Ta Thu Các Tiểu Lão Đại Làm Đồ Đệ (Dịch)

Chương 154 -

Sau khi An Linh Nhi vào Thăng Dương Phái liền bắt đầu dựa theo ký ức khi đọc sách tìm người để đối chiếu.

Thăng Dương Phái nằm trong số hai mươi môn phái tu tiên đứng đầu, sự tồn tại của nó cũng rất bình thường, không được coi là đại môn phái nhưng cũng không hoàn toàn không chút tiếng tăm gì.

Chẳng qua những tráng niên tài tuấn nổi danh trong nguyên tác tuyệt đối sẽ không xuất hiện ở môn phái này. Thăng Dương Phái vốn chỉ là môn phái pháo hôi lót chân cho nàng ta mà thôi.

Dựa theo cốt truyện thì An Linh Nhi cần khiến cho thủ tịch đệ tử xuất chúng nhất chú ý tới mình, rồi sau đó bắt đầu tu luyện từ Luyện Khí kỳ nhờ sự trợ giúp của hắn.

Mãi cho đến hai năm sau, vị sư huynh thủ tịch đệ tử này mang nàng ta đi tham gia thí luyện, bắt đầu chậm rãi tiến vào chủ tuyến mới có thể được gặp những thiên chi kiêu tử ở các đại môn phái đó.

Mà muốn có liên quan tới thủ tịch đệ tử thì không thể không có một nhân vật --- Ngu Sở Sở.

Trong sách, đúng là Ngu Sở Sở thấy nàng ta được các sư huynh sư đệ chăm sóc thì trong lòng ghen ghét và bất mãn nên luôn bắt nạt nàng ta, trùng hợp là có thủ tịch đệ tử là đại sư huynh phát hiện, anh hùng cứu mỹ nhân mới có những chuyện phát sinh về sau.

Kết quả là An Linh Nhi bái sư vào cửa suốt một tháng, sư huynh sư tỷ đều gặp được một vài người nhưng lại chưa thấy được Ngu Sở Sở.

Trong lòng An Linh Nhi hơi bồn chồn, không biết bản thân có phải nghĩ sai cái gì rồi hay không hoặc là Ngu Sở Sở đã xuất hiện nhưng nàng ta không chú ý tới?

Nhưng dù sao đều là nữ xứng ác độc đầu tiên lên sân khấu, trong sách hình dung Ngu Sở Sở là nữ tu xinh đẹp diễm lệ nhưng ngang ngược, chẳng qua cuộc sống cá nhân không được đứng đắn nên trong đáy lòng mọi người đều xem thường nàng ta mà thôi.

Nhưng cho dù như thế nào thì hẳn là dung mạo của nàng ta hơn hẳn những đệ tử khác, nếu từng xuất hiện thì An Linh Nhi không thể không có ấn tượng chứ?

An Linh Nhi chờ mãi chờ mãi, trong thời gian này, đúng là nàng ta đã thu hút được một số sư huynh đệ đồng môn đối xử với nàng ta rất tốt, cũng khiến cho một số sư tỷ và nữ tu đồng lứa ghen ghét nhưng nơi này không có một ai là Ngu Sở Sở, càng không ai dám bắt nạt nàng ta.

Không có Ngu Sở Sở thì cốt truyện về sau không có cách nào triển khai được.

Cuối cùng, An Linh Nhi đứng ngồi không yên.

Nàng ta tìm được một vị sư huynh hay nịnh nọt mình rồi mềm mại hỏi hắn có biết Ngu Sở Sở hay không.

“Ngu Sở Sở?” Vị sư huynh này nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn lắc đầu, “Huynh nhập môn sáu năm chưa bao giờ nghe tới người này. An sư muội, làm sao vậy?”

“Không, không có gì đâu.” An Linh Nhi miễn cưỡng cười cười, “Trước khi tới môn phái muội có từng nghe cha nương nói lúc trước có một tỷ tỷ nhà hàng xóm cũng đi tu tiên, còn nghĩ có khả năng sẽ được gặp tỷ ấy cơ. Có thể là muội nhầm……”

“Môn phái tu tiên nhiều như vậy nên tỷ lệ có thể gặp được không cao đâu, sư muội không nên chán nản thất vọng, đợi huynh đi tìm người hỏi một chút xem sao.” Sư huynh này an ủi. Hắn lại nghĩ nghĩ, “Nhưng cái tên này lại thấy rất quen tai, hình như huynh nhớ là nơi nào từng nghe tới rồi…… Hình như là một vị chưởng môn.”

Lúc hắn nói được một nửa thì cả người An Linh Nhi đều căng thẳng, nghe được là chưởng môn thì nàng ta hơi uể oải.

Chưởng môn môn phái đều ít nhất cũng trên trăm tuổi, căn bản không hợp với thân phập của Ngu Sở Sở.

An Linh Nhi lo sợ bất an mất mấy ngày thì vị sư huynh này lại chạy tới tìm nàng ta.

“An sư muội, huynh đã giúp sư muội hỏi được tới người này rồi.”

An Linh Nhi nhìn về phía hắn rồi sốt ruột túm lấy cánh tay hắn, “Sư huynh, sư huynh mau nói đi, hiện tại tỷ ấy ở nơi nào vậy?”

“Mười ba năm trước Ngu Sở Sở đã giải trừ quan hệ với môn phái và trở lại phàm giới rồi.” Sư huynh đáp.

Nghe hắn nói vậy, An Linh Nhi ngây dại.

“Chuyện, chuyện này không thể nào!” Nàng ta không tin, “Có phải sư huynh nhầm người hay không?”

“Không có khả năng nhầm người, đúng là chúng ta có một sư tỷ tên là Ngu Sở Sở, vốn là đệ tử của Mạc trưởng lão, cũng đúng thật là từng uống Thanh Linh thủy để tiêu trừ tu vi trên người rồi rời khỏi môn phái.”

Trở lại viện dành cho đệ tử, An Linh Nhi ngơ ngác ngồi trên giường, trong lúc nhất thời không biết làm thế nào cho phải.

Thế giới này trở nên sai lệch so với tiểu thuyết nàng ta đọc được.

Tuy Ngu Sở Sở chỉ là vai phụ nho nhỏ chỉ xuất hiện mấy chương nhưng nàng ta không thấy vẫn khiến An Linh Nhi cảm thấy sợ hãi.

--- Nếu thế giới này lệch khỏi quỹ đạo của tiểu thuyết, vậy thì chẳng phải nàng ta cũng xong rồi sao?

An Linh Nhi ngẩn ngơ một lúc rồi nàng ta lập tức đổi sách lược.

Ngu Sở Sở không có thì không có, nàng ta muốn biết trước tiên những nam phụ sẽ yêu nàng ta như mạng có còn ở đây không.

An Linh Nhi lại tìm một sư huynh khác, lấy danh nghĩa bản thân không hiểu biết Tu Tiên giới để hắn giới thiệu nhân tài kiệt xuất hiện nay ở Tu Tiên giới.

“Thực ra thủ tịch đệ tử của mỗi môn phái và thân truyền đệ tử đều không kém, nhưng nếu nói có thể làm thế nhân khiếp sợ thì cũng chính là vài vị mới xuất hiện trong mười năm này.” Vị sư huynh này kể.

Trong lòng An Linh Nhi gấp gáp nhưng ngoài mặt vẫn mở miệng cười khúc khích, “Triệu sư huynh, có những ai vậy ạ?”

“Để huynh nghĩ lại xem.” Triệu sư huynh bẻ tay ra, “Ba người Lục Ngôn Khanh, Thẩm Hoài An, Tiêu Dực là những đệ tử đã thành danh được vài năm, còn có Lý Thanh Thành nổi danh từ năm trước…… Nếu kể tiếp thì Ân Quảng Ly của Vô Định Môn cũng tài giỏi lắm, đáng tiếc là về sau lại đi sai đường.”

Lúc này trong lòng An Linh Nhi mới thả lỏng một chút, năm nam phụ này đều ở. Chẳng qua Lục Ngôn Khanh này hẳn là Lục Cảnh Tề, cũng không biết vì sao lại sửa tên.

Người còn ở là tốt rồi, từ quãng thời gian vừa rồi bản thân không phí mảy may sức lực gì cũng hấp dẫn được mấy hoa đào nát mà xem thì An Linh Nhi tự tin bọn họ sẽ yêu nàng ta.

“Đúng rồi, huynh nhớ rõ có một nữ tu cũng lợi hại, hình như là dùng ám khí…… Bọn họ đều cùng một môn phái……”

Bên này, Triệu sư huynh còn đang nói nhưng An Linh Nhi đã không còn muốn nghe tiếp nữa.

Nàng ta chào hỏi qua loa rồi rời đi.

Nàng ta phải lên kế hoạch thật tốt xem mình làm thế nào gặp được bọn họ, làm thế nào để bọn họ chú ý tới mình mới được.

An Linh Nhi ngồi ở một góc môn phái suy nghĩ thì có một sư đệ đồng lứa nhìn thấy nàng ta liền đi tới rồi nghi hoặc hỏi, “Linh Nhi sư tỷ, sư tỷ không đi học sao?”

Nàng ta vẫy vẫy tay, thái độ lạnh nhạt giống như đang đuổi muỗi làm sư đệ này hậm hực rời đi.

Trong lòng An Linh Nhi cười lạnh --- Chương trình học của môn phái rách nát này thì có gì để học tập và tu luyện, cùng lắm chỉ là bàn đạp để tiến vào Tu Tiên giới mà thôi.

Còn việc tu luyện, vất vả mệt nhọc như vậy thì vì sao nàng ta muốn chịu tội này chứ? Chờ về sau nàng ta có những tráng niên tài tuấn bảo hộ và thiên vị thì chẳng phải muốn có gì là sẽ có đó sao.

Chẳng sợ nàng không biết gì thì bọn họ cũng sẽ gắng sức bảo hộ nàng ta. Ngay cả môn phái đệ nhất Tu Thiên Phái cũng phải nhìn vào mặt mũi của Lục Cảnh Tề là thu nàng ta làm đồ đệ.

Hôm sau, An Linh Nhi vừa ra khỏi viện dành cho đệ tử thì có vài sư huynh đang chờ ở bên ngoài đều xông lên ân cần hỏi han nàng ta.

Ngay cả ngày hôm qua nàng ta không đi học thì bọn họ cũng giúp nàng ta giấu diếm.

Nghe bọn hắn nghị luận đại hội thí luyện tháng sau, An Linh Nhi mượn cơ hội này hàn huyên với bọn họ, thử xem bối cảnh thế giới hiện tại tiến hành đến bước nào.

“Đúng rồi sư huynh.” An Linh Nhi làm bộ tò mỏ hỏi, “Nghe nói Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoài An vẫn luôn đối chọi gay gắt, gần nhất có tin tức gì không, chính là tỷ thí với nhau đấy ạ?”

Trong nguyên tác, Lục Cảnh Tề của Tu Thiên Phái và Thẩm Hoài An của Bách Trượng Phong có thực lực tương đương, tính cách lại hoàn toàn bất đồng. Hai người luôn đối chọi gay gắt, ai cũng không nhường ai.

Bọn họ hơi một chút là tỷ thí với nhau nhưng vẫn khó phân biệt được ai là đệ nhất ai là đệ nhị. Hai người so tài với nhau cũng là việc mà Tu Tiên giới nói chuyện say sưa nhất.

An Linh Nhi cười nhẹ nhàng bâng quơ hỏi những lời này xong thì phát hiện ra vẻ mặt của mấy người đối diện không đúng lắm.

Bọn họ nghi ngờ nhìn nhau rồi lại nhìn về phía An Linh Nhi.

“Sư muội, có phải sư muội nghĩ sai cái gì rồi không?” Một sư huynh trong số đó hỏi lại, “Bọn họ là sư huynh đệ cùng một môn phái, quan hệ không thể tốt hơn thì sao có thể đối chọi gay gắt được?”

“Đúng vậy, sư muội nghe ai nói thế? Chẳng lẽ người đó đang lừa sư muội?”

……

Ngày đó, khi An Linh Nhi trở lại trong viện của mình, nàng ta cũng không biết bản thân đã trở về kiểu gì. Đại não nàng ta trống rỗng, đôi tay vẫn run rẩy không thôi.

Nàng ta không còn cảm thấy nắm chắc thắng lợi khi có được ký ức về nguyên tác nữa.

Thật giống như…… Vốn dĩ NPC trong trò chơi nên chờ người chơi tới thăm thì bỗng nhiên đều có sinh mệnh của mình, tất cả trở nên lộn xộn.

Lục Ngôn Khanh, Thẩm Hoài An, Tiêu Dực, Cốc Thu Vũ, Lý Thanh Thành…… Những người vốn nên ở các môn phái khác nhau thuộc về các thế lực khác nhau, vậy mà sao lại cùng bái nhập ở một nơi, hơn nữa lại là một môn phái chưa từng xuất hiện trong nguyên tác??

Còn Cốc Thu Vũ --- Trong nguyên tác rõ ràng nàng ta là yêu nữ ma tu, vậy mà không hiểu sao lại được tẩy trắng thành người tu tiên?

Đầu An Linh Nhi choáng váng, nằm trên giường một ngày mà đại não vẫn cứ mơ mơ màng màng, không biết bản thân nên làm như thế nào cho phải.

Toàn bộ thế giới đều thoát khỏi sự khống chế của mình, điều này làm cho nàng ta bắt đầu sợ hãi.

Nếu không có cách nào liên hệ với những thiên chi kiêu tử đó, nếu chỉ còn lại một mình nàng ta thì thế giới này chẳng khác nào là ác mộng?

An Linh Nhi cứ mơ màng hồ đồ như vậy được ba ngày, quy củ của Thăng Dương Phái nghiêm khắc, ban đầu những sư huynh sư tỷ cùng nàng ta bái một vị trưởng lão lại đây xem xét tình huống và cảnh cáo.

Ngày hôm sau, chưởng sự của môn phái lại đây.

Bọn họ kiểm tra thân thể của An Linh Nhi, phát hiện nàng ta rất khỏe mạnh, thuần túy chỉ là không đi học, cũng không tu luyện, cũng chẳng thèm quan tâm đến người tới răn dạy mình. Thăng Dương Phái chưa bao giờ gặp phải đệ tử kiêu ngạo như nàng ta.

Nguyên nhân An Linh Nhi không để ý tới bọn họ cũng rất đơn giản, nàng ta khinh thường nói chuyện với bọn họ. Đối với nàng ta mà nói, thế giới này dường như thấp hơn nàng ta một cấp bậc, chỉ có những tráng niên tài tuấn đó mới có thể làm An Linh Nhi xem với con mắt khác.

Đến ngày thứ ba khi chưởng sự cảnh cáo nàng ta, nếu còn tiếp tục như vậy thì nàng ta sẽ bị chịu hình phạt theo quy định của môn phái.

Cuối cùng nàng ta cũng tỉnh táo lại rồi khẩn cầu chưởng sự, nói bản thân nhớ thương cha mẹ trong nhà, hy vọng môn phái của thể cho nàng ta kỳ nghỉ một tháng về nhà nhìn xem.

An Linh Nhi và nhóm đệ tử này mới nhập môn được một tháng, học còn chưa được mấy ngày thì sao có thể thả nàng ta trở về? Chưởng sự lập tức từ chối yêu cầu của nàng ta.

Mà An Linh Nhi không phát hiện ra hào quang nữ chính của mình tuy vẫn phát huy tác dụng như hiệu quả dần dần giảm bớt.

Dựa theo quy định, làm đệ tử mới nhập môn phái thì An Linh Nhi không có tư cách tùy ý xuống núi ít nhất một năm, dù sau này ra khỏi môn phái cũng nhất đinh cần có sư huynh khác đưa nàng ta đi, vậy thì không biết phải chờ tới ngày tháng năm nào.

Đối với sự biến hóa của thế giới bên ngoài, An Linh Nhi cảm thấy lo lắng, nếu Thăng Dương Phái không thể trở thành đá kê chân cho nàng ta, làm nàng ta quen biết những thiên chi kiêu tử kia thì nàng ta ở môn phái này còn có ý nghĩa gì nữa?

Nàng ta giằng co với chưởng sự một lúc lâu, cuối cùng chưởng sự cảnh cáo nàng ta, không lập tức đi theo hắn tới chủ điện nhận sai và chịu hình phạt thì sẽ khai trừ An Linh Nhi.

An Linh Nhi giằng co một lúc, cuối cùng lựa chọn con đường thứ hai.

Gia nhập Thăng Dương Phái bốn mươi ngày, An Linh Nhi bị trục xuất khỏi môn phái.

Trong ,ột tháng qua, cùng lắm cũng chỉ đặt nền móng ở Luyện Khí sơ kỳ, ngay cả thư tịch của môn phái cũng chưa từng học.

Chưởng sự thấy nàng ta đáng thương nên không để nàng ta uống Thanh Linh thủy nữa. Lúc An Linh Nhi rời khỏi môn phái, các sư huynh đệ khóc lóc thảm thiết, nhét cho nàng ta rất nhiều đồ dùng được.

An Linh Nhi cõng tay nải rời khỏi Thăng Dương Phái, trên con đường nhỏ lầy lội ở thế giới xa lạ này, nàng ta dần dần bình tĩnh lại mới bắt đầu cảm thấy sợ hãi.

…… Sự khởi đầu tốt đẹp sao lại thành tình trạng như hiện tại?

Thậm chí trong nháy mắt nàng ta còn muốn trở về Thăng Dương Phái cầu xin, nhưng tưởng tượng đến mục tiêu không thể gặp mặt được các tráng niên tài tuấn sẽ làm cuộc sống tu tiên ở Thăng Dương Phái áp lực và buồn tẻ cỡ nào, An Linh Nhi đành nén xuống sự hối hận và kích động.

Nhưng bất luận ra sao thì nàng ta đều không có đường lui.

Nếu bọn họ đều đi Tinh Thần Cung vậy thì có chết nàng ta cũng phải tìm tới bọn họ!

Thậm chí An Linh Nhi còn ôm hy vọng có lẽ nàng ta có thể tiến vào Tinh Thần Cung, vậy chẳng phải càng tốt sao?

Nghe nói Tinh Thần Cung có hai nữ đồ đệ, một người là Cốc Thu Vũ, một người là hỗn huyết giữa người và yêu hồ.

Lực chú ý tới nhân vật nữ trong sách của An Linh Nhi không cao, nàng ta có thể nhớ rõ Cốc Thu Vũ là bởi vì trong cốt truyện có quan hệ với Thẩm Hoài An.

Thậm chí nàng ta không nhớ tới được nữ đồ đệ hỗn huyết thứ hai này là Thánh Nữ bị nữ chính hại thảm trong bản đồ Tây Vực.

An Linh Nhi cổ vũ bản thân, có lẽ đây là một chuyện tốt. Tập trung tất cả lão đại trong một môn phái cũng bớt việc. Chờ đến lúc nàng ta cũng bái nhập sư môn thì mỗi này cũng sẽ thuận lợi hơn.

Chẳng qua nàng ta cũng chỉ mới Luyện Khí sơ kỳ, không có pháp bảo phi hành, Thăng Dương Phái lại ở khu vực Tây Nam, còn Tinh Thần Cung trong lời đồn ở phương nam, khoảng cách thật sự xa, một chốc một lát là không tới nhanh được.

Con đường An Linh Nhi trải qua rất khúc chiết, ngẫu nhiên gặp được người tu tiên có lòng tốt nguyện ý chở nàng ta một đoạn đường, khi không có người tu tiên thì chỉ có thể dùng phương thức bình dân lên đường.

Nàng ta đi đường mất một tháng rưỡi, sớm trước đó đã dùng hết những đồ đạc mà các sư huynh đưa cho nàng ta.

Quãng đường gian khổ này làm An Linh Nhi không nhìn ra được bộ dáng đẹp đẽ hoạt bát như trước nữa mà mặt xám mày tro như dân chạy nạn vậy.

Mỗi lần đi đường gặp được thành trấn lớn nhỏ thì nàng ta không thể không tìm con sông hoặc nước giếng rửa mặt sạch sẽ rồi giả vờ nhu nhược đáng thương đổi lấy lòng tốt của người khác mới có thể thay đổi được y phục, ăn đủ no, ngủ nơi tốt.

Trong lòng An Linh Nhi vốn rất khinh thường người tu tiên bình thường và phàm nhân, không nghĩ tới bản thân cũng có ngày rơi vào tình trạng như vậy, cần phải cầu xin những người mà trước đây nàng ta không thèm nhìn đến.

Hơn nữa dọc theo đường đi nhấp nhô và màn trời chiếu đất tra tấn làm tinh thần của An Linh Nhi gần như hỏng mất.

Trong lúc nàng ta hoảng hốt lên đường thì ở Tinh Thần Cung, tất cả vẫn như bình thường.

Cách hai tháng rưỡi, Quân Lạc Trần vẫn còn ở Tu Ma giới, không trở về.

Ngu Sở biết hắn vội vã đi Tu Ma giới như vậy cũng là vì lời nói của nàng có ý giữ khoảng cách quá rõ ràng. Quân Lạc Trần sợ nàng khó xử cho nên mới nhanh chóng rời đi.

Lúc mới khôi phục ký ức, Ngu Sở nói với hắn quá khứ đã qua thì cho qua, cũng là sự phản ứng đầu tiên khi nàng mới khôi phục ký ức. Trong tiềm thức nàng luôn nghĩ mọi người rất xấu, sợ vì gút mắt trong quá khứ mà Quân Lạc Trần muốn tái tục tiền duyên với nàng.

Nhưng đây không đại biểu Ngu Sở chán ghét hắn, huống chi sau khi từ từ bình tĩnh lại, Ngu Sở nghĩ đến bộ dáng hai mặt ít khi thấy được của hắn, rõ ràng là muốn tránh xa nàng, thậm chí không thừa dịp lúc nàng không nhớ gì bèn mượn cơ hội biểu đạt tình cảm gần gũi.

Quân Lạc Trần vẫn luôn là chính nhân quân tử.

Trong lòng Ngu Sở phòng bị quá cao, cho dù đối mặt với Quân Lạc Trần cũng cầm từ từ cởi bỏ lòng phòng bị đối với hắn.

Hiện giời nàng thật muốn cho Quân Lạc Trần trở lại ở cùng một đoạn thời gian, dù sao nếu hắn trở lại Ma giới thì cũng không biết khi nào mới có thể gặp lại.

Nhưng ở Tu Ma giới, dường như Quân Lạc Trần có phát hiện mới.

Trong lúc Ân Quảng Ly đang thăm dò khắp nơi để thu phục lòng người thì Quân Lạc Trần phát hiện ma khí dâng lên từ vực sâu trong hẻm núi hình như có gì đó không đúng.

Ở nơi này mấy tháng, ma khí ở Tu Ma giới cang thêm nồng nặc, dường như còn trộn lẫn lực lượng hắc ám hỗn độn.

Loại lực lượng hỗn độn này tương đồng với lực lượng trong cơ thể của Quân Lạc Trần.

Đây cũng là nguyên nhân Quân Lạc Trần nghi hoặc.

“Thân thể này của ta chỉ xem như một mảnh nhỏ của linh hồn, kế thừa lực lượng cũng rất nhỏ. Bản thể còn đang ngủ say ở Ma giới, sao lại sẽ mang lực lượng tới Nhân giới được?”

Khi dùng pháp bảo truyền âm, Quân Lạc Trần nhíu mày nói, “Ta xuống tận đáy cốc cũng chưa phát hiện vấn đề khác. Chỉ có thể tiếp tục ở một thời gian nữa xem về sau sẽ xảy ra cái gì.”

Ngu Sở chỉ có thể dặn dò làm hắn hàng ngày chú ý an toàn.

Ra sau núi, Ngu Sở đi vào chính điện thì nhìn thấy sáu đệ tử đang chơi ở quảng trường trước chính điện.

Nói đến cũng kỳ quái, tu vi của bọn họ không thấp, Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoài An còn trẻ tuổi đã đến Nguyên Anh kỳ, ngoại trừ Hà Sơ Lạc thì những người khác đều ở Kim Đan trung kỳ và viên mãn kỳ.

Dựa theo trình độ của bọn họ đều đã đủ tự mình khai sơn lập môn hộ, tính cách của các đệ tử đều có thể tự mình đảm đương được một phía.

Nhưng cố tình sáu sư huynh đệ muội gặp nhau giống như các bạn nhỏ ở vườn trẻ, làm cái gì đều muốn làm cùng nhau.

Giống như hiện tại; Lục Ngôn Khanh ngồi ở bậc thang đọc sách, Cốc Thu Vũ và Hà Sơ Lạc chơi cung tiễn xạ kích; Thẩm Hoài An, Lý Thanh Thành và Tiêu Dực ngồi với nhau chơi bài.

Có thể ở bên nhàu thì tuyệt đối bọn họ sẽ không tách ra.

Tình nghĩa đồng môn như vậy chỉ sợ hiện giờ ở Tu Tiên giới cũng khó gặp.

Ngu Sở bước tới thì các đồ đệ quay đầu lại ngay lập tức.

“Sư tôn.”

“Sư tôn, người xong việc rồi ạ?”

Ngu Sở hơi gật đầu.

“Sư tôn.” Thẩm Hoài An đứng lên nói, “Hôm nay tới lượt con xuống núi mua đồ rồi, người có đồ gì muốn mua không ạ?”

“Không có.” Ngu Sở nhìn về phía hắn rồi dịu dàng dặp dò, “Đi sớm về sớm.”

Thẩm Hoài An gật đầu.

Vốn dĩ nếu sư phụ không tới thì có khả năng hắn sẽ trộm lười chơi một lúc, sư phụ tới thì Thẩm Hoài An không chơi nữa, chỉnh lại ống tay áo rồi xoay người đi về phía trước.

“Thẩm Hoài An, sao sư huynh lại đi thế!” Lý Thanh Thành ngồi nghiêng ở bậc thang hét lên đầy bất mãn.

Kết quả là hắn nhìn thấy Thẩm Hoài An trong bộ y phục đen tuyền đi tới giữa quảng trưởng rồi cúi đầu nói vài câu gì đó với Cốc Thu Vũ.

Cốc Thu Vũ chào Hà Sơ Lạc rồi tay trong tay với Thẩm Hoài An rời đi.

Đồng tử của Lý Thanh Thành chấn động, hắn dùng vẻ mặt không biểu cảm quay đầu lại rồi duỗi tay ra dùng sức vỗ Tiêu Dực.

“Tới nào, sư huynh!” Lý Thanh Thành oán giận, “Hai chúng ta chơi tới bến thôi!”

Bình Luận (0)
Comment