Vương Trung lạch bạch đôi chân béo tiến đến trước mặt Hoàng đế.
“Bệ hạ, ám vệ đã trở về.”
“Truyền vào.”
Ám vệ cúi đầu bước lên: “Khải bẩm bệ hạ, Từ Tướng quân không lập tức hồi phủ, mà đến biệt viện nhà họ Cao, gặp Cao Triều và Tiền Tam Nhất, rồi mới quay về doanh trại.”
Tay Lý Tòng Hậu đang cầm tấu chương khựng lại. “Họ đã nói những gì?”
“Hạ thần không dám đến quá gần, chỉ loáng thoáng nghe được một câu: ‘Chuyện của ẻo lả và Cố Trường Bình, là ai để lộ ra?’”
“Bốp…”
Tấu chương rơi xuống đất.
Vậy ra… hắn đã biết cả rồi!
Một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân thấm ngược lên.
Lý Tòng Hậu phất tay, cả người như rút cạn khí lực, chỉ thấy bản thân như bị vây giữa một hoang đảo, xung quanh đều mênh mông trống rỗng.
“Vương Trung!”
“Thần có mặt!”
“Ngày mai xử trảm nhà họ Chu, bảo Từ Tướng quân đến xem đi.”
Mồ hôi lạnh túa xuống như mưa trên trán Vương Trung.
Chuyện này… là muốn giết gà dọa khỉ sao?
Không đúng thời điểm rồi!
“Bệ hạ…” Vương Trung vội nói: “Tướng quân đang chuẩn bị chiến sự, rất bận rộn, có lẽ không cần…”
Ánh mắt Hoàng đế trầm xuống: “Không cần cái gì?”
Da đầu Vương Trung tê rần: “Lão nô đi truyền chỉ ngay ạ!”
*
Tại chợ, người đông như nêm, vậy mà không một tiếng động.
Tam tộc Chu gia, tổng cộng tám trăm sáu mươi hai người, người già tóc bạc, đứa trẻ còn bồng trên tay chưa cai sữa.
Khi đao của đao phủ giơ lên, tiếng van xin, tiếng khóc thảm, tiếng nguyền rủa nối tiếp vang lên.
Một đứa bé bị ôm ra khỏi lòng mẹ, đầu tròn vo quay lại phía đao phủ, cười khúc khích.
Ấy là nụ cười trong sáng nhất trên đời này.
Khi lưỡi đao rơi xuống, nụ cười ấy vẫn còn trên môi, chưa kịp tắt.
“Tam tộc đều không còn, nghiệp chướng!”
“Tội nghiệp, thật tội nghiệp!”
“Tội nghiệp gì, nhà họ có người đầu hàng địch, chết là đáng!”
“Người đầu hàng là Chu Minh Sơ, vợ con hắn có đầu hàng đâu, bọn họ vô tội!”
“Vô tội hay không, nếu không nhờ Chu Minh Sơ, bọn họ sống được sung sướng mấy năm nay sao?”
“Thôi đừng cãi nữa, lo cho thân mình đi, chiến sự đã đến sát cửa nhà rồi, đúng là mạng treo chỉ mành. Vợ ta mấy ngày nữa là lâm bồn rồi!”
“Thúc cháu tranh ngôi, dân đen chịu khổ.”
“Theo ta thì ai làm Hoàng đế cũng được, chỉ cần để dân có cơm ăn, có nhà ở, có ruộng cày, con cái có sách học thì rùa già ngồi lên ngai ta cũng chẳng ý kiến!”
“Không biết Từ đại tướng quân có giữ nổi thành không nữa?”
“Nếu không giữ được cũng chẳng sao, Hạo Vương đâu có giết dân thường.”
“Dân không sao, chỉ sợ Từ đại tướng quân thảm thôi, nhà họ Từ thảm thôi…”
“Không đến nỗi sẽ giống như nhà họ Chu đấy chứ?”
“Ai mà biết được!”
“…”
“Thưa tướng quân, Hoàng thượng sao lại muốn chúng ta xem cảnh này?”
Dưới bóng cây xa xa, trong mắt Thẩm Dịch như bốc lửa: “Sợ chúng ta cũng đầu hàng sao? Ta nhổ! Từ gia quân toàn là hảo hán, thà chết trận, không hàng địch!”
Sắc mặt Từ Thanh Sơn tái xanh, không nói một lời, quay đầu bỏ đi.
Thẩm Dịch hậm hực không chỗ trút, đá hai phát vào gốc cây rồi mới đuổi theo.
Trong đám người xem náo nhiệt, Thịnh Nhị nhìn Từ Thanh Sơn phi thân lên ngựa, rút roi quất gấp, không khỏi cười nhạt.
Đúng là, trước đại chiến lại cho hắn xem cảnh này…
Tên cẩu Hoàng đế ấy, chiêu này đúng là mẹ nó hồ đồ!
Giết gà dọa khỉ được hay không thì nàng không biết, nhưng có một điều chắc chắn, lòng tướng quân này sẽ không dễ chịu gì.
“Tiểu huynh đệ, cho hỏi lầu Ngoại Lâu đi đường nào?”
Tim Thịnh Nhị khựng lại một nhịp, giật mình quay phắt đầu.
Người đàn ông phía sau có gương mặt bình thường, trong mắt lại ẩn ý cười.
“Ta từ Trường An tới, nghe nói món ăn ở lầu Ngoại Lâu rất ngon. Tổ phụ ta bệnh nặng, tâm nguyện cả đời là được nếm thử một lần.”
Thịnh Nhị mặt không biểu cảm trả lời: “Lầu Ngoại Lâu đóng cửa rồi, ta dẫn ngươi đi chỗ khác.”
“Đa tạ tiểu huynh đệ!”
Người kia chỉ về góc tường: “Tổ phụ ta ở đó.”
Một ông lão râu bạc ngồi xổm bên tường, mặt bụi bặm, mệt mỏi, oán khí đầy mặt duy chỉ không giống người bệnh nặng sắp chết.
Lão tập tễnh bước tới, đưa mũi ngửi Thịnh Nhị một cái, lập tức lộ vẻ muốn chết.
Lại là một cô nương giả trai nữa sao?
Sao dạo này nữ nhân đều thích cái trò này vậy?
“Đi theo ta!”
Thịnh Nhị đi được mấy trượng, chợt cảm thấy khác lạ, quay phắt đầu lại, thấy hai người kia đang dìu nhau mà đi.
Nàng nhanh chóng cân nhắc, rồi chạy đến ven đường thuê một cỗ xe ngựa.
Lão già vừa thấy xe ngựa, mắt nheo lại.
Chà, mặt mày cô nương lạnh tanh, nhưng mắt lại rất tinh.
Chỗ đến không phải tửu lâu, mà là Thịnh phủ.
Cửa vừa đóng, người đàn ông lập tức ngã quỵ xuống.
“Mau, đỡ hắn vào phòng!”
“Hắn làm sao vậy?”
“Một mũi tên xuyên vai, chưa chết là nhờ ta đấy.”
“Còn chân hắn thì sao?”
“Không phải chân, là mông!”
“Mông sao cơ?”
“Cưỡi ngựa trầy da, đau trứng!”
Cố Trường Bình không nhịn được nữa, lộ giọng thật: “Câm miệng!”
Lão Kỳ không những không câm, còn bồi thêm một câu: “Lẽ nào trứng ngươi không đau?”
“…”
Thịnh Nhị mặt không biểu cảm quay mặt đi.
Cái miệng lang trung này, sao lại độc thế cơ chứ!
Vết thương rỉ máu, áo trong đã thấm đẫm.
Chớ nói một chỗ ở xương vai, khắp người toàn thương tích.
Lão Kỳ tuy lắm lời, nhưng xuống tay nhẹ hơn trước rất nhiều.
Trên đời có loại người, đã xác định một việc, một người thì dù trước mặt là biển lửa hay vực sâu ngàn trượng, cũng sẽ không ngần ngại nhảy xuống.
Loại người ấy, lão Kỳ rất thích.
Thịnh Nhị lấy mấy bộ áo cũ của Thịnh đại ca đưa cho Cố Trường Bình, quay lưng lại: “Cần gì phải gấp đến vậy?”
“Hắn ấy hả… hừ!”
Lão Kỳ vừa làm vừa nói: “Ước gì mọc cánh mà bay qua luôn ấy chứ, chẳng bằng súc sinh!”
Cố Trường Bình vẫn chẳng thèm trả lời: “Nàng ở trong cung sao rồi?”
Thịnh Nhị: “Bị cẩu Hoàng đế tát một cái, giờ làm Mật Thư lang ở trước ngự tiền, trong viện có bốn cung nữ, hơn mười thị vệ, ăn uống ngủ nghỉ đều bị giám sát.”
Nếu Tiền Tam Nhất nghe thấy câu này, không biết sẽ hối hận đến mức nào.
Không sai.
Từng hành động của Tĩnh Bảo trong cung, Thịnh Nhị đều nắm rõ.
Nhờ vào chút nhân mạch mà Thịnh lão đại năm xưa làm thái giám trong cung lưu lại.
Cố Trường Bình lập tức phi ngựa đến đây, cũng nhờ tin từ Thịnh Nhị.
“Người thì không cứu ra được, nhưng đưa một hai tin, vẫn có thể.”
Cố Trường Bình lắc đầu: “Tạm thời không có tin gì cần gửi.”
Thịnh Nhị nhìn áo đẫm máu dưới đất: “Vậy ngươi vội vã quay về là vì…”
“Vì đại chiến, vì Từ Thanh Sơn.”
Cố Trường Bình: “Chỗ này an toàn chứ?”
Thịnh Nhị: “Sau khi họ Kỷ chết, Cẩm Y vệ như rắn mất đầu, ai cũng muốn dẫm xác đồng liêu mà lên. Chúng ta đánh xong trận này sẽ rút, không còn dã tâm, tất nhiên cũng không ai đề phòng. Hẳn là an toàn.”
“Cho huynh ở nhờ vài hôm.” Cố Trường Bình không nhìn nét mặt nứt của Thịnh Nhị: “Muội mau giúp ta tìm hai người.”
“Ai?”
“Mỹ Nhân và Xâu Tiền.”
“Tìm họ làm gì?”
Thịnh Nhị khinh thường: “Một tên sướt mướt, một tên hám tiền.”
Cố Trường Bình trầm giọng: “Trên đời này, ngoài Tĩnh Bảo ra, không ai muốn ta và Từ Thanh Sơn cùng sống sót hơn hai người họ.”