Bây giờ mới biết lo à?
Cố Trường Bình nói khẽ: “Phải mau đưa hắn đi thôi.”
Tĩnh Bảo liền đáp: “Để ta đỡ hắn.”
“Tránh ra!”
Cố Trường Bình hạ thấp giọng hơn: “Ngươi đỡ nổi sao?”
Tĩnh Bảo im bặt.
Cố Trường Bình cúi người, nhấc một cánh tay của Từ Thanh Sơn đặt lên vai mình. Tĩnh Bảo muốn bước lên giúp một tay, nhưng chỉ bị một ánh mắt của hắn chặn lại.
Nam nhân trúng thuốc, vẫn có thể thuận theo bản năng mà làm vài chuyện. Còn nha đầu này lại là nữ tử, thật sự không để tâm chuyện bị ôm bị nắm hay sao?
Vừa định bước đi, chợt nghe thấy tiếng bước chân lộn xộn vang lên.
Hỏng rồi! Hỏng thật rồi!
Tĩnh Bảo lo lắng đến mức dậm chân: “Tiên sinh ơi, làm sao bây giờ?!”
“Trốn xuống gầm giường, mau lên!”
Cố Trường Bình vừa dứt lời đã buông tay, Từ Thanh Sơn mềm oặt ngã xuống, hắn thuận thế lăn cả người vào trong.
“Tĩnh Văn Nhược, nhanh!”
Tĩnh Bảo chẳng dám chậm trễ, khom lưng lăn vào gầm giường theo.
Tiếng bước chân ào ạt tràn vào, rồi dừng lại ngay trước giường. Tĩnh Bảo đếm thử, có đến tám, chín người lận.
“Gia, không ổn rồi! Chúng ta trúng kế, Từ Thanh Sơn biến mất rồi!”
"Bốp!"
“Vô dụng! Còn không mau đi tìm!”
“Nhưng mà…”
“Hắn vừa trúng xuân dược lại thêm mê dược, có thể chạy được bao xa? Mau đi tìm cho ta, nhất định phải tìm bằng được!”
“Gia, còn thằng nhãi kia thì sao?”
"Bốp!"
“Giờ còn lo đến thằng nhãi đó làm gì! Đập cho bất tỉnh, trói lại rồi tính tiếp!”
Đồng tử Tĩnh Bảo co rút dữ dội, gần như sắp sụp đổ. Nguyên Cát không trốn thoát, mà bị chúng bắt mất rồi.
Nói cách khác, Cao Triều và Tiền Tam Nhất cũng sẽ không đến cứu bọn họ.
Điều khiến nàng tuyệt vọng hơn cả là:
Người bị gọi là “Gia” kia, hóa ra lại là Phác Chân Nhân!
Khó trách vừa rồi phải dụ Cao mỹ nhân uống rượu, hóa ra là kế dương đông kích tây, mục tiêu thật sự là Từ Thanh Sơn.
Dùng thủ đoạn bỉ ổi đến vậy… Họ còn có chút nhân tính nào nữa không? Trong lòng họ còn biết đến hai chữ vương pháp không?
Tĩnh Bảo nào có biết, Phác Chân Nhân đã để mắt đến Từ Thanh Sơn không phải ngày một ngày hai. Hắn vào Quốc Tử Giám đọc sách cũng vì người kia.
Người xứ Tô Lục vốn nhỏ con gầy yếu, trong khi Từ Thanh Sơn thì cao lớn cường tráng, tuấn tú đầy khí phách, từ nhỏ lại luyện võ, căn bản không phải người thường có thể so sánh.
Phác Chân Nhân ngày ngày lăn lộn với Vương Uyên, từ tốt đến xấu đều học được y chang, Vương Uyên thích long dương, hắn cũng học theo.
Chỉ khác một điều: Vương Uyên mê mẩn mấy “mỹ nhân” khó phân nam nữ, còn Phác Chân Nhân lại chỉ thích loại như Từ Thanh Sơn.
Tĩnh Bảo vô thức nhìn sang Cố Trường Bình, không ngờ hắn cũng đang nhìn nàng.
Ánh mắt giao nhau, cả hai đều trầm mặt.
Lúc này, Phác Chân Nhân ngồi xuống mép giường, vừa thở dài vừa lẩm bẩm: “Hắn đã trúng mê dược của ta, lại thêm xuân dược của ta, thì có thể trốn đi đâu được?”
“Thằng người hầu đó là người của Tĩnh Thất, Tĩnh Thất đâu rồi?”
“Lẽ nào… chính hắn cứu Từ Thanh Sơn đi?”
“Không đúng, thân hình Tĩnh Thất nhỏ như vậy, sao có thể cõng nổi Thanh Sơn?”
Chỉ vài câu ngắn ngủi, Tĩnh Bảo đã rút ra hai điều:
Thứ nhất, Phác Chân Nhân vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn.
Thứ hai, hắn tuy thối nát đến cực điểm, nhưng đầu óc lại rất nhanh nhạy.
“Họ chắc chắn đang ở gần đây!”
Phác Chân Nhân đột ngột đứng dậy, đi qua đi lại trong phòng, bỗng dưng dừng chân ngay trước giường.
Trong phòng lặng ngắt như tờ.
Tim Tĩnh Bảo như treo tận cổ họng, bất chợt một bàn tay to lớn đưa qua, đặt lên vai nàng, hơi ấm trong lòng bàn tay truyền qua lớp áo khiến tim nàng dịu lại đôi phần.
Đúng lúc ấy, chỉ nghe Phác Chân Nhân quát lớn: “Người đâu!”
“Gia?”
Phác Chân Nhân dậm chân: “Chúng ta bị họ Tĩnh dắt mũi rồi!”
“Vậy phải làm sao?”
“Thằng người hầu của họ Tĩnh đâu?”
“Đánh ngất rồi, ném ra phía nhà xí.”
“Lập tức đánh thức hắn dậy, nghĩ cách cạy miệng ra cho ta. Nếu không chịu nói, thì đánh! Đánh tới chết cũng được. Ta đi tìm Vương Uyên, bảo y cho người hỗ trợ tìm!”
“Gia, làm lớn vậy có khiến động tĩnh quá lớn không?”
“Sợ cái quái gì! Dù sao có Vương Uyên đứng chắn phía trước cho chúng ta rồi!”
“Dạ!”
Tiếng bước chân dần xa. Hai người dưới gầm giường còn chưa kịp thở phào, đã nhận ra người đang co rúm lại trong góc bỗng có động tĩnh.
Tĩnh Bảo lách qua Cố Trường Bình nhìn sang, bỗng trừng to mắt, sau đó quay phắt mặt đi, gương mặt đỏ bừng như máu muốn nhỏ ra ngoài.
Tên kia…
Thò tay vào quần rồi!
Là nam nhân, Cố Trường Bình không cần quay đầu cũng biết chuyện gì đang xảy ra. Hắn vội đưa tay bịt mắt Tĩnh Bảo, khẽ giọng: “Ngươi ra ngoài trước đi.”
“Còn tiên sinh thì sao?”
“Không cần lo cho ta, mau ra ngoài.”
Cố Trường Bình gần như rít qua kẽ răng, Người này thật sự coi mình là đàn ông sao?!
“Ta xông ra gọi người nhé?”
“Tùy ngươi làm gì thì làm!”
Cố Trường Bình đã hơi mất kiên nhẫn, tiếng động bên kia mỗi lúc một lớn, nàng chung quy vẫn là nữ tử…
Tĩnh Bảo đành chui ra khỏi gầm giường, thấy không có ai, bèn men theo tường mà lao ra ngoài.
Dù thế nào cũng phải đi gọi người.
Nào ngờ mới chạy được nửa đường, đã thấy xa xa có thị vệ của Phác Chân Nhân đang đi tới.
Làm sao đây?
Người trong kia còn đang chịu đựng, tiên sinh thì yếu ớt, chỉ nhìn thôi đã thấy phiền, mình nhất định phải tìm cách dụ bọn chúng rời khỏi mới được.
Nàng nhìn quanh, thấy bên hồ có một chiếc thuyền nhỏ mắc cạn, bèn nảy ra ý, dùng sức đẩy thuyền xuống nước, nhân đó trèo lên.
Chiếc thuyền chòng chành trôi về giữa hồ, đúng lúc hai tên thị vệ kia cũng tới bờ hồ, nàng cố ý khiến con thuyền lắc lư mạnh hơn.
“Nhìn kìa, thuyền đang động kìa!”
“Chúng đang ở trên thuyền!”
“Mau, mau đi báo với Gia…”
Tĩnh Bảo thầm nghĩ mình cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ khi đưa thuyền vào giữa hồ, nàng mới có thể an toàn.
Nghĩ vậy, tay ra sức chèo nước, thuyền bập bềnh hướng ra giữa hồ.
Lúc này, bờ hồ lại có thêm tiếng động.
Phác Chân Nhân dẫn thị vệ chạy đến, Tĩnh Bảo vội co người lại trong khoang thuyền, cố ý để lộ nửa cái đầu, để họ nhìn thấy, miệng còn cố ý kêu lớn: “Từ Thanh Sơn! Mẹ ngươi chứ, đừng lắc nữa, thuyền bị ngươi làm cho lật luôn rồi!”
“Gia, nhìn kìa, bọn họ ở trên thuyền!”
Phác Chân Nhân tức điên lên: “Đi! Mau kéo chúng lên bờ cho ta!”
Hắn vừa ra lệnh, đám thị vệ đã ùa xuống nước. Lúc đầu nước mới ngập bắp chân, càng đi sâu, đã ngập tới eo.
Không rõ độ sâu, đám người không dám tiến thêm, chỉ đành ngoái đầu nhìn chủ tử.
Nơi này không phải hậu hoa viên của Vương gia, nếu làm ầm lên, kinh động đến người của Tầm Phương Các thì phiền to.
Dù sắc tâm lên đầu, Phác Chân Nhân cũng biết việc này không quang minh chính đại. Nhưng cũng chẳng làm gì được hai người trong thuyền, tức đến nỗi sắp thổ huyết.
Được lắm, bản lĩnh phết!
Để xem, xuân dược trong người Từ Thanh Sơn giải kiểu gì cho ta coi!
Phác Chân Nhân đảo mắt, dứt khoát ngồi bệt lên tảng đá ven bờ.
Tĩnh Bảo trong khoang thuyền rón rén thò mắt ra, thấy bọn họ không ai nhúc nhích, cuối cùng cũng thở phào một hơi, nằm vật xuống khoang thuyền.
Thuyền lại lắc lư dữ dội mấy cái.
Phác Chân Nhân giận đến hai mắt như muốn bốc hỏa.
Mẹ nó!
Khổ sở bày mưu tính kế như vậy, không ngờ cuối cùng lại để thằng nhãi họ Tĩnh được lợi!
AAAA tức chết hắn rồi!