùng lực phá.”

“Ồ, dùng trí như thế nào, nói nghe thử xem!” Lão Kỳ chen ngang bằng giọng đầy mỉa mai.

Cố Trường Bình coi như không nghe thấy: “Tiểu Dịch, báo mọi người, tối nay ăn no, nghỉ ngơi cho tốt.”

“Vâng!”

Lão Kỳ lặng lẽ trợn trắng mắt.

Mẹ kiếp!

Kỳ thần y ta đây… đến giờ vẫn chẳng có tí tồn tại nào sao?

Bình Luận (0)
Comment