Lục thị vừa nghe tin dữ về nhà mẹ đẻ thì hồn phách như bay mất hai phần; lại bị bỏ mặc ngoài phủ nửa ngày, hồn còn sót lại cũng như muốn rời xác. Ăn được vài miếng cơm thì bèn ôm ngực kêu đau, đặt đũa xuống.
Tĩnh Bảo thì đói đến mức ruột quặn thắt, chan canh vào cơm, ăn liền hai bát đầy.
Đợi bọn hạ nhân thu dọn mâm bát xong, nàng bèn kể sơ qua tình hình bên nhà họ Lục, khiến Lục thị nghe mà nước mắt tuôn ròng.
Bà chưa bao giờ dám nghĩ, nhà họ Lục sẽ có ngày rơi vào bước đường này.
Tĩnh Bảo dỗ dành vài câu, lại khuyên bà uống bát canh an thần, rồi mới rời khỏi.
Về tới sân viện của mình, nàng mệt mỏi ngã vật xuống chiếc giường cạnh cửa sổ, uể oải duỗi người như sắp kiệt sức đến nơi, quần áo còn chưa kịp cởi, đầu vừa nghiêng sang một bên đã ngủ thiếp đi.
A Man xót xa vô cùng, đang định bước tới giúp nàng cởi áo thì bỗng nghe ngoài sân có tiếng ho khẽ, nàng vội đi ra.
A Nghiễn đang đứng giữa sân, nhìn muội muội của mình, thở dài nói: “Hối thúc mấy lần rồi, bên phủ họ Ngô vẫn chẳng có tin tức gì, vẫn phải để Thất gia quyết định thôi.”
“Cả ngày nay vất vả, Thất gia đang ngủ rồi, có việc gì thì để mai hãy nói!” A Man đáp.
“Thế muội cũng ngủ sớm đi, ta về đây!”
“Ca!” A Man gọi giật lại, thần thần bí bí nói: “Có muốn để muội bói một quẻ cho Hầu phủ, xem điềm lành dữ thế nào không?”
A Nghiễn lập tức cảm thấy đau đầu: “Muội có lần nào bói trúng đâu?”
A Man bĩu môi: “….”
…
Nửa đêm, trời lại bắt đầu đổ mưa.
Trong bóng đêm âm u tăm tối, Cố Trường Bình mặc quan phục, bước xuống từ kiệu, quản gia đã sớm đứng chờ ở cửa, cung kính nghênh đón vào phủ.
Sau khi vào phòng, hắn thay áo thường ngày, rửa tay rửa mặt sạch sẽ, rồi ngồi xuống bên giường nhỏ.
Tiểu nha hoàn bưng hộp thức ăn tới, lần lượt bày ra bàn: bốn món một canh, món nào cũng được làm tinh xảo, một bát cơm trắng còn nóng hổi.
Cố Trường Bình gắp miếng củ cải, vừa mới cắn một miếng thì Tề Lâm hấp tấp xông vào, trán lấm tấm mồ hôi: “Gia đoán đúng rồi, nhà họ Lục quả nhiên xảy ra chuyện!”
Cố Trường Bình chậm rãi nhai kỹ nuốt hết đồ ăn trong miệng, rồi súc miệng bằng trà, lúc này mới cất lời: “Nói đi, xảy ra chuyện gì?”
Gia nhà mình dạo này càng lúc càng chậm rãi ung dung!
Tề Lâm bước lên một bước: “Tứ tiểu thư nhà Hầu phủ… không còn nữa.”
Trên mặt Cố Trường Bình không có lấy một gợn sóng: “Sao lại không còn?”
Tề Lâm cắn răng: “Nàng… nàng bị hai huynh đệ nhà họ Thạch thay nhau làm nhục, đêm qua dùng cây trâm bạc rạch cổ tay tự vẫn, máu chảy đến chết.”
Cố Trường Bình chau mày chặt lại.
Đời trước, Tứ tiểu thư chết vì treo cổ, treo trên cây hòe.
Thấy gia không lên tiếng, Tề Lâm nói tiếp: “Tuy nàng là con thứ, nhưng dung mạo vô cùng xuất sắc, nghe nói là một đại mỹ nhân. Hơn nữa đã đính hôn, tính tình lại cứng cỏi, không chịu sống nhục.”
“Chết rồi, lại càng sạch sẽ.” Cố Trường Bình hờ hững nói.
Tề Lâm: “…”
Ánh mắt u trầm của Cố Trường Bình ẩn chứa lửa giận, những ngón tay thon dài gõ nhẹ hai cái lên mặt bàn, thấp giọng hỏi: “Vị hôn phu của Tứ tiểu thư là ai?”
“Nghe nói là Thất gia Tĩnh phủ bên phủ Lâm An tên là Tĩnh Bảo.”
“Thọ yến lục tuần của Lão phu nhân, Thất gia tất sẽ vào kinh, ngươi mang tin này báo cho hắn biết.”
Cặp mày kiếm của Cố Trường Bình nhíu chặt, trầm ngâm một thoáng rồi nói tiếp: “Tiện thể nhắn một câu: Nói rằng lão gia nhà họ Lục năm xưa từng thay Tiên Đế chịu một đao, có công theo rồng lập quốc. Dù con cháu không nên thân cũng chẳng đáng phải chết thảm đến thế. Quả thực khiến liệt tổ liệt tông nơi suối vàng lạnh lòng.”
Tề Lâm hơi do dự.
Gia trước nay không phải người thích xen vào chuyện người khác, tuy có giao tình với Phủ Tuyên Bình Hầu, nhưng cũng chẳng thân thiết gì cho cam. Bình thường truyền tin đã là tận tình tận nghĩa rồi, giờ lại còn nói thêm mấy lời đó làm gì?
“Còn không đi mau!”
“Dạ!”
Tề Lâm vừa rời đi, Cố Trường Bình cũng mất cả hứng ăn, đứng dậy bước ra ngoài.
Không biết từ khi nào bên ngoài đã nổi sương mù dày đặc, khung cảnh xung quanh mờ mịt không rõ, hệt như cục diện trước mắt.
Đời trước, sau khi Phủ Tuyên Bình Hầu bị tịch biên, Lục nương nương trong cung cũng tự sát, Hầu phủ từ đó không còn ai làm chỗ dựa, rơi vào bước đường cùng.
Nam đinh họ Lục bị lưu đày đến Lĩnh Nam, nữ quyến thì bị sung vào kỹ viện quan phủ.
Tĩnh Thất dù vất vả chạy đôn chạy đáo, van xin khắp nơi, cuối cùng vẫn là lực bất tòng tâm, không thể xoay chuyển càn khôn.
Lại còn bị liên lụy bởi nhà ngoại, khiến danh ngạch vào Quốc Tử Giám cũng bị người khác giành mất.
Thôi đi!
Nợ kiếp trước, đời này trả!
Cố Trường Bình sải bước rời đi.
…
“Gia, gia, Thất gia, không hay rồi, có chuyện lớn rồi!”
“Hử?”
Tĩnh Bảo hoảng hốt bật dậy khỏi giường, gương mặt còn vương vẻ ngơ ngác chưa tỉnh ngủ.
Chỉ nghe bên ngoài xào xạc vài tiếng, sau đó A Man bước vào, đôi mắt đỏ hoe, muốn nói lại thôi.
“Có chuyện gì?” “Tĩnh Bảo hỏi.
A Man hít sâu một hơi: “Gia, có người gửi tin đến… nói Tứ tiểu thư nhà họ Lục… nàng bị hai huynh đệ nhà họ Thạch làm nhục, rồi tự sát!”
“Cái gì?!”
Tĩnh Bảo bỗng thấy ngực mình như bị ngàn mũi tên xuyên thấu, định gượng xuống giường nhưng đôi chân lại run rẩy không ngừng.
Sao có thể như vậy được…?