Kỳ thật, Ngu Sở rất muốn làm hai phu thê Lục gia nợ máu trả bằng máu.
Lúc trước bọn họ vứt bỏ Lục Ngôn Khanh thì chính là muốn hại chết hắn rồi, chẳng qua Lục Ngôn Khanh mạng lớn cho nên tránh được một kiếp mà thôi.
Nhưng…… Lục gia ỷ vào việc bán đứng người khác để được sống tốt như vậy, để bọn họ được trải qua ngày lành thời gian dài rồi đi tìm chết ngay như vậy cũng quá lợi cho bọn họ.
Trong tình cảm xúc động của quần chúng, phu thê Lục thị và song bào thai đều bị áp giải vào nhà tù.
Quan phủ ban sai mới tới nhanh chóng tiếp nhận án này.
Vốn dĩ tân đế chính là một trong những huyết mạch bị tiên đế hãm hại, hắn cực kỳ chán ghét gia tộc cũ thông đồng làm bậy với Nhạc hoàng đế nên cản bản không cần người tu tiên nói cái gì.
Về việc phán quyết Lục gia là tân đế trực tiếp phán quyết, để người truyền tin ra roi thúc ngựa đưa tin về Lạc Thủy thành.
Người của Lục gia không phải là vẫn luôn cao cao tại thượng khinh thường mạng người sao? Vậy được, liền tịch thu tài sản của Lục gia, biếm xuống nhập vào giai tầng nghèo khổ, đi lao dịch chuộc tội.
Nghe xong phán quyết này, suýt chút nữa Lục gia khóc đến ngất xỉu.
Thế gia có tiền thà rằng chết cũng không muốn chịu tội, cốt khí như Lý gia không phải ai cũng có.
Nếu bị phán tử hình thì cũng chỉ là chuyện nhắm mắt lại mà thôi, nhưng tự sát thì bọn họ lại không dám.
Làm người ở tầng chót nhất đi lao động quả thực là sự tra tấn sống không bằng chết.
Đấy là chưa nói đến mấy năm nay bọn họ đều ức hiếp hạ nhân làm việc trong phủ, hơn nữa người của thương đội và những hạ nhân năm đó đã chết cũng có người nhà.
Về sau không có tài sản và quyền lực bên người thì những người từng bị bắt nạt trước đây đều tìm tới cửa thì phải làm sao bây giờ, về sau bọn họ còn có thể có ngày lành sao?
Lục gia lăn lê bò toài ra khóc lóc cũng không có biện pháp nào.
Ngu Sở rất vừa lòng với tân đế này, thoạt nhìn hắn cũng rất hiểu được đạo lý sát nhân tru tâm.
*Sát nhân tru tâm (杀人,诛心): Đây là một cụm thành ngữ trong tiếng Trung, ý nói rằng thay vì giết chết một người về mặt thể xác thì chẳng bằng hủy hoại người đó về mặt tinh thần.
Vốn dĩ những người khác đều sợ tâm tình của Lục Ngôn Khanh không tốt, rốt cuộc bất luận ra sao thì bị phán lao dịch chính là thân sinh phụ mẫu và đệ muội của hắn.
Không nghĩ tới lại tương phản, sau khi toàn bộ mọi chuyện chấm dứt là Lục Ngôn Khanh thật sự thở dài nhẹ nhõm một hơi, cả người nhẹ nhàng rất nhiều, không nặng nề giống như lúc trước bị khúc mắc làm rối rắm trong lòng.
Từ khi Lục Ngôn Khanh nhớ tới những chuyện thời niên thiếu, tuy có một số việc không tận mắt nhìn thấy nhưng ở đáy lòng cũng hơi hơi suy đoán ra được, cho nên trước đó hắn mới bài xích trở về Lục gia như vậy.
Đối với hắn mà nói, hắn không đồng ý đó là nhà của mình.
Kết cục hiện giờ đối với hắn mà nói đã là tốt nhất, Lục gia ở ác gặp dữ, mà hắn cũng có thể chân chính buông xuống.
“Sư huynh thật sự không có việc gì sao? Thẩm Hoài An không xác định hỏi.
Lục Ngôn Khanh cười cười.
“Không có việc gì.” Giọng nói ôn hòa của hắn vang lên, “Lục Cảnh Tề đã chết, huynh là Lục Ngôn Khanh.”
Giải quyết xong chuyện của Lạc Thủy thành, người của Tinh Thần Cung trở về Đế Thành hội hợp với Lý Thanh Thành.
Bởi vì trưởng bối Lý gia cự tuyệt Nhạc hoàng đế mới rơi vào kết cục thê thảm như vậy là việc mọi người đều biết.
Vậy nên tân đế vừa nhậm chức bèn lập tức đề bạt Lý gia và một số thế gia không cúi đầu Nhạc hoàng đế, đi giải quyết những gia tộc đi theo Nhạc hoàng đế làm chuyện xấu và dẹp yên mọi chuyện.
Ban đầu phủ đệ thừa tướng của Lý gia bị trọng thần của Nhạc hoàng đế chiếm lấy, hiện giờ cũng vật quy nguyên chủ, trả lại cho Lý gia.
Bốn ý của tân đế còn muốn đề bạt Lý gia tiến vào triều đình nhưng bị Lý gia cự tuyệt.
Qua vài chục năm, Lý gia đã chịu quá nhiều nhân gian ấm lạnh, bọn họ không nghĩ lại trở thành trọng thần, sống cuộc sống tự do tự tại là được rồi.
Lý Thanh Thành ở nhà nhiều ngày, hai phụ tử đàm luận đêm khuya, hàn huyên những chuyện đã qua và nói ra những chuyện trước đây chưa thể nói, cũng coi như giải quyết xong tiếc nuối trong lòng.
Đêm đó, Lý gia lại mở tiệc khoản đãi, Lý Quang Viễn và Lý phu nhân thay đổi y phục, tinh thần cũng khá hơn nhiều.
Mọi người vô cùng vui vẻ ăn bữa cơm.
Nhìn Đế Thành khôi phục lại bình thường, ngày hôm sau Tinh Thần Cung rời khỏi Đế Thành.
Một chuyến đi này tuy rằng còn không đến một tháng nhưng từ ma tu đến triều đình, đến biến cố trong nhà của Lục Ngôn Khanh và Lý Thanh Thành, trong đó đã xảy ra rất nhiều chuyện.
Khi trở lại Huyền Cổ sơn chỉ cảm thấy phảng phất như cách cả một thế hệ.
“Hai ngày này các con nghỉ ngơi nhiều vào.” Ngu Sở nói, “Quá mấy ngày nữa lại bắt đầu tu luyện cũng không vội.”
Chính bản thân nàng cũng muốn về sau núi tĩnh tâm và nghỉ ngơi.
Mấy năm nay tính tình của nàng đều thật Phật hệ, một chuyến xuống núi làm nhiều chuyện như vậy, đến mức cách làm không theo chính phái của nàng có vẻ như hơi lộ ra ngoài.
*Phật hệ: Mượn hình ảnh của Đức Phập để làm biểu tượng cho cuộc sống không có dục vọng. Thế nào cũng được thế kia cũng xong, không cầu mong không tranh cướp, xem nhẹ hết thảy, coi mọi việc thế nào cũng được.
Rốt cuộc hiện giờ nàng đã là sư phụ của môn phái chính phái, vẫn nên hàm súc thì tốt hơn.
Ở sau núi Ngu Sở tạo lá chắn rồi đi suối nước nóng ngâm mình tắm rửa.
Cảm giác sau mỗi lần ra cửa cùng đồ đệ thì khi trở về đều sẽ mệt lòng. Dù cho hiện giờ bọn họ đều rất có tiền đồ, rất lợi hại nhưng nàng vẫn không nhịn được phải bận tâm.
Khi Ngu Sở nghỉ ngơi ở sau núi thì các đồ đệ cũng ở trong phòng nghỉ ngơi.
Một chuyến đi ra ngoài này làm tình cảm giữa sư huynh đệ càng sâu nặng.
Năm người xếp hàng nằm trên tảng đá cạnh huyền nhai rồi nhìn đám mây bay trên trời. Có cơn gió thổi qua, bọn họ đều thấy mệt nhọc.
“Quá mệt mỏi.” Thẩm Hoài An oán giận, “Qua chuyến xa nhà lần này thì nửa năm nữa huynh đều không muốn lại xuống núi tiếp.”
“Đệ cũng vậy.” Lý Thanh Thành cảm khái, “Lúc mới tới đây đệ cảm thấy phàm thế tốt hơn nhưng ở môn phái một năm rưỡi qua đệ mới phát hiện đệ càng thích sống ở môn phái.”
“Đương nhiên rồi.” Cốc Thu Vũ dào dạt đắc ý, “Sư huynh sư tỷ tốt giống như chúng ta biết đi tìm ở chỗ nào.”
Lý Thanh Thành thoải mái dễ chịu duỗi người dang tay dang chân ra ở trên tảng đá, giống như một con cá mặn đang mở vậy.
“Ôi…… Thoải mái quá.” Lý Thanh Thành nói, “Đệ xin nửa tháng tới không cần tu luyện.”
“Không được.” Cách vài người, Lục Ngôn Khanh cự tuyệt hắn, “Lại quá hai năm đệ phải tham dự tiên môn đại hội rồi, không thể cho chúng ta mất mặt được.”
Tức khắc Lý Thanh Thành không ngừng kêu rên.
Lý Thanh Thành tuyệt vọng chính là niềm vui của bọn họ, những người khác đều nở nụ cười.
Qua mấy ngày, Võ Hoành Vĩ mời Ngu Sở đi Tu Thiên Phái một chuyến.
“Trong khoảng thời gian này chúng ta vẫn luôn thẩm vấn Lâm Lượng và ma tu khác.” Võ Hoành Vĩ kể, “Mấy năm gần đây ma tu xâm lấn trung nguyên không phải chỉ chỉ mỗi việc này, Lâm Lượng khai lúc trước hắn và Ân QUảng Ly giao lưu chặt chẽ, rất nhiều chuyện Ân Quảng Ly làm đều là học từ hắn mà ra.”
Hai người ngồi trong một cái đình trên tòa núi cao ở Tu Thiên Phái, Võ Hoành Vĩ nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
“Nói thật, Tu Tiên giới chúng ta không muốn gây ra chiến tranh nhưng ma tu không nhất định nghĩ như vậy.”
Ma tu cũng giống với người tu tiên, có rất nhiều phương hướng phân loại tu luyện bất đồng.
Cũng có ma tu lựa chọn không hại người mà lại chọn hấp thụ ma khí từ trong thiên địa.
Nhưng chủ lưu ma tu vẫn lựa chọn lấy giết người là phương thức tu hành chủ đạo.
Đơn giản tới nói, Tu Tiên giới không muốn đánh nhưng không nhất định Tu Ma giới cho là như vậy.
“Nhưng nói đến cũng kỳ quái, ma tu còn như thế thì nam tử đến từ Ma giới kia như thế nào lại muốn hòa bình đây?” Võ Hoành Vĩ khó hiểu.
Ngu Sở cũng lắc đầu.
“Ta cũng không rõ ràng lắm.” Nàng nói, “Có lẽ hắn đang trấn an chúng ta chăng.”
“Hẳn là sẽ không.” Võ Hoành Vĩ hỏi lại, “Ngươi còn nhớ rõ khi hắn xuất hiện ở Đế Thành có xách theo tổ tiên của Lâm Lượng ra tới. Khi đó hắn nói gì đó không?”
Ngu Sở buông trà rồi nhìn về phía Võ Hoành Vĩ.
Võ Hoành Vĩ trầm giọng, “Hắn nói ‘nếu không muốn làm thập bát ma quân thì hắn cũng không thích miễn cưỡng’. Theo như ý của câu này và hành vi của hắn tới xem thì hình như hắn còn lợi hại hơn ma quân, địa vị cũng bao trùm trên cả ma quân.”
Trong cấp bậc của Ma giới, thấp nhất chính là ma nhân, trên năm giai cấp đó là ma tướng.
Ma tướng là một cấp cao giai mà rất nhiều ma nhân có thể đạt tới.
Bởi vì ở trên là thập bát ma quân, cũng có thể nói là thập bát ma giả cường đại nhất Ma giới, trong tay nắm giữ thế lực, lợi ích sau lưng rắc rối phức tạp không phải tùy tiện là có thể động vào.
Ma quân cũng là sự tồn tại cường đại đến mức có khả năng vượt qua giới hạn. Cho nên trong thượng cổ huyết trận của ma tu ở Nhân giới có triệu hoán với nội dung thỉnh cầu ma quân buông xuống.
Nhưng nam nhân kia lại có thế xách theo một gã ma quân xuất hiện và nói chuyện với gã không lưu tình như vậy, ma quân Lâm gia lại sợ hãi hắn đến thế.
Chỉ có một khả năng là người nam nhân này có cấp bậc còn cao hơn ma quân.
Nhưng hắn là ai? Ngay cả trong tất cả cổ văn thư tịch cũng chưa nói đến, ở Ma giới vị trí cao hơn cả ma quân chính là ai?
Võ Hoành Vĩ nhíu mày, “Hơn nữa thoáng nhìn qua thì có vẻ hắn hơi tránh né ngươi.”
“Ta cũng cảm thấy như vậy.” Ngu Sở nói. Nàng rũ lông min xuống rồi thấp giọng, “Hình như hắn nhận thức ta nhưng tuyệt đối ta không quen biết hắn.”
Nàng không phải là người của thế giới này thì sao có thể nhận thức người của Ma giới đây?
Ngu Sở cũng nghĩ tới việc chẳng lẽ khi nàng luân hồi ở các thế giới khác thì gặp được sao?
Nhưng đoạn thời gian qua đi đó nàng cũng không sinh ra gút mắt gì với bất kỳ kẻ nào, càng chưa từng bại lộ ra thân phận chân thật của nàng.
Hai chưởng môn ngồi cùng nhau chuyên tấm suy nghĩ vấn đề đau đầu này nhưng vẫn không có kết quả gì.
Nghĩ tới loại chuyện không có biện pháp giải quyết này làm Ngu Sở thấy phiền, nàng muốn biết gia hỏa này cất giấu bí mật gì nhưng lại không thể đi Ma giới tìm người đúng không?
Nàng buông chén trà ra rồi lạnh lùng nói, “Nếu ngày nào đó bức ta nóng nảy lên thì ta trực tiếp dùng huyết trận triệu hoán hắn thử xem.”
“Ngu chưởng môn bình tĩnh nào!” Võ Hoành Vĩ liên tục khuyên nhủ, “Vì loại chuyện này hy sinh tính mệnh của mình là không đáng.”
Ôi……
Cho tới cuối cùng, Võ Hoành Vĩ mới nói ra tính toán của ông.
“Lão phu chuẩn bị thương lượng cùng các chưởng môn khác về việc tổ kiến một đội ngũ tinh anh đi phụ cận của Hắc Sắc Sâm Uyên tìm tòi chi tiết về ma tu.” Võ Hoành Vĩ nói, “Ngươi muốn đi cùng không?”
Ngu Sở lắc đầu.
“Ta không muốn tham dự vào chuyện này, các ngài cứ đi đi.” Nàng từ chối.
Nếu là đại sự có thể ảnh hưởng tới Nhân giới còn chưa tính, loại việc nhỏ này nàng không cần thiết xen lẫn vào.
Nói thật nếu không phải việc ở Đế Thành có quan hệ với hai đồ đệ của nàng thì nàng cũng không muốn tham dự.
Quá phiền toái.
Những việc này để các đại môn phái đó đi làm thì hơn, còn nàng thanh thản ổn định ở trong núi bồi dưỡng đồ đệ không phải là thích hơn sao?
Còn nữa, nghỉ ngơi một thời gian nàng còn cần làm chuyện của mình.
Năm đó Bạch Hạo chân nhân để lại phong thư mời nàng năm năm sau đi một chuyến đến Tây Vực. Nghe nói Tây Vực sẽ có tai nạn lớn, hy vọng Ngu Sở qua đó trước để ngăn cản tất cả những chuyện này phát sinh.
Năm năm theo như lời lúc ấy hiện giờ chỉ còn lại không đến nửa năm.
Nói cách khác, trên dưới sáu tháng cuối năm bọn họ lại cần ra cửa.
Trong nửa năm này Ngu Sở muốn huấn luyện đồ đệ cho thật tốt mới được.
Quan trọng nhất chính là bởi vì khúc mắc nên trước đó Lục Ngôn Khanh bị dừng lại ở Kim Đan viên mãn kỳ, hiện giờ khúc mắc đã tiêu thì rất có thể hắn sẽ đột phá Kim Đan tới Nguyên Anh kỳ trong nửa năm này.
Có lẽ hắn sẽ trở thành cường giả Nguyên Anh kỳ trẻ tuổi nhất trong ngàn năm trở lại đây.
Còn về phương diện khác……
Trên đường trở về Ngu Sở hắng giọng rồi ám chỉ, “Nên đổi mới chứ?”
Hệ thống chó chết đã giả chết hơn một năm. Đế Thành có ra sao nó cũng không quản nhưng nàng rõ ràng lại nhớ rõ Tây Vực là một trong những bản đồ của nguyên tác.
Lúc này kho hàng hệ thống cũng nên đổi mới đi.
Quả nhiên dưới sự thúc giục của Ngu Sở, kho hàng trong không gian hệ thống đã có vật phẩm mới.