Giữa khoảng lặng tịch mịch, Từ Thanh Sơn bật cười.
“Nàng nói xem, khi tổ phụ ta hạ lệnh ấy, tâm trạng của ông lúc đó là gì?”
Tĩnh Bảo không trả lời được.
Điều duy nhất ông có thể hiểu được là Từ Bình đã sinh lòng đầu hàng.
Từ Thanh Sơn xoa trán, Tĩnh Bảo nhìn thấy trong kẽ móng tay hắn toàn là vết bẩn.
“Ta muốn hận ông ta, nhưng ông đã nuôi ta khôn lớn, thế nào ta cũng không thể hận nổi. Nhưng nếu không hận, trong lòng lại thấy có lỗi với nhị thúc. Mẹ nó chứ, nàng nói xem ta phải làm sao?”
Không đợi Tĩnh Bảo lên tiếng, hắn lại tự lẩm bẩm: “Nhà họ Từ không thể có tướng quân đầu hàng, nên nhị thúc ta phải chết. Chỉ có cái chết của người mới có thể bảo toàn cho cả nhà họ Từ. Giờ thì ta…”
Hắn chợt im bặt, nhìn nàng một cái rồi thở dài khe.
Tĩnh Bảo sao lại không hiểu chứ.
Vì Chữ phu nhân vây thành, dù có thắng trận này, vua tôi cũng chẳng thể như xưa.
Hắn là vị tướng đầu hàng thứ hai của nhà họ Từ.
Mà kết cục của tướng hàng, cũng như cả dòng họ họ gánh theo, chỉ có một.
“Từ Thanh Sơn, ngươi có thể…”
“Đừng nói nữa, mẹ nó!”
Từ Thanh Sơn biết nàng định nói gì, bèn dứt khoát cắt lời: “Muốn ta quỳ gối xưng thần trước Lý Quân Tiện, ta không làm được. Cách ta được dạy không cho phép, họ của ta không cho phép, máu trong người ta cũng không cho phép.”
“Khó đến vậy sao?”
Từ Thanh Sơn chỉ cười, không đáp mà hỏi lại: “Nàng thích ta, có khó vậy không?”
Tĩnh Bảo: “…”
Từ Thanh Sơn: “Tại sao lại không làm được?”
Một câu nhẹ bẫng, lại như sét đánh ngang tai. Bởi vì cả hai đều không muốn phản bội lòng mình.
Từ Thanh Sơn cầm lấy chén trà, lần này không hớp cạn mà chỉ nhấp một ngụm.
“Trong năm người bọn mình, ta ngưỡng mộ nhất là Tần Sinh, tên ngốc đó đúng là ngốc mà có phúc; sau đó là Tam Nhất, cứ cắm đầu kiếm tiền cũng không hẳn là xấu; còn nàng và Mỹ Nhân, ta không hâm mộ.”
“Tại sao?”
“Mỹ Nhân lòng dạ quá tinh tế, người nghĩ nhiều thì ít niềm vui. Còn nàng…”
Ánh mắt hắn dịu dàng vô hạn: “Rõ ràng là con gái, lại cứ muốn làm việc của nam nhi, đường đi tất nhiên sẽ gian nan hơn người khác.”
Trong mắt Tĩnh Bảo đầy vẻ kinh ngạc.
Thì ra, hắn lại thấu hiểu đến vậy!
“Cố Trường Bình, ta càng không hâm mộ.” Từ Thanh Sơn cười khẩy: “Một cô hồn dã quỷ, niềm vui nỗi buồn đều giấu kín. Nếu không có nàng, hừ, đời này e là chẳng mỉm cười nổi lần nào.”
Nghe hắn buông lời giận dỗi, lòng nàng vừa đau vừa xót: “Vậy còn ngươi thì sao?”
“Ta à?”
Từ Thanh Sơn lắc đầu: “Nửa đời trước vô tâm vô phế, muốn làm gì thì làm. Nửa đời sau… chưa biết nói sao, nhưng nhìn trước mắt thì khá là khốn khổ.”
“Không phải khốn khổ nữa mà là khổ đến chết!”
“Nàng xót ta rồi à?”
“Xót!”
Từ Thanh Sơn nhìn qua người đang nằm trên giường, rất lâu sau mới quay lại nhìn Tĩnh Bảo, cười nói: “Trừ mẹ ta ra, nàng là người phụ nữ đầu tiên xót thương ta. Nàng đã nói vậy rồi…”
Hắn làm ra vẻ nhẹ nhàng nhún vai: “Tang lễ của mẹ ta, làm phiền nàng lo liệu. Coi như đáp lại, nàng giữ lấy tờ giấy này.”
Hắn rút từ trong ngực ra một tờ giấy, Tĩnh Bảo nhận lấy, vừa nhìn lập tức chết lặng.
“Chúng ta chưa từng thành thân, nói hòa lyy cũng không đúng. Nhưng là hôn sự do Hoàng đế ban nên thủ tục từ hôn sẽ khá rắc rối. Ta tranh thủ thời gian viết sẵn một tờ hưu thư.”
Từ Thanh Sơn hừ một tiếng: “Nói trước, nàng và Cố Trường Bình thành thân, ta sẽ không tặng một đồng nào. Tờ giấy này đáng giá ngàn vàng đấy.”
“Từ Thanh Sơn!” Hai hàng nước mắt trào ra từ mắt Tĩnh Bảo: “Giờ ngươi cũng học theo Tiền Tam Nhất, giở thói vô lại khắp nơi rồi!”
“Hết cách, người nghèo chí ngắn mà!”
Từ Thanh Sơn nhìn hàng lệ nơi khóe mắt nàng, do dự một lúc, cuối cùng vẫn lên tiếng: “Còn một chuyện, nàng nhất định phải nhớ. Mỗi dịp Thanh minh hay Rằm tháng Bảy, hãy đến thăm cha mẹ ta.”
Nước mắt của Tĩnh Bảo tuôn trào dữ dội hơn.
“Xem nàng kìa!”
Từ Thanh Sơn muốn đưa tay lau nước mắt cho nàng, thấy đôi tay mình toàn máu và bụi bẩn, đành rụt lại.
“Mỗi năm chịu khó diễn cho có hai lần thôi, thế mà cũng khóc. Chỉ riêng tình nghĩa giữa hai ta khi còn ở Quốc Tử Giám, chẳng phải nên làm vậy sao?”
Từ Thanh Sơn tức giận nói: “Nhớ gọi cả tên họ Tiền, họ Cao đi cùng, Tần Sinh mà còn ở kinh thành thì hắn cũng phải tới!”
Là đến thăm cha mẹ ngươi, hay là đến thăm ngươi?
Tĩnh Bảo bất ngờ vươn tay, siết chặt lấy cánh tay ngươi, nghiến răng: “Từ Thanh Sơn, chúng ta từng thề chết ngày năm cùng tháng cùng năm, nhưng chưa từng nói là có cùng cha cùng mẹ! Nếu muốn chúng ta đến thì trừ khi ngươi đi cùng. Không có ngươi, không ai trong chúng ta đi cả!”
Đồng tử Từ Thanh Sơn co rút lại.
Hắn cúi đầu nhìn bàn tay đang bấu chặt trên tay mình, cười khổ: “Mẹ nó chứ, nàng nhất định phải thông minh vậy sao?”
“Nhất định phải. Bắt buộc phải!”
Tĩnh Bảo dứt khoát ngồi xổm xuống trước mặt hắn: “Coi như ta cầu xin ngươi cũng được, lấy tình nghĩa cũ ép buộc ngươi cũng được. Giờ đã đến nước này rồi, ngươi đừng làm chuyện ngốc…”
Câu nói bị ngắt ngang.
Từ Thanh Sơn ra tay nhanh như chớp, mu bàn tay hắn đập mạnh vào sau gáy nàng.
Nàng ngã chúi về phía trước, hắn lập tức đỡ lấy. Nàng cố gắng ngẩng đầu, ánh mắt hắn cúi xuống…
Đôi mắt ngấn lệ từ từ, bất cam, u oán mà khép lại.
“Mẹ nó chứ, một người đàn ông thật sự sẽ không dễ dàng vạch trần lời của huynh đệ. Hắn sẽ ghi nhớ trong lòng, rồi âm thầm mà làm theo.”
Hắn thở dài, nhẹ nhàng đặt người trong lòng lên chiếc giường tre.
Nghiêm túc nhìn kỹ dung mạo người ấy lần cuối. Mọi thứ đều tốt, chỉ có hàng lệ nơi khóe mắt kia quá chói mắt, chói đến mức khiến hắn đau nhói.
Từ Thanh Sơn dùng mu bàn tay lau đi từng giọt.
“Mẹ nó, thiên hạ này có trăm ngàn con đường, mà Từ Thanh Sơn ta chỉ còn một lối. Không phải ta cứ nhất định muốn làm anh hùng, ta cũng chẳng nỡ rời bỏ các ngươi. Nhưng ta không chỉ có các ngươi, ta còn có nhà họ Từ, còn có Từ gia quân. Ta phải tìm cho họ một con đường sống.”
Tĩnh Bảo nhắm mắt không nhúc nhích, gương mặt trắng bệch, đôi mày thanh tú nhíu chặt.
Từ Thanh Sơn lại nói tiếp: “Mẹ nó, ta đã không còn sức cầm đao nữa rồi. Nàng biết điều đó có nghĩa là gì không? Nghĩa là con đường sống này, ta chỉ có thể dùng mạng mình để đổi lấy. Nàng hiểu không?”
“…”
“Nàng nhất định phải hiểu.”
Từ Thanh Sơn bật cười: “Nàng, ta, Tam Nhất, Mỹ Nhân, cả Cố Trường Bình nữa chúng ta đều là những người giống nhau. Nếu không giống, đã chẳng thể đi cùng đường, chẳng thể thành huynh đệ, chẳng thể là thầy trò.”
Nước mắt cũng rơi ra từ mắt Từ Thanh Sơn.
“Mấy người họ, ta sẽ không từ biệt từng người. Nếu họ có oán trách gì, nhờ nàng nói giúp vài lời. Còn Cố Trường Bình…”
Từ Thanh Sơn cắn chặt răng: “Trong lòng ta vẫn luôn không cam tâm. Nếu có kiếp sau, nếu ba chúng ta còn gặp lại, nếu vẫn là cục diện như vậy, ta vẫn sẽ tranh một lần. Không thể để hắn dễ dàng như thế.”
Hắn gọi một tiếng, môi lạnh hôn nhẹ lên trán nàng, để lại một nụ hôn thật nhẹ.
Trọn vẹn rồi.
“A Bảo, kiếp này đã viên mãn, cáo biệt tại đây. Hẹn kiếp sau gặp lại!”
Nói xong, hắn chống tay đứng dậy, không ngoảnh lại lần nào, xoay người rời đi.
Nếu lúc đó hắn quay đầu lại, sẽ thấy hàng lệ hắn vừa lau khô nơi khóe mắt nàng, lại lặng lẽ rơi xuống…