Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 805

“Tiền Trạng nguyên!”

“Hoàng thượng!”

“Tiên sinh của ngươi nói ngươi thông minh có thừa, nhưng học hành không đủ chuyên tâm, tâm khí phù phiếm, khó mà thành đại khí trên con đường học vấn.”

Tiền Tam Nhất: “…”

Ta kém đến thế sao?

Lý Quân Tiện: “Hộ bộ có một Nông Canh Ti, ngươi đến đó làm chân sai vặt đi!”

Nông Canh Ti là cái quái gì?

Tiền Tam Nhất hoàn toàn ngơ ngác.

Làm chân sai vặt, tức là đến chức quan cũng không có???

Lý Quân Tiện chẳng buồn nhìn vẻ mặt kinh ngạc của y, quay sang: “Cao Tắc Thành?”

“Hoàng thượng!”

“Xuất thân hoàng thất, tính khí kiêu ngạo đã ngấm tận xương, không chịu khổ, không chịu thiệt, mắt thì mọc trên đỉnh đầu.”

“Tiên sinh đúng là hiểu ta.” Cao Triều như lợn chết không sợ nước sôi.

Lý Quân Tiện mỉm cười đầy thâm ý: “Hình bộ có một ti đốc bộ, đang thiếu người phụ trách tra xét án thu. Ngày mai ngươi tới đó báo danh.”

Cao Triều: “…”

Xét án sau mùa thu, xử trảm sau thu, phụ trách tra xét?

Chức quan gì thế? Chín phẩm còn không với tới ấy chứ!

Lý Quân Tiện cũng chẳng buồn nhìn mặt y nữa, bước đến trước mặt Tĩnh Bảo: “Thám hoa lang?”

Tĩnh Bảo híp mắt: “Tiên sinh đánh giá ta thế nào, ta đang rất muốn nghe đấy!”

Lý Quân Tiện cắn răng: “Tiên sinh ngươi nói ngươi có chút thông minh vặt, không có đại trí, lại hay lo chuyện bao đồng, không hợp làm việc ở Mật Thư đài, mà hợp đi nhậm chức tại phủ doãn Thuận Thiên.”

Tĩnh Bảo: “…”

Ta đi ngồi chỗ của Phùng Chương?

Đi xử án?

“Thôi được rồi, lui hết đi!”

Lý Quân Tiện chán nản phất tay, bốn khuôn mặt này, giờ phút này hắn chẳng muốn nhìn cái nào.

Đợi bốn người rời đi, hắn mới ngồi lại ngự toạ.

Ánh mắt quét qua bức thư đang mở, thở dài: “Tử Hoài à Tử Hoài, là ngươi không tin trẫm có thể làm một minh quân, hay vẫn muốn tiếp tục mài giũa đám nhóc con thối kia?”

Rõ ràng toàn cầm dao mổ trâu đem đi giết gà, đúng là phí của giời!

Trên quan đạo, hai cỗ xe ngựa trước sau chầm chậm di chuyển.

Bên trong xe.

Nam tử gầy gò tựa lưng vào vách xe, tay vén rèm nhìn ra ngoài, ánh mắt không rời.

“Gia, đừng nhìn nữa, nằm xuống nghỉ một lát đi.”

“Không cần!”

Hắn ở trong động núi quá lâu, ngoài bóng tối và yên tĩnh ra thì chẳng có gì cả, vì thế nay được ngắm trời, ngắm đất, lại thấy cái gì cũng đẹp.

“Gia, Tiểu Dịch có chuyện muốn hỏi.”

“Nói đi!”

“Theo công lao theo rồng của gia, muốn cầu chức gì cho mấy vị công tử kia thì Hoàng thượng đều không từ chối, cớ sao lại sắp xếp cho họ mấy chức ấy? Chỉ có Uông công tử, là được một chức tri phủ coi như còn ra hình ra dạng.”

“Một người nếu ở trên cao quá lâu, sẽ chẳng thấy được muôn mặt phố chợ dưới chân, vậy thì khó thành đại khí.”

“…”

“Nông Canh Ti tiếp xúc với dân lao động khổ cực, ti đốc bộ thì thấy đủ loại ác nhân, kẻ xấu, cũng có người bị oan, nhìn lâu rồi, trong lòng sẽ có lòng trắc ẩn, biết giữ chừng mực. Sau này lên cao, làm việc mới biết kiêng dè.”

“…”

“Một người biết kiêng dè, sẽ không hành xử vô pháp vô thiên. Là cái gọi ‘cao xứ bất thắng hàn’ ở càng cao, càng lạnh. Ta không thể trông nom họ cả đời được.”

“Vậy còn Uông công tử?”

“Hắn vốn nhát gan, không ra ngoài làm việc được.”

“Thế… Thất gia thì sao?”

“Nàng à?” Khóe miệng nam tử gầy gò nhếch cười: “Mật Thư đài gần Hoàng thượng quá, không phải nơi nàng nên ở.”

“Về Hàn Lâm viện cũng tốt mà, thanh quý!”

“Thanh quý thì có thanh quý, nhưng không hợp tính nàng. Làm phủ doãn Thuận Thiên là thích hợp nhất, một là có thể thật sự làm việc vì dân, hai là nàng cũng muốn làm việc vì dân.”

“Gia không sợ nàng mệt sao?”

“Thất gia là người sợ mệt à?” Nam tử gầy cười thành tiếng: “Nàng chỉ sợ rảnh rỗi thôi!”

“Còn gia, gia trở lại kinh, định làm gì?”

“Chẳng muốn làm gì cả, chỉ muốn đọc sách, phơi nắng, ngắm hoa, thả chim.”

“Thế chẳng phải ăn bám người ta à?”

“Ta thích ăn bám!”

“…”

“Nhất là ăn bám Thất gia!”

“Hoàng thượng sẽ không đồng ý đâu.”

“Thân thể ta thế này, người phế như ta, hắn không đồng ý cũng chẳng được!”

“Gia lại lừa người, Kỳ Thần y nói tuy gia mất võ công, nhưng sống tới bảy tám mươi tuổi không thành vấn đề.”

“Lời lão Kỳ, ngươi cũng tin à?”

“…”

“Tiểu Dịch này, biết vì sao nhà họ Cố bị diệt môn không?”

“Tại sao?”

“Vì quá hiếu thắng. Con người ấy mà, phải biết nhún nhường. Có mười phần lực, chỉ nên để người khác thấy hai phần, tám phần còn lại phải giấu đi.”

“Gia đúng là con cáo già.”

“Cáo già mới sống lâu được.”

Xe ngựa khựng lại, rèm bị vén lên, một gương mặt phong trần tiêu sái thò vào: “Cáo già, tới giờ châm kim rồi!”

Xe ngựa lắc lư, đến tận ba mươi Tết vẫn còn trên đường.

Mồng năm đầu năm mới mới vào kinh, không vào cung, cũng không đến Tĩnh phủ gia, lại chạy thẳng đến Thịnh phủ.

Thịnh Nhị gia nhìn thấy người, kinh ngạc đến nỗi nửa ngày không nói được câu nào, chỉ có đôi mắt hơi đỏ hoe.

Cố Trường Bình phất tay cho mọi người lui ra, khép cửa lại.

Thịnh Nhị cúi đầu nói: “Tiên sinh thứ tội, mũi tên đó ta không biết hắn lại dùng sức đến vậy, càng không biết ngài suýt chút nữa thì…”

Cố Trường Bình khoát tay, hỏi: “Ngươi mời ai?”

Thịnh Nhị cắn răng: “Ta bỏ ít bạc, mời Sào Diệp Chu, hắn là người Quan Trung, lực tay kinh người, cung pháp lại chuẩn, trăm phát trăm trúng.”

“Người này từng là hôn phu của ngươi.”

Cố Trường Bình chau mày: “Ngươi làm sao mời nổi hắn?”

Thịnh Nhị: “Giờ hắn làm sát thủ, nhận tiền làm việc. Ta bảo với hắn, Thịnh lão đại chết vì Cố Ấu Hoa, người chết nợ chẳng tiêu, một vạn lượng, ta muốn mạng Cố Trường Bình.”

Cố Trường Bình trầm ngâm hồi lâu, rồi thở dài: “Nhị gia làm chuyện này, đẹp lắm!”

Lại còn khen nữa!

Thịnh Nhị hiếm khi lộ vẻ áy náy: “Sức khỏe ngươi…”

Cố Trường Bình cười trả lời: “Lão Kỳ nói ta có thể sống đến bảy tám mươi.”

Thịnh Nhị lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Một lúc sau, mắt đảo một vòng, hỏi: “Cố Trường Bình, chuyện đến nước này, ngươi có thể nói thật với ta rồi chứ?”

“Ngươi muốn nghe sự thật gì?”

“Tại sao lại bảo ta sắp xếp mũi tên đó?”

“Tại sao à?”

Cố Trường Bình cúi đầu nhìn Thịnh Nhị: “Nếu ta nói thật, tiếng ‘ca’ này, ngươi gọi hay không?”

Thịnh Nhị nhìn hắn chằm chằm như phòng trộm, hồi lâu mới gật đầu thật mạnh, trong lòng còn tự nhủ: Ta bị ép đấy nhé!

Cố Trường Bình thấy nàng gật đầu, mới mở miệng: “Mũi tên đó, ta muốn tính hai việc.”

“Việc thứ nhất?”

“Dùng cái ‘chết’ của ta, đổi lấy sự sống của Từ Thanh Sơn.”

“Không hiểu!”

“Một người đã sinh lòng muốn chết thì dù lần này ta có cứu được hắn, cái ý niệm đó vẫn tồn tại trong tim, trong xương tủy, trong ngũ tạng lục phủ của hắn.”

Cố Trường Bình tự nói: “Ta thay hắn đỡ mũi tên này, ngã xuống trước mặt hắn, sống còn trong gang tấc, hắn sẽ áy náy, sẽ đau lòng, sẽ tự trách, sẽ bắt đầu nghi ngờ lòng trung quân ái quốc của nhà họ Từ, cũng sẽ suy ngẫm sâu sắc hơn về sinh mệnh.”

“Suy ngẫm gì?”

“Người chết thì chết rồi, còn người sống thì sao?”

Ánh mắt Cố Trường Bình sáng lên: “Thất gia thì sao? Mẹ hắn sống thế nào? Sống, luôn gian nan hơn cái chết, cũng cần nhiều dũng khí hơn.”

“Hắn… còn có thể đứng lên không?”

“Nhị gia, hắn vốn chưa từng ngã xuống.”

Thịnh Nhị nhìn hắn, dần dần kìm nén cảm xúc, lại hỏi: “Vậy… việc thứ hai ngài muốn tính là gì?”

 
Bình Luận (0)
Comment