Ta Thu Các Tiểu Lão Đại Làm Đồ Đệ

Chương 168

Phía trên xuất hiện tiếng động lạ, n Quảng Ly cùng mấy Ma tướng khác trong đại điện đều ngẩng đầu lên.

“Sư tôn, làm sao vậy ạ?” n Quảng Ly nghi hoặc hỏi.

Quân Lạc Trần bất ngờ không kịp đề phòng bị hình ảnh Ngu Sở ập đến, cho dù Ngu Sở chỉ để lộ tấm lưng và xương quai xanh, nhưng đối với một nam nhân cổ đại ngay cả mối tình đầu cũng chưa từng có mà nói, điều này đã đủ k1ch thích rồi.

Mặc dù Quân Lạc Trần gần như đã che giấu sự khác thường của mình trong nháy mắt, nhưng n Quảng Ly vẫn nhanh nhẹn nhìn thấy từ vành tai đến cổ của sư tôn mình đã đỏ thành một mảng to tướng.

“Không có việc gì.” m thanh hơi khàn của Quân Lạc Trần khàn truyền đến, “Các ngươi lui ra trước đi.”

“Nhưng mà…” Các Ma tướng khác có phần hoài nghi.

n Quảng Ly trong nháy mắt đoán ra được cái gì, hắn ta nhìn về phía những người khác, mở miệng nói, “Vậy chúng ta lui ra đi.”

Đợi đến khi thủ hạ đều cung kính lui ra ngoài, cửa cũng đóng lại, trong đại điện chỉ còn lại một mình Quân Lạc Trần, hắn mới hít sâu một hơi, lưng tựa vào sau ghế, cả người mềm nhũn xuống.

Đôi mắt của hắn nhìn lên mái nhà, hoà hoãn một lúc lâu mới mở miệng nói, “Đây là cái gì?”

Quân Lạc Trần chỉ muốn nhìn thấy Ngu Sở mà thôi, tính tình hắn như vậy, đương nhiên không thể là một tên bi3n thái, càng không thể là loại người đi nhìn trộm Ngu Sở vào thời điểm này.

Hệ thống im lặng một lúc lâu, cuối cùng quyết định không trả lời.

“Hệ thống?” Quân Lạc Trần nhíu mày gọi.

Hệ thống không thể cãi lời của Quân Lạc Trần, nhưng cũng không muốn đắc tội Ngu Sở. Hai người này chơi đùa nhau vui vẻ, cũng không phải vấn đề quan trọng, hệ thống chui vào một khoảng trống.

“Ký chủ Quân Lạc Trần, lúc đầu là ngài đề xuất muốn thấy ký chủ Ngu Sở.” Hệ thống nói.

Nó nói sự thật, chỉ giấu đi một số chi tiết mà thôi.

Tâm tư Quân Lạc Trần dao động mạnh mẽ, cũng không để ý đến việc bạo lực với hệ thống.

Cả ngày, bất luận Quân Lạc Trần đang làm cái gì, trong đầu hắn luôn nhịn không được mà hồi tưởng lại cảnh tượng vừa nhìn thấy.

Thậm chí hắn sẽ không kìm lòng được mà nhớ tới lúc Ngu Sở từ trong làn nước mà ra, đôi mắt xinh đẹp của nàng lóe lên lại mang theo ánh sáng rực rỡ, giọt nước trong suốt theo lông mi cong vút của nàng mà lăn xuống, rơi vào xương quai xanh tinh xảo của nàng.

Răng rắc —— Quân Lạc Trần bẻ gãy cây bút lông trong tay.

n Quảng Ly bên cạnh nhìn về phía Quân Lạc Trần mặt không chút thay đổi, và nhìn cât bút lông bị gãy trong tay hắn, có chút do dự mà cất lời, “Sư tôn. Có phải người cãi nhau với Ngu Sở rồi không?”

Quân Lạc Trần chậm rãi ngước mắt nhìn về phía hắn ta. Xuất phát từ sự hiểu biết với Ngu Sở, n Quảng Ly không khống chế được, thật lòng mà lắm mồm một câu: “Nữ nhân kia, quả thực chính là Mẫu Dạ Xoa.”

Mỗi lần n Quảng Ly gặp Ngu Sở đều không có kết cục tốt đẹp gì. Về sau phát hiện hình như Quân Lạc Trần rất thích Ngu Sở, trong lòng hắn ta còn có chút phức tạp —— có lẽ chỉ có sư tôn lợi hại như vậy mới có thể nắm giữ được Ngu Sở mà thôi.

Kết quả là, sau này lại phát hiện, người trói buộc sư tôn ở chỗ này lại chính là Ngu Sở.

… n Quảng Ly thật sự không cách nào lý giải được, vì sao sư tôn lại thích nữ nhân hung dữ như vậy chứ. Nhìn đi nhìn đi, lại cãi nhau nữa rồi đấy.

Nhưng mà, hắn ta vừa nói xong câu này, ánh mắt của Quân Lạc Trần trở nên nguy hiểm.

“Ngươi gọi nàng ấy là gì?” Quân Lạc Trần lạnh lùng hỏi.

Sau lưng n Quảng Ly lập tức nổi da gà.

“… Sư nương?” n Quảng Ly thăm dò. Hắn ta nhìn thấy biểu tình của Quân Lạc Trần cũng không có thay đổi tốt hơn, lập tức nói: “Ngu, Ngu chưởng môn!”

Bấy giờ Quân Lạc Trần mới thu hồi ánh mắt lại.

Cuối cùng, hắn còn lạnh lùng nói, “Sau này đừng để ta nghe thấy ngươi tùy ý đánh giá nàng nữa.”

Ngu Sở đáng yêu như vậy, hung dữ ở cơ đâu chứ?

Bình thường tuy Lạc Trần rằng lãnh đạm, nhưng hoàn toàn không tàn nhẫn khát máu như n Quảng Ly nghĩ lúc ban đầu. Qua thời gian dài như vậy, n Quảng Ly gần như đã quên mất uy danh của Quân Lạc Trần luôn rồi.

Bây giờ khí tức của hắn lạnh lẽo, trán n Quảng Ly toát ra một tầng mồ hôi mỏng, nhất thời vâng vâng dạ dạ đáp ứng. 

Đợi đến khi Quân Lạc Trần trở lại phòng ngủ của mình, hắn ngồi bên giường, nhịn không được mà thở dài một hơi, đưa tay che mặt mình lại, nhưng vẫn không cách nào quên được cảnh tượng vừa nãy nhìn thấy.

Quân Lạc Trần ngẩng đầu, hắn hỏi, “Cậu có thể xoá đoạn ký ức này của ta đi không?”

Hệ thống lặng im.

“Ký chủ Quân Lạc Trần, xin ngài tôn trọng ta.” Nó nói.

—— Nó tồn tại là để bảo vệ hòa bình của hàng tỷ thế giới, không phải để cung cấp tình yêu cho họ!

Quân Lạc Trần nhịn không được laj vùi mặt vào lòng bàn tay.

Hắn vậy mà đã nhìn thấy sự riêng tư của nữ tử mình thích, trong lòng hắn muốn quên đi nhưng làm thế nào cũng không thể quên được, thậm chí còn không tự chủ được mà hồi tưởng lại mấy bận.

Trong lòng Quân Lạc Trần sóng biển cuồn cuộn, chỉ cảm thấy mình đã mạo phạm Ngu Sở mất rồi.

Hắn phải làm gì bây giờ?

Cảm giác cả đời này cũng không còn mặt mũi gặp nàng nữa rồi.

Kết quả, hệ thống đúng lúc mở miệng nói, “Ký chủ Quân Lạc Trần, xin nhớ rõ phải trở về Nhân giới trong thời gian ước định.”

… Thiếu chút nữa là hắn đã quên mất, sức mạnh trên người hắn và Ngu Sở đều cần phải được giải trừ.

Một tháng tiếp theo đó, càng đến gần ngày gặp mặt Quân Lạc Trần lại càng tiều tụy.

Quân Lạc Trần thật sự không cách nào quên được cảnh tượng kia.

Hắn luôn nhớ tới t4m lưng tr4ng nõn của Ngu Sở, giọt nước trượt xuống, nhưng khi phục hồi tinh thần, lại càng cảm thấy hành động như vậy của mình thật khiến người ta khinh thường.

Sao hắn có thể làm như vậy chứ?

Cho đến ngày ước định, Quân Lạc Trần mặt như tro tàn mở cánh cửa khe nứt giới ra, từ Ma giới đi tới Nhân giới một lần nữa.

Nơi bọn họ gặp nhau cách Tinh Thần Cung mười dặm, động phủ trong núi nơi mà lúc trước hắn từng tạm trú.

Quân Lạc Trần từ cửa động khép hờ ở bên ngoài tiến vào, hắn cúi đầu, có thể cảm giác được Ngu Sở đang ở bên trong.

Bước chân của hắn càng lúc càng nặng nề.

Quân Lạc Trần tiến vào trong động phủ, nơi này hết thảy đều không thay đổi gì. Hắn đi qua bãi cỏ và khi sắp đi đến dòng suối thì dừng bước.

Dòng suối trong vắt phản chiếu bóng dáng yểu điệu của nữ tử.

Trong lúc nhớ tới chuyện ngày đó, Quân Lạc Trần không hiểu sao lại nghĩ đến một chuyện khác.

Nàng thực sự đã lớn lên và trưởng thành rồi.

Mặc dù Quân Lạc Trần cũng không lớn hơn Ngu Sở mấy tuổi, nhưng mấy chục năm trước khi còn ở thành An, lúc hắn nhìn nàng, thỉnh thoảng sẽ cảm thấy nàng còn là một tiểu cô nương mang tính khí của một hài tử.

Nhưng quả thật đây cũng là chuyện bình thường, mười sáu tuổi, không phải là tiểu hài tử sao?

Nhưng hôm nay, thân ảnh Ngu Sở uyển chuyển, nàng đã trở thành một nữ nhân thành thục, có mị lực.

Phía đối diện dòng suối, Ngu Sở nhìn Quân Lạc Trần nửa ngày, chỉ nhìn thấy nam nhân vẫn cúi đầu, nhìn dòng suối, tựa hồ đang nhìn bóng dáng nàng phản chiếu.

Nàng cũng cúi đầu, đối mắt nhìn nhau với Quân Lạc Trần qua hình ảnh phản chiếu trong dòng suối.

Quân Lạc Trần bất giác quay đầu, lỗ tai cũng đã đỏ hết lên.

Tâm tình của Ngu Sở thì trở nên vô cùng tốt.

“Huynh sao vậy?” Ngu Sở hỏi, “Sao cứ cúi đầu mãi thế?”

Quân Lạc Trần cứng ngắc quay đầu lại, hắn cố gắng ngẩng đầu nhìn Ngu Sở một cái, sau đó lại cúi đầu.

Hắn vốn đang ngượng ngùng, đầu óc chậm chạp nửa nhịp mới phản ứng lại kịp, rồi lại ngẩng đầu nhìn về phía Ngu Sở.

“Nàng…” Quân Lạc Trần kinh ngạc cất lời, “Hôm nay nàng…”

Hôm nay Ngu Sở đặc biệt ăn mặc đẹp một chút. Nàng thay một thân váy dài màu lam nhạt, cây trâm phía sau đầu lại càng xinh đẹp, hoàn toàn bất đồng với phong cách mộc mạc lạnh nhạt ngày thường.

Không biết có phải là màu lam làm cho người ta có vẻ ôn hòa hay không, vẻ mặt Ngu Sở cũng không lạnh nhạt xa cách như ngày trước.

Lông mi dài của nàng chậm rãi buông lơi, đáy mắt phản chiếu ánh nước lấp lánh, vào giờ khắc này có vẻ dịu dàng mà tĩnh lặng, tốt đẹp như thể chỉ có trong ảo giác mà thôi, khiến Quân Lạc Trần nhìn đến ngây người.

Bấy giờ lại đến phiên Ngu Sở dời ánh mắt.

Ngón tay thon dài của nàng vén mái tóc dài ra sau tai, nghiêng mặt hướng về phía Quân Lạc Trần.

“… Sau ngày hôm nay ta sẽ được giải thoát.” Ngu Sở không nhìn Quân Lạc Trần, nàng nói nhỏ, “Cho nên mới thay y phục.”

Quân Lạc Trần ngơ ngác nhìn nàng trong chốc lát, mới phục hồi tinh thần lại.

“Rất tốt, rất tốt. Như vậy có vẻ chính thức hơn.” Hắn dập đầu nói, “Ta quên thay y phục…”

Ngu Sở ngước mắt nhìn về phía hắn.

“Đẹp không?” Nàng hỏi.

Quân Lạc Trần gật gật đầu, hắn thật lòng nói, “Rất đẹp. Nàng mặc gì cũng đẹp.”

Ngu Sở mím môi, giấu độ cong trên khóe miệng đi.

Nàng nói, “Vậy thì đi thôi.”

Quân Lạc Trần gật gật đầu.

Hai người đứng chung một chỗ, đều có chút không tự nhiên lắm. Thế mà trong động phủ lại vô cùng yên tĩnh, làm cho sự không tự nhiên này nhân lên gấp bội.

Ngu Sở không khỏi mở miệng hỏi: “Hệ thống, cậu đâu rồi?”

Hệ thống biến mất hồi lâu mới xuất hiện.

“Ký chủ Ngu Sở, ký chủ Quân Lạc Trần.” Hệ thống nói, “Sức mạnh của hai người có thể triệt tiêu lẫn nhau, nhưng sức mạnh của hai người đều quá cường đại, cần một nơi không bị quấy rầy, như vậy sẽ không gây ra khủng hoảng và thương vong.”



Ngu Sở nói, “Cũng chính là nói, đây chính là nơi mà Đế Thiệu Quân tới?”

“Đúng vậy, khoảng hư không vô tận.” Hệ thống nói, “Khoảng hư không này sinh ra bởi sức mạnh hỗn độn, hai người ở trong có thể tận lực thi triển. Đợi đến khi sức mạnh dư thừa biến mất hết thảy, khoảng hư không này cũng sẽ biến mất không thấy nữa.”

Ngu Sở hơi gật đầu.

Quân Lạc Trần nhìn về phía nàng, “Chúng ta mở cửa thế giới ở chỗ này, có bị người bên ngoài biết không?”

“Huynh yên tâm đi.” Ngu Sở nói, “Trong mấy tháng này ta đã bày ra trận pháp ở quanh đây, người ngoài tuyệt đối sẽ không biết.”

Quân Lạc Trần gật đầu.

“Ký chủ Quân Lạc Trần, ký chủ Ngu Sở.” Hệ thống nói, “Xin vui lòng làm theo hướng dẫn của tôi để mở cửa thế giới.”



Trong Tinh Thần Cung, sáu đồ đệ ngồi trên bậc thềm, nhìn bầu trời mà ngẩn người.

“Haiz.” Một lát sau, Thẩm Hoài An nhịn không được mà thở dài.

“Haiz!” Lý Thanh Thành cũng thở dài theo.

Hà Sơ Lạc chớp chớp mắt, bây giờ so với khi được giải cứu, nàng ấy đã giống một cô nương bình thường hơn, nhưng ở phương diện tâm tư vẫn còn trẻ hơn những người đồng trang lứa một chút.

Nhìn các sư huynh thở dài, Hà Sơ Lạc vốn không hề ưu sầu cũng học theo.

“Haiz!” Nàng ấy thở dài theo.

“Hai người đừng than thở nữa, đã dạy hư Tiểu Hồ mất rồi.” Cốc Thu Vũ nhịn không được mà nói.

Ngoại trừ Hà Sơ Lạc, năm người còn lại đều có chút kinh hoàng.

“Hôm nay sư tôn ra ngoài còn thay y phục.” Lý Thanh Thành gãi gãi đầu, cậu ấy khóc không ra nước mắt mà nói, “Đệ cảm thấy Quân Lạc Trần kia có vẻ sẽ ổn.”

“Ổn cái gì mà ổn, nói không chừng hôm nay sư tôn vui vẻ mới thay y phục thì sao?” Trầm Hoài An hỏi ngược lại.

Lời này của cậu nói ra, chính cậu cũng không tin tưởng nó cho lắm.

Nhất thời, khí thế của các đồ đệ càng suy sụp hơn.

Tiêu Dực ngơ ngác nói, “Ngài ấy có thể trở thành sư công của chúng ta hay không?”

“Không thể nào!” Thẩm Hoài An kiên quyết không chịu tin vào sự thật, “Sư tôn cao ngạo như vậy, sao có thể coi trọng ngài ấy? Ngài ấy là gì cơ chứ?”

“Nhưng không thể không thừa nhận, ngoại hình của ngài ấy rất đẹp trai.” Cốc Thu Vũ ủ rũ.

Thẩm Hoài An trở tay vỗ vào lưng Cốc Thu Vũ, Cốc Thu Vũ lập tức kêu lên.

“Thanh Thành, đệ có thể bói một quẻ không?” Lục Ngôn Khanh nhìn về phía Lý Thanh Thành.

Lục Ngôn Khanh vẫn luôn tin tưởng vào chính mình nhất, chỉ có khi gặp đại sự như ra chiến trường như lúc trước mới có thể nhờ Lý Thanh Thành xem một chút, bây giờ lại bảo Lý Thanh Thành xem bói, cũng là do đi vào đường cùng rồi.

“Các huynh quên rồi sao? Đệ không nhìn thấy được những chuyện liên quan đến sư tôn.” Lý Thanh Thành thở dài, “Đệ cảm giác Quân Lạc Trần có vẻ không dễ ở chung chút nào.”

“Huynh cũng thấy vậy.” Thẩm Hoài An nói, “Một Ma tôn, thì tính tình có thể tốt đến mức nào chứ?”

Hà Sơ Lạc vẫn đang vây xem sư huynh thảo luận về thế giới, dường nhe rốt cuộc cũng có chút cảm giác căng thẳng.

“Sư công sẽ ức hiếp chúng ta sao?” Nàng ấy hỏi.

“Không được gọi là sư công!”

Nhất thời, lời nói của Hà Sơ Lạc khiến cho các sư huynh nổi lên sóng gió.

Trầm Hoài An lạnh lùng nói, “Nếu ngài ấy dám khi dễ người khác, huynh sẽ…”

“Huynh có thể làm gì?” Cốc Thu Vũ nói, “Người ta xưng bá Ma giới, là người huynh có thể đánh thắng sao?”

Thẩm Hoài An nghiến răng, tức giận không lên tiếng.

“Này, nhưng mà mọi người ghĩ đi.” Lý Thanh Thành hăng hái, cậu ấy tiến lại gần, nghiêm túc nói, “Nếu ngài ấy là Ma thần Ma tôn, vậy ngài ấy nhất định sẽ sinh hoạt ở Ma giới, không phải là người cùng một thế giới với chúng ta, tất nhiên cũng sẽ không có khả năng đến môn phái của chúng ta, sư tôn của chúng ta cũng sẽ không ở cùng một chỗ với người của Ma giới, đúng không nào? Chưa bàn đến chuyện không cách nào nói chuyện tình cảm.”

Nhất thời, những người khác đều cảm thấy lời nói của Lý Thanh Thành vô cùng có đạo lý.

Bọn họ lo lắng nhiều như vậy, nhưng Ma tôn Quân Lạc Trần này, cho dù thỉnh thoảng ra mặt, thì cũng không có khả năng mỗi ngày đều xuất hiện mà, đúng không?

Tâm tình các đồ đệ cuối cùng cũng tốt hơn một chút.

Bọn họ cũng không phải thật sự có thành kiến gì với bản thân Quân Lạc Trần. Chỉ có điều… Đối với tất cả nam tử ở độ tuổi thích hợp xuất hiện bên cạnh sư phụ, theo bản năng sẽ cảm thấy lo lắng và cảnh giác mà thôi.

Trước khi Ngu Sở đi, đã nói với bọn họ nàng muốn đi gặp Quân Lạc Trần, nhưng không nói muốn làm cái gì.

Các đồ đệ cả ngày cũng không có tâm tình làm việc khác, vừa đọc sách vừa suy nghĩ vu vơ, toàn tâm toàn ý hy vọng sư phụ sớm trở về.

Cho đến khi mây đỏ đầy trời, chạng vạng ập đến, Ngu Sở mới trở lại môn phái.

Ngu Sở vốn tưởng rằng mình trở về lặng yên không một tiếng động, không nghĩ tới, nàng vừa mới xuyên qua kết giới sương mù, các đồ đệ đã bay tới tìm nàng.

“Sư tôn! Người đã trở lại rồi!”

“Sư tôn…”

Các đồ đệ vừa nghênh đón, vừa cảnh giác nhìn về phía sau nàng.

—— Tốt quá di, không có bóng dáng của bất kỳ nam nhân nào!

Cuối cùng các đồ đệ cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Ngu Sở nhìn bộ dạng nghi thần nghi quỷ của bọn họ, nhịn không được mà lên tiếng: “Các con đây là… đang chờ Quân Lạc Trần ư?”

Nhất thời, đám đồ đệ đều thu hồi ánh mắt.

“… Không phải không phải đâu ạ, tuyệt đối không phải!”

Lục Ngôn Khanh ở sau lưng nhéo Thẩm Hoài An, Thẩm Hoài An lại lặng lẽ chạm vào Cốc Thu Vũ.

Cốc Thu Vũ tiến lên một bước, nàng ấy ôm lấy cánh tay Ngu Sở, ngọt ngào nói: “Sư tôn, hôm nay người cảm thấy thế nào?”

Ngu Sở quay đầu, nhẹ nhàng dùng ngón tay chọc vào mũi Tiểu Cốc.

“Muốn lừa ta?” Ngu Sở cười nói: “Đi vào rồi nói đi, vừa hay ta có chuyện muốn thương lượng cùng các con một chút.”
Bình Luận (0)
Comment