Ta Thu Các Tiểu Lão Đại Làm Đồ Đệ

Chương 165

Tất cả mọi người đều nhìn thấy tia sáng chói lọi xuất hiện trên bầu trời, nó từ phía Bắc xa xôi nhanh chóng lan về phía Nam.

Trong chớp mắt, vô số ánh sáng màu vàng đã xuất hiện trên khắp bầu trời của Cửu Châu Đại Lục, chói lóa đến mức khiến người ta không tài nào mở mắt ra được.

Thứ ánh sáng vàng kim kia vô cùng tinh khiết và mạnh mẽ, ngay lập tức tràn ngập trong không khí. Giống như sức mạnh hỗn độn đột nhiên lan tràn khắp Đại Lục lúc trước vậy, nhưng rõ ràng chúng là hai loại sức mạnh khác nhau.

Cỗ sức mạnh tinh khiết này càn quét qua khắp nơi. Luồng sức mạnh cường đại mà người tu tiên chưa từng trông thấy, nhưng lại không khiến họ cảm thấy bị áp chế, mà ngược lại còn mang đến một cảm giác tươi mới.

Sức mạnh ánh sáng đó đang bắt đầu chống lại sức mạnh hỗn độn trên không trung, không ngừng nuốt chửng nhau.

Những người tu tiên đang lẩn tránh những tia sáng này, bỗng nhiên thế giới lại rung chuyển một lần nữa, lần này, thanh âm rung động đó lại bắt nguồn từ trên bầu trời.

Trên không trung xuất hiện một chấm đen, rồi ngay lập tức mở rộng ra tứ phía, bao phủ cả bầu trời.

Màu đen đó giống như vũng bùn với những cơn sóng kỳ dị không ngừng chuyển động, nhanh chóng che phủ toàn bộ thế giới, giống như một cái hố đen, đến một tia sáng cũng không thể lọt qua được.

Nhân giới mới vừa rồi còn thở phào nhẹ nhõm một hơi, thế mà bây giờ sức mạnh hỗn độn lại tăng lên gấp trăm ngàn lần.

“Đó là, đó là —— cánh cửa nối với bên ngoài của Ma giới ư?!” Một người tu tiên kinh ngạc thốt lên.

Nơi phân tách giữa Nhân giới và Ma giới lại dễ dàng bị phá vỡ như thế, hơn nữa còn là một cánh cổng dịch chuyển có quy mô lớn đến vậy!

Trong lòng tất cả những người tu tiên đều căng thẳng vô cùng.

Cuộc chiến giữa bọn họ với các thánh đồ tu ma đã khiến cho bọn họ sức cùng lực kiệt. Nếu người của Ma giới đột nhiên tham chiến, lại có Ma thần trợ lực, còn bọn họ không có sự giúp đỡ của Tiên giới, e rằng Nhân giới sẽ không thể chống đỡ được mất.

Người tu tiên hít sâu một hơi, họ nắm chặt pháp bảo trong tay, không biết nghênh đón bọn họ sẽ là Ma binh, Ma tướng lợi hại thế nào nữa đây.

Nhưng những điều mà bọn họ lo lắng không hề xảy ra, bọn thánh đồ ma tu đang nhảy nhót reo mừng từ xa kia cũng ngừng lại, nhìn về phía cánh cổng với ánh mắt nghi ngờ.

Cánh cổng lớn có thể bao phủ cả nửa Đại Lục kia càng lúc càng có nhiều sức mạnh hỗn độn cuộn trào mãnh liệt, thế nhưng lại không xuất hiện bất cứ người nào từ Ma giới như họ đã nghĩ cả. 

Mặc dù vậy, sức mạnh hỗn độn không ngừng tăng lên khiến cho mọi người đều cảm thấy như hít thở không thông, thậm chí đến cả pháp bảo và kết giới cũng đều không có cách nào chống cự lại loại sức mạnh đáng sợ này.

Đúng lúc này, một âm thanh trầm đục vang lên từ cánh cổng, càng ngày càng rõ ràng — ầm ầm! Cả đất trời đều rung chuyển.

Trong cánh cổng đột nhiên xuất hiện một luồng ánh sáng cực lớn, hòa với ánh sáng vàng trên bầu trời, ánh sáng vàng dưới mặt đất lại càng thêm phần chói mắt.

Mọi người không khỏi nheo mắt lại, lúc này, có người hét lên: “Đó là cái gì vậy?! Là người ư?”

Những người tu tiên cố gắng nhìn về phía luồng ánh sáng chói lọi bên trong cánh cổng, hình như họ thực sự đã nhìn thấy một bóng người!

Cùng lúc đó, đội quân diệt ma nhận ra tình hình khác thường nên cũng tiến đến gần cánh cổng kia, càng lại gần thì năng lượng kia lại càng mạnh mẽ, một trưởng lão đứng đầu kinh ngạc bật thốt lên: “Ta không nhìn nhầm chứ? Người đó, người đó là Ngu Sở ư?!”

Vũ Hoằng Vĩ lập tức ngước mắt lên, từ trong ánh sáng vàng có thể hủy diệt cả trời đất kia, dường như ông đã nhìn thấy một bóng người mảnh mai với mái tóc dài, bóng dáng ấy càng lúc càng rõ ràng. Nếu không phải là Ngu Sở thì còn có thể là ai nữa đây?

“Tại sao nàng ta lại ở đó?” Một vị chưởng môn khác lẩm bẩm.

Trong luồng ánh sáng, Ngu Sở nhắm chặt hai mắt, nàng giơ tay lên, thứ mà nàng cảm nhận được chính là sự chuyển động của năng lượng ở khắp Nhân giới.

Đế Thiệu Quân hắc ám muốn hủy diệt tam giới, nhưng Đế Thiệu Quân chân chính mới là người được đưa ra quyết định.

Hắn ta muốn dùng sức mạnh ánh sáng của mình để đồng quy vu tận cùng với bản ngã kia.

Mặc dù Đế Thiệu Quân cũng là một nhân vật trong tiểu thuyết này, nhưng hắn ta lại được trao cho thân phận là một vị Thần Sáng Thế, người có năng lượng mạnh mẽ nhất thế giới này.

Cũng bởi vậy nên Đế Thiệu Quân mới có thể dựa vào bản thân mình mà chiến đấu với bản ngã hắc ám kia thời gian dài như vậy.

Chỉ là, cơ thể của hắn ta đã bị phong ấn trong khoảng không vô tận, cũng yếu ớt như bản ngã hắc ám kia của hắn ta vậy. Nếu muốn thực hiện ý định đó thì cần có sự giúp đỡ của Ngu Sở.

“Ngươi và hắn cũng sở hữu sức mạnh cường đại, thậm chí còn ngang bằng với ta.” Lúc đó ở Ma giới, Đế Thiệu Quân có nói, “Nếu ngươi giúp ta, chúng ta nhất định sẽ thành công.”

Thể xác đối với thần mà nói là một hóa thân không có tác dụng gì. Bọn họ đều đã rời bỏ thể xác, chuyển sang tồn tại dưới dạng năng lượng.

Lúc này, sức mạnh hỗn độn đang hoành hành ở Nhân giới là do bản ngã hắc ám kia của Đế Thiệu Quân làm. Còn sức mạnh ánh sáng trong trời đất mới là Đế Thiệu Quân thực sự.

Bản chất của sức mạnh hắc ám là sự thôn tính, còn sức mạnh ánh sáng là sự dung hợp.

Ngu Sở hợp lực cùng Đế Thiệu Quân, nàng hấp thụ và mượn dùng sức mạnh ánh sáng của Đế Thiệu Quân, đồng thời, nàng có thể nhìn thấu toàn thế giới thông qua năng lượng của Đế Thiệu Quân.

Hóa ra thế giới trong mắt Thần Sáng Thế là như thế này. Mọi thứ đều có sức mạnh, mọi thứ đều có sự sống… Ngay cả một viên đá cũng có sức mạnh của riêng nó.

Duy chỉ có sức mạnh hỗn độn tàn phá khắp nơi kia khiến cho mọi thứ tốt đẹp đó đều phủ lên một tầng băng giá.

Ngu Sở từ từ ngước mắt lên.

Nàng vung tay, sức mạnh ánh sáng càng mạnh mẽ cuộn trào hướng về phía Nhân giới, hai luồng sức mạnh không ngừng cắn xé lẫn nhau.

Sức mạnh hỗn độn trông có vẻ mãnh liệt và hung ác, nhưng thực chất lại như dã thú bị mắc kẹt. Khi sức mạnh hỗn độn chiếm ưu thế, nó nuốt chửng mọi thứ. Còn khi sức mạnh ánh sáng vượt trội, khả năng dung hợp của nó càng đáng sợ hơn.

Sức mạnh hỗn độn đã bị Ngu Sở và Đế Thiệu Quân áp bức đến không có đường lui. Sức mạnh ánh sáng dung nạp tất cả sức mạnh hắc ám mà nó tiếp xúc một cách rất khoan dung, như thể muốn hòa trộn chúng vào nhau, nhưng thực ra là đang chuyển hóa sức mạnh hắc ám thành sức mạnh ánh sáng.

Mặt đen tối kia của Đế Thiệu Quân chắc hẳn là đã cảm nhận được sức mạnh của hắn ta đang bị bọn họ thôn tính.

Vì vậy, Ma thần quyết định buông một tay xuống ra hiệu.

Các thánh đồ ma tu lợi dụng sức mạnh hỗn độn đang hung dữ mạnh mẽ để tấn công những nơi khác, bọn chúng mơ tưởng biến toàn bộ Đại Lục trở thành địa bàn của chúng.

Trong các môn phái tu tiên, những kẻ có bản tính ngang tàng, bất kham nhưng giỏi che giấu sớm cũng đã bị sức mạnh hỗn độn hấp dẫn, rơi vào ma đạo.

“Bọn thánh đồ này đúng là điên thật rồi!” Trên chiến trường, người của đội quân diệt ma chau mày nói, “Bọn chúng đều liều mạng xông lên.”

Vũ Hoằng Vĩ và những người khác vốn dĩ muốn tiến đến gần cánh cổng để quan sát, nhưng dọc đường lại gặp phải bọn thánh đồ đang điên cuồng lao đến, cứ đeo bám họ như ruồi nhặng vậy.

Mọi người vừa loại bỏ được lớp chướng ngại trước mắt thì bọn thánh đồ vốn đang hung hăng càn quấy ở phía đối diện lại đột nhiên ngừng lại, rồi rơi từ trên không trung xuống mặt đất.

Cơ thể của bọn chúng rơi mạnh xuống mặt đất, nét mặt trở nên biến dạng, không ngừng rên la trong đau đớn và sợ hãi.

Tất cả các thánh đồ tu ma đều như thế, hàng vạn thánh đồ cùng nhau than khóc, gào thét. Nhất thời cả Nhân giới giống như địa ngục vậy.

“Có chuyện gì vậy chứ?” Những người tu tiên đều kinh ngạc, còn xen lẫn cả sợ hãi.

Giống như trước đó Ngu Sở và những người khác đã đoán được. Các thánh đồ kia nghĩ rằng bọn họ có được sức mạnh từ “Ma thần”, nhưng lại không biết rằng, cuối cùng bản thân lại bị hắn ta lợi dụng, trở thành nguồn cung cấp sức mạnh cho hắn ta.

Sức mạnh hỗn độn đang hút lấy tất cả mọi thứ, cho dù là ma tu hay người tu tiên, chỉ cần trong cơ thể có sức mạnh hỗn độn sẽ bị nó khống chế.

Không có bữa ăn nào là miễn phí cả.

Bây giờ, sức mạnh hỗn độn do mặt đen tối kia của Đế Thiệu Quân hóa thành đã đến bước đường cùng, vì vậy nó phải hút lấy linh hồn của hàng vạn thánh đồ để thu hồi lại sức mạnh đã hào phóng đã cho đi trước kia.

Bọn thánh đồ không ngừng cựa ngậy, đấu tranh trong kinh hoàng, cuối cùng, tất cả đều biến thành cái xác khô, chết không nhắm mắt. Hàng trăm hàng ngàn thánh đồ cứ vậy mà chết đi khiến những người tu tiên phải lùi về sau mấy bước.

Mặt đen tối kia của Đế Thiệu Quân hấp thụ linh hồn xong thì hình thành một vòng sức mạnh hắc ám khổng lồ ở giữa không trung, dần dần phác họa ra hình dáng của một người.

Ngu Sở nhìn chằm chằm hắn ta từ xa, nàng khẽ nhíu mày.

Quân Lạc Trần bất giác đi xuyên qua cánh cổng, dừng lại ở bên cạnh nàng. Chỉ là, hắn không ở trong luồng sáng, mà ở xa hơn một chút.

Tên Ma thần được tạo ra bởi vòng sức mạnh hắc ám kia cũng không để ý đến, hắn ta nói với chất giọng khàn khàn.

“Đế Thiệu Quân, ngươi hà cớ gì phải cùng chết với ta chứ?” Hắn ta khàn giọng nói, “Thế giới này là do ngươi và ta tạo ra, tam giới chẳng qua cũng chỉ là con sâu cái kiến thấp hèn không đáng nhắc tới, hủy thì hủy thôi, sao bọn chúng có thể bì được sự tồn tại cao quý của ta và ngươi được?”

Trong một thế giới khác mà chỉ có Ngu Sở, Quân Lạc Trần và Ma thần mới có thể nhìn thấy, Đế Thiệu Quân đang đứng giữa không trung, ngay bên cạnh Ngu Sở.

Đế Thiệu Quân mặc một chiếc áo choàng màu trắng, hắn ta nhìn chằm chằm vào Ma thần, nghiêm giọng nói: “Ngươi sai rồi. Chính vì ta tạo ra vạn vật nên ta phải bảo vệ chúng.”

Hắn ta điềm nhiên nói: “Hoặc có lẽ là chúng ta không tồn tại mới là kết cục tốt nhất cho thế giới này.”

“Nếu đã vậy thì ta cũng không có gì để nói nữa!” Ma Thần nghiến răng nghiến lợi, “Ta từng giết ngươi một lần thì cũng có thể giết được ngươi lần thứ hai!”

Đế Thiệu Quân dùng thanh âm chỉ có Ngu Sở mới có thể nghe thấy, nói, “Sức mạnh của ta bây giờ không bằng ngươi, phải dùng toàn bộ sức mạnh trên đao này mới có thể chế ngự được hắn ta. Vậy nên…”

Ý của Đế Thiệu Quân là muốn dùng hết toàn bộ sức mạnh của mình để diệt vong cùng với Ma thần.

“Vậy để ta làm suy yếu hắn.” Ngu Sở lạnh lùng nói, “Cứ giao cho ta đi.”

Ngu Sở duỗi tay ra, vô số ánh sáng vàng hướng về phía Ma thần mà công kích, còn mặt đen tối kia của Đế Thiệu Quân chỉ vừa mới bổ sung sức mạnh, cũng trở nên vô cùng cường đại, lập tức phản kích trở lại.

Lúc cả hai đang đánh nhau, cả đất trời đều như rung chuyển theo.

Những người tu tiên ở gần đó đều nhìn chằm chằm vào cảnh tượng đang diễn ra, cho đến khi các cao thủ và chưởng môn của các môn phái khác được phái đi đến Ma Vực trước đó quay lại.

“Các người ngây ra đó làm gì!” Vũ Hoằng Vĩ nói một cách nghiêm trọng, “Còn không mau sơ tán mọi người đi tránh nạn!”

Lúc này mọi người mới chợt tỉnh lại, vội vã chạy về giữa cơn địa chấn.

“Vũ chưởng môn, ngài có biết nữ tử đang đánh nhau với Ma thần và nam tử đứng bên cạnh là ai không?” Dọc đường đi, có người vẫn còn chưa hết kinh hoàng mà hỏi Vũ Hoằng Vĩ.

Trong lòng Vũ Hoằng Vĩ cũng vô cùng bối rối, ông cảm thấy người đó là Ngu Sở, vừa nhìn thấy Quân Lạc Trần đứng bên cạnh, ông dường như đã hoàn toàn xác nhận được danh tính của bọn họ.

Nhưng mọi thứ cứ rối tung hết cả lên, Quân Lạc Trần trở thành phe cánh của bọn họ, Ma thần có người khác để chọn lựa thay thế, mà người chiến đấu cùng Ma thần không phải Quân Lạc Trần, mà là Ngu Sở? 

Dù sao thì ở Nhân giới, tu sĩ có tu vi cao nhất cũng chỉ đạt được đến kỳ Đại Thừa, làm sao lại có thể có sức mạnh hủy thiên diệt địa như thế kia được?

Ông không ngừng suy nghĩ, chỉ biết đó là Ngu chưởng môn của Tinh Thần Cung, nhưng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì ông cũng không biết.

Điều này cũng là đủ khiến bọn họ chấn động rồi.

Bất luận thế nào đi nữa, Ngu Sở đã trở thành niềm hy vọng của tất cả mọi người.

Bọn họ không còn tâm trí để suy nghĩ về những chuyện khác nữa, chỉ có thể thành tâm hy vọng Ngu Sở thực sự có thể đánh bại được tên Ma thần đáng sợ kia, tránh được cảnh sinh linh đồ thán.

Ở bên này, Ngu Sở và tên Đế Thiệu Quân hắc ám kia đang đánh nhau, bất phân thắng bại.

“Không thể cứ để tiếp tục như vậy được.” Quân Lạc Trần nhíu mày nói, “Nếu cứ tiêu hao sức lực như thế thì có lẽ hắn ta sẽ có cơ hội hủy diệt tam giới.”

Ngu Sở lùi về bên cạnh Quân Lạc Trần, trên trán rịn một tầng mồ hôi mỏng, vết thương trên người nàng cũng nhanh chóng bình phục.

“Ta cần sự giúp đỡ của huynh.” Ngu Sở nói.

“Ta? Nhưng hắn ta có thể hấp thụ năng lượng của ta…” Quân Lạc Trần khẽ đáp.

Bản ngã hắc ám kia của Đế Thiệu Quân có thể hấp thụ sức mạnh hỗn độn của hắn, vì vậy mà từ đầu đến cuối, Quân Lạc Trần đều không hề nhúng tay vào.

Ngu Sở nhìn về phía sức mạnh hỗn độn ở đằng xa, nàng nghĩ gì đó, rồi lấy kiếm trảm ma của Quân Lạc Trần ra.

“Nếu Đế Thiệu Quân đã có thể dung hòa sức mạnh hỗn độn của hắn ta, vậy có lẽ ta cũng có thể hấp thụ sức mạnh của huynh.” Ngu Sở nghiêm túc nói, “Huynh mau rót sức mạnh hắc ám của mình vào thanh kiếm, ta sẽ sử dụng nó.”

Quân Lạc Trần nhìn nàng.

“Nàng chắc chứ?” Hắn hỏi.

Ngu Sở lắc đầu.

“Không.” Nàng nhìn chằm chằm về phương xa, nghiến răng nghiến lợi nói, “Chuyện đã đến bước này, chúng ta phải đánh liều một lần!”

Quân Lạc Trần nhìn nàng chằm chằm, khóe miệng khẽ mím.

“Được.” Hắn nói.

Hắn cầm lấy kiếm trảm ma, còn Ngu Sở lại lao lên phía trước, vô số ánh sáng vàng tấn công về phía đối diện.

Quân Lạc Trần và thanh kiếm này vốn có khế ước máu với nhau. Người và kiếm tương thông. Quân Lạc Trần dồn hết sức mạnh hỗn độn của mình truyền vào trong thanh kiếm, toàn thân kiếm màu đen không ngừng phát ra ánh sáng kinh thiên động địa.

Sự lựa chọn của Ngu Sở thực ra rất mạo hiểm. Nếu nàng đúng, mọi người đều sẽ rất vui. Nếu nàng sai, mặt tối kia của Đế Thiệu Quân sẽ được tiếp thêm một lượng sức mạnh rất lớn.

Nhưng nếu cứ tiếp tục kéo dài thế này, hắn ta càng có cơ hội tiếp tục kế hoạch hủy diệt trước đó. Bọn họ đã không còn đường lui nữa rồi. Nếu như thất bại thì cũng chỉ khác nhau là chết sớm hay chết muộn mà thôi. Vậy thì cứ liều một phen thử xem!

Ngu Sở và mặt đen tối kia của Đế Thiệu Quân đang đánh nhau trên không trung, sức mạnh của họ không ngừng lao về phía đối phương. Về cơ bản thì bất phân thắng bại.

Quân Lạc Trần dồn hết sức mạnh của mình vào trong kiếm rồi ném về phía Ngu Sở, hét lớn, “Sở Sở!”

Ngu Sở đang đánh nhau, vừa nghe thấy tiếng gọi của Quân Lạc Trần, nàng đã vươn tay ra mà không hề nhìn lại.

Kiếm trảm ma lượn một vòng giữa không trung, như thể nó hiểu được tiếng người mà bay về phía Ngu Sở một cách chuẩn xác.

Lúc Ngu Sở nắm được chuôi kiếm, đột nhiên xung quanh nàng tản ra một vòng tròn.

Ngu Sở cầm chuôi kiếm bằng cả hai tay, trên cánh tay nàng lại hiện ra những đường vân màu vàng kim.

Nàng nhìn chằm chằm vào bản ngã hắc ám của Đế Thiệu Quân. Thanh trường kiếm màu đen ban đầu chỉ có một lưỡi kiếm màu đỏ như máu, bây giờ lại xuất hiện những đường vân màu vàng kim như dây leo. Toàn bộ thân kiếm cũng xuất hiện hoa văn màu trắng.

Tay Ngu Sở cầm kiếm, nàng dùng hết sức tấn công về phía tên Ma Thần kia.

“Thứ nhãi nhép!” Tên Ma thần Đế Thiệu Quân kia khịt mũi khinh bỉ nàng.

Xung quanh hắn ta, vô số sức mạnh hỗn độn lao tới, sẵn sàng đỡ đòn.

Không ngờ thanh kiếm đâm xuyên qua không trung, uy lực ngày một dữ tợn. Nó hình thành một luồng sức mạnh khổng lồ xen lẫn giữa màu vàng và màu đen, như thế chẻ tre đâm xuyên qua sức mạnh hỗn độn, trong chớp mắt đã đến ngay trước mắt của tên Ma thần kia.

Đến khi hắn ta thức tỉnh thì đã quá muộn màng.

Giờ phút này, đòn kết hợp giữa Ngu Sở và Quân Lạc Trần không phải thứ mà hắn ta có đủ sức chống trả.

Cả trời đất gầm lên ầm ầm, bóng dáng của tên Ma thần Đế Thiệu Quân kia cũng biến mất trong ánh sáng chói lóa của đòn tấn công vừa rồi.

Bản ngã hắc ám của Đế Thiệu Quân lại bị đánh tan lần nữa, hắn ta nghiến răng nghiến lợi chuẩn bị tập trung sức lực đánh trả lần nữa, nhưng Đế Thiệu Quân thật sự đã đợi thời khắc này từ lâu lắm rồi. 

Hắn ta lại chiếm lấy tâm trí của tên Ma thần kia, hai người không ngừng đấu tranh, cuối cùng, Đế Thiệu Quân thật sự đã chiếm được thế thượng phong.

Khi tên Ma thần cảm nhận được hành vi của Đế Thiệu Quân, hắn ta gầm lên đầy giận dữ và sợ hãi.

“Không ——”

Mọi thứ đã quá muộn màng rồi.

Một tia sáng trắng chói mắt bao phủ toàn bộ Đại Lục, mọi người không khỏi nhắm chặt đôi mắt lại.

Chỉ có Ngu Sở và Quân Lạc Trần ở trên không vẫn quan sát được cảnh tượng trước mắt.

Tất cả sức mạnh hỗn độn gần như đã bị ánh sáng trắng chói loá kia tiêu diệt. Cái giá phải trả là Đế Thiệu Quân cũng theo đó mà diệt vong.

Đúng lúc này, rốt cuộc thì bóng dáng thật sự của Đế Thiệu Quân cũng xuất hiện trước mặt hai người bọn họ.

“Cảm tạ sự tương trợ của hai người, nhờ thế ta mới có thể làm được điều này.” Đế Thiệu Quân chậm rãi nói, “Yên tâm đi, trước khi sức mạnh của ta tan biến, đủ để khiến cho hai giới Nhân – Ma quay về trạng thái ban đầu. Hết thảy mọi sự đã thật sự kết thúc rồi.”

Ánh mắt Ngu Sở và Quân Lạc Trần có chút phức tạp.

“Thật sự không thể cứu vãn sao?” Ngu Sở thì thào, “Ngươi là Thần Sáng Thế, ngươi không nên biến mất như thế.”

Đế Thiệu Quân lắc đầu.

“Ta không phải là Thần Sáng Thế, thế giới này cũng không phải do ta tạo ra.”

“Ngàn vạn năm trước, khi vạn vật vẫn còn là một mảnh hỗn độn, mãi chưa thành hình, sức mạnh ánh sáng của ta lúc bấy giờ cũng mới chỉ là một phôi thai thì đã bị hút vào sức mạnh hỗn độn từ thuở sơ khai kia, rơi vào khoảng không vô tận.” Đế Thiệu Quân bình tĩnh nói, “Ta không hề làm gì cả, thế giới này vốn tự sinh ra bởi nó.”

Ngu Sở và Quân Lạc Trần nhìn nhau.

Thế giới phải cân bằng thì mới có thể sinh ra, e rằng sức mạnh hỗn độn mà Đế Thiệu Quân tiếp nhận kia là do sự mất cân bằng sức mạnh do nguyên tác mang lại, vì vậy mới không thể nào thiết lập được.

Đế Thiệu Quân là một vị thần, là Thần Sáng Thế trong nguyên tác và cũng là nhân vật đầu tiên xuất hiện trong thế giới tiểu thuyết này.

Hắn ta mang trong mình sức mạnh ánh sáng cuồn cuộn ngất trời, dù chỉ là một phôi thai, cũng không đi theo con đường sáng thế của mình mà lại bị năng lượng không cân bằng của sức mạnh hỗn độn hút phải, khiến chính mình rơi vào một nơi vốn dĩ không hề tồn tại.

Sau khi cắt bỏ đi sức mạnh hắc ám và sức mạnh ánh sáng dư thừa, thế giới trong tiểu thuyết này mới thực sự có cơ hội xuất hiện và đi theo một con đường khác với nguyên tác.

Lòng Ngu Sở tràn đầy phức tạp.

Đế Thiệu Quân biết mình là thần, nhưng lại không biết bí mật lớn nhất trên đời này. Hắn ta không hiểu sức mạnh hỗn độn từ đâu mà đến, chứ đừng nói là biết được bản thân chỉ là một nhân vật trong tiểu thuyết.

“Thế giới này không phải do ta tạo ra, nhưng ta sẵn sàng trở thành vị thần bảo hộ cho thế giới này.” Đế Thiệu Quân chậm rãi nói, “Vì bảo vệ thế giới này mà tan biến, đối với ta mà nói, đã là kết cục tốt nhất rồi.”

“Thực sự không còn cách nào khác sao?” Quân Lạc Trần nói.

Đế Thiệu Quân mỉm cười.

“Ta vốn không phải là một người bình thường.” Hắn ta cất tiếng ấm áp, “Ta vĩnh viễn luôn ở đó, ở trong gió, trong mưa. Cho dù là mặt trời hay bóng tối, nơi nơi đều có sự hiện diện của ta.”

Cơ thể của Đế Thiệu Quân dần dần trở nên trong suốt.

Hắn ta nhìn Ngu Sở và Quân Lạc Trần, cười nói, “Vậy thì tạm biệt tại đây vậy. Đúng rồi…”

Đế Thiệu Quân gần như trong suốt đột nhiên lại gần, vươn tay gõ nhẹ lên trán Ngu Sở.

Đế Thiệu Quân nói: “Ngươi yêu thế giới này nhường ấy, vậy ta tặng nó cho ngươi.”

Ngu Sở sững người.

Đế Thiệu Quân dần dần tan biến trước mắt nàng.

Mây đen bao phủ toàn bộ Đại Lục hơn mấy tháng qua cũng dần dần tan biến, sức mạnh hỗn độn cũng theo đó mà biến mất, mặt trời lại chiếu rọi rực rỡ.

Trước khi Đế Thiệu Quân biến mất, hắn ta đã lướt qua toàn bộ tam giới.

Linh khí ở phía Nam đã biến mất từ ​​lâu cũng dồi dào trở lại, đám đệ tử tu tiên vui mừng khôn xiết, không thể tin vào mắt mình.

Cơn mưa rào cũng tí tách rơi xuống.

Ở Phái Tu Thiên, An Linh Nhi đẩy cánh cửa gỗ ra, nàng tangẩng đầu sững sờ nhìn lên bầu trời, nước mắt từ khóe mắt không tự chủ được mà rơi xuống.

Một cơn gió nhẹ thoảng qua, cuốn quanh nàng ta, vô tình khiến một bông hoa nhỏ màu trắng rơi trên đỉnh đầu nàng ta, rồi tan biến đi.

An Linh Nhi sững sờ đứng đó, không ngừng rơi lệ, cho đến khi một đệ tử của Phái Tu Thiên bước đến.

“An sư muội, muội sao vậy, sao muội lại khóc? Đây là khăn tay của huynh, nào, để huynh lau cho muội…”

An Linh Nhi chợt tỉnh táo lại, bất giác phát hiện mình đang khóc.

Từ thuở bé, nàng ta đã được người khác yêu thích, đặc biệt là được người khác giới quan tâm chăm sóc nên cũng xem đó là lẽ đương nhiên, thậm chí còn không biết từ chối lòng tốt của nam nhân khác.

Nhưng vào lúc này đây, An Linh Nhi lại nhìn về phía vị sư huynh ân cần niềm nở trước mặt, nàng ta không hề cầm lấy chiếc khăn tay trong tay hắn ta. 

Đây là lần đầu tiên nàng ta từ chối một nam nhân.

An Linh nhi vươn tay nhẹ nhàng đẩy cổ tay hắn ta ra, cười đáp lời: “Đa tạ huynh, không cần đâu.”

Ở bên này, dị tượng dần dần tan biến, Ngu Sở và Quân Lạc Trần đáp xuống đất.

Vừa tiếp đất, những người tu tiên đang ẩn náu khắp nơi đều nhanh chóng chạy tới.

“Ngu chưởng môn!” Vũ Hoằng Vĩ dẫn đầu, ông kinh ngạc thốt lên: “Thật sự là cô à, cô đã đánh bại Ma thần ư?”

“Ừm…” Ngu Sở khi ấy chẳng biết phải trả lời ra sao nữa.

Toàn bộ sự việc quá phức tạp, những người khác chỉ nhìn thấy trận chiến giữa nàng với tên Ma thần Đế Thiệu Quân kia mà không hề biết rằng đằng sau đó là sự hợp tác giữa nàng với Quân Lạc Trần và Đế Thiệu Quân thật sự.

Việc này nên giải thích thế nào đây?

Lúc này, các trưởng lão và chưởng môn của các môn phái khác cũng vội vàng chạy tới.

“Ngu chưởng môn, ngài, có phải ngài là vị thần thượng cổ nào đó chuyển thế không?” Có người ngập ngừng hỏi.

Ngu Sở nhìn người nọ, nàng còn chưa kịp nói gì thì những người khác đã phụ họa theo.

“Không hổ là Tinh Thần Cung, đều ưu tú xuất chúng như vậy, vốn dĩ đã như vậy rồi!”

“Ngu chưởng môn, ngài quả thật là chân nhân bất lộ tướng!”

“Ngu chưởng môn, trước đây ta đã nhiều lần mạo phạm, mong ngài đừng để trong lòng…”

Nàng vẫn chưa hề nói gì nhưng những người khác đã không ngừng tán dương.

Ngu Sở vẫn đang nghĩ về chuyện bản thân để lộ sức mạnh lớn như vậy, phải làm thế nào mới có thể giải thích với bọn họ. Nào ngờ nàng còn chưa nói câu nào, tất cả mọi người chỉ nói vài câu mà đã biến nàng thành đại nhân vật chuyển thế nào đó rồi… Đến cả đồ đệ của nàng cũng trở thành anh tài kiệt xuất trong mắt bọn họ.

Ngu Sở thấy hơi bất lực.

“Sư tôn!”

Đúng lúc này, nàng nghe thấy từ phía lưng truyền đến giọng nói vui mừng khôn xiết của Tiểu Cốc.

Ngu Sở quay người lại thì thấy sáu đồ đệ đều đang chạy tới, liên tục th0 dốc nhưng vẫn nhìn chằm chằm Ngu Sở.

Ngu Sở trước đến nay vẫn luôn bình tĩnh, nhưng khi nhìn thấy bọn họ như vậy, cảm xúc trong lòng nàng cũng bất chợt dâng trào.

Cốc Thu Vũ và Tiểu Hồ chạy đến trước, ôm lấy Ngu Sở. Nàng vươn tay ôm lấy hai tiểu cô nương, ngẩng đầu ngước nhìn bốn nam đồ đệ còn lại.

Mắt của bọn họ đều phiếm hồng.

“Không sao rồi.” Ngu Sở vươn tay lên vuốt tóc Tiểu Hồ, nàng nhìn mọi người, chậm rãi cất lời: “Tất cả đều kết thúc rồi.”

Sau khi giải quyết xong mối hiểm họa cuối cùng, nàng có thể rời khỏi hệ thống, có được tự do thực sự rồi.

Nàng không nhịn được mà quay đầu lại nhìn Quân Lạc Trần.

Hắn nhìn nàng, trong ánh mắt đều tràn ngập ý cười, khẽ khàng gật đầu.

Đợi đến khi Ngu Sở quay lại nói gì đó với các đồ đệ, Quân Lạc Trần mới lùi lại hai bước.

Hắn lặng lẽ rời đi.
Bình Luận (0)
Comment