Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 817

Kinh thành, Thịnh phủ.

“Đồng Bản, để ta suy nghĩ một chút đã!”

Giọng của Cố Trường Bình không hề mang theo chút vội vàng nào, lại có một loại sức mạnh kỳ lạ khiến người ta bình tĩnh lại.

Đồng Bản đang hoảng hốt lập tức hít sâu một hơi, cảm giác như có chỗ dựa.

Một lát sau, Cố Trường Bình cụp mắt nhìn sang Tĩnh Bảo bên cạnh: “Tĩnh đại nhân, Tuần phủ Thuận Thiên có bao nhiêu binh mã?”

“Mười ngàn!”

“Nàng mang trước ba ngàn người đi, ta vào cung một chuyến, sẽ tới ngay sau đó.”

“Cố đại nhân!” Tĩnh Bảo nhẹ giọng nói từng chữ: “Gan cũng lớn thật!”

Cố Trường Bình nhìn nàng: “ừ” một tiếng: “Vẫn chưa nói hết, ta sẽ để Tiểu Dịch và Cửu Lương hộ tống nàng.”

Thế còn tạm được!

Tĩnh Bảo ôm quyền với Cố Trường Bình, hào sảng chớp mắt một cái: “Hạ quan đi đây.”

Cố Trường Bình nhắm mắt lại.

Không được rồi, phải nhanh chóng thành thân thôi.

Cô gái này quyến rũ quá!

Tĩnh Bảo vừa bước chân ra khỏi sân, lại dừng lại, dặn dò: “Vụ án này hình như có dấu hiệu oan uổng, phải báo với Cao đại nhân một tiếng!”

Cố Dịch nhìn Đoạn Cửu Lương, Đoạn Cửu Lương lại nhìn A Nghiễn.

Thôi vậy!

Tĩnh đại nhân đã nói gì thì là như thế!

Một khắc sau.

Cao đại nhân tân quan nhậm chức đập bàn đứng dậy: “Cái gì? Lại có kẻ dám ám sát học trò của Cố Trường Bình, đúng là trời sắp sập rồi!”

Khóe mắt Cố Dịch giật giật: “Cao đại nhân, nhanh lên đi, đừng lãng phí thời gian nữa.”

“Tiểu Thất, Tiểu Cửu, mang vũ khí theo!”

Tiểu Thất nhìn trời lạnh đến thấu xương, tốt bụng hỏi một câu: “Gia, ngồi xe hay cưỡi ngựa?”

“Nói nhảm!” Cao đại nhân tức giận đá một phát: “Huynh đệ của ta bị người ta truy sát rồi, còn ngồi xe cái gì, ngươi muốn chết hả, lên ngựa!”

Mọi người lập tức lên ngựa.

Cao Triều quất roi ngựa, hỏi lớn: “Tĩnh Thất đâu?”

“Đang đợi gia ở cửa thành!”

“Còn tiên sinh của ta đâu?”

“Vào cung rồi!”

Cao Triều nghe xong, không biết là chua xót hay buồn bã.

Theo như hắn biết, từ khi Cố Trường Bình trở lại thành Tứ Cửu, chỉ âm thầm vào cung một lần, tân đế triệu mấy lần cũng viện cớ bệnh không vào.

Lần này lại tự mình dâng lên tận cửa…

Tiền Tam Nhất à Tiền Tam Nhất, ngươi đúng là nên giành chút thể diện cho tiên sinh đi!

Đám người áo đen tuy võ công cao, nhưng không địch lại số đông sơn tặc. Thấy tình thế bất lợi, bèn bỏ chạy tán loạn.

“Tiểu huynh đệ, ngươi tên gì vậy?”

Gã hán tử vác đao chưa đợi Tiền Tam Nhất đáp, đã tự giới thiệu: “Ta tên là Hà Phi, ba mươi hai tuổi, là đầu lĩnh của bọn họ.”

Tiền Tam Nhất nghĩ đến thân phận mình từng là Trạng nguyên, không thể dùng tên thật, đầu óc xoay chuyển nhanh: “Hà đại ca, ta tên là Thịnh Đại!”

Thịnh Nhị nghe thấy cái tên này, sắc mặt vốn đã tái vì mất máu lại càng thêm trắng bệch.

“Đệ của ta tên là Thịnh Nhị.”

Tiền Tam Nhất tiến lên, nghiêm túc hành lễ: “Ơn cứu mạng của Hà đại ca, đợi đến kinh thành sẽ báo đáp. Đệ đệ ta bị thương, phải nhanh chóng tìm y quán, mời lang trung. Hà đại ca, chúng ta lên đường thôi!”

“Khoan đã!”

Tiền Tam Nhất giật mình, vội cười cầu hòa: “Nếu Hà đại ca không yên tâm, ta có thể viết giấy nợ một vạn lượng ngay.”

Một vạn lượng?

Lạy trời đất!

Mắt của đám sơn tặc sáng rực cả lên.

Ánh mắt Hà Phi dừng lại trên mặt Thịnh Nhị một lúc: “Bọn ta là sơn tặc, không thể lộ diện. Không thể đến y quán, cũng không thể tìm lang trung. Nhỡ bị quan phủ bắt được, có bạc cũng không có mạng mà xài. Vai bị tên xuyên không chết được, bảo đệ ngươi ráng chịu một chút!”

Tiền Tam Nhất biến sắc: “Đại ca, đệ đệ ta…”

“Ca, ta chịu được!”

Tiền Tam Nhất lập tức thấy nghẹt thở, nhìn Thịnh Nhị thật sâu, nghiến răng cười: “Xem ra… Hà đại ca nói vẫn có lý!”

Hà Phi thấy hai người ngoan ngoãn nghe lời, cười sảng khoái. Trên mặt hắn có một vết sẹo lớn, như chém đôi cả gương mặt.

Tiền Tam Nhất vừa thầm rùng mình, vừa sờ con dao găm trong ngực.

Hà Sẹo chọn năm người, toàn là hán tử vạm vỡ.

“Lên xe đi!”

“Hà đại ca, con ngựa này không hiểu sao lại không chịu đi!”

Hà Sẹo cười nhạt, rút đao bên hông, chém thẳng vào mông ngựa.

Ngựa đau, hí vang một tiếng, đứng bật dậy.

“Đối phó với súc sinh, phải dùng đao!”

Hà Sẹo phất tay: “Huynh đệ, quay về thôi, đợi ông đây mang bạc về!”

Dù là xe ngựa xa hoa cỡ nào, sáu người ngồi một chỗ cũng chật chội.

Tiền Tam Nhất để Thịnh Nhị ngồi trong cùng, cẩn thận kê đệm gấm sau lưng nàng, lại phủ thêm chăn.

Vẫn chưa yên tâm, hắn dịch người qua, lấy nửa thân mình che cho nàng.

Lại là một khoảng không gian chỉ thuộc về nàng.

Trái tim mấy năm nay luôn bình lặng của Thịnh Nhị, chợt bị kéo một cách đau đớn.

“Thịnh Đại, chân ngươi…”

“Trời sinh đã khập khiễng rồi.”

Tiền Tam Nhất thở dài: “Nếu không phải vậy, các chú bác trong nhà cũng không dám làm càn. Họ nói một kẻ què không xứng kế thừa gia nghiệp. Hà đại ca, trong xe có hoa quả và điểm tâm, các ngươi dùng đi. Đệ đệ ta khát rồi, ta rót cho nó một chén trà.”

“Ngươi biết che chở đệ đệ ngươi ghê.”

“Biết làm sao được, xương gãy còn dính gân, ta chỉ có một đứa đệ đệ thôi.”

Tiền Tam Nhất đưa chén trà nguội đến bên miệng Thịnh Nhị: “Đệ đệ, uống chút cho dịu họng.”

Thịnh Nhị cụp mắt, tựa vào tay hắn, uống vài ngụm.

Tiền Tam Nhất thuận thế lấy tay áo lau mồ hôi lạnh trên trán nàng, dịu dàng nói: “Đừng cắn môi, nếu đau quá thì bóp tay ta.”

Đôi mắt Thịnh Nhị sâu như mực, liếc nhìn hắn một cái rồi khép lại.

Đúng là rất đau, nhưng nàng vốn quen nhẫn nhịn, nếu không nhịn, đã không sống được đến giờ.

Mồ hôi trên trán vẫn không ngừng túa ra.

Tiền Tam Nhất chưa từng rời mắt khỏi nàng, thấy nàng lại muốn cắn môi, bèn gọi một tiếng “Nhị đệ”, chủ động đưa tay nắm lấy tay nàng.

Lòng bàn tay toàn là mồ hôi lạnh.

Đúng lúc đó, xe ngựa xóc mạnh một cái, vai Thịnh Nhị bị kéo động, cơn đau dội tới, nàng theo phản xạ siết chặt tay hắn.

Con người là loài sinh vật kỳ lạ.

Chỉ cần một hành động bắt đầu, tất cả phía sau như nước chảy thành sông.

Lòng bàn tay Tiền Tam Nhất nóng hổi, còn tay nàng lại lạnh buốt.

Trong tiết trời giá rét giữa đông, chút nhiệt độ ấm áp ấy với Thịnh Nhị mất máu quá nhiều là thứ nàng không thể kháng cự từ tận sâu trong lòng.

Nàng từ từ nghiêng đầu, tựa lên vai hắn.

Chỉ một cái tựa đầu, cũng khiến Tiền Tam Nhất run lên từng nhịp thở.

Hắn muốn để nàng tựa thoải mái hơn một chút, lại sợ nàng phát hiện điều gì, chỉ có thể từng chút một, như kiến tha mồi, dịch người sang sát hơn.

Nhiều năm sau, có người hỏi Tiền đại nhân khi ấy đã làm tới Hộ bộ thượng thư rằng, trong đời ngài, nơi nào khiến ngài hoài niệm nhất?

Tiền đại nhân sờ cằm, nhẹ nhàng đáp hai chữ: “Xe ngựa.”

Người nọ ngẩn ra, không cam lòng, lại hỏi: “Xe ngựa ngày nào chẳng ngồi, có gì đáng nhớ? Hay là người ngồi cùng xe có gì đặc biệt?”

Tiền đại nhân trợn trắng mắt: “Người cùng ngồi là sơn tặc.”

Người kia suýt chút nữa ngã lăn ra đất.

Tiền đại nhân mà lại hoài niệm việc ngồi chung xe với sơn tặc? Quả không hổ là Trạng nguyên, thật sự phi phàm!

Trời đã hoàn toàn tối đen, người ngựa đều mệt mỏi.

“Huynh đệ, nghỉ hai canh giờ rồi đi tiếp.”

“Đi tiểu, đi tiểu, nhịn muốn chết rồi!”

“Tốt nhất bắt được con thú nào, nướng lên ăn, miệng nhạt nhẽo quá, thèm thịt rồi!”

“Đi, đi thôi!”

Chờ bọn sơn tặc xuống xe hết, Tiền Tam Nhất hỏi: “Muốn… đi một lát không?”

Thịnh Nhị gật đầu.

Nàng đã nhịn lâu lắm rồi!

“Ta đỡ ngươi xuống.”

Tiền Tam Nhất nhảy xuống trước, thấy bọn sơn tặc đều đi về phía đông, bèn hạ giọng: “Chúng ta đi về hướng tây, ta sẽ canh cho ngươi.”

Bình Luận (0)
Comment