Nhìn thấy vẻ mặt của Vương Cửu không giống giả vờ, Ngu Nhạc Cảnh cũng trở nên nghiêm túc.
“Trước tiên ngươi đứng lên nói đã, Thiếu trang chủ của các ngươi làm sao vậy?”
Vương Cửu vẫn quỳ trên mặt đất lại ôm quyền lần nữa nói, “Thiếu trang chủ của chúng tại hạ sốt cao không hạ đã được 21 ngày rồi, giờ vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, các đại phu cũng không có cách nào vì không có thuốc nào trị được. Bọn họ nói nếu cứ sốt như vậy chỉ sợ không sống nổi.”
“Này……” Ngu Nhạc Cảnh do dự mở miệng, “Tiểu huynh đệ, nếu đại phu đều nói không thuốc nào cứu được thì có tìm muội tử nhà ta cũng đâu thể giúp được gì?”
“Đại phu nói hiện giờ phàm nhân không chữa được nhưng nếu có thể tìm đến tiên trưởng thì với linh đan diệu dược có lẽ còn có đường sống. Nhưng chúng tại hạ đều là người trong võ lâm, căn bản không quen biết môn phái tu chân nào thì tìm đâu ra người bây giờ? Kết quả trùng hợp nhận được thư của Ngu lão gia……”
Vương Cửu lại nhìn về phái Ngu Sở lần nữa, hắn khẩn cầu nói, “Tiên trưởng, cầu xin ngài cứu Thiếu trang chủ của chúng tại hạ, ngài ấy mới chỉ mười bốn tuổi mà thôi! Chỉ cần ngài có thể cứu ngài ấy, vàng bạc tài bảo đao kiếm ngựa gì đó, vô luận là gì chúng tôi đều có thể cho ngài!”
“Trước hết ngươi không nên gấp gáp.” Ngu Sở nói, “Trước và trong khi hài tử phát bệnh có dấu hiệu gì?”
Nói đến cũng kỳ quái, vốn dĩ Vương Cửu rất luống cuống nhưng khi Ngu Sở mở miệng nói chuyện thì khí tràng đạm nhiên trên người nàng làm hắn chậm rãi bình tĩnh lại.
Vương Cửu suy nghĩ một lát rồi nhíu mày nói, “Thật ra không có dấu hiệu gì đặc biệt…… Đúng rồi, trước kia trong khi luyện võ Thiếu trang chủ sẽ kêu trái tim bị đau, nói là, nói là toàn thân đều khó chịu như bị thiêu cháy…… Sau liền phát sốt hôn mê bất tỉnh.”
Ngu Sở lại hỏi, “Hài tử này ở phương diện võ thuật rất có thiên phú đúng không?”
“Đương nhiên rồi, Thiếu trang chủ chính là thiên tài, khi sáu tuổi đã học thấu Thiên La kiếm pháp, lúc tám tuổi học xong Thiên La Rìu bí tịch, binh khí gì đều rất am hiểu.”
Trong lòng Ngu Sở hiểu rõ.
“Đại khái ta biết Thiếu trang chủ của ngươi bị làm sao rồi.” Nàng nhìn về phía Ngu Nhạc Cảnh, “Đại ca, nhân mệnh quan thiên, muội đành đi trước một bước vậy.”
*Nhân mệnh quan thiên: ý nói tính mạng con người quan trọng cần được đặt lên hàng đầu.
“Được rồi, muội đi đi, nếu muội có thể cứu được hài tử đó là tốt nhất.”
Ngu Sở gật đầu, nàng đứng lên nói, “A Khanh, chúng ta đi.”
“Vâng ạ.”
Nhìn hai người đứng đậy, Vương Cửu mừng rỡ như điên vội vàng nói, “Tiên trưởng, chúng ta cưỡi khoái mã trở về, trong ba ngày là có thể về tới sơn trang rồi.”
“Không cần cưỡi ngựa.” Ngu Sở vừa nói vừa đi vào trong viện, những người khác đều đi theo sau, nha hoàn gã đầy tớ hay đám tức phụ nghe thấy đều ra xem náo nhiệt.
Thực ra hiên giờ Ngu Sở có thể trực tiếp dùng linh lực để phi hành, nhưng nghĩ đến muốn mang theo người nên lấy linh kiếm từ trong không gian ra.
Nàng bấm ngón tay niệm thần chú, linh kiếm bay lơ lửng trên không trung dần dần to ra, đủ cho ba người cưỡi.
Ngu Sở xoay người thì nhìn thấy ngoại trừ Lục Ngôn Khanh thì toàn bộ người trong viện đều trợn mắt há mồm nhìn nàng, bao gồm cả Vương Cửu.
“Được rồi, Vương huynh mau lên đi.” Lục Ngôn Khanh mở miệng nhắc nhở.
Lúc này Vương Cửu như mới trong mộng tỉnh lại, liên tục gật đầu, run run rẩy rẩy bò lên. Ngu Sở nhìn về phía Ngu Nhạc Cảnh, “Đại ca, huynh chậm rãi đi đường, quá hai ngày chúng ta lại gặp nhau thôi.”
Ngu Nhạc Cảnh gật đầu một cách máy móc, nhìn động tác phiêu dật của thầy trò Ngu Sở đang đứng trên thân kiếm, thân ảnh ba người cùng tiếng kêu thảm thiết của Vương Cửu xuyên qua bầu trời biến mất không thấy.
Toàn bộ viện lặng ngắt như tờ, một lát sau hạ nhân trong nhà đồng loạt quỳ xuống hướng về phía trời xanh lẩm bẩm cầu tiên nhân phù hộ.
Còn bên kia, ba người ngự kiếm nhanh chóng đi sâu về hướng bắc. Cứ việc kiếm thể được linh lực của Ngu Sở vây quanh đến một làn gió cũng không có, nhưng cả người Vương Cửu vẫn dán chặt trên thân kiếm, sắc mặt tái nhợt.
“Sư tôn, dựa theo tốc độ này đại khái chúng ta còn nửa nén hương nữa là đến.” Lục Ngôn Khanh nhìn chăm chú vào bản đồ phía bắc nói.
“Tốt.” Ngu Sở nhìn về phía Vương Cửu, “Vương Cửu, ngươi còn có thể kiên trì được không?”
Đôi môi tái nhợt của Vương Cửu miễn cưỡng mở miệng, “……Tại hạ không sao, vì Thiếu trang chủ chúng ta càng nhanh càng tốt.”
Vì thế ba người vẫn dùng tốc độ cực nhanh bay đến Thiên La sơn trang.
Người thường dùng khoái mã lên đường đi ngày đi đêm cũng mất ba bốn ngày mới tới, còn với người tu tiên thì khoảng cách lại gần rất nhiều.
Đến khi bầu trời tối dần, sắc mặt tái nhợt của Vương Cửu lại khôi phục sức sống.
“Tới rồi tới rồi, tiên trưởng, phía dưới chính là sơn trang của chúng tại hạ!”
Trên mặt đất, Thiên La sơn trang giăng đèn đuốc sáng trưng, chiếm cứ một phía trong sơn cốc. Nếu dựa theo góc độ của người thường tới xem thì vị trí của Thiên La sơn trang rất tốt, dễ thủ khó công, rõ ràng có thể tìm được nơi này thì phương diện tuyển chọn mất rất nhiều công sức.
Chẳng qua với người tu tiên mà nói không có gì khác nhau.
Ngu Sở ngự kiếm trực tiếp hạ xuống nơi luyện võ trong sơn trang, ba người vừa chạm xuống đất thì bất chợt có các đệ tử của Thiên La sơn trang từ bốn phương tám hướng giơ kiếm nhảy ra.
“Buông, cho ta buông hết!” Chân Vương Cửu còn mềm nhưng vẫn kiều mạng vẫy tay, “Lão tử là Vương Cửu, nhanh bẩm cho trang chủ là tiên trưởng tới rồi!”
Các đệ tử nhìn nhau, không đợi bọn họ bẩm báo, Thẩm trang chủ cùng trang chủ phu nhân đã đến.
“Ngài chính là muội muội của Nhạc Cảnh huynh sao?” Thẩm trang chủ lao tới, bắt lấy cánh tay của Ngu Sở, ở trước mặt mọi người quỳ xuống, giọng nói khan khàn, “Cầu xin ngài cứu lấy khuyển tử, tại hạ, tại hạ……”
“Thẩm trang chủ, nếu ngài cùng đại ca của ta là bạn cũ thì cũng coi như một nửa huynh trưởng của ta.” Ngu Sở giơ tay ra nâng ông ta dậy, trầm giọng nói, “Ở hoàn cảnh này không nên mất thời gian, mang ta đi gặp hài tử.”
“Được được! Mời tiên trưởng đi cùng tại hạ.”
Trang chủ mở đường, đoàn người xuyên qua đất trống ở quảng trường tiến vào trong phòng ở.
Trong phòng có hai nha hoàn mang vẻ mặt bất an, Thẩm trang chủ duỗi tay đẩy các nàng sang hai bên rồi mời Ngu Sở tiến vào.
Ngu Sở vào phòng đi đến cạnh giường thì thấy một thiếu niên anh tuấn khoảng 13 14 tuổi đang nằm trên giường, y nhắm mắt, chân mày nhíu lại, trên trán có để một chiếc khăn tay.
Nàng ngồi xuống mép giường, duỗi tay cầm lấy cổ tay nam hài, thần thức hướng về đan điền của y thăm dò.
Ngu Sở mở to mắt, trang chủ luôn luôn chú ý tới liền run giọng hỏi, “Tiên trưởng, thế nào rồi……?”
“Tình huống này không khác mấy so với tưởng tượng của ta.” Ngu Sở nói, “Thiếu trang chủ có thiên phú dị bẩm, là hạt giống tu tiên, hơn nữa có được Song linh căn thủy hỏa.”
Trang chủ phu nhân hỏi, “Này, việc này cùng tệ nhi sốt cao không tỉnh có quan hệ sao?”
Ngu Sở gật đầu.
“Võ lâm nhân sĩ các vị luyện võ để ý nội công, cùng hình thức luyện pháp tu tiên gần giống nhau, có lẽ trong lúc luyện công lệnh lang đã vô ý thúc giục tạo ra nội đan, đồng thời có hai loại thuộc tính thủy hỏa, thủy khắc hỏa.” Ngu Sở nói, “Nhưng luyện võ lại thuộc hỏa, thuộc tính hỏa tăng lên phản áp thủy, lại không có cách áp chế nên dẫn tới linh lực của lệnh lang mất khống chế sốt cao không lùi.”
Thẩm trang chủ khẩn trương nói, “Tiên trưởng, ngài có biện pháp giải quyết vấn đề này sao?”
Ngu Sở gật đầu, hai vợ chồng lập tức nhẹ nhàng thở ra.
“Ta sẽ dùng linh lực của bản thân tạm thời khai thông áp chế lực lượng hỗn loạn trong cơ thể lệnh công tử rồi ăn mấy viên đan dược vào bệnh tình sẽ giảm bớt, chuyển biến tốt đẹp sẽ tỉnh lại.” Ngu Sở nói, “Nhưng cũng chỉ là tạm thời, tương lai lệnh lang vẫn cần học khống chế bản thân.”
Sau khi trình bày tình hình thực tế với phu thê trang chủ và được hai người đồng ý, Ngu Sở làm người bỏ chăn ra, vươn bàn tay để trên bụng của hài tử, dùng linh lực của mình thẩm thấu vào cơ thể y, giúp y dập lửa tăng thủy, làm hai lực lượng thuộc tính đạt đến sự cân bằng.
Ngu Sở lại vận hành một Đại Chu kỳ và hai Tiểu Chu kỳ, khơi thông linh lực không khống chế được bị tán loạn, làm cho linh lực tiểu hài tử tạm thời tự mình vận chuyển.
Sau khi làm xong, Ngu Sở buông tay ra nói với trang chủ, “Ngài sờ trán của lệnh công tử xem.”
Thẩm trang chủ đưa tay sờ lên trán của cậu ta, lập tức vui mừng nói, “Không nóng, không nóng, thật sự hạ sốt rồi.”
Ngu Sở mở không gian ra lấy một bình thuốc viên nhỏ đưa cho ông ta.
“Lọ này đựng đan dược linh thảo, thường thì môn phái sẽ cấp cho những đệ tử trong quá trình tu luyện xảy ra vấn đề để ổn định linh lực, cho lệnh lang uống một viên là tốt rồi.”
“Đa ta tiên trưởng, đa tạ tiên tưởng!”
Phu thê trang chủ quá đỗi vui mừng, mau chóng để các đệ tử chuẩn bị phòng cho Ngu Sở và Lục Ngôn Khanh, chuẩn bị tiệc tối.”
Cho đến khi tất cả đi hết, hai phu thê ngồi ở mép giường nhẹ nhàng thở ra. Hai người nhìn chăm chú khuôn mặt tinh xảo tuấn tú của nhi tử, lại nhìn thấy đôi mắt thâm quầng của nhau không khỏi nợ nụ cười.
“Tiểu tử này mạng lớn a.” Trang chủ Thẩm Hồng cười nói.
“Không phải sao, lão gia nói xem mội muội của Ngu lão bản rời nhà đi tu tiên nhiều năm như vậy, cố tình gửi thư lúc An nhi xảy ra việc, thật đúng lúc a.” Thẩm phu nhân cảm khái, “Ngu tiên trưởng đúng là quý nhân của An nhi, chậm một chút là khó giữ được tính mạng rồi.”
“Hoài An từ nhỏ đã có thiên phú dị bẩm, khi đó ta liền cảm thấy nhi tử không giống như những hài tử bình thường.” Thẩm Hồng thấp giọng nói, “Phu nhân, nàng nói…… Có lẽ nhi tử vốn không phải mệnh phàm nhân, mệnh cách của nhi tử chúng ta không có khả năng lưu lại được.”
“Lão gia, chàng là tưởng……”
Đối diện với ánh mắt của phu nhân, Thẩm Hồng thận trọng gật đầu.
“Chúng ta phải nghĩ biện pháp làm Ngu tiên trưởng thu Hoài An.”
Tác giả có lời muốn nói:
Màn đêm buông xuống, mỗ chưởng môn môn phái chính đạo trắng đêm khó ngủ, cảm giác như chính mình vứt bỏ đại bảo bối nào vậy.