“Ngươi… các ngươi…”
Cao mỹ nhân kêu lên một tiếng ai oán, liếc mắt trừng Tĩnh Bảo một cái: “Tĩnh Thất, mấy món này, đều gọi thêm một phần nữa cho ta, ta không ăn đồ thừa của bọn họ đâu.”
Tĩnh Bảo nhấp một ngụm trà, mỉm cười nói: “Thật xin lỗi, Cao công tử, mấy món này là ta đã dặn bếp chuẩn bị riêng cho bốn vị, là món mới, mỗi món chỉ có một phần.”
Cao mỹ nhân tâm trạng rối bời, nhưng vẫn cầm đũa nhập trận.
Vừa tranh ăn, vừa âm thầm cảm khái: đường đường là cháu trai Hoàng đế, lại phải tranh ăn với đám phàm phu tục tử này, đúng là mất mặt quá thể.
Ngẩng đầu lên, thấy Tĩnh Bảo từ đầu đến cuối không hề động đũa, trong mắt lóe lên tia kinh ngạc: “Sao ngươi không ăn?”
Tĩnh Bảo khẽ cười: “Ta còn có nhiều cơ hội.”
Giọng điệu thản nhiên ấy khiến Cao mỹ nhân tức muốn lật bàn bỏ đi, chỉ tiếc một bàn thức ăn chưa động đến.
Từ nhỏ hắn đã sống trong cảnh gấm vóc xa hoa, chim bay dưới trời, cá bơi dưới nước, có thứ gì ngon chưa từng ăn, thế mà lại bị một bàn thức ăn đơn sơ này làm cho chấn động.
Món ăn rất đơn giản, không phải thứ hiếm có gì, cũng chẳng ngập dầu mỡ, nhưng lại vô cùng ngon miệng.
Xem ra họ Tĩnh kia cũng có bản lĩnh đấy!
Đợi họ ăn xong, Tĩnh Bảo cho người dọn đĩa, lại bảo A Man đun thêm nước pha trà, lần này là trà thanh mát.
Nàng lấy trà thay rượu, nâng chén mỉm cười: “Lầu Ngoại Lâu vừa mới khai trương, mong các huynh đài giúp ta tuyên truyền một chút. Mỗi tháng lầu đều có món mới, đến khi đó ta lại mời mọi người đến nếm thử.”
Tĩnh Bảo vốn là người trời sinh có diện mạo dễ chiếm cảm tình, lại thêm lúc nào cũng mang theo ba phần ý cười khi gặp người.
Mỗi khi cười, đuôi mắt lẫn đầu mày đều cong cong, khiến người khác cảm thấy chân thành, rất dễ sinh hảo cảm.
Cao mỹ nhân phe phẩy quạt nói: “Ta không thể vào cung giúp ngươi tuyên truyền được, thế này đi, đợi ta luyện chữ xong, sẽ viết tấm biển hiệu cho ngươi trấn tiệm.”
“Vậy thì tốt quá!”
Tĩnh Bảo cười đến không khép được miệng: “Cao công tử, vậy ta chờ đấy nhé!”
Từ phía xa, Từ Thanh Sơn liếc sang Tĩnh Bảo, thấy nàng cười đến đôi mắt long lanh như suối biếc, trong lòng khó chịu không nói nên lời.
Tên ẻo lả này, quả đúng là cáo già đội lốt cừu.
Dù bọn họ không nói nửa lời với người ngoài, nhưng chỉ cần đến Lầu Ngoại Lâu vài lần, người đời làm gì có chuyện không biết?
Đến lúc đó, tên nhóc này thế nào chẳng kiếm được bộn bạc.
...
Trà uống xong, Tĩnh Bảo đích thân tiễn khách ra ngoài, đợi xe ngựa đi khuất mới quay về nhà bếp.
Nàng muốn gặp một người.
Người đó tên Tạ Bá, ngoài bốn mươi, đầu tròn vai rộng, là đầu bếp của Lầu Ngoại Lâu. Để chuẩn bị cho việc mở chi nhánh ở kinh thành, Tĩnh Bảo điều ông ta về đây.
Cái tính tham ăn của Tĩnh Bảo là di truyền từ người cha phóng túng của mình.
Khi còn trẻ, Tĩnh đại gia vì chuyện ăn uống mà kết giao không biết bao nhiêu đầu bếp nổi tiếng, Tạ Bá là một trong số đó.
Tạ Bá không phải người giỏi nhất, nhưng lại là người có thiên phú cao nhất.
Tĩnh Bảo có ý tưởng gì kỳ lạ, chỉ cần nói với ông ta một câu, ông đều có thể làm ra tám chín phần giống hệt.
Cách Tĩnh Bảo lôi kéo Tạ Bá cũng rất đơn giản: không trả lương tháng, mà chia cho ông hai phần cổ phần.
Thấy Thất gia đến, Tạ Bá cởi áo bếp ném cho đồ đệ, rửa tay rồi bước ra ngoài.
Thất gia tìm ông, chắc chắn chỉ có một chuyện: cùng nhau nghiên cứu món mới.
...
Hai người đang đóng cửa bàn chuyện thì Nguyên Cát hốt hoảng chạy vào.
“Gia, gia ơi, Tế tửu đại nhân… ngài ấy… ngài ấy đến rồi!”
Tĩnh Bảo giật mình, vội đẩy cửa bước ra, chỉ thấy tại đại sảnh tầng một, Cố Trường Bình trong bộ áo dài xám, đang ngồi cạnh cửa sổ.
Người qua kẻ lại, ai nấy đều ăn uống no nê, vậy mà hắn lại giống như một hồn ma lạc lõng giữa chốn nhân gian, hoàn toàn không ăn nhập với khung cảnh xung quanh.
Tĩnh Bảo vừa định bước tới, thì bất ngờ Cố Trường Bình ngẩng đầu nhìn nàng.
Tránh không kịp, ánh mắt hai người chạm nhau.
Tĩnh Bảo vội nở nụ cười, từ trên lầu chạy xuống lạch bạch: “Tiên sinh, sao ngài lại tới đây?”
“Ăn cơm!”
“Vậy ta mời tiên sinh dùng món ngon nhất của Lầu Ngoại Lâu…”
“Một bát mì chay là được!”
“Ờ…?”
Tĩnh Bảo sững người.
Không ai biết, trong tất cả các món của Lầu Ngoại Lâu, món tốn công sức nhất không phải đại tiệc nào, mà là bát mì chay này.
Lấy ba chỉ làm nguyên liệu chính, thêm tôm tươi, mực khô, hàu biển, kèm cải thảo, hẹ và hành hoa.
Hải sản thanh ngọt, thịt heo làm dậy vị, ninh lửa nhỏ trong một canh giờ, sau đó mới thả sợi mì cán tay vào, gọi là tuyệt phẩm mỹ vị!
“Tiên sinh chờ một lát.”
Tĩnh Bảo quay đầu ghé tai dặn Tạ Bá mấy câu, sau đó ngồi xuống đối diện Cố Trường Bình, tự tay rót trà rót nước.
Nào ngờ Cố Trường Bình chẳng uống trà cũng chẳng nói chuyện với nàng, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ thất thần.
Hắn đang nhớ lại chuyện kiếp trước.
Đêm ấy, cả Lầu Ngoại Lâu chỉ còn lại bàn của bọn họ.
Hắn cũng ngồi chỗ này, người đối diện là Thập Nhị lang.
Hắn nhìn Thập Nhị lang vận áo gấm, hạ giọng nói: “Ngươi ra tay lần này, không biết đã dính bao nhiêu máu, kiếp sau nhất định đầu thai vào súc sinh đạo, chín đời cũng không thoát được.”
Thập Nhị lang lạnh lùng cười: “Ta không đi con đường này, thì không chỉ hại ta, mà còn hại mấy trăm mạng người của phủ Hạo Vương.”
Hắn nhức đầu như muốn vỡ ra: “Ngươi đã từng nghĩ tới lập trường của Uyển nhi chưa?”
Thập Nhị lang nhướng một bên mày, nhìn hắn khó tin: “Ngươi vì nàng… mà bỏ ta?”
Cố Trường Bình nghẹn lời.
Cả đại sảnh rộng lớn bỗng chốc yên ắng.
Qua một hồi lâu, hắn thở dài một tiếng, xoa mi tâm: “Ta chỉ muốn khuyên ngươi…”
Thập Nhị lang hừ một tiếng, đứng dậy, lạnh lùng để lại một câu: “Tử Hoài, cung đã giương, không còn tên quay lại nữa, ta không còn đường lui.”
Thập Nhị lang đi rồi, Tĩnh Thất bưng hai bát mì đến, mỉm cười nói: “Cố đại nhân, sao chỉ có một mình ngài, bạn ngài đâu rồi?”
Cố Trường Bình không đáp, chỉ cầm đũa ăn.
“Đêm rồi, đừng ăn nhiều, bát này để lại nhé.”
Cố Trường Bình khựng tay, làm như không nghe thấy.
Chẳng mấy chốc bát mì đã trống trơn, hắn lại cầm lấy bát của Thập Nhị.
“Ta đã bảo rồi, đêm khuya không nên ăn nhiều, mì gặp nước sẽ nở, dễ đầy bụng. Cố đại nhân, bát mì đó ta không lấy tiền ngài đâu.”
Cố Trường Bình đặt mạnh đũa xuống bàn, chiếc muôi rơi vào trong bát kêu một tiếng keng, hắn trừng mắt nhìn Tĩnh Thất ở quầy, lửa giận trong lòng không cách nào kìm nén.
Nàng chẳng hề sợ hãi, vén tóc ra sau tai, lộ chiếc cổ trắng ngần dưới ánh đèn.
Cố Trường Bình nổi giận đứng dậy, ném lại thỏi bạc rồi bỏ đi.
Chuyện đó là khi nào nhỉ?
Nhớ ra rồi!
Khi lão hoàng đế băng hà được vài năm, thái tôn kế vị, Tô Uyển Nhi được phong quý phi, thế lực của Thập Nhị lang ngày một lớn mạnh.
Hoàng đế bắt đầu dè chừng, lại không nghĩ ra cách gì, bèn sai Tô Uyển Nhi đến phủ hắn làm thuyết khách.
Tô Uyển Nhi khóc lóc thảm thương, khiến hắn động lòng trắc ẩn.
“Tiên sinh, tiên sinh?”
“Ờ?”
“Mì tới rồi.”
Cố Trường Bình hoàn hồn, từ tốn cầm muôi uống ba ngụm nước dùng, rồi mới gắp mì.
Ánh mắt Tĩnh Bảo lộ chút dao động.
Lạ thật, sao thói quen ăn mì của hắn lại giống nàng vậy chứ, cũng uống ba ngụm nước trước.
Cố Trường Bình ăn xong, ném bạc rồi đi.
Từ đầu đến cuối, hắn không nói với Tĩnh Bảo một câu, sắc mặt cũng không còn vẻ hòa nhã như ở Quốc Tử Giám, mà mang theo chút lãnh đạm.
Tĩnh Bảo cảm thấy khó hiểu: Tế tửu đại nhân gặp chuyện gì khó xử rồi sao? Không đúng, vừa mới thăng chức, đang lúc đắc ý cơ mà!
“Các ngươi nghe chưa, thái tử sắp nạp trắc phi rồi!”
“Con gái nhà ai mà có phúc thế?”
“Nghe nói là con gái của Tô Thái phó, Tô Uyển Nhi người được xưng là đệ nhất tài nữ kinh thành.”
“Người làm mối là ai…”