Trưởng công chúa bước tới.
Người phụ nữ từng quyền thế nhất, quý phái nhất, cũng thần bí nhất triều Đại Tần này, nay đang đi đến trước mặt Từ Thanh Sơn, dưới ánh nhìn chăm chú của hàng vạn binh sĩ.
“Thanh Sơn!” Ánh mắt nàng dịu dàng: “Hắn còn chưa ngu đến mức ấy đâu, tin ta đi!”
Từ Thanh Sơn nhìn bà, không trả lời.
“Đi thôi!” Trưởng công chúa nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay vị tướng quân trẻ tuổi: “Mẹ ngươi vẫn đang chờ ngươi đưa bà ấy về nhà, đi vào cung với ta!”
“Xin tướng quân cẩn trọng!”
“Tướng quân, xin đừng đi!”
Trưởng công chúa mỉm cười: “Thanh Sơn, ta từng lừa ngươi bao giờ chưa? Hơn nữa, ta nghe nói Thám hoa lang cũng đang ở Thuỷ Tích điện, chân tướng ra sao, nàng ấy sẽ không lừa ngươi đâu!”
Đánh rắn đánh ngay chỗ hiểm, Thám hoa lang là chỗ hiểm cuối cùng của Từ Thanh Sơn.
Hắn quay đầu nhìn Thẩm Dịch, lạnh lùng ra lệnh: “Nếu sau một canh giờ ta chưa ra, ngươi biết phải làm gì rồi đấy!”
Thẩm Dịch ưỡn ngực, đáp chắc nịch: “Tướng quân yên tâm!”
…
Thuỷ Tích điện vừa náo nhiệt vừa hỗn loạn, nay bỗng trở nên yên ắng lạ thường.
Ánh mắt Tĩnh Bảo lúc thì dừng lại trên giường trúc, nơi Chữ phu nhân nằm đó, thân thể vẫn còn chưa nguội hẳn;
Lúc lại nhìn vào nội điện, nơi ấy, Tạ Lan đang cấp cứu cho Tô phu.
“Tạ Lan!”
“Tạ Đại phu nhân!”
“Tạ lang trung!”
Tĩnh Bảo âm thầm lặp lại những danh xưng người ta gọi nàng ấy.
Nếu không phải đã quen Tạ Lan từ lâu thì đến nàng cũng gần như tin rằng cái chết của Chữ phu nhân là một tai nạn.
Nhưng trực giác mách bảo nàng không phải!
Không!
Chắc chắn không phải!
Tĩnh Bảo đột ngột đứng dậy, bước vào nội điện, đi tới phía sau Tạ Lan.
“Nàng sao rồi?”
“Đã cầm được máu, tiếp theo thì phải xem số mạng nàng ấy lớn hay không, qua được thì sống, không qua được thì…”
“Một buổi tiệc đầy tháng đang yên đang lành, đến cuối lại thành một chết một trọng thương. Đại phu nhân, sau này nghĩ lại, có thấy ác mộng không?”
Tạ Lan đột ngột quay người, kinh ngạc nhìn người trước mặt.
“Đại phu nhân, chuyện này có thể giấu được mọi người, nhưng chỉ có một người là không giấu được đâu.”
“Là Thất gia sao?”
“Phải. Nếu nàng ấy đến hỏi, nếu tiện thì nói thật; không tiện thì cứ hé lộ đôi chút, cô gái ấy thông minh, sẽ tự mình suy ra được!”
Khoé mắt Tạ Lan liếc về phía hàng cung nữ cách mấy trượng, đôi mày đang nhíu lại bỗng buông lỏng, nở một nụ cười.
“Không đâu!”
“Làm lang trung thì gan cũng lớn nhỉ?”
“Cũng có lúc nhỏ.”
“Lúc nào?”
“Khi thấy người bệnh nặng, tưởng chắc phải chết, lại bỗng sống lại… ta sẽ tưởng mình gặp ma.”
Tĩnh Bảo vô thức nín thở.
“Chắc chắn phải chết” được nhấn mạnh;
“Lại sống lại” cũng được nhấn mạnh.
“Thất gia còn gì muốn hỏi nữa không?”
“Không còn.”
Tĩnh Bảo xoay người bước ra ngoại điện, đi được vài bước lại không nhịn được quay đầu nói: “Tạ Đại phu nhân, gan của nàng thật sự rất lớn!”
Lớn đến mức dám giúp Cố Trường Bình làm việc.
Nàng nhìn Tô Bỉnh Văn ngồi chết lặng trên ghế, ánh mắt trống rỗng, khoé miệng cong lên: Lớn đến mức dám giấu cả chồng mình.
Tĩnh Bảo trở lại chỗ cũ, khi ánh mắt một lần nữa nhìn về phía giường trúc, trong lòng không có đau thương, chỉ có nghi ngờ.
Kế hoạch lần này quả thực kéo một sợi lông mà động cả thân, sai một ly cũng không được, sao hắn làm được thế?
Còn nữa, hắn làm sao biết được Tô Uyển Nhi có lòng với ca ca hắn?
Đang nghĩ thì đột nhiên nghe giọng của thái giám the thé truyền báo: “Trưởng công chúa giá lâm, Từ tướng quân tới.”
Tĩnh Bảo vô thức ngẩng đầu, vừa hay bắt gặp ánh mắt Trưởng công chúa đang nhìn sang.
Vô cớ, gương mặt vừa rồi còn bình tĩnh, nay bỗng chốc căng thẳng.
Đúng lúc then chốt thế này, sao bà lại tới? Tới làm gì?
Tĩnh Bảo suy tính cực nhanh, rồi lập tức nhìn về phía Từ Thanh Sơn đang đứng sau Trưởng công chúa.
Tóc tai rối loạn, ánh mắt tiều tuỵ, cơ mặt căng cứng, hắn chỉ lướt mắt nhìn Tĩnh Bảo một cái, rồi cất giọng khàn đặc: “Thi thể của mẹ ta đâu?”
Tĩnh Bảo chưa kịp để nội giám lên tiếng, đã vội nói: “Thanh Sơn, ở đằng kia!”
Từ Thanh Sơn gần như lao tới, phịch một tiếng quỳ xuống đất, run rẩy đưa tay ra, cẩn thận nâng tay của Chữ phu nhân lên, áp vào má mình.
“Mẹ…” hắn gọi.
“…”
“Mẹ ơi…” hắn lại gọi.
“…”
“Mẹ!”
Tiếng khóc xé tim gan, như dã thú bị dồn đến đường cùng.
Trưởng công chúa nghe xong, thở dài một tiếng.
Bắt một người vừa mất mẹ quay lại chiến trường biết là khó đến nhường nào?
Nhưng dù khó cũng phải thử!
Đây là cơ hội cuối cùng của Đại Tần!
Trưởng công chúa bước tới, đặt tay lên vai Từ Thanh Sơn: “Người chết không thể sống lại, Thanh Sơn, ngươi là đứa trẻ tốt, phải biết phân biệt nặng nhẹ.”
Tĩnh Bảo lập tức hiểu được mục đích của trưởng công chúa: hoà giải quan hệ giữa Từ Thanh Sơn và Hoàng đế, thuyết phục hắn giữ thành.
Từ Thanh Sơn như không nghe thấy.
Hắn như đứa trẻ nắm chặt tay mẹ, dựa vào, đau đớn, lặng lẽ rơi nước mắt.
“Điện hạ! Điện hạ!” Vương Trung thở hồng hộc chạy vào: “Không xong rồi, quân Bắc đã áp sát hoàng thành!”
Trưởng công chúa trầm mặc một lúc, lạnh lùng nói: “Gấp gì chứ? Trăm năm nay nhà họ Từ chưa từng sinh ra tướng hàng, để lại chút thời gian cho tướng quân tiễn biệt phu nhân đi.”
Hai chữ ” tướng hàng ” như một tiếng nổ vang dội trong lòng Từ Thanh Sơn, khiến hắn tỉnh táo ngay lập tức.
“Ẻo lả!” Giọng hắn như bị rìu cùn chém rách: “Mẹ ta rốt cuộc chết như thế nào?”
Tĩnh Bảo im lặng một lát, rồi ngồi xổm xuống bên cạnh hắn: “Bà ấy ngồi ngay cạnh ta, chén trà đó vốn là ta đổi từ Tạ Lan, ta không biết trong trà có độc, nên đã đưa cho bà ấy.”
Nước mắt chân thành lặng lẽ rơi xuống.
“Chính ta đã giết bà ấy!” Tĩnh Bảo che mặt khóc nấc: “Thanh Sơn, là ta tự tay g**t ch*t bà ấy!”
Xin lỗi, trưởng công chúa!
Cố Trường Bình dày công tính kế tới bước này, ta nhất quyết không để bất kỳ ai giành lấy Từ Thanh Sơn.
“Từ Thanh Sơn, thứ độc ấy cực kỳ mạnh, phu nhân vừa phun một ngụm máu đã ngã vào lòng ta. Tất cả là lỗi của ta, chén trà ấy vốn dĩ phải là ta uống.”
“Tĩnh Văn Nhược!” Trưởng công chúa quát lớn: “Người đâu, đưa Mật Thư lang về viện của mình!”
“Trưởng công chúa!” Tĩnh Bảo nước mắt giàn giụa nhìn nàng: “Các người định giam ta đến bao giờ? Một Chữ phu nhân chết còn chưa đủ sao? Các người định ép từng người bên cạnh Từ Thanh Sơn chết hết mới cam lòng sao?”
“Vô lễ! Không được vô lễ với trưởng công chúa!” Vương Trung khác hẳn vẻ hiền từ thường ngày, nghiêm giọng quát.
Tĩnh Bảo vùng đứng dậy, bỏ qua Vương Trung, thẳng thắn đối diện ánh mắt trưởng công chúa: “Nhà họ Từ xưa nay trung quân ái quốc, chính công chúa cũng nói nhà họ Từ không sinh ra tướng hàng, vậy thì vì lý do gì, khiến Từ Thanh Sơn không đi đánh địch bên ngoài, mà lại quay về vây đánh hoàng thành?
Trưởng công chúa, lòng của tướng quân, không phải một ngày mà nguội lạnh, mà là từng ngày từng ngày lạnh dần đi.”
Trưởng công chúa chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, mồ hôi lạnh chảy đầy trán.
Vị Thám hoa lang này quả là lợi hại.
Từ Thanh Sơn hỏi mẹ chết thế nào, y chỉ ba câu nhận hết trách nhiệm về mình, sau đó còn quay lại chất vấn ngược lại bà.
Là bà đã già thật rồi sao?
Đối mặt với những câu hỏi dồn dập ấy, bà lại không thể phản bác nổi?
“Ẻo lả!” Không biết từ khi nào, Từ Thanh Sơn đã buông tay mẹ mình, thân thể mặc giáp sắt đứng thẳng dậy.
“Nàng đến đứng sau lưng ta!”