Ta Thu Các Tiểu Lão Đại Làm Đồ Đệ (Dịch)

Chương 150 -

Đầu của Ngu Sở đau đến muốn nứt ra.

Tất cả ký ức giả mà trước kia hệ thộng tạo cho nàng đều bị xóa đi, ký ức nhân loại suốt sáu bảy chục năm và đoạn ký ức trong không gian cùng với hệ thống lúc ban đầu cùng nhau dũng mãnh đi vào đại não của nàng.

Loại thống khổ này giống như mạnh mẽ xé mở miệng vết thương linh hồn vốn đã hoàn toàn chữa khỏi rồi bỏ thêm máu thịt vào và khâu lại vậy.

Nàng nhớ tới càng nhiều ký ức trong phòng trắng.

Sau khi được tuyển làm người chấp hành, Ngu Sở cũng tiếp thu tất cả mọi chuyện.

Đây cũng là căn bản mà hệ thống ký tên khế ước với nhân loại --- Cho dù hệ thống ở mặt nào đó vạn năng giống như thần nhưng chỉ khi có người đồng ý thì nó mới có thể đủ phát huy tác dụng của chính mình.

Nhưng những huấn luyện mà hệ thống đặt ra thật sự quá hà khắc và khó có thể đạt thành. Chẳng sợ nàng là một người cổ đại tu tiên, ‘gặp qua việc đời’ cũng rất khó làm được những yêu cầu vượt thời đại vượt không gian đó.

Rất nhiều chương trình học tập trong môn phái tu tiên đối với gần như tất cả đệ tử mà nói đều không thể thực hiện các môn học một cách tinh vi được, chính như đệ tử Tinh Thần Cung tụ tập các thiên tài cũng rất khó làm được am hiểu toàn bộ các loại lưu phái và môn học khác nhau.

Một khi đã như vậy thì làm thế nào mới có thể khiến một cô nương cổ đại xuất thân nhà giàu trở thành một đặc công, quân nhân, diễn viên, kẻ lừa đảo, y sư…… Ưu tú nhất, thậm chí còn khiến nàng am hiểu lái phi thuyền đây?

Hệ thống nói cho nàng, ngoại trừ một số ít ký chủ ra thì gần như tất cả luân hồi giả hoặc nhiều hoặc ít đều lựa chọn xóa bỏ ký ức của mình.

Trong lúc một người đối mặt với một sự kiện, cuối cùng thúc đẩy làm hắn ra lựa chọn không phải bản thân hắn, càng không phải con đường hắn đi qua mà là hoàn cảnh hắn trưởng thành, khiến hắn trở thành người làm ra loại lựa chọn này.

Người là sinh vật được ký ức và kinh nghiệm đắp nặn ra.

Sau khi trải qua huấn luyện tinh bì lực tẫn không có hy vọng, vào một ngày Ngu Sở Sở trầm tư một lúc lâu.

Cuối cùng nàng đồng ý cho hệ thống xóa bỏ tất cả ký ức.

Hệ thống đưa linh hồn của nàng dựa theo một loại phương thức khác bồi dưỡng lên, nàng liền trở thành thanh đao sắc bén nhất.

Vào một ngày kia, Ngu Sở Sở biến thành Ngu Sở.

Ngu Sở trời sinh thiện lương lại kiên cường, đã từng là ‘nhân vật liên quan tới cốt truyện’ không được hệ thống xem trọng biến thành một trong những luân hồi giả mạnh nhất.

Tất cả những thế giới nàng trải qua không có một cái nào thất bại, hơn nữa kết thúc đều cực kỳ hoàn mỹ.

Sau khi kết thúc nhiệm vụ, Ngu Sở lựa chọn hiện đại. Nhưng linh hồn của nàng thuộc về thế giới này, cuối cùng vẫn bị hệ thống tặng trở về.

--- Mà tại giờ khắc này, Ngu Sở nhớ tới tất cả mọi chuyện, tinh thần tư duy của nàng lại trở về phòng trắng.

Tất cả những thứ nơi này vẫn không biến hóa, bức tường và trần nhà màu trắng, chỉ có vũ trụ dưới sàn nhà là lưu chuyển không ngừng.

Trừ cái này ra thì đó là cực độ an tĩnh, an tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng máu đang chảy xuôi của mình.

Ngu Sở ngồi dưới đất.

Đối diện nàng, trên bức tường màu trắng có một chiếc camera di động có kích thước như một chiếc đèn vẫn luôn lập lòe ánh sáng đỏ, tựa như hệ thống đang nhìn nàng vậy.

[Ngươi hối hận không?] Hệ thống hỏi.

So với giọng điệu thanh tuyến khi ở trong đầu, giọng điệu của hệ thống trong phòng trắng càng máy móc và bấn cận nhân tình.

Ngu Sở mở to mắt.

“Không hối hận.” Nàng bình tĩnh nói, “Ta cần biết chính mình là ai, chẳng sợ chân chính ta cũng không hoàn mỹ.”

[Hy vọng như thế.]

Ngu Sở ngồi dưới đất, qua một lúc nàng cười lên.

“Mười năm vừa qua ngẫu nhiên ta cảm thấy có nơi nào cổ quái, hóa ra là chuyện như vậy.” Nàng nói, “Thật ra ta tò mò là có chuyện gì xảy ra với Tô Dung Hiên, vì sao hắn sẽ trở thành Quân Lạc Trần, còn thành ma thần thượng cổ?”

[Thực xin lỗi ký chủ Ngu Sở. Điều này đề cập tới khế ước bảo mật của tiên sinh Tô Dung Hiên, ta không có cách nào lộ ra nhiều chuyện hơn cho ngươi biết.] Hệ thống nói.

Kỳ thực Ngu Sở cũng không nghe nó nói cái gì mà nàng vẫn luôn suy nghĩ kỹ càng.

“Nếu ta là Ngu Sở Sở mà nói thì ngươi cho ta khế đất linh sơn , giúp ta nuôi lớn đồ đệ cũng đều có nguyên do.” Nàng nói, “Ngươi hy vọng ta hoàn thành nhiệm vụ thêm vào, cứu vớt thế giới của ta.”

[Đúng vậy.] Hệ thống trả lời, [Ngươi là người được chọn thích hợp nhất, mà chúng ta tin tưởng ngươi sẽ đồng ý làm như vậy.]

“Sao ta cảm thấy không chỉ như vậy đây.” Ngu Sở nhàn nhạt nói, “Quân Lạc Trần nhớ rõ ta là ai cho nên cũng không tổn thương ta, thậm chí còn có khuynh hướng muốn chết, cho nên mới sẽ đưa thanh kiếm có thể giết hắn cho ta. Mà ngươi……”

Nàng giương mắt nhìn về phía ánh sáng đỏ trên bức tường trắng khẽ cười, “ngươi cùng hắn làm giao dịch, một giao dịch chính ngươi cũng không có biện pháp thay đổi. Cho nên ngươi triệu hoán ta trở về, thậm chí dẫn dắt ta đi về hướng hắn chính là vì để ta giải quyết phiền toái là hắn. Đúng không?”

Hệ thống im lặng.

Một lát sau nó nói, [Chúng ta huấn luyện ngươi thật sự ưu tú.]

Đây là có ý thừa nhận.

Thực ra điều này cũng không khó phát hiện. Rốt cuộc hệ thống làm việc nên lặng yên không tiếng động mà chu toàn mọi việc. Nó vốn nên xóa bỏ ký ức của mọi người về Tô Dung Hiên, cố tình một cuộn len nhìn bề ngoài như hoàn mỹ lại để lại một cái đầu sợi len nho nhỏ.

Cái đầu sợi len đó là Tô công tử ‘tới tìm muội’ xa lạ trong miệng Ngu Nhạc Cảnh, cũng là túi thơm nàng đè ở dưới tủ đầu giường vài chục năm chưa từng có ai động vào.

Hệ thống lưu lại manh mối này đó là muốn Ngu Sở phát hiện Quân Lạc Trần hiện tại. Nhưng…… Có vẻ như nó chỉ muốn giải quyết phiền toái là hắn này, lại không thèm để ý hắn bị nàng giết chết hoặc dùng biện pháp khác giải quyết.

Ngu Sở bắt đầu hiểu biết hình thức vận hành của hệ thống. Chỉ khi nó ở trong tình huống bất đắc dĩ cùng đương sự đồng ý mới có thể tiết lộ sự việc. Nếu Ngu Sở muốn biết mấy năm nay đã xảy ra cái gì Tô Dung Hiên mới có thể biến thành Quân Lạc Trần cần chính hắn thú nhận.

Chuyện này trước ấn xuống không nhắc tới.

“Một khi đã như vậy thì đây mới là thế giới cuối cùng chúng ta hợp tác đúng không?” Nàng hỏi.

[Đúng vậy. Chờ thế giới này hoàn toàn khôi phục cân bằng, chúng ta sẽ hoàn toàn kết thúc quan hệ hợp tác.] Hệ thống nói, [Để thêm vào khen thưởng hoàn thành nhiệm vụ, ta sẽ thêm một khen thưởng nữa cho ngươi.]

“Ngươi không cần vẽ cái bánh nướng lớn cho ta, nếu là hợp tác thì lấy ra bộ dáng tích cực buôn bán trước đây của ngươi ra, đừng luôn hơi tí là giả chết.” Ngu Sở nhàn nhạt nói, “Không gian hệ thống khi nào có hàng mới?”

Hệ thống:……

Không thể trêu vào không thể trêu vào.

Sau khi nói chuyện xong với hệ thống, ý thức của Ngu Sở tỉnh táo lại.

Tinh thần của nàng đã hoàn toàn hồi phục, không còn cảm giác đau đầu muốn nứt ra nữa. Hơn nữa càng thần thanh khí sảng giống như ngủ một giấc thật ngon vậy.

Ngu Sở mở to mắt thì nhìn thấy mái hiên xa lạ. Nàng khỏi động cánh tay của mình mới phát hiện mình đang nằm trên giường, trên người còn đắp chăn.

Ngu Sở đảo mắt xung quanh, vừa đúng lúc đối mặt với Quân Lạc Trần đang muốn vào cửa.

Bước chân của Quân Lạc Trần cứng đờ, trên mặt hắn không có bất kỳ vui sướng khi nàng tỉnh lại mà ngược lại còn xoay người muốn đi.

“Huynh đứng lại.” Ngu Sở nhíu mày.

Ở cạnh cửa, Quân Lạc Trần dừng bước rồi xoay người lại một cách cứng đờ, sau đó giống như là nhận mệnh, rũ bả vai cầm ghế dựa bên cạnh bàn đi tới mép giường Ngu Sở nằm rồi ngồi xuống.

“Bảy ngày trước nàng và ta cùng khôi phục ký ức có xảy ra nổ lớn.”

Ngu Sở còn chưa nói gì, Quân Lạc Trần rũ mắt xuống nói, “Chỉ là trong lúc ta thất thường nàng dùng lực lượng của nàng và kết giới chắn một chút, lúc nàng bùng nổ ta có chắn lại một chút. Tuy đất đai đồi núi ở An Thành bị rung lắc nhưng không có vấn đề. Ta liền mang nàng chạy về phía tây, tạm thời ổn định trước.”

Khi hắn nói chuyện Ngu Sở vẫn nhìn hắn không chớp mắt, nhìn đến Quân Lạc Trần nghiêng mặt đi như không muốn đối diện với ánh mắt của nàng vậy.

“Tiểu Mục, Tô công tử, Quân Lạc Trần.” Ngu Sở chậm rãi mở miệng, “Nếu ta không khôi phục ký ức thì huynh tưởng vẫn luôn che giấu mãi sao?”

Lúc Ngu Sở nói nửa đoạn trước Quân Lạc Trần vẫn cúi đầu như cũng cảm thấy chính mình không làm đúng. Sau khi nghe được nửa câu sau hắn lại ngẩng đầu rồi cố gắng giải thích, “Vốn dĩ ta không nghĩ gặp nàng, ai biết lại vừa khéo như vậy.”

“Một chút tâm tư huynh cũng không có? Ân Quảng Ly chỉ có thể triệu hoán huyết trận ma quân thì sao có thể triệu hoán được huynh?” Ngu Sở lạnh lùng phản bác.

Quân Lạc Trần không nói.

“Đúng là nàng trở nên thông minh.” Một lát sau hắn thấp giọng nói.

Không biết gì cái gì mà cứ cảm giác có bộ dáng tủi thân.

Ngu Sở muốn nói lại thôi. Nàng nhìn bộ dáng Quân Lạc Trần rũ lông mi xuống khẽ run, muốn nói cái gì lại cũng không nói ra được.

Cho dù nàng đã khôi phục ký ức nhưng trải qua hơn trăm năm luân hồi đã làm Ngu Sở trở thành người như hiện tại.

Nàng biết ở cùng với địch nhân như thế nào , biết ở chung với bằng hữu cùng đồ đệ ra sao nhưng cố tình nói chuyện với Quân Lạc Trần dường như luôn không tìm thấy ngữ điệu thích hợp.

Tô Dung Hiên cùng hệ thống làm giao dịch sao lại trùng hợp như vậy, Ngu Sở nàng cũng làm giao dịch với hệ thống. Hệ thống lại không phải nhân viên đẩy mạnh tiêu thụ hoạt động tình lữ, sự việc trùng hợp như vậy sao có thể đồng thời xuất hiện trên hai người bọn họ?

Hệ thống và Quân Lạc Trần không nói thì Ngu Sở vẫn biết nhất định hắn hy sinh cái gì đó có quan hệ với nàng.

“Các ngươi làm giao dịch gì, vì sao ngươi sẽ trở thành ma thần?” Ngu Sở lạnh lùng hỏi.

Không biết vì sao nàng tức giận lên. Ngay cả tức giận cái gì cũng không biết.

“Ta không làm cái gì.” Quân Lạc Trần cúi đầu nói, “Ta vào Ma giới là bởi vì ta nghịch thiên mà sinh, mệnh trung chú định thành ma.”

Quân Lạc Trần lại nói, “Nàng biết thế giới này nguyên bản là một quyển sách. Sách này viết những thứ giống như trật tự Thiên Đạo và vận mệnh, có năng lượng cực kỳ cường đại, cho nên đã khiến cho thế giới này mất đi vận hành, một phái quang minh tiên thần gần như hoàn toàn áp chế lực lượng hắc ám.”

“Nhưng về phương diện khác trong sách không đề cập tới nhiều về chuyện của Ma tộc, Ma giới làm kẻ thứ ba được tự do phát triển, ta như vậy mà đến.”

“Thực ra ta là hoàng tôn của triều đại này.” Quân Lạc Trần nhìn về phía nàng, “Tổ tiên một mạch của hoàng tộc tại Đế Thành vì thay đổi vận mệnh của hậu đại mà ở lúc tiên ma đại chiến có lập huyết khế với đại năng của Ma giới, yêu cầu lấy thay đổi vận mệnh hậu bối, dùng nhiều thế hệ huyết thống truyền thừa một mảnh tàn hồn của hắn. Đợi đến khi thời cơ thích hợp sẽ hiến tế một hậu bối thích hợp nhất, mà hắn sẽ đoạt xá trọng sinh.”

Ngu Sở nhíu mày, “Cho nên huynh là hậu bối kia?”

“Không sai. Trời sinh chú định ta là ma, ngay cả hệ thống đều nói ta có tư chất phi phàm, tự nhiên là mục tiêu tốt nhất của hắn. Thân thể hắn đã sớm hôi phi yên diệt, mảnh tàn hồn hòa tan trong huyết thống kia làm ta càng dễ dàng bị mặt trái cảm xúc dẫn đường.”

Quân Lạc Trần nói, “Nhạc hoàng đế thô bạo và điên cuồng cũng có nguyên nhân ở phương diện này. Hắn hủy hoại ta tất cả, làm ta lớn lên ở tầng dưới chót, khi tuổi ta còn nhỏ vốn đã đánh mất tất cả hy vọng, đối với thế gian đã tuyệt vọng, vài lần gần chết. Kết quả……”

Hắn nhìn về phía Ngu Sở rồi nói nhỏ, “…… Kết quả lại gặp nàng, nàng làm ta chờ mong nhân sinh và hướng tới, ta khát vọng nàng vui sướng, chỉ có nàng có thể độ ta.”

Ngu Sở Sở là đoạn dây căng chặt cuối cùng, là cầu chì của hắn, là xiềng xích cuối cùng giữa hắn và hắc ám.

Kết quả ngay cả nàng cũng đánh mất hy vọng với thế gian, rời nhà đi tìm cái chết.

Tô Dung Hiên bừng tỉnh ý thức được hắn suy nghĩ muốn tự do và hy vọng có lẽ cũng không tồn tại ở thế giới này, hơn nữa còn mang đi ánh sáng duy nhất của hắn.

Nháy mắt Tô Dung Hiên rơi vào cực độ tuyệt vọng và hắc ám, cuối cùng không có lực lượng phản kháng, đành thuận theo vận mệnh của mình nhập ma.

“Lúc ta chết vốn nên bị đoạt xá, kết quả lại bị hệ thống mang đi.” Nói tới đây, Quân Lạc Trần cười tự giễu, “Lúc tồn tại cảm thấy bản thân vô dụng, không nghĩ tới khi chết còn bị nhiều người nhớ thương như vậy.”

Trong lòng Ngu Sở cũng không dễ chịu mấy.

“Cho nên huynh làm thế nào ngồi vào vị trí hiện tại đây?” Ngu Sở nhíu mày nói, “Hệ thống cũng sẽ không trợ giúp người khác miễn phí.”

Quân Lạc Trần giương mắt rồi nở nụ cười.

“Ta biết nàng quan tâm ta nhưng thật sự không có âm mưu quỷ kế gì.” Hắn giải thích, “Ta và nàng giống nhau là luân hồi giả, ta làm nhiệm vụ, hệ thống bồi dưỡng ta ngồi trên bảo tọa Ma giới là để ta khống chế Ma giới không xảy ra chuyện, chỉ thế mà thôi.”

Ngu Sở hoài nghi nhìn chăm chú vào Quân Lạc Trần. Lòng nghi ngờ của nàng chưa giảm nhưng nhìn thấy biểu cảm mỏi mệt còn miễn cưỡng chống đỡ thì cũng không nhẫn tâm truy vấn hắn cái gì.

Nàng nghiêng đầu rồi nói một cách khô cằn, “Dù cho ta có khôi phục ký ức nhưng thật sự vẫn có một chút việc đã thay đổi.”

“Ta biết.” Quân Lạc Trần nhẹ nhàng nói, “Ta sẽ trở về Ma giới.”

Editor Thiên Châu Vũ Nhiên có lời muốn nói:

Góc giới thiệu truyện: THƯ KÝ CỦA TÔI BIẾT BẮT QUỶ

Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại, HE, Tình cảm, Ngọt sủng, Song khiết, Thăng cấp lưu, Sảng văn, Kiếp trước kiếp này, Đô thị tình duyên, Cận thủy lâu đài, Duyên trời tác hợp, Nữ cường, Vả mặt, 1vs1, Thị giác nữ chủ.

Văn án:

Tổng giám đốc Cố Bách Nhiên của tập đoàn Thần Huy phát hiện nữ thư ký Hàn Hướng Nhu của anh đúng giờ là đến, tan ca là đi, hai tiếng nghỉ trưa sét có đánh cũng không thèm động, tám giờ ngoài ca làm chưa bao giờ tiếp điện thoại ấy vậy mà gần đây luôn lén lút nhờ người khác trực ban hộ, hơn nữa toàn bộ phòng thư ký đều giúp cô giấu diếm!

Cố Bách Nhiên đang chuẩn bị điều tra rõ việc này thì ngoài ý muốn bị một con lệ quỷ quấn lấy, sau đó nữ thư ký thích trốn việc của anh mặc bộ trang phục tinh xảo, đi đôi giày cao gót 10cm cầm theo kính bát quái xuất hiện……

Cố Bách Nhiên: Tôi sẽ lấy thân báo đáp ân cứu mạng!

Dáng vẻ Hàn Hướng Nhu suy nghĩ sâu xa một lát: Vẫn nên đưa tiền đi!

Cố Bách Nhiên: ……

*Truyện mình mới đăng, cả nhà cùng ủng hộ nha! ≧▽≦

Bình Luận (0)
Comment