Lúc này trong hoàng cung, không khí như ngập tràn nỗi hoang mang bất an.
“Các ngươi nghe chưa, Hạo Vương sắp đánh tới kinh thành rồi!”
“Sao có thể được? Từ Tướng quân chẳng phải vừa mới thắng trận đó sao?”
“Sao lại không thể? Không thấy à, mười hai vệ quân của Kinh Kỳ đều kéo đến cả rồi.”
“Thật sự đánh đến nơi rồi thì… thì chúng ta phải làm sao?”
“Ai mà biết được!”
“Trên cao thần tiên đánh nhau, kẻ xui xẻo lại là lũ tiểu quỷ tụi mình. Ta thì đỡ, cô hồn dã quỷ một thân một mình, chứ các ngươi ai nấy đều có nhà có cửa…”
“Mỗi đứa không lo làm việc, tụ tập ở đây xàm ngôn loạn ngữ cái gì?”
Giọng của Vương Trung vang lên sau lưng đám cung nhân: “Muốn chết hả? Để ta tiễn các ngươi một đoạn xem sao?”
“Công công tha mạng!”
Mấy người nọ vội quỳ xuống cầu xin: “Công công tha mạng!”
“Còn dám nói nhăng cuội nữa, đánh chết không tha. Còn không mau cút hết đi?”
“Dạ, dạ, dạ!”
Vương Trung nhìn theo dáng vẻ hoảng hốt của bọn họ, trong lòng đầy phẫn uất mà chẳng có chỗ trút, đành nén xuống đáy lòng, quay về ngự thư phòng hầu hạ.
Vừa tới cửa, chỉ nghe trong thư phòng vang lên tiếng chén bát va đập loảng xoảng, khiến tim Vương Trung suýt nhảy khỏi lồng ngực. Hắn vội hỏi tâm phúc bên cạnh: “Tô Thái phó đến chưa?”
Tâm phúc chỉ vào bên trong: “Đã vào rồi.”
Một hơi nghẹn ngang cổ họng Vương Trung, lên không nổi xuống không xong, khó chịu đến mức không thể tả.
Tô Thái phó đã đến, mà Hoàng thượng vẫn còn đập đồ, đủ thấy cục diện chiến sự lần này quả thật không ổn…
Trong thư phòng
Lý Tòng Hậu chỉ vào mũi Vương Tử Trừng mắng lớn: “Lý Quân Tiện giờ ở đâu? Quân Nam hiện đang nơi nào? Từ Thanh Sơn hiện đang nơi nào? Trẫm bảo ngươi đi tra, tra suốt nửa ngày rồi ngươi tra được cái gì?”
Vương Tử Trừng “phịch” một tiếng quỳ rạp xuống: “Hoàng thượng, từ kinh thành đến sông Vị Thủy, dù không nghỉ ngơi chút nào cũng phải mất năm sáu ngày. Thần trong lòng cũng nóng ruột, nhưng việc này…”
Dám cãi nữa à!
Lý Tòng Hậu tung một cước đá tới: “Trẫm nuôi lũ phế vật vô dụng các ngươi để làm gì?!”
Một cước trúng ngay ngực Vương Tử Trừng, đừng nói kêu đau, đến cả rên cũng không dám rên nửa tiếng.
Lần đầu tiên đám thống lĩnh mười hai vệ quân chứng kiến Hoàng đế nổi giận dữ đến vậy, ai nấy không dám thở mạnh.
Tình hình chiến sự ở Vị Thủy xảy ra quá đột ngột.
Đừng nói Hoàng thượng tức giận, ngay cả bọn họ cũng chẳng hiểu nổi vì sao Hạo Vương và Túc Vương lại có thể vượt mặt Quân Nam, đánh thẳng đến kinh thành?
“Hoàng thượng!” Tô Thái phó nghiêm nghị nói: “Lão thần tin rằng Từ Tướng quân ắt hẳn đã có đối sách, biết đâu giờ này đã đang trên đường hồi kinh cũng nên.”
“Đối sách cái gì? Nếu thật sự có đối sách, Lý Quân Tiện còn có thể đánh vào kinh thành được sao!”
Lý Tòng Hậu nghiến răng gằn giọng: “Trẫm đã trao cho hắn tất cả vinh hoa rực rỡ, quyền thế ngút trời…”
“Hoàng thượng!” Tô Thái phó bỗng cắt lời, quỳ xuống lớn tiếng: “Tổ tông nhà họ Từ bao đời trung quân ái quốc, chưa từng phản trắc. Chiến trường biến hóa khôn lường, thắng bại khó đoán. Việc cấp bách bây giờ là bố trí phòng thủ kinh kỳ, ứng phó với Quân Bắc.”
Chứ không phải ở đây nghi thần nghi quỷ, nói những lời oán thán!
Lý Tòng Hậu nhìn khuôn mặt Tô Thái phó đang mang vẻ giận lạnh, lúc này mới phát hiện ra mình vừa rồi do quá nóng nảy mà đã buông mấy lời quá đà.
Hắn dịu giọng lại: “Về việc bố trí phòng thủ kinh kỳ, Thái phó có cao kiến gì?”
Tô Thái phó lập tức trình bày toàn bộ suy nghĩ trong lòng: “Bốn cửa thành, mỗi nơi bố trí ba vệ quân trấn giữ. Cấm quân bảo vệ hoàng thành, bảo vệ trong ngoài hai vòng.
Hoàng thượng cần lập tức hạ chiếu cho thiên hạ, tuyên bố nghịch tặc Lý Quân Tiện có hành vi phản loạn, mưu đồ cướp ngôi. Truyền triệu toàn bộ binh vệ trong thiên hạ tiến kinh bảo giá, bắt giặc nghịch vương.
Công thần quyền quý trong kinh đều có vệ binh thân tín trong nhà, đều phải giao nộp hết cho Vương đại nhân. Ai không giao nộp, lấy tội mưu nghịch luận xử.
Ngoài ra, bên Diệp tướng quân ngoài Biên Sa, lập tức truyền lệnh tám trăm dặm gấp báo, bảo hắn điều nửa số binh lực đến hỗ trợ kinh thành.”
Mọi người nghe đến đây, không khỏi âm thầm đánh giá Tô Thái phó. Một loạt kế sách ứng phó này, gần như đã tính toán chu toàn mọi mặt.
Lý Tòng Hậu xoa xoa ấn đường: “Thượng thư đại nhân, khanh thấy thế nào?”
Vương Tử Trừng vội trả lời: “Hoàng thượng, bố trí của Tô Thái phó cực kỳ chu đáo, thần không có dị nghị.”
“Vậy cứ theo lời Thái phó mà làm.”
Lý Tòng Hậu cao giọng gọi: “Mật Thư đài?”
Ngoài cửa, vị quan trực lập tức cúi mình bước vào: “Hoàng thượng!”
“Hoàng thượng, chiếu thư lần này, để lão thần tự mình thảo!” Tô Thái phó tranh lời: “Người đâu, mang giấy bút đến!”
Vương Trung đứng ngoài cửa nghe rõ mồn một, bèn vội hô: “Mau, mau mang giấy bút cho lão đại nhân!”
Lý Tòng Hậu nhìn Tô Thái phó run rẩy đứng dậy khỏi mặt đất, trong lòng chua xót, hất tay áo bước ra khỏi ngự thư phòng khiến hắn nghẹt thở khó chịu này.
Bầu trời bên ngoài cổng son âm u nặng nề.
Nhưng u ám hơn cả là nỗi lòng của Lý Tòng Hậu lúc này.
Đường đường một đấng quân vương, con trời được chọn, mà giờ lại rơi vào cảnh bị người khác công thành đoạt đầu, hắn đã làm sai điều gì?
Ngai vị này là tiên đế truyền lại cho hắn, việc phế bỏ phiên vương cũng là sách lược tiên đế đã định từ trước.
Quá đáng thật rồi!
Thật sự là quá đáng!
Lý Tòng Hậu nghiến răng trong lòng thầm mắng.
“Hoàng thượng!”
Từ xa, Tô Uyển Nhi vén váy chạy đến.
Lý Tòng Hậu lúc này không muốn gặp bất kỳ ai, càng không muốn nghe chuyện gì liên quan đến hậu cung, bèn bảo Vương Trung: “Bảo nàng quay về!”
Vương Trung vội chạy ra ngăn lại, còn chưa kịp mở lời, chỉ nghe Tô nương nương cao giọng: “Hoàng thượng, thần thiếp có việc khẩn về Cố Trường Bình muốn bẩm báo!”
Lý Tòng Hậu nghe ba chữ “Cố Trường Bình”, sắc mặt lập tức thay đổi: “Để nàng lại đây!”
“Dạ!”
Vương Trung liếc nhìn Hoàng thượng, lại nhìn sang Tô nương nương, rốt cuộc vẫn nhắc một câu: “Hoàng thượng đang nổi giận, nương nương nên nhẹ lời mà nói.”
Tô Uyển Nhi chẳng buồn liếc nhìn Vương Trung lấy một cái, đi thẳng đến trước mặt Hoàng đế, ghé sát tai hắn thì thầm vài câu.
Vương Trung không nghe rõ nàng nói gì, nhưng chỉ thấy sắc mặt Hoàng đế từ trắng chuyển sang xanh, rồi lại từ xanh sang tím, trong lòng không khỏi giật mình một cái.
“Vương Trung!”
“Lão nô có mặt!”
“Ngươi đích thân tới Tĩnh phủ, mời Thám hoa lang tiến cung.”
Trong lòng Vương Trung có đến hàng trăm, hàng ngàn câu “tại sao” muốn hỏi, nhưng đối diện với gương mặt xanh tím lẫn lộn của Hoàng thượng, hắn nào dám hỏi lấy nửa câu!
Bóng dáng béo tròn của Vương Trung khuất khỏi tầm mắt, Lý Tòng Hậu nhắm mắt, giấu cơn giận ngập trời kia vào sâu vào đáy lòng.
Một hồi lâu.
Hắn mở mắt hỏi: “Tô phi, tin tức này nàng biết từ đâu?”
Tô Uyển Nhi quỳ xuống, hàng mi dài run rẩy không thôi, hiển nhiên là rất sợ hãi.
“Trẫm miễn tội cho nàng, cứ thật lòng nói ra!”
“Hôm đó Tạ Thái y đến bắt mạch cho thần thiếp, thần thiếp nhớ đến chuyện cũ trong lãnh cung, trong lòng không phục, nên mới gặng hỏi Tạ Thái y.”
Nước mắt của Tô Uyển Nhi rơi xuống như chuỗi ngọc đứt chỉ.
“Tạ Thái y bị thiếp ép hỏi, mới nói ra chuyện khi ấy hắn quỳ gối trước Hoàng hậu là để xin nàng giúp đỡ, nói vài lời cho con gái và con rể của hắn.
Người bày mưu ấy là Thám hoa lang, mà Thám hoa lang lại ra mặt là vì nhận lời nhờ cậy của Cố Trường Bình. Hắn nói tên họ Cố kia nhớ đến ân tình trước đây Tô gia từng cưu mang hắn.
Thần thiếp lúc ấy cũng không nghĩ nhiều. Ca ca và tẩu tẩu bị tên họ Cố liên lụy mà vào ngục, Hoàng hậu nương nương chịu ra mặt nói giúp người nhà thần thiếp, thần thiếp vô cùng cảm kích.
Cho đến hôm nay nghe nói Lý Quân Tiện dẫn binh vào kinh, thần thiếp hoảng sợ đến tim đập thình thịch, mới nghĩ đến việc liệu có cách nào giúp Hoàng thượng lui binh. Nghĩ đi nghĩ lại thế nào lại nghĩ đến Thám hoa lang.”
Tô Uyển Nhi ngẩng đôi mắt lệ nhòa, giọng đầy chân thành tha thiết: “Thần thiếp nghĩ mãi cũng không hiểu, vì sao Thám hoa lang lại giúp Cố Trường Bình? Dù nói là tình thầy trò, nhưng dốc cả tính mạng để giúp thì tình nghĩa này có phần quá mức.
Giặc đang trước mặt, giữ lại một phần cảnh giác thì vẫn hơn. Dù sao Thám hoa lang vẫn có dính dáng đến Từ Tướng quân ở tiền tuyến, nên thần thiếp mới cả gan đến bẩm báo với Hoàng thượng.”
Trời đầu thu, Lý Tòng Hậu chỉ cảm thấy một luồng hàn khí thổi tới, lạnh lẽo bao phủ cõi lòng.