Ở thời điểm dung hợp Ức Linh châu, toàn bộ những chuyện mà Quân Lạc Trần cho rằng mình đã quên đều tuôn trào ra, chúng quấn quanh hắn giống như từng cơn ác mộng.
Hơn năm mươi năm trước, cũng chính là Hậu Long năm thứ chín mươi tám, hoàng tử Nhạc Khang Đức cử binh tạo phản, lịch trình huyết tẩy cứ bắt đầu như vậy kéo dài đến ba năm.
Từ tiên đế đến hậu cung phi tần, các huynh đệ tỷ muội khác, lại đến hoàng tôn hoàng tôn nữ mới vài tuổi, Nhạc Khang Đức xưng đế năm thứ nhất liền giết hết toàn bộ hoàng thất, hoàng cung máu chảy thành sông, toàn bộ người hoàng thất sống sót chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Nhạc Khang Đức cùng tỷ tỷ là Tứ công chúa Nhạc Yến cùng phụ khác mẫu, lúc ấy đã thành hôn với trưởng tử Tôn gia, là một trong tam đại thế gia ở Đế Thành, nhi tử vừa mới tròn sáu tuổi, là một trong hoàng tôn có số lượng không nhiều lắm, xếp hạng lão nhị.
Trước khi Nhạc Khang Đức soán vị, Tôn gia được Lý thừa tướng mật tin, trong tin có nói Nhạc Khang Đức có biến thật thật giả giả.
Thân là võ tướng có sự nhạy bén, hơn nữa rất tín nhiệm thừa tướng có thể nhìn thấu thiên cơ nên Tôn tướng quân đã gần tới tuổi xưa nay hiếm lập tức phái người đưa cháu trai duy nhất có huyết mạch hoàng thất của mình giấu trong xe chứa tạp vật tiễn đi suốt đêm.
Sáng sớm hôm sau Nhạc Khang Đức phát binh vây công Đế Thành, kiếm chỉ hoàng cung, cùng lúc đó phát binh khống chế các đại gia tộc.
Giết xong hoàng cung, Nhạc Khang Đức chuyển hướng bắt giữ tất cả hoàng tôn hoàng nữ, thời điểm khẩn cấp, cấp dưới Tôn gia đẩy nhi tử cùng tuổi với Tôn gia tiểu thiếu gia đi ra ngoài, giả trang thành nhị hoàng tôn tiến cung thế hắn mà chết.
Nhạc Yến công chúa cùng phò mã trưởng tử Tôn gia bị giết cùng nhau, chỉ dư lại Tôn tướng quân và một nhà con thứ hai, bị cướp đoạt quân quyền rồi lưu đày biên cương.
Nhị hoàng tôn chân chính tránh ở tường kép của xe ngựa, được cấp dưới trung thành của Tôn gia mang đi hướng về phía bắc, gian nan đổi xe tránh né cuối cùng cũng đặt chân đến biên giới Dương Thành.
Tuy nói Nhạc Khang Đức cho rằng mình đã giết hết tất cả huyết mạch có quan hệ con nối dõi với tiên hoàng, nhị hoàng tôn tạm thời an toàn nhưng gặp phải tình huống nảy sinh vẫn vô cùng nghiêm túc.
Nếu Nhạc Khang Đức biết tiên hoàng có một nhánh hậu đại con nối dõi vẫn tồn tại thì chắc chắn sẽ đuổi tận giết tuyệt.
Tuy phương bắc có Tôn gia âm thầm tương trợ hội hợp với mấy gia tộc cùng hệ nhưng tôi tớ mang theo nhị hoàng tôn tránh né không có biện pháp xác nhận đối phương có làm phản hay không cho nên chỉ có thể lựa chọn tạm thời che giấu.
Bọn họ sửa tên nhị hoàng tôn thành Hoắc Nghiêm, giả trang làm người nghèo từ nông thôn đến làm việc và đã dàn xếp xong ở biên giới Dương Thành.
Vừa mới bắt đầu, mấy hạ nhân còn muốn đảm bảo ăn mặc ở đi lại cho thiếu gia, nhưng tân hoàng đăng cơ đúng trong lúc hỗn hoạn, binh mã của Nhạc Khang Đức luôn ra vào An Thành, bọn nha dịch tuần tra càng khắc nghiệt hơn ngày xưa.
Nếu nhóm tôi tớ không muốn lộ ra dấu vết thì tuyệt đối không thể vẫn luôn chăm sóc Hoắc Nghiêm một cách thích đáng được. Rốt cuộc nếu người nghèo luôn đi mua vải vóc xa hoa, hoặc thịt thà sang quý thì thật sự quã dễ dàng bị người phát hiện ra manh mối.
Tiền bọn họ mang theo đã sớm tiêu hết trên đường, đồ vật quý trọng duy nhất đó là ngọc bội có thể chứng minh thân phận hoàng tôn của Hoắc Nghiêm, từ tiên đế đích thân thưởng là tuyệt đối không thể đụng vào.
Rốt cuộc hài tử sáu tuổi này là hy vọng trong lòng của rất nhiều đại nhân.
Thủ đoạn của Nhạc Khang Đức thô bạo máu lạnh, trong lòng những người sống sót đó đều thù hận khôn nguôi. Nếu một ngày kia Hoắc Nghiêm lớn lên, lấy thân phận của hắn ngưng kết thế lực khắp nơi nhất định sẽ nhất hô bá ứng.
Ngày xưa làm huyết mạch của hoàng tộc, từ sớm Hoắc Nghiêm đã là hoàng tôn được sủng ái và được che chở mọi cách giờ lưu lạc đến ở trong nhà trệt nhỏ hẹp oi bức, ngày thứ ba sau khi vào ở liền sinh bệnh.
Tuổi hắn còn nhỏ, lại đang bệnh vừa khó chịu vừa sợ hãi nên vẫn luôn khóc lóc kêu tìm phụ mẫu hoàng gia gia, bọn hạ nhân nóng vội không thôi, sợ hắn họa từ miệng mà ra.
Dỗ dành như thế nào cũng không được, vì để hắn không khóc nháo nữa nên bọn họ đành phải nói chân tướng cho Hoắc Nghiêm, nói cho hắn biết phụ mẫu hắn là Nhạc Yến công chúa và Tôn phò mã đã qua đời, ‘hoàng gia gia’ cũng đã không có, nếu hắn vẫn tiếp tục khóc nữa thì người giết chết bọn họ sẽ tới tìm hắn.
Hài tử sáu tuổi bệnh nặng một trận suýt chút nữa bệnh chết. Chờ đến khi thân thể hắn từ từ chuyển biến tốt thì bọn hạ nhân phát hiện tính tình của hài tử này đại biến, trở nên im lặng không nói, không bao giờ thích nói chuyện nữa.
Bọn họ nuôi dưỡng hắn trong căn phòng nhỏ cũ nát không ai để ý này, nuôi suốt hai năm, cho đến khi bọn hạ nhân xác định trong đó có một vị trong gia tộc họ Tô vẫn trung tâm với Tôn gia và tiên đế, lúc này mới mang theo Hoắc Nghiêm tới cửa bái phỏng.
Khi nhìn thấy Hoắc Nghiêm, thậm chí Tô lão gia còn không thể tin được tiểu hài tử với dáng người khô gầy, mắt như tro tàn, ăn mặc rách tung tóe, một chút tinh thần cũng không có thế nhưng là hoàng thân huyết mạch.
Duy nhất chỉ có một thứ, đó là nam hài hài lớn lên cực kỳ xinh đẹp, hoàn toàn di truyền ưu điểm của mẫu thân. Chẳng sợ hiện giờ gầy yếu như thế những vẫn khó che giấu được khuôn mặt nhỏ xinh đẹp tuấn tiếu.
Các đại nhân mật đàm, cuối cùng thương nghị ra một kết quả tương đối tốt.
Tô lão gia tính toán trước làm cho bọn họ làm tôi tớ bình thường sinh sống ở Tô gia một thời gian, chờ đợi một thời gian. Mà ông ta chuẩn bị mấy tháng, lót đường tung ra một ít tin tức.
Tô lão gia tính toán để ngoại giới cho rằng ông ta tìm đại sư tính mệnh, vì tránh né vận thế đại hung năm sau nên thu trong phủ một hài tử của hạ nhân làm con nuôi để giúp ông ta giải hung.
Nếu phải làm không có dấu vết thì đương nhiên là bắt đầu lót đường từ bây giờ.
Khi hạ nhân Tô gia đi cùng Hoắc Nghiêm thương nghị chuyện này thì vẫn sợ hắn sẽ không muốn. Rốt cuộc hắn là hoàng tôn, cũng là tôn tử của đại tướng quân, thân phận hoàng thân quốc thích nhiều như vậy sao có thể dễ dàng đồng ý làm con nuôi cho một Tô gia ‘bất nhập lưu’ đây?
Dù đoán mệnh vận cho phép không thể không từ nhưng một hài tử có thể biết cái gì.
Kết quả, thiếu niên dựa vào chân giường vẫn không nói một lời, hắn rũ lông mi, tựa hồ không có hứng thú với cái gì cả.
Cho đến khi hạ nhân gấp đến mức phải quỳ xuống thì hắn mới ngẩng đầu dùng giọng nói trẻ con hô một tiếng, “Được.”
Thân phận của Hoắc Nghiêm tạm thời vẫn là một trong đám hạ nhân tôi tớ mới tiến vào Tô gia. Vì không khiến cho chú ý, trên mặt hắn bị những người khác bôi vẽ đến dơ dáy, chỗ ở cũng bị sắp xếp tại nơi hạ nhân cư trú.
Cứ việc như thế, điều kiện sinh hoạt ở nơi này vẫn tốt hơn quá nhiều so với bên ngoài.
Chẳng qua những người khác không biết thân phận của Hoắc Nghiêm; chưởng sự, gã sai vặt nha hoàn và hạ nhân khác trong phủ đều tùy ý sai bảo hắn làm việc.
Ngẫu nhiên có gã sai vặt lười biếng đẩy việc của mình cho Hoắc Nghiêm, Hoắc Nghiêm chỉ hỏi nhiều một câu đã bị gã bạt tai.
Những gã sai vặt đó ngày thường bị các chủ nhân sai sử làm này làm kia, không có quyền lên tiếng, hiện giờ nhìn thấy tiểu nam hài mới tám chín tuổi thì tự nhiên đẩy nỗi oán khí lên trên người hắn, dùng cách thức bắt nạt Hoắc Nghiêm để lấy lại sự cân bằng trong lòng, tác oai tác quái.
Bọn chúng cho rằng Hoắc Nghiêm là hài tử hạ nhân mới tới nhưng cũng biết lúc giáo huấn hắn có tránh mặt những người khác, sau đó còn uy hiếp hắn không được tùy tiện cáo trạng.
Đúng là Hoắc Nghiêm chưa bao giờ nói ra những việc này, bọn hạ nhân chắm sóc hắn chỉ cho rằng ngẫu nhiên hắn bị sai sử làm việc lại không biết hắn bị người đánh chửi.
Có gã sai vặt ngẫu nhiên phát hiện thiếu niên dơ dáy có một đôi mắt xinh đẹp liền ấn đầu hắn ra sức rửa mặt hắn sạch sẽ.
Hoắc Nghiêm lớn lên xinh đẹp giống như mẫu thân, giới tính cá tính của tiểu hài tử chưa phát dục, mặt được rửa sạch sẽ thành thiếu niên lang có khuôn mặt xinh đẹp như quan ngọc.
Hắn lại có một đôi mắt quá mức xinh đẹp, lông mi thon dài dày dặn, đôi mắt thâm thúy với hai mí mắt to được di truyền từ hoàng thất, nhìn còn đẹp hơn cả nữ hài tử.
Biên giới Dương Thành nổi tiếng cả phương bắc vì có ngựa tốt, phong tục càng thiên hướng nam tử uy mãnh cường tráng, giỏi về ngự mã.
Khi nam hài ở biên giới Dương Thành còn niên thiếu thì đều đánh nhau lăn lộn đầy đất, điều đó là bình thường, thậm chí còn được cổ vũ, nếu nam hài khóc sướt mướt ‘như là nha đầu’ thì ngược lại sẽ bị đại nhân mắng mỏ không giống nam tử hán.
Từ khi biết bộ dạng của Hoắc Nghiêm xinh đẹp tuấn tiếu như thế, lớn lên như thiếu gia mà cố tình chỉ là hạ nhân, lập tức khiến cho một số gã sai vặt chú ý.
Mấy gã sai vặt trẻ tuổi thích vây công hắn khi thừa dịp nhẫu nhiên nhóm hạ nhân bảo hộ Hoắc Nghiêm không ở, còn nói một số lời thô bỉ tìm niềm vui.
Hoắc Nghiêm thời niên thiếu như một đầm nước lặng, không hề có phản ứng, cho đến khi bị buộc nóng nảy hắn mới phản kháng. Kết quả ngược lại bị người nghe ra khẩu âm Đế Thành.
Bọn sai vặt cho rằng hắn tới từ nông thôn phụ cận Đế Thành, liền cười vui nói hắn không giống nam nhân, lớn lên nên tiến cung làm thái giám, lại dùng một số lời nói ghê tởm nói xấu phụ mẫu hắn và nơi hắn sinh ra, cuối cùng đã ép thiếu niên trở nên nóng nảy.
Hắn lấy dao phay từ phòng bếp ra liều mạng, hài tử tám tuổi ỷ vào thiên phú di truyền của gia tộc chém thương hai gã sai vặt trong số đó. Dao phay quá nặng nên rất nhanh hắn đã không nhấc nổi, trái lại bị mấy gã sai vặt vây quanh ẩu đả.
Giữa sinh tồn tử vong, thiếu niên liều mạng chạy ra ngoài từ cửa sau của viện dành cho hạ nhân.
Mùa đông khắc nghiệt, Hoắc Nghiêm hoảng hốt đi trên đường phố biên giới Dương Thành, bỗng nhiên thiếu niên có một ý tưởng mãnh liệt --- Hắn muốn rời đi nơi này, rời đi những hạ nhân đó.
Tựa hồ chỉ cần rời xa tất cả này thì ác mộng sẽ kết thúc.
Hoắc Nghiêm chán ghét hết thảy, hắn hận, hắn hận những gã sai vặt xấu xí, thậm chí hắn hận những hạ nhân dẫn hắn ra ngoài, cũng ghét hận chính mình.
Hắn bước thất tha thất thểu trên nền tuyết, chỉ hy vọng năm đó ở ban đêm kia hắn không ngủ, bị người lặng yên không tiếng động ôm đi giấu vào trong xe ngựa vận chuyển hàng hóa mang ra khỏi thành cũng không biết.
Hắn vẫn hay nghĩ đi tìm chết, cùng đi chết với phụ mẫu gia gia, hiện giờ xem ra cũng là chuyện may mắn.
Lúc hắn hoảng hốt ddie tới biên giới thành, Hoắc Nghiêm gặp một nhà bình dân muốn ngồi xe ngựa rời đi biên giới Dương Thành.
Bọn họ thấy quần áo của Hoắc Nghiêm đơn sơ, nghĩ lầm hắn là một tiểu khất cái liền hỏi hắn có nguyện ý đi An Thành cùng bọn họ hay không.
Bọn họ nói tuy An Thành và biên giới Dương Thành không kém xa nhau nhưng lại là thành lớn nhất phương bắc, giàu có hơn, dễ ăn xin, lại còn có người giàu bố thí cháo, càng dễ dàng sống sót hơn so với biên giới Dương Thành.
Hoắc Nghiêm hoảng hốt suy nghĩ muốn rời xa nơi này liền gật đầu rồi lên xe ngựa vơi một nhà năm người.
Sau hai canh giờ, xe ngựa đến An Thành, nhà bình dân này thả Hoắc Nghiêm xuống, chỉ hướng bố thí cháo cho hắn rồi rời đi.
Gió lạnh đến tận xương, lộ trình hai canh giờ đã làm thân thể hắn lạnh thấu. Thiếu niên run rẩy đi trên đường phố rộng lớn ở An Thành, cuối cùng đi vào lều bố thí cháo trước mặt.
Hắn mơ hồ nhìn bên trên có viết chữ Ngu thị thì bị đẩy ra đi lấy một chén cháo.
Sắc trời dần dần trở tối, thiếu nhiên bê chén cháo nóng bước chân một nông một sâu đi trên đường phố, cuối cùng đi không nổi mới dựa vào ven tường chậm rãi ngồi xuống, cái miệng nhỏ uống sạch cả chén cháo.
Hoắc Nghiêm buông chén, hắn kéo kéo y phục mỏng manh của mình rồi dựa vào ven tường dần dần chìm vào giấc ngủ.
Đây là đêm đen rét lạnh tới tận xương, sau nửa đêm, trận tuyết lớn bao trùm toàn bộ An Thành.
Hoắc Nghiêm mơ mơ màng màng, lúc lạnh đến tận cùng, ngược lại thân thể hắn bắt đầu nóng lên.
Hắn biết có khả năng chính mình muốn chết, bởi vì trong suốt hai năm, đây là lần đầu tiên hắn mơ thấy những chuyện tốt đẹp đó.
Hắn nhìn thấy phụ thân đang luyện võ, mẫu thân ôm lấy hắn lẳng lặng cười.
Trười đã sáng, Hoắc Nghiêm cũng không mở ra được đôi mắt, mí mắt hắn cứ nặng trĩu như vậy. Trước mắt chính là ánh sáng nhưng có một lực hấp dẫn thật lớn muốn kéo hắn chìm vào hắc ám……
Trong khi hoảng hốt, thiếu niên nghe được trên đường phố vang lên tiếng xe ngựa, có rất nhiều đi qua bên người hắn.
Đầu óc của Hoắc Nghiêm càng ngày càng nặng, căn bản không rảnh bận tâm bên người đã xảy ra cái gì.
Đúng lúc này, có một giọng nói trong trẻo, non nớt vang lên.
“Này, ai để ngươi ngủ ở nơi đây vậy?”
Âm thanh đột nhiên vang lên khiến thiếu niên chấn động, hắc ám sắp bao vây hắn cũng tan đi như thủy triều rút xuống.
Hắn miễn cưỡng mở mí mắt ra, cảm giác khi nhìn thấy đầu tiên đó là tuyết trắng chói mắt và một màu đỏ lóa mắt ở giữa.
Về sau, ký ức ban đầu của Tô Dung Hiên là bắt đầu về mùa đông tuyết lớn bay tán loạn đó.
Hắn ngây người cả một đêm trong trận tuyết đó nên đã bị sốt cao, trên người cả khối tuyết lớn bao trùm.
Qua vài giây, đôi mắt của thiếu niên mới dần dần khôi phục lại tỉnh táo bình thường, hắn nhing thấy một tiểu nữ hài khoác bên ngoài một cái áo choàng lụa hồng đang đứng cách đó không xa, nàng lớn liên tinh xảo xinh đẹp, một đôi mắt xinh đẹp hơi xếch đang nhìn chăm chú vào hắn.
Còn chưa nói chuyện mà nhìn đã có vẻ lợi hại.
Chẳng qua tuổi của nàng hình như lớn không khác mấy so với Hoắc Nghiêm, còn có chút nét tròn tròn của trẻ con làm khí thế của nàng hóa thành đáng yêu.
Mấy nha hoàn và hạ nhân phía sau nàng đang vây quanh nàng ở phía sau như chúng tinh phủng nguyệt.
Hoắc Nghiêm thoát ly giới con cháu quý tộc thế gia từ lâu, cơ hồ như đã qua mấy đời, cũng đã sớm không còn bộ dáng lớn mật rộng rãi như khi còn nhỏ tuổi.
Nhìn thấy nữ hài tử xinh đẹp chất vấn hắn làm hắn nghẹn ngào mở miệng theo bản năng, “Đúng vậy, xin lỗi……”
Hắn cho rằng nàng ghét bỏ hắn ngủ ở nơi này.
Gia đạo sa sút làm cho một hoàng tôn nhận rõ nhân tình ấm lạnh hiện thực tàn nhẫn một cách nhanh nhất.
Nữ hài rũ lông mi xuống nhìn lướt qua hắn từ trên xuống dưới một lần.
Rõ ràng bản thân thiếu niên đều bị người giẫm đạp trên mặt đất đến không hề cảm giác bỗng nhiên nổi lên cảm giác quẫn bách.
Nếu hắn có sức lực thì thật sự rất muốn nhanh chạy đi, nhưng cố tình hắn quá hư nhược, động cũng không động đậy nổi nên đành phải chịu đựng nữ hài quan sát kỹ bộ dáng chật vật không chịu nổi của mình.
“Tiểu thư, mau vào phòng đi ạ, bên ngoài lạnh lẽo quá.” Nha hoàn bên người nàng nhỏ giọng, “Một lúc nữa nô tỳ bảo người đuổi hắn đi ạ.”
Nếu Hoắc Nghiêm còn có một chút tôn nghiêm thì cũng sẽ phản bác lời nói co khinh giống như đuổi chó đuổi mèo của nha hoàn kia. Nhưng hiện giờ hắn đã từ bỏ chính mình nên chỉ rũ lông mi xuống.
Đột nhiên bờ vai của hắn trầm xuống, áo choàng vốn trên người tiểu nữ hài đã để trên người hắn.
Hoắc Nghiêm ngơ ngác ngẩng đầu thì vừa đúng lúc nữ hài thu tay lại.
Nàng đưa áo choàng cho hắn liền lộ ra áo váy màu lam bạch bên trong. Không có màu đỏ phụ trợ khí thế, giờ có vẻ nàng càng nhỏ xinh đáng yêu hơn một ít.
“Tiểu thư……” Nha hoàn bên cạnh nhỏ giọng gọi vẻ không tán thành.
Nàng cũng không quay đầu lại mà đi vào đại môn, chúng hạ nhân phía sau cũng đi theo, chỉ có Hoắc nghiêm khoác áo choàng của nàng đang ngơ ngác nhìn nơi nàng biến mất cho đến khi trước mắt hắn tối sầm, mất đi ý thức.
Lúc Hoắc Nghiêm lại mở to mắt một lần nữa thì trong nháy mắt cho rằng mình đã về tới Tô gia.
Cho đến khi hắn đẩy ra chăn bông thật dày trên người rồi chống người lên ngồi dậy mới phát hiện có vẻ như mình đã thay đổi nơi ở.
“Ngươi tỉnh?”
Vừa vặn có một nha hoàn vào cửa lấy đồ vật. Nàng nhìn thấy Hoắc Nghiêm tỉnh liền hàn huyên như quen thuộc vậy.
“Vận khí của ngươi tốt thật đấy, ngã ở bên ngoài Ngu phủ của chúng ta, còn làm tiểu thư thấy được. Nếu thay đổi ở chỗ khác thì không nhất định cứu ngươi đâu.”
“Nơi này……” Giọng nói của Hoắc Nghiêm khàn khàn, hắn thấp giọng hỏi, “Đây là nơi nào?”
“Ngươi tiểu gia hỏa này, chẳng lẽ sốt đến mơ hồ rồi? Nơi này là Ngu phủ.” Nha hoàn thấy thiếu niên lớn lên xinh đẹp nên không nhịn được duỗi tay ra muốn nâng cằm hắn, “Ngươi từ đâu tới, lớn lên còn khá xinh đẹp đấy.”
Thiếu niên mím môi dịch người về phía sau không cho nàng ta đụng tới. Biểu cảm vốn đang bình tĩnh cũng tràn ngập vẻ chán ghét.
“Hì, thật nhỏ mọn.” Nha hoàn cũng là đùa tiểu hài tử mà thôi, thấy hắn không để ý đến thì nàng ta bê bồn và giẻ lau đi rồi.
Chờ đến khi trong phòng chỉ còn lại một mình hắn thì thiếu niên mới chậm rãi thả lỏng, nhìn chắm chú vào chăn có vẻ xuất thần, không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Một lát sau, có mất gã sai vặt tương đối trẻ tuổi và một nam nhân trung niên đi đến, Hoắc Nghiêm lại trừng mắt với bọn họ rất phòng bị.
“Ngươi tỉnh rồi?” Nam tử trung niên này chậm rãi giới thiệu, “Ta là quản gia của Ngu phủ, ngươi có thể gọi ta là Lưu thúc. Ngươi tên gì?”
Hoắc Nghiêm không nói lời nào nhưng Lưu thúc cũng không ngại.
“Tuy rằng bên ngoài chúng ta vẫn luôn cứu tế người nghèo nhưng chưa bao giờ có thói quen dẫn người vào trong phủ bao giờ. Cũng là ngươi có vận khí tốt gặp được tiểu thư đang về phủ.” Lưu thúc giải thích, “Thấy tuổi của ngươi không lớn, có người nhà không?”
Hoắc Nghiêm nghiêng đầu. Qua vài giây hắn mới lạnh lùng nói, “Đều đã chết.”
“Như vậy thì ngươi có hai con đường.” Có vẻ như Lưu thúc cũng không giật mình, ông ta nói, “Chờ ngươi hết bệnh rồi thì ta sẽ cho ngươi ít lương khô, ngươi muốn đi nơi nào thì đi. Hoặc là ngươi ở lại Ngu phủ làm trợ thủ bán sức cho chúng ta, lúc đó ngươi cũng có chỗ ăn ở.”
Đối với nơi tồn tại hạ nhân này Hoắc Nghiêm vốn ngập tràn chán ghét, hắn thà rằng có chết cũng không hề muốn vị người hét tới hét lui, bị người châm chọc như cẩu múa diễn.
Nhưng mà……
Thiếu niên mím môi.
“…… Tiểu thư cứu ta, là ai?” Hắn thấp giọng hỏi.
Mấy gã sai vặt phía sau Lưu thúc cũng mới chỉ mười lăm mời sáu tuổi, vừa nghê đến câu này lập tức mồm năm miệng mười lên không thể tin được.
“Ngay cả tiểu thư Ngu Sở Sở của Ngu phủ chúng ta mà ngươi cũng không biết là ai, ngươi là khất cái An Thành sao?”
“Đúng vậy, ngươi sẽ không biết rõ được chính mình mở nơi nào đúng không?”
Lưu thúc xua xua tay làm cho bọn họ im miệng.
Ông ta nhìn về phía Hoắc Nghiêm, “Ngươi muốn như thế nào?”
Thiếu niêm mím môi.
“…… Ta muốn lưu lại.” Hắn nhỏ giọng đáp.
Hoắc Nghiêm liền lưu lại Ngu phủ.
Bắt đầu từ năm tuổi đã lang bạt kỳ hồ làm trái tim hắn đóng chặt, ngay cả giả danh Hoắc Nghiêm cũng không nói cho những người khác. Hạ nhân Ngu phủ liền gọi hắn là ‘Tiểu Mục’, bởi vì ngày cứu hắn cũng gọi là ngày mục.
Hắn cho rằng trong vòng tròn hạ nhân Ngu phủ cũng sẽ hung hiểm như Tô gia, không nghĩ tới bầu không khí trên dưới Ngu phủ đều rất tốt.
Tuy cũng có người ích kỷ, người khua môi múa mép sau lưng nhưng lại gần như không tồn tại chuyện trào phúng động thủ với nhau, người khác cũng sẽ không vì lười biếng mà muốn giao việc cho hắn làm.
Thậm chí bọn họ nhìn thấy Hoắc Nghiêm mới tám tuổi lại gầy yếu như vậy ngược lại đều rất quan tâm tới hắn.
Rất nhanh hạ nhân trong Ngu phủ đều biết thiếu niên mới tới có tính cách trầm mặc quái gở, hơn nữa rõ ràng lớn lên rất đẹp lại đặc biệt chán ghét người khác nói về diện mạo của hắn.
Lưu thúc làm người phân công công tác cho hắn cũng hoàn toàn không mệt.
Trong đó hạng nhất là tưới hoa.
Tiểu thư Ngu Sở Sở của Ngu gia yêu thích nhất là hoa Hà Nguyệt, hoa Hà Nguyệt chỉ có hai loại màu sắc là hồng nhạt và màu lam, chúng vẫn theo lẽ thường nở hoa vào cả mùa động, ở phương bắc cực kỳ thưa thớt và rất sang quý.
Ngu gia có tiền lại yêu chiều nữ nhi, độc viện của nàng bày mấy chục bồn hoa Hà Nguyệt, ở vào đông cũng có thể hình thàn biển hoa vô cùng xinh đẹp.
Ngẫu nhiên Hoắc Nghiêm thay phiên công việc tới tưới hoa, hắn luôn hy vọng có thể lại nhìn thấy Ngu Sở Sở nhưng tựa như vận mệnh chơi đùa với hắn, ngay cả một lần cũng chưa thấy nàng.
Chờ đến mùa động qua đi, mùa xuân đã đến, cuối cùng Hoắc Nghiêm cũng nhìn tới Ngu Sở Sở vài lần nhưng hắn luôn không nhịn được trốn đi vào trong góc xem trộm nàng.
Bên người Ngu Sở luôn có mấy nha hoàn, tuổi nàng còn nhỏ, cái đầu lại không cao, cũng chưa tới ngực của nha hoàn, đi đến nơi nào thì phía sau ít nhất cũng có hai người đi theo.
Vốn Hoắc Nghiêm cho rằng đây là Ngu gia chiều chuộng ái nữ mới cho nàng nhiều nha hoàn đi theo. Về sau mới phát hiện những nha hoàn này đều tới quản Ngu Sở Sở bởi vì nàng quá vô pháp vô thiên.
Một khi không để ý là nàng có thể bò ra khỏi cửa sổ lầu hai, sợ tới mới làm người hồn phi phách tán.
Ngu lão gia và Ngu phu nhân muốn giáo huấn nàng, thấy nàng mếu máo thì bọn họ lại luyến tiếc, không chỉ ôm vào trong ngực dỗ dành mà còn phải mua đồ vật an ủi nàng.
Nàng luôn vô pháp vô thiên, có tính tình của đại tiểu thư, muốn cho người dỗ dành, không vui dù chỉ một chút sẽ dậm chân, muốn đồ vật là cần phải lấy cho bằng được.
Người như vậy vốn nên làm người chán ghét nhưng Hoắc Nghiêm ở trong góc xem trộm nàng lại cảm thấy nàng nên trương dương mà kiều quý như vậy, nàng đáng giá sở hữu đồ vật và sự tốt đẹp.
Nhân sinh của Hoắc Nghiêm hắc ám và làm người tuyệt vọng, thậm chí hắn cảm thấy chính mình không nhìn được tới cuối, cũng không nhìn thấy hy vọng.
Nhưng cố tình lại xuất hiện nữ hài tử Ngu Sở Sở kiêu ngạo như vậy, tươi đẹp như vậy, thuần túy như ánh mặt trời, nàng cả nàng kiều khí phóng túng cũng hấp dẫn hắn vô cùng.
Hắn đi vào Ngu phủ tới tháng thứ tư, xuân về hoa nở.
Lưu thúc lại gọi Hoắc Nghiêm lại đây.
“Tiểu Mục, có một việc không biết ngươi có thể nghĩ muốn đi làm.”
“Ngài nói đi.” Hoắc Nghiêm đáp.
Hắn mới qua sinh nhật chín tuổi mà đã trầm ổn như thế, thần thái giống như thiếu niên mười mấy tuổi vậy, nhìn không thấy một chút tính trẻ con nào.
“Lão gia cảm thấy tiểu thư một người quá cô độc, muốn tìm hài tử chơi cùng nàng.” Lưu thúc nói, “Ta thấy tuổi của các ngươi tương đương nhau, ngươi muốn đi theo tiểu thư không?”
Hoắc Nghiêm ngẩn ra, lập tức trái tim của hắn nổi như trống đang gõ đến rung động.
“Ta…… ta có thể.” Hắn nhỏ giọng nói.
“Đây cũng không phải chuyện dễ dàng gì.” Lưu thúc thở dài, “Tiểu thư bị sủng ninh quá, tính tình lớn, nếu ngươi đi có khả năng sẽ bị bắt nạt đấy.”
“Nàng mới tám tuổi, vẫn chỉ là hài tử, có bắt nạt người thì có thể quá mức được bao nhiêu?” Hoắc Nghiêm trả lời bình tĩnh thong dong.
Hắn nói quá mức già dặn làm Lưu thúc nhịn không được nhìn hắn một cái.
“Vậy được ngươi liền đi theo ta thấy lão gia và phu nhân đi.”
Lập tức Lưu thúc mang Hoắc Nghiêm đi gặp mặt phu thê Ngu thị, ánh mắt hai phu thê nhìn thấy Hoắc Nghiêm lần đầu tiên đã rất thích hắn.
Hoắc Nghiêm lớn lên trắng nõn sạch sẽ, lại rất tuấn tiếu thuận mắt, không giống như gã sai vặt hay khất cái, chẳng qua chỉ kém tiểu thiếu gia một bộ y phục tốt mà thôi.
Bọn họ lại nói mấy câu với thiếu niên thì phát hiện cách nói năng của hài tử này cũng rất văn nhã, không thô bỉ, là trong nhà đã dạy dỗ tốt. Chỉ là không biết vì sao lại lưu lạc đến mức này, hỏi hắn hắn cũng không nói, hai phu thê cùng đành từ bỏ.
“Đứa nhỏ này khá tốt.” Ngu lão gia cười nói, “Nếu hợp mắt duyên với Sở Sở thì về sau để cho hai đứa cùng nhau học tập ở tư thục đi, cũng coi như cho hài tử này một đường ra.”
Chờ đến khi rời khỏi thính đường đi tới viện của Ngu Sở Sở, trái tim của Hoắc Nghiêm sắp ngừng đập.
Khi gặp mặt lần đầu, y phục của hắn tả tơi chật vật bị vùi lấp trong tuyết, ánh mắt Ngu Sở Sở quét nhìn làm hắn khó có thể quên dẫn tới việc không hiểu sao Hoắc Nghiêm hơi chùn bước.
“Đừng sợ.” Lưu thúc còn tưởng rằng hắn khẩn trương, còn an ủi, “Ngươi chỉ cần theo tính tình cuat tiểu thư mà làm, nàng rất dễ ở chung. Đừng quên là nàng bảo ta cứu mạng của ngươi.”
Hoắc Nghiêm nhẹ nhàng gật đầu, hai người vừa vào trong viện của Ngu Sở Sở thì nghe được bên trong hỗn loạn.
“Tiểu thư, tiểu thư ngài đừng náo loạn nữa, mau xuống khỏi ghế đi ạ……”
Tay của Lưu thúc để bên người Hoắc Nghiêm, hai người bước từng bước tiến vào trong.
Hoắc Nghiêm nhìn thấy nữ hài đang đứng ở trên ghế, trên gương mặt tất cả đều là nước mắt, tức giận đến mặt và cổ đỏ lên.
“Ta không cần, ta không cần!” Nàng dậm chân kèm theo tiếng khóc nức nở, “Ta muốn ca ca phải đi theo ta, ta muốn ra ngoài chơi cùng ca, đi ra ngoài thành đạp thanh, ca ca đã đáp ứng ra rồi!”
“Nhưng mà, nhưng mà đại thiếu gia đang ở cửa tiệm, hiện tai cũng không đuổi kịp được đâu ạ!” Nha hoàn gấp đến mức toán mồ hôi, “Tiểu thư, chúng ta chơi trò chơi được không?”
“Ta không cần!” Ngu Sở Sở lớn tiếng, nàng khóc càng to hơn.
“Tiểu thư, mau xuống dưới đi.” Lưu thúc bất đắc dĩ nói, “Lão gia biết ngài cô độc nên đã tìm giúp ngài bạn chơi cùng rồi ạ.”
“Ta không cần bạn chơi cùng, đều tránh ra, tránh ra, ta muốn ca ca ---”
Ngu Sở khóc gào, hai mắt nàng đãm lệ mông lung đảo qua bên cạnh Lưu thúc, khi nhìn thấy Hoắc Nghiêm thì ngây dại ra.
Nha hoàn thừa dịp nữ hài đang dại ra nhanh chóng ôm nàng từ trên ghế xuống.
Nước mắt trong mắt Ngu Sở Sở rơi xuống tí tách, tầm mắt rõ ràng hơn nhiều. Nàng yên lặng nhìn thiếu niên rồi cất bước đi qua.
Nhìn thấy bộ dáng của nàng, Lưu thúc liền biết đã thành công.
Ông ta duỗi tay ngăn cản và cười nói, “Tiểu thư, tiểu nhân giúp ngài đi tìm ca ca được không?”
Đôi mắt của Ngu Sở Sở chưa dời khỏi trên người Hoắc Nghiêm, nàng chụp bay tay của Lưu thúc đi tới trước mặt của Hoắc Nghiêm, cả người thiếu niên khẩn trương đến cứng đờ, đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Nàng vươn tay nhẹ nhàng chạm vào gương mặt hắn.
“Ngươi thật là đẹp mắt.” Ngu Sở Sở nói, “ngươi tên là gì?”
Trong lòng Lưu thúc không khỏi căng thẳng. Ông ta cũng không nghĩ tới tiểu thư dẫm bom tinh vi như thế, Hoắc Nghiêm không thích nhất là bị người ta nói đẹp, càng chán ghét bị người đụng vào. Nhỡ đâu Hoắc Nghiêm đen mặt thì hôm nay không dỗ được tiểu thư mất.
Kết quả, Lưu thúc liền nhìn thấy vành tai của thiếu niên nháy mắt đỏ lên.
Hoắc Nghiêm hơi thẹn thùng lắp bắp trả lời, “Tiểu, Tiểu Mục……”
--- Tiểu tử này, ngươi còn có hai gương mặt hả?