Lời này của Ngu Sở vừa thốt ra, tức khắc làm những người khác ồ lên kinh ngạc.
Ai cũng không nghĩ đến sự việc sẽ phát triển như thế.
Ngu Sở không chỉ thừa nhận nàng thu yêu tu làm đệ tử mà thái độ còn cứng rắn như thế, không giải thích không cầu xin, chỉ nói một câu là đòi đấu võ với những người khác?
“Ngu Sở, ngươi cần phải nghĩ cho kỹ.” Đoạn Hồng Cầm lạnh lùng nói, “Nghe ý này của ngươi thì ngươi muốn là địch với toàn bộ Tu Tiên giới sao?”
“Là ngươi lý giải sai rồi.” Ngu Sở nhàn nhạt giải thích, “Ta không phải là địch với toàn bộ Tu Tiên giới, ta là địch với những kẻ rảnh rỗi nghĩ muốn nhúng tay vào môn phái chúng ta như ngươi.”
“Ngươi ---! Đây là ngươi muốn cưỡng từ đoạt lý rồi, vốn dĩ đây là giới luật mà Tu Tiên giới không dung tha cho kẻ vi phạm, nếu ngươi muốn thay đổi giới luật chẳng phải là địch với mọi người sao?!”
Ngu Sở nhìn về phía Đoạn Hồng Cầm rồi cười.
“Quy định là chết người là sống, không đúng sao?” Nàng nhẹ nhàng mỉa mai, “Hẳn là Đoạn chưởng môn tinh thông thuật này nhất cho nên mới bắt đầu từ bí cảnh thí luyện hai ba lần trái với quy tắc tìm Tinh Thần Cung của ta gây phiền toái, sao hiện tại ngược lại thành người ủng hộ giới luật vậy?”
Ngu Sở nói đến lời này làm sắc mặt của Đoạn Hồng Cầm xanh mét --- Trong một lần tiên tông đại bỉ, đúng là Đoạn Hồng Cầm và mấy chưởng môn khác không quen nhìn nên lâm thời sửa chữa quy tắc thi đấu.
Lúc ấy mấy kẻ không quen nhìn Ngu Sở, giờ ở đây có bốn người đều chiếm.
Chuyện này toàn bộ Tu Tiên giới đều biến đến. Đoạn Hồng Cầm cầm đầu mấy đại môn phái sửa chữa quy tắc trước mà còn không đánh lại được người ta đã trở thành trò cười.
Đoạn Hồng Cầm thẹn quá hóa giận, thoạt nhìn muốn ra tay đến nơi.
Đúng lúc này, Võ Hoành Vĩ đi lên đấu pháp đài.
Loại tỷ thí giữa các môn phái như tiên môn đại hội này Thiên Đạo Minh sẽ không tham dự.
Cho nên nếu dựa theo tư lịch và thực lực thì không thể nghi ngờ Võ Hoành Vĩ là người có địa vị tối cao trong các sư phụ và đồ đệ ở đây.
Nhìn thấy ông xuất hiện, biểm cảm của bốn người đều căng lên.
“Võ chưởng môn, chúng ta đều tôn kính ngài nhưng mọi người cũng biết ngài có quan hệ rất tốt với Ngu Sở.” Trưởng lão Lôi Đình Môn dùng giọng điệu khẩn trương nói, “Ngài lên đài là nói chuyện thay cho yêu nữ Ngu Sở sao?”
“Từ xưa tới nay trong giới luật của Tu Tiên giới là có tính chất biệt lập. Tinh Thần Cung thu yêu tu hỗn huyết đúng là trái với quy định.” Võ Hoành Vĩ nói.
Lời này của ông làm bốn người Đoạn Hồng Cầm nhìn nhau, lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Ở Tu Tiên giới Võ Hoành Vĩ rất được tôn kính, ông lại là chưởng môn của môn phái đệ nhất. Ý kiến của ông sẽ ảnh hưởng rất nhiều tới quyết định của nhiều trung và tiểu môn phái khác.
Kết quả là câu nói kế tiếp của Võ Hoành Vĩ lại làm cho bọn họ căng chặt lên.
“Nhưng lão phu không phản đối. Hài tử này vốn là có được song thể chất. Nếu nàng có thể tu tiên thì đó là có cơ duyên này, vì sao không được?” Võ Hoành Vĩ nhàn nhạt nói, “Lão phu không có dị nghị gì với việc Tinh Thần Cung thu đồ đệ, cũng không nghĩ nhúng tay. Đương nhiên các ngươi có phản đối hay không là tự do của các ngươi.”
Trong nhất thời, phong vân biến hóa trên đấu pháp đài, đệ tử của các đại môn phái ngồi bên cạnh cũng không dám ra tiếng, trên khán đài dành cho sư phụ, chưởng môn trưởng lão các môn phái cho nhau ánh mắt.
Thực ra đối với bọn họ mà nói dù trong đáy lòng khinh thường yêu tu nhưng Tinh Thần Cung có thu yêu tu hay không thì theo chân bọn họ cũng không có quan hệ quá lớn.
Một yêu tu có thể làm mảnh đất trong sạch của Tu Tiên giới không còn nữa, nghe thế là biết người đối địch với Tinh Thần Cung đang nói ngoa.
Rốt cuộc thì yêu tu bình thường không có khả năng tu luyện đồng dạng những thứ như bọn họ, nha đầu này có thể học vốn là vì nàng có song thể chất, loại kỳ ngộ này thật sự khó cầu, gần trăm năm mới có thể ra một hai cái đã không tệ.
Cho nên phần lớn các chưởng môn trưởng lão không thèm để ý đến vấn đề này một chút nào.
Bọn họ càng có rất nhiều người đang phân tích tình huống và xem kỹ thế cục.
Trên đấu pháp đài, Vương trưởng lão không nhịn được nói, “Võ chưởng môn, nếu ngài không nhúng tay thì vì sao lại lên đài?”
Võ Hoành Vĩ nhìn thanh kiếm trước mặt Ngu Sở, lại ngẩng đầu.
“Nếu Ngu chưởng môn muốn phản đối quy định thì tất cả những người không tán thành việc này đều có thể tỷ thí với nàng, lấy thực lực nói chuyện là không có gì đáng trách, lão phu cảm thấy rất tốt.” Võ Hoành Vĩ nói, “Nếu hai bên không ai nhường ai thì một bên thực lực không bằng người kia nên lui về sau một bước, các ngươi đồng ý không?”
“Ta không có ý kiến.” Ngu Sở thờ ơ, “Tất cả người có ý kiến với ta đều có thể lên đài đánh với ta. Nếu ta thua liền mang theo Tinh Thần Cung rời khỏi Tu Tiên giới. Nếu là thắng…… Sau hôm nay các ngươi đều phải đồng ý tạo điều kiện thuận lợi cho ta.”
Bốn người nhìn bộ dáng tình tĩnh tự nhiên của Ngu Sở thì trong nháy mắt cũng từng hoài nghi Ngu Sở có phải giấu bí quyết mưu kế gì không cho nên mới không sợ hãi.
Nhưng bọn họ lại nghĩ Ngu Sở chỉ có một người nhưng bọn họ có đến bốn người, đấy là chưa nói đến những chưởng môn ngồi ở phía sau cũng có người chán ghét yêu tu hoặc phiền chán Ngu Sở.
Nếu chưởng môn khác thông minh ra thì nên biết hiện giờ là thời kỳ đốn ngã Tinh Thần Cung tốt nhất.
Nếu thật sự mặc kệ Tinh Thần Cung phát triển mãi, nhìn tư chất mấy đồ đệ của nàng thì tương lai chỉ sợ sáu độ đệ của Tinh Thần Cung một người có thể địch vạn người, khi đó đã không kịp.
Căn bản Ngu Sở không có bản lĩnh thông thiên, nàng trẻ tuổi như vậy chẳng lẽ luận võ còn lợi hại được sao?
Nghĩ như vậy, bốn người liền đủ tự tin.
“Được!” Vương trưởng lão Xích Long Cung lạnh lùng đồng ý, “Nhưng lão phu có một yêu cầu, nếu ngươi thắng chúng ta sẽ không có quyền xen mồm vào. Nếu ngươi thua…… Ngươi cần thiết giao súc sinh kia ra đây!”
Nghe thấy ông ta nói như vậy, ánh mắt của Ngu Sở nguy hiểm hơn.
“Ta đây cũng muốn thêm một yêu cầu.” Nàng lạnh lùng nói, “Nếu các ngươi thua cần xin lỗi đồ đệ của ta!”
Đã nói đến mức này rồi, trả giá tiếp nữa thì mặt mũi cũng không hạ được. Vì thế bốn chưởng môn trưởng lão đáp ứng luôn.
“Vậy liền tỷ thí trên đấu pháp đài đi.” Võ Hoành Vĩ ngẩng đầu, ông nhàn nhạt nói, “Tất cả mọi người làm chứng.”
Lập tức Võ Hoành Vĩ thiết trí ra trận pháp cao cấp cực kỳ phức tạp bao phủ lấy đấu pháp đài để cho những người khác quan khán hai người động thủ ở trên đài sẽ không lan tới bọn họ.
Sau khi thiết trí xong, Ngu Sở cũng nhấc kiếm lên.
“Ta tới trước!” Đoạn Hồng Cầm chất chứa nỗi oán hận với Ngu Sở đã lâu lập tức mở miệng.
Từ đáy lòng, Đoạn Hồng Cầm xem thường Ngu Sở, chướng mắt nàng, càng không tin Ngu Sở có năng lực gì hơn người.
Lòng của bà ta ngập đầy suy nghĩ không để đem cơ hội đánh bại Ngu Sở nhường cho những người khác nên vội vã lên đài.
Ba người khác không có dị nghị gì, Đoạn Hồng Cầm liều lĩnh tự tin như thế thì bọn họ có thể nhân cơ hội này tìm tòi được chi tiết của Ngu Sở rồi.
Đoạn Hồng Cầm lên đấu pháp đài, bà ta lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Ngu Sở cười lạnh, “Yêu nữ Ngu Sở, hôm nay ta sẽ làm ngươi kiến thức được sự lợi hại của Thanh Sương Phái!”
Đoạn Hồng Cầm lấy ra pháp bảo, là một cây trường tiên màu đen.
Bà ta dùng trường tiên quất xuống mặt đất, ngọn lửa mạnh mẽ bốc cháy lên hừng hực theo trường tiên như muốn đánh nát cả đất trời.
Phảng phất như cách cả một kết giới cũng có thể cảm nhận được uy lực của trường tiên này.
Ngoài kết giới, sáu đồ đệ của Tinh Thần Cung nhìn chằm chằm vào bên trong kết giới không nói một lời.
Tuy rằng bọn họ rất tin cậy Ngu Sở, hình tượng Ngu Sở trong lòng bọn họ cũng nghiêng về vạn năng vô hạn.
Nhưng nhìn thấy Ngu Sở cùng đánh với người khác làm các đệ tử không khỏi khẩn trương.
Đây là còn chưa nói đến Ngu Sở muốn giữ được Hà Sơ Lạc cần thiết không chỉ đánh với một người. Những sư phụ danh môn chính phái đó chỉ cần bọn họ nguyện ý là có thể theo thứ tự đối chiến bằng xa luân chiến với Ngu Sở.
Nhìn Đoạn Hồng Cầm đùa nghịch trường tiên, trong lòng bọn họ dường như có một ngọn lửa mạnh mẽ bốc cháy lên hừng hực giống như vậy.
Mấy năm nay, mỗi lần Tinh Thần Cung xuất hiện đều sẽ bị nhằm vào, đối với các đồ đệ mà nói thì có lẽ vẫn còn giới hạn trong tính nhẫn nại.
Nhưng nhìn chưởng môn các đại môn phái đó hùng hổ dọa người chất vấn Ngu Sở làm nỗi oán giận trong lòng mỗi đồ đệ giống như ngọn lửa bừng bừng thiêu đốt.
Tinh Thần Cung chú định là môn phái đi nét bút nghiêng.
Nếu bọn họ muốn được những người khác tôn trọng, muốn cho những người khác không dám nói chuyện như thế với sư phụ thì chỉ có một con đường có thể đi.
--- Làm người mạnh nhất, làm môn phái mạnh nhất.
Tinh Thần Cung vốn môn phái Phật hệ, vậy mà lần đầu tiên các đệ tử bốc lên dục vọng và dã tâm hung mãnh đến thế.
Bọn họ đều nhìn chăm chú vào bóng dáng của Ngu Sở.
Trong kết giới, đối mặt với thế công hung mãnh của Đoạn Hồng Cầm, có vẻ Ngu Sở cũng không sốt ruột.
Hai người giằng co trong chốc lát, nhìn qua tựa hồ đánh đến mức khó khân mạnh yếu., nhưng các đồ đệ môn phái vây xem ở bên ngoài nhìn một lúc cũng dần dần nhìn ra có gì đó không đúng.
Đoạn Hồng câm tấn công mãnh liệt, Ngu Sở gần như ra chiêu bằng cách tránh né, thậm chí tránh né thực nhẹ nhàng.
Thật giống như…… Nàng đang chơi đùa với Đoạn Hồng Cầm vậy?
Đoạn Hồng Cầm cũng cảm nhận được điểm này. Vừa mới bắt đầu bà ta còn giữ lại chút công lực. đến lúc này đã hoàn toàn buông ra nhưng Ngu Sở thật giống như môt ảo ảnh hải thị thận lâu vậy, tất cả công kích của bà ta đều không có hiệu quả nào với Ngu Sở.
*Hải thị thận lâu: Thận là một loại hải quái trong thần thoại Trung Quốc, có ngoại hình trông giống như một con hàu khổng lồ (cũng có thuyết nói là ngao mật, thủy long). Có thể phun ra sương khói hình thành ảo tượng lâu đài, hiện tượng này được gọi là hải thị thận lâu. (nguồn wikipedia)
…… Bà ta công kích không hề giữ lại chút gì nhưng Ngu Sở lại nhẹ nhàng bâng quơ hóa giải thư thế?
Trong lòng Đoạn Hồng Cầm chấn động không thôi, mồ hôi trên trán liền chảy xuống.
Tâm bà ta không yên lập tức lộ ra sơ hở.
Đoạn Hồng Cầm chỉ cảm thấy trước mắt có một cơn gió thổi qua, Ngu Sở vốn dĩ đang cách xa bà ta ở một đầu khác bỗng nhiên kéo gần khoảng cách chỉ trong nháy mắt, tức khắc đã tới trước mặt bà ta.
“Ngươi, ngươi muốn ---”
Đoạn Hồng Cầm chưa nói xong thì lỗ tai đã nghe được tiếng vù vù, trước mắt đã biến thành màu đen, suýt chút nữa muốn nôn ra lục phủ ngũ tạng.
Sau khi Ngu Sở gần người cho bà ta một quyền vào bụng không chút nào lưu tình, đánh mạnh đến mức suýt chút nữa Đoạn Hồng Cầm ngất đi.
Thân thể Đoạn Hồng Cầm bị đánh trúng liền bị đẩy về phía sau, sau lưng nện lên kết giới, lúc này mới chậm rãi rơi rụng xuống rồi quỳ rạp trên mặt đất khụ ra một ngụm máu.
Ở bên ngoài, các đệ tử Thanh Sương phái đều hít sâu một hơi.
Một chưởng môn của môn phái bị người dùng phương thức nhẹ nhàng bâng quơ như thế đánh bại thì đối với hình tượng của môn phái này và tâm thái của đệ tử bổn môn đều có tính chất đả kích hủy diệt.
“Ta vốn muốn buông tha ngươi.” Trong kết giới, Ngu Sở nhàn nhạt nói, “Ta vốn định làm người khoan dung, tha thứ những động tác nhỏ âm thầm không lên được mặt bàn của các ngươi. Nhưng ai ngờ đến……”
Ai ngờ đến đám người Đoạn Hồng Cầm thật sự dám ầm ĩ lên trên mặt bàn, hùng hổ dọa người với nàng?
“Ngươi, khụ khụ, đáng giận ---!”
Chỉ một chưởng này, trong lòng Đoạn Hồng Cầm đã lạnh đi một nửa, bà ta rõ ràng cảm nhận được trình độ thực lực của Ngu Sở tuyệt đối ở phía trên bà ta, thậm chí còn cao hơn bà ta rất nhiều.
Nhưng bà ta là chưởng môn Thanh Sương Phái, đệ tử bà ta mang đến đang ngồi ở bên ngoài, nếu bà ta nhận thua như vậy thì thể diện của Thanh Sương Phái hoàn toàn bị hủy diệt ở trên tay bà ta!
Ra chuyện như vậy thứ tự thứ bảy vốn đang yên ổn của Thanh Sương Phái có lẽ sẽ giảm xuống ở ngoài mười tên đứng đầu……
Đoạn Hồng Cầm cắn chặt răng, bà ta miễn cưỡng dùng chân khí ngăn chặn khí huyết đang cuồn cuộn, chống đỡ lấy sự đau đớn mà đứng lên.
Mỗi người có thể lên được vị trí chưởng môn trưởng lão thì cơ bản đều có chiêu số áp đáy hòm của chính mình.
Có một số chiêu số thậm chí chỉ nên dùng ở trong cuộc đại chiến công kích địch nhân hoặc bảo mệnh, luận bàn bình thường căn bản không cần sử dụng.
Tuyệt chiêu áp đáy hòm của Đoạn Hồng Cầm càng ngoan độc hơn.
Giờ phút này bà ta đã ném đi thể diện, thậm chí hại hình tượng môn phái của mình bị hao tổn, lại ở trước mặt Ngu Sở bà ta chán ghét nhất.
Đoạn Hồng Cầm đỏ mắt nên tự nhiên không quản những cái đó nữa.
“Ngu Sở, đừng đắc ý quá sớm.” Đoạn Hồng Cầm cười dữ tợn, “Chẳng sợ muốn kéo chính ta thì ta cũng muốn hủy hoại ngươi!”
Đôi tay của bà ta hợp lại với nhau, nhắm mắt lại, bỗng nhiên biểu cảm thống khổ rồi phun ra một ngụm huyết vụ!
Các đồ đệ ở bên ngoài không hiểu được nhưng các sư phụ ở bên kia đều kinh ngạc đứng bật dậy.
“Đoạn chưởng môn, không đến mức như thế mà!” Có người mở miệng, “Thắng bại là chuyện thường của binh gia, không đến mức dùng phệ huyết chi thuật bực này chứ!”
Phệ huyết chi thuật là một loại thuật pháp cực kỳ âm ngoan, lấy thọ nguyên của mình hao phí đi làm đại giới phá hư huyết mạch của đối phương.
Đối thủ bị lây dính huyết vụ, người bị nghiêm trọng thì có khả năng trở thành phế nhân cả đời không có cách nào tu luyện lại.
Nghe được hai từ phệ huyết, các đồ đệ phản ứng được cũng đều hít sâu một hơi.
Chiêu thức này của Đoạn Hồng Cầm thật sự âm hiểm ác độc, làm người ta ấn tượng về Thanh Sương Phái hoàn toàn bất đồng so với trước đây.
Tuy đệ tử Tinh Thần Cung chưa thấy qua thuật pháp này nhưng trong sách đã từng xem qua.
“Cái này, cái này làm sao bây giờ?” Cốc Thu Vũ sốt ruột, “Sao sư tôn còn chưa động thủ đánh gãy bà ta chứ?”
“Sư tỷ, sư huynh, mọi người đừng sốt suột suy đoán.” Lý Thanh Thành trầm giọng, “Sư tôn hẳn là cố ý. Chỉ có làm mọi người nhìn thấy bản tính của Đoạn Hồng Cầm thì người mới danh chính ngôn thuận sửa chữa bà ta.”
“Thanh Thành, sư đệ thấy được tương lai phát triển của việc lần này sao?” Lục Ngôn Khanh nhíu mày hỏi.
Lý Thanh Thành lắc đầu.
“Vẫn giống như trước đây.” Hắn nói, “Những chuyện sư tôn tham dự trong đó đệ không nhìn ra được tương lai.”
Cứ việc như vậy, sự an ủi của Lý Thanh Thành vẫn làm những người khác bĩnh tĩnh hơn.
Quả nhiên đúng theo như lời hắn nói.
Ngu Sở cho Đoạn Hồng Cầm thật đầy đủ thời gian thi triển ra phệ huyết chi thuật này của bà ta.
Cho đến khi Đoạn Hồng Cầm bị huyết vụ bao phủ, mọi người chỉ thấy huyết vụ màu nâu hướng về Ngu Sở vọt tới, Ngu Sở vung tay áo lên, một ánh sáng trắng chói mắt đột nhiên bao phủ tầm mắt của mọi người.
Các sư phụ còn có thể dùng biểu cảm ngưng trọng nhìn chăm chú vào kết giới nhưng các đồ đệ lại không thể không quay đầu tránh né.
Chờ đến khi ánh sáng yếu bớt, mọi người ngẩng đầu mới phát hiện ra ánh sáng kia đang bao phủ lấy huyết vụ, hơn nữa áp súc huyết vụ từng chút từng chút một cho đến khi ngưng kết thành huyết cầu.
Tay của Ngu Sở bóp lại, huyết cầu kia hướng tới Đoạn Hồng Cầm!
Đoạn Hồng Cầm kinh hoảng đến trắng bệch, bà ta cố gắng tránh né nhưng nguyên khí vừa mới đại thương nào có tinh lực giằng co?
“Không muốn, không muốn!” Giọng nói của Đoạn Hồng Cầm sợ hãi hét to lên.
Huyết thuật này có thể phá hủy căn cốt huyết mạch của địch nhân thì tự nhiên cũng có thể phá hủy chính mình. Cho nên Đoạn Hồng Cầm mới kinh hoảng thất thố như thế.
Không nghĩ tới huyết cầu kia sắp xuyên qua sau lưng bà ta bỗng nhiên dừng lại.
Đoạn Hồng Cầm run rẩy suy yếu không thôi, bà ta kinh hồn chưa định ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt lạnh băng điềm tĩnh của Ngu Sở.
Trước đây Đoạn Hồng Cầm nhìn Ngu Sở chưa bao giờ từng có nỗi sợ hãi như vậy, nhưng thực lực phảng phất như nghiền áp toàn phương vị kia của Ngu Sở làm bà ta chấn động không thôi, huống chi trước mặt đó chính là huyết cầu chính mình ngưng kết ra.
Ngu Sở đã tha cho bà ta, bằng không ở giờ khắc này bà ta đã sớm bị huyết cầu đánh trúng.
Só sánh với việc mất tu vi thì mất mặt không đánh giá nhắc tới.
“Ta thua, ta thua, ta không đánh nữa!” Bà ta liên tục nói.
Đoạn Hồng Cầm xoay người muốn chạy thì nghe được giọng nói lạnh lùng của Ngu Sở vang lên, “Ta để ngươi đi rồi sao?”
Thân thể của bà ta cứng đờ không thể nhúc nhích, chậm rãi quay người lại, yết hầu của Đoạn Hồng Cầm lên xuống.
“…… Ngươi muốn thế nào mới buông tha ta đây?” Đoạn Hồng Cầm run giọng.
“Ta đã nói rồi, xin lỗi.” Ngu Sở nhàn nhạt nói, “Chia sẻ những việc làm trước đây của ngươi cho mọi người biết. Đoạn Hồng Cầm…… Ngươi chỉ có cơ hội một lần, ngươi cũng biết ta không chính phái giống như Võ Hoành Vĩ.”
Cho nên nếu bà ta xin lỗi qua loa lấy lệ thì Ngu Sở hoàn toàn có năng lực giết bà ta, hơn nữa không chút nào lưu tình.
Đoạn Hồng Cầm cắn chặt răng, bà ta thấp giọng nói, “Ta xin lỗi!”
Hai người nói chuyện trong kết giới ngoại trừ Võ Hoành Vĩ ra thì những người khác không nghe được.
Võ Hoành Vĩ tạm thời cởi bỏ kết giới, chân của Đoạn Hồng Cầm mềm nhũn, đồ đệ Thanh Sương Phái lập tức chạy tới nâng bà ta lên.
“Ta…… Ta đã làm sai chuyện.” Tất cả mọi người nghe được tiếng Đoạn Hồng Cầm dè thấp giọng vang lên, “Bí cảnh thí luyện bảy năm trước nhân lúc ta không quen nhìn Ngu chưởng môn cho nên âm thầm liên hệ đệ tử Thanh Sương Phái trong bí cảnh để cho bọn họ đi bao vây tiễu trừ Tinh Thần Cung, đã làm trái với quy tắc. Đây là thứ nhất.”
“Thứ hai, ta tới tiên tông đại bỉ, nhân lúc ta không muốn Tinh Thần Cung dành thắng lợi cho nên liên hợp với các môn phái khác đổi đồ đệ lên thi đấu thành tinh anh của bổn môn phái.” Đoạn Hồng Cầm run giọng, “Thứ ba, thứ ba, ta……”
Đoạn Hồng Cầm từng câu nhận tội trạng của mình.
Vốn dĩ lấy việc bà ta cầm đầu bốn người phản đối Tinh Thần Cung thoạt nhìn rất có đạo lý.
Nhưng giới luật bọn họ túm chặt lấy không bỏ thế mà Đoạn Hồng Cầm tự mình xâm phạm nhiều lần, hơn nữa đã nói tỷ thí mà Đoạn Hồng Cầm lại dùng chiêu thức ngoan độc như vậy thật sự làm người không có thiện cảm.
Ngay cả biểu cảm của các đồ đệ Thanh Sương Phái đều thay đổi khi nhìn bà ta.
Nghe Đoạn Hồng Cầm từng câu từng chữ kể ra tội trạng của mình rồi sau đó xin lỗi, Ngu Sở nhìn về phía bà ta.
“Thanh Sương Phái của ngươi còn có ý kiến với Tinh Thần Cung của ta không?” Nàng hỏi.
“Không có ý kiến, không có ý kiến.” Đoạn Hồng Cầm liên tục khẳng định.
Ngón tay Ngu Sở vừa động thì huyết cầu đang lơ lửng giữa không trung liền biến mất không còn, lúc này Đoạn Hồng Cầm mới nhẹ nhàng thở ra, run run rẩy rẩy được đồ đệ đỡ xuống đài.
Bà ta vừa mới tích góp đại chiêu làm hư tổn thọ nguyên của mình thì tự nhiên cũng có ảnh hưởng tới thực lực tu luyện. Trên đường xuống đài, mắt thường có thể thấy được Đoạn Hồng Cầm già đi hai mươi tuổi, đầu bạc và nếp nhăn hiện lên rất nhiều.
Ngu Sở thu lại ánh mắt, nàng nhìn về phía ba người còn lại.
“Còn có vài vị.” Nàng nói, “Mời đi?”
Ba người liếc nhìn nhau chăm chú.
Khi Ngu Sở đối chiến với Đoạn Hồng Cầm thì căn bản đó là thế cục nghiền áp, từ đầu tới cuối Ngu Sở cũng chưa bày ra thuật pháp hay chiếu thức đúng đắn nào.
Một quyền, một cái vung tay áo của nàng, dùng phương thức đơn giản nhất cũng đã làm tâm thái của Đoạn Hồng Cầm sụp đổ và thất bại thảm hại.
Thực ra Đoạn Hồng Cầm không yếu, chưởng môn mười môn phái đứng đầu sao có thể là hạng người bình thường?
Là Ngu Sở quá mạnh, mạnh quá mức, thậm chí làm cho người hoài nghi có phải nàng đã tới Đại Thừa kỳ rồi hay không.
Trưởng lão Lôi Đình Môn hắng giọng rồi nói, “Thực ra cẩn thận ngẫm lại……”
Ai cũng không ngốc, phát hiện Ngu Sở cường đại như vậy nên lời này của ông ta đã muốn hướng về hõa hoãn nói lên.
Sao Ngu Sở có thể cho bọn họ cơ hội này? Hỏa khí của nàng vừa mới bốc lên, bọn họ nói không đánh là sẽ không đánh?
Huống hồ trường hợp tốt dùng thực lực làm kinh sợ người khác như thế này có khả năng sẽ không xuất hiện lần thứ hai, nàng muốn một bước đúng chỗ, làm những chưởng môn khác nghỉ luôn ý nghĩ muốn tìm Tinh Thần Cung gây phiền toái.
“Được!” Ngu Sở đánh gãy trưởng lão Lôi Đình Môn, nàng trầm giọng, “Vậy ngươi là người thứ hai đi!”
Trưởng lão Lôi Đình Môn: ?
Còn buộc người ta đánh?