Tiền Tam Nhất vừa đỡ chấn thương ở chân, đã lập tức lên đường đến Dung Thành.
Thêm vào đó, với sự can thiệp của Cẩm Y vệ, vụ án nhanh chóng có bước tiến rõ rệt.
Một tháng sau, từ huyện lệnh Dung Thành cho tới toàn bộ quan viên ở Nông Canh Ti, tất thảy đều cúi đầu nhận tội.
Chẳng những thế, còn khai ra tri phủ Bảo Định cùng hai vị hoàng thân quốc thích.
Vụ án được trình lên long án tân đế, tân đế lại lệnh cho tam ti thẩm tra lại lần nữa.
Khi xuân đến, hoa nở rực rỡ, Tiền Tam Nhất phong trần mệt mỏi trở về kinh, việc đầu tiên là hẹn Tĩnh Thất và Cao mỹ nhân đến lầu Ngoại Lâu gặp mặt.
Tĩnh Bảo vừa thấy Tiền Tam Nhất lập tức ngẩn người: “Sao lại gầy thế này?”
Cao mỹ nhân hừ một tiếng: “Gọi là “vì ai tiều tụy vì ai sầu” đấy!”
Tiền Tam Nhất không để tâm đến lời trêu chọc của Cao mỹ nhân: “Nói chuyện chính đi.”
Tĩnh Bảo và Cao mỹ nhân liếc nhau:
Ồ, nhóc con này hình như đã khác xưa rồi.
“Vụ án đã sáng tỏ, tam ti thẩm xong thì có thể kết án.”
Tiền Tam Nhất nhấp một ngụm trà, nói: “Như vậy, chức tri phủ Bảo Định sẽ để trống, ta muốn tranh một phen.”
“Vì sao?”
Tĩnh Bảo không hiểu: “Lần này ngươi lập công, hoàn toàn có thể thăng chức ở Hộ bộ, việc gì phải ra ngoài làm quan?”
Cao mỹ nhân nói: “Nhị gia còn ở trong kinh, ngươi lại chạy tới Bảo Định, đầu óc có vấn đề à?”
Tiền Tam Nhất cũng không giải thích nhiều: “Được rồi, chỉ nói với các ngươi một tiếng. Dù sao Bảo Định với thành Tứ Cửu cũng không xa, vẫn có thể gặp nhau thường xuyên.”
Tĩnh Bảo và Cao Triều nhìn nhau.
Quả nhiên, nhóc con này không giống như trước nữa!
Cơm nước xong, dâng trà.
Cao Triều nhớ tới lời đồn dạo gần đây, hắng giọng hỏi: “Tĩnh Thất, chuyện Cố Trường Bình muốn ở rể nhà ngươi là sao vậy?
Nhắc tới việc này, sắc mặt Tĩnh Bảo hơi đổi.
Thì nàng cứ ngỡ chỉ là một câu nói đùa, nào ngờ không phải.
Cố Trường Bình thật sự muốn vào ở rể nhà họ Tĩnh, vì chuyện đó mà còn đích thân đến tìm cữu cữu nàng, nhờ ông làm người trung gian.
Mẹ và chị nàng tất nhiên mừng rỡ, như vậy thì nhà họ Tĩnh cũng xem như có người nối dõi.
Nhưng trong lòng nàng lại thấy bất an.
“Ta bóng gió hỏi mấy lần, hắn chỉ nói nhà họ Cố ít người, còn nhà họ Tĩnh thì đông vui.
Cao Triều cười nhạt: “Ngươi tin à?
Tĩnh Bảo: “Vậy ngươi nói vì sao?
Cao Triều: “Ta mà biết thì cần gì hỏi ngươi?
“Ta có một lý do, các ngươi nghe thử xem có hợp lý không?
Tiền Tam Nhất nhấp ngụm trà, nói: “Nhà họ Cố từng công cao át chủ, vị tân đế hiện nay, cũng là quan trấn thủ biên cương suốt hơn chục năm, xét ra cũng gọi là công cao át chủ!”
Chuyện phía sau không cần nói nữa, nhưng Tĩnh Thất và Cao Triều đều đã hiểu rõ.
Công cao át chủ chỉ có hai kết cục: một là như nhà họ Cố, hai là như tân đế.
Thiên hạ này là do Cố Trường Bình mưu lược giúp tân đế giành được. Một hai năm đầu có thể bình yên, nhưng về lâu dài thì sao?
Cố Trường Bình ở rể nhà họ Tĩnh, thiên hạ từ đây không còn Cố phủ, không còn con cháu nhà họ Cố.
Chiêu này tự chặt đuôi mình, cũng là cách để thể hiện với tân đế rằng hắn không có dã tâm, chỉ mong an phận sống hết đời.
Vì vậy, dù Cố phủ đã tu sửa xong, hắn vẫn mượn ở lại phủ nhà Thịnh gia.
Không phải không muốn về, mà là tòa phủ đệ nguy nga đó, vào ở khiến lòng chẳng yên.
Tiền Tam Nhất thở dài, nhìn chằm chằm Cao Triều: “Cao Tắc Thành!”
Cao Triều bị gọi cả họ tên, giật mình trong lòng.
“Vừa nãy ngươi hỏi ta đi phủ Bảo Định có phải là ngốc không?”
Tiền Tam Nhất hỏi rồi tự trả lời “Không ngốc. Làm quan bên ngoài ba năm, có thể bằng tích lũy mười năm ở trong kinh, chờ ta quay lại, đã là chuyện khác rồi.”
“Sau đó thì sao?” Cao Triều hỏi.
“Khi ngươi đủ mạnh, người ngươi có thể che chở sẽ không chỉ là người thân.”
Tiền Tam Nhất dừng một nhịp, rồi nói tiếp: “Kẻ kiêng dè ngươi cũng không chỉ là đồng liêu.”
Ánh mắt Tĩnh Bảo và Cao Triều đều sững lại.
Trời ạ!
Không chỉ là thay đổi, mà là thay da đổi thịt!
Tiền Tam Nhất rất rõ mình đã thay đổi.
Mỗi đêm ở phủ Bảo Định, hắn đều ngẫm lại những chuyện đã xảy ra mấy năm qua.
Càng ngẫm, càng thấy kinh hãi;
Càng kinh hãi, trong lòng càng thêm kính phục Cố Trường Bình.
Tất cả câu chuyện, kết thúc đều là đăng đỉnh thiên hạ. Nhưng có ai biết rằng bình định thiên hạ đã khó, trị thiên hạ còn khó hơn?
Trong mấy năm ấy, biết bao anh hùng dẹp loạn bốn phương cuối cùng đều thân bại danh liệt, đó mới là phần nhiều của lịch sử.
Một người vinh, cả nhóm cùng vinh; một người bại, cả nhóm cùng bại.
Người đứng sau Cố Trường Bình quá nhiều: Thất gia, mỹ nhân, Thanh Sơn, Tần Sinh… Thịnh Nhị chỉ là một trong số đó.
Ta không vì người khác, chỉ vì nàng, cũng phải bảo vệ Cố Trường Bình.
Huống hồ Thất gia, mỹ nhân, Thanh Sơn, Tần Sinh đều là huynh đệ vào sinh ra tử với ta!
Một khi đã có tâm niệm thì thoát thai hoán cốt chỉ trong khoảnh khắc.
…
Tiền Tam Nhất từ lầu Ngoại Lâu bước ra, đi thẳng đến phủ Cẩm Y vệ.
Theo tin Đồng Bản thăm dò được, ba hôm trước Thịnh Nhị đã hết bệnh trở lại làm việc.
…
Trời dần tối.
Có người đẩy cửa bước vào, Thịnh Nhị tưởng là Trương Triều, chẳng thèm ngẩng đầu: “Đặt hồ sơ xuống, ngươi về trước đi, không cần chờ ta.”
Không ai trả lời.
Ngẩng đầu lên.
Người kia đứng giữa bóng sáng, vận một chiếc trường bào màu xám nhạt, hốc mắt hơi sâu, trên mặt là nụ cười hờ hững.
Tiền Tam Nhất bước tới, đứng trước mặt nàng: “Nhị gia mới khỏi bệnh, không bằng về sớm nghỉ ngơi đi, ta đưa nhị gia về phủ.”
Lông mày Thịnh Nhị nhíu lại, do dự một thoáng: “Được!”
Hai người cùng rời khỏi phủ Cẩm Y vệ.
Tiền Tam Nhất nghiêng đầu hỏi: “Vết thương khá hơn chưa?”
Thịnh Nhị: “Thuốc mỡ của lão Kỷ dùng được, còn ngươi?”
Tiền Tam Nhất giơ chân: “Bước nhanh như gió rồi!”
“Chỗ khác thì sao?”
Tiền Tam Nhất ngẩn người, một lúc sau mới phản ứng kịp nàng hỏi chuyện trận đòn ở Xướng Xuân Viện.
“Chỉ là vết thương ngoài da.”
“Phương án đó ngươi nghĩ ra bằng cách nào?”
“Dài dòng lắm!”
Tiền Tam Nhất ghé lại gần, thấp giọng: “Chắc chắn muốn nghe?”
Thịnh Nhị sững lại, lúc phản ứng kịp thì mày mắt người kia đã ở ngay trước mặt.
Nhưng Tiền Tam Nhất đã bước về trước, như thể khoảnh khắc vừa rồi chỉ là ngẫu nhiên.
“Năm đó, cha Tĩnh Thất gặp chuyện, ta với mỹ nhân, Thanh Sơn, Tần Sinh trốn học đến Phủ Lâm An…”
Hắn nói không vội không chậm, giọng điệu trầm bổng có nhịp, kể đến đoạn Từ Thanh Sơn bị bắt ép hát trên thuyền, Thịnh Nhị không nhịn được bật cười.
Nụ cười rơi vào đáy mắt Tiền Tam Nhất, hắn bỗng chuyển giọng: “Người tên Sào Diệp Chu đó, đừng quay đầu lại nữa.”
Bất ngờ không kịp trở tay.
Nụ cười trên mặt Thịnh Nhị chợt tắt.
“Lần này điều tra vụ án, tra ra tri phủ Bảo Định cấu kết ngầm với sát thủ của một tổ chức giang hồ tên là Sát Mệnh Môn, thuê người giết thuê. Ta đoán triều đình sắp chỉnh đốn, Cẩm Y vệ các ngươi chắc cũng phải tham gia.”
Thịnh Nhị hừ một tiếng: “Hắn thì có liên quan gì đến ta?”
“Vậy thì tốt!”
Tiền Tam Nhất cười cong mắt: “Tờ giấy nợ ta viết cho ngươi, đã cất kỹ chưa?”
Thịnh Nhị nhìn hắn, không nói gì.
Tiền Tam Nhất xoa mặt, hít sâu một hơi: “Đừng làm mất, cả gia sản và tính mạng của ta đều nằm trên tờ giấy đó đó.”
“Làm mất rồi, chẳng phải ngươi khỏi phải trả sao?”
“Ta là loại người đó sao?”
Tiền Tam Nhất trừng mắt nhìn nàng, đầy ẩn ý: “Người còn, nợ còn. Ta sẽ từ từ trả.”
Thịnh Nhị: …
Lúc này, từ đầu ngõ thổi tới một cơn gió, mang theo chút ấm áp.
Mùa xuân tới rồi!
Hai người im lặng bước đến trước cửa Thịnh phủ. Dưới chiếc đèn lồng treo trước cổng, một thiếu nữ dáng dấp yêu kiều đang đứng đó, ngóng nhìn về phía họ.