Ta Thu Các Tiểu Lão Đại Làm Đồ Đệ (Dịch)

Chương 170 -

Phía trên xuất hiện tiếng động lạ, Ân Quảng Ly cùng mấy Ma tướng khác trong đại điện đều ngẩng đầu lên.

“Sư tôn, làm sao vậy ạ?” Ân Quảng Ly nghi hoặc hỏi.

Quân Lạc Trần bất ngờ không kịp đề phòng bị hình ảnh Ngu Sở tắm rửa ập đến, cho dù Ngu Sở chỉ để lộ tấm lưng trần và xương quai xanh, nhưng đối với một nam nhân cổ đại ngay cả mối tình đầu cũng chưa từng có mà nói, điều này đã đủ kích thích.

Mặc dù trong nháy mắt Quân Lạc Trần gần như đã che giấu sự khác thường của mình nhưng chớp mắt đó Ân Quảng Ly vẫn nhanh chóng nhìn thấy từ vành tai đến cổ của sư tôn mình đã đỏ lựng.

“Không có việc gì.” Giọng nói hơi khàn của Quân Lạc Trần vang lên, “Các ngươi lui ra trước đi.”

“Nhưng mà…” Các Ma tướng khác hơi nghi hoặc.

Cùng lúc đó, Ân Quảng Ly đoán ra được điều gì, gã nhìn về phía những người khác rồi mở miệng nói, “Vậy chúng ta lui ra đi.”

Đợi đến khi tất cả các thủ hạ đều cung kính lui ra ngoài, cửa cũng đóng lại, trong đại điện chỉ còn lại một mình Quân Lạc Trần, hắn mới hít sâu một hơi, lưng tựa vào ghế, cả người mềm nhũn.

Đôi mắt của hắn nhìn lên mái nhà ngẩn ngơ, hoãn lại một lúc lâu mới mở miệng nói, “Đây là có chuyện gì?”

Quân Lạc Trần chỉ muốn nhìn thấy Ngu Sở mà thôi, tính tình hắn như vậy thì đương nhiên không thể là một tên biến thái, càng không thể vào lúc này đi nhìn lén Ngu Sở.

Hệ thống im lặng một lúc lâu, cuối cùng quyết định không trả lời.

“Hệ thống?” Quân Lạc Trần nhíu mày gọi.

Hệ thống không thể làm trái lời của Quân Lạc Trần, nhưng cũng không muốn đắc tội Ngu Sở. Hai người này chơi tình thú cũng không phải vấn đề quan trọng, hệ thống nói tránh.

“Ký chủ Quân Lạc Trần, mới đầu là ngài yêu cầu muốn thấy ký chủ Ngu Sở.” Hệ thống nói.

Lời nó nói là sự thật, chẳng qua chỉ giấu đi một số chi tiết mà thôi.

Nỗi lòng Quân Lạc Trần đang dao động mạnh mẽ nên cũng không rảnh để đôi co với hệ thống.

Trọn một ngày, bất luận Quân Lạc Trần đang làm cái gì, trong đầu hắn luôn nhịn không được mà nhớ lại cảnh tượng vừa nhìn thấy.

Thậm chí hắn sẽ nhớ tới lúc Ngu Sở đi ra từ trong làn nước, đôi mắt xinh đẹp của nàng lóe lên ánh sáng rạng rỡ lại mang theo vẻ mờ mịt, bọt nước trong suốt lăn xuống theo lông mi cong vút rồi rơi xuống xương quai xanh tinh xảo của nàng.

Răng rắc —— Quân Lạc Trần siết gãy cây bút lông trong tay.

Ân Quảng Ly bên cạnh nhìn về phía khuôn mặt không cảm xúc của Quân Lạc Trần và bút lông bị gãy trong tay hắn, có chút do dự nói, “Sư tôn. Có phải người cãi nhau với Ngu Sở hay không ạ?”

Quân Lạc Trần chậm rãi ngước mắt nhìn về phía gã. Xuất phát từ sự hiểu biết với Ngu Sở, Ân Quảng Ly không khống chế được mà nhiệt tình lắm miệng một câu, “Nữ nhân kia, quả thực chính là Mẫu Dạ Xoa.”

Mỗi lần Ân Quảng Ly gặp Ngu Sở đều không có kết cục gì tốt đẹp. Về sau phát hiện hình như Quân Lạc Trần rất thích Ngu Sở, trong lòng gã cảm thấy hơi phức tạp --- Có lẽ chỉ có sư tôn lợi hại như vậy mới có thể nắm giữ được Ngu Sở.

Kết quả, về sau lại phát hiện, người trói buộc sư tôn ở chỗ này lại chính là bản thân Ngu Sở.

…… Ân Quảng Ly thật sự không cách nào giải thích được vì sao sư tôn lại thích nữ nhân hung dữ như vậy. Xem đi, lại cãi nhau đấy.

Kết quả, gã vừa nói xong câu này, ánh mắt của Quân Lạc Trần trở nên nguy hiểm.

“Ngươi gọi nàng ấy là gì?” Quân Lạc Trần lạnh lùng hỏi.

Lập tức sau lưng Ân Quảng Ly lập tức nổi da gà.

“… Sư nương?” Ân Quảng Ly thử thăm dò. Hắn ta nhìn thấy biểu cảm của Quân Lạc Trần cũng không trở nên tốt hơn bèn lập tức nói, “Ngu, Ngu chưởng môn!”

Lúc này Quân Lạc Trần mới thu hồi ánh mắt lại.

Cuối cùng, hắn còn lạnh lùng nói, “Sau này đừng để ta nghe thấy ngươi tùy ý đánh giá nàng.”

Ngu Sở đáng yêu như vậy, hung dữ ở chỗ nào?

Bình thường tuy Lạc Trần rằng lạnh nhạt, nhưng hoàn toàn không tàn nhẫn khát máu như ban đầu Ân Quảng Ly nghĩ. Qua thời gian dài như vậy, Ân Quảng Ly gần như đã quên mất uy danh của Quân Lạc Trần.

Hiện tại hơi thở của hắn lạnh lẽo làm trán của Ân Quảng Ly rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, lập tức vâng dạ đáp ứng.

Đợi đến khi Quân Lạc Trần trở lại phòng ngủ của mình, hắn ngồi bên giường, nhịn không được mà thở dài một hơi, giơ tay lên che mặt mình lại, nhưng vẫn không cách nào quên được cảnh tượng vừa mới nhìn thấy.

Quân Lạc Trần ngẩng đầu, hắn hỏi, “Ngươi có thể lấy đi đoạn ký ức này của ta không?”

Hệ thống im lặng.

“Ký chủ Quân Lạc Trần, xin ngươi tôn trọng ta.” Nó nói.

-- Nó tồn tại là để bảo vệ hòa bình của hàng tỷ thế giới, không phải để dùng vào chuyện yêu đương của bọn họ!

Quân Lạc Trần nhịn không được lại vùi mặt vào lòng bàn tay.

Thế mà hắn đã nhìn thấy sự riêng tư của nữ tử mình yêu mến, trong lòng hắn muốn quên đi nhưng làm thế nào cũng không thể quên được, thậm chí còn không tự chủ được mà nhớ lại.

Trong lòng Quân Lạc Trần cuồn cuộn sóng biển, chỉ cảm thấy mình đang mạo phạm Ngu Sở.

Làm sao bây giờ?

Cảm giác cả đời này cũng không còn mặt mũi gặp nàng nữa rồi.

Kết quả, hệ thống đúng lúc mở miệng nói, “Ký chủ Quân Lạc Trần, xin nhớ rõ phải trở về Nhân giới trong thời gian ước định.”

…… Thiếu chút nữa là hắn đã quên mất, sức mạnh trên người hắn và Ngu Sở đều cần phải được giải quyết.

Một tháng tiếp theo, càng đến gần ngày gặp mặt, thoạt nhìn Quân Lạc Trần lại càng tiều tụy.

Quân Lạc Trần thật sự không cách nào quên được hình ảnh đó.

Hắn luôn nhớ tới tấm lưng trần trắng nõn của Ngu Sở và giọt nước lăn xuống, nhưng khi phục hồi tinh thần, lại càng cảm thấy hành động như vậy của mình thật khiến người khinh thường.

Sao hắn có thể làm như vậy?

Đợi đến ngày ước định, Quân Lạc Trần mặt như tro tàn mở giới môn ra, từ Ma giới đi tới Nhân giới một lần nữa.

Nơi bọn họ gặp nhau là động phủ trong rừng mà hắn đã từng tạm thời cư trú cách Tinh Thần Cung mười dặm.

Quân Lạc Trần từ bên ngoài cửa động khép hờ tiến vào bên trong, hắn cúi đầu, có thể cảm giác được Ngu Sở đang ở bên trong.

Bước chân của hắn càng lúc càng nặng nề.

Quân Lạc Trần tiến vào trong động phủ, tất cả mọi thứ nơi đây không hề thay đổi gì. Hắn đi qua mặt cỏ, khi sắp đi đến dòng suối thì dừng bước.

Giữa dòng suối trong vắt phản chiếu bóng dáng yểu điệu của nữ tử.

Đồng thời trong lúc nhớ tới chuyện ngày đó, Quân Lạc Trần không hiểu sao lại nghĩ đến một chuyện khác.

Nàng thực sự trưởng thành và chín chắn.

Mặc dù Quân Lạc Trần cũng không lớn hơn Ngu Sở mấy tuổi, nhưng mấy chục năm trước khi còn ở An Thành, lúc hắn nhìn nàng đôi lúc sẽ cảm thấy nàng còn là một tiểu cô nương vẫn còn tính khí hài tử.

Dù sao đây cũng là chuyện bình thường, mười sáu tuổi còn không phải là tiểu hài tử sao?

Nhưng hôm nay, bóng dáng Ngu Sở mềm mại thướt tha hơn, nàng đã trở thành một nữ nhân trưởng thành có mị lực.

Phía đối diện dòng suối, Ngu Sở nhìn Quân Lạc Trần một lúc thì nhìn thấy nam nhân vẫn luôn cúi đầu nhìn dòng suối, tựa hồ đang nhìn hình ảnh phản chiếu của nàng.

Nàng cũng cúi đầu, đối mắt với Quân Lạc Trần qua hình ảnh phản chiếu dưới dòng suối.

Lập tức Quân Lạc Trần quay đầu, lỗ tai đã đỏ lựng.

Thấy thế, tâm trạng của Ngu Sở thì trở nên cực kỳ tốt.

“Huynh sao vậy?” Ngu Sở hỏi, “Sao vẫn cúi đầu mãi vậy?”

Quân Lạc Trần cứng ngắc quay đầu lại, hắn nỗ lực ngẩng đầu liếc nhìn Ngu Sở, sau đó lại lập tức cúi đầu.

Hắn vốn đang thẹn thùng, đầu óc chậm chạp nửa nhịp mới phản ứng kịp, rồi lại ngẩng đầu nhìn về phía Ngu Sở.

“Nàng…” Quân Lạc Trần ngẩn ngơ nói, “Hôm nay nàng…”

Hôm nay Ngu Sở trang điểm khác với thường ngày. Nàng mặc một bộ váy dài màu lam nhạt, cây trâm phía sau đầu lại càng xinh đẹp, hoàn toàn bất đồng với phong cách mộc mạc lạnh nhạt thường ngày.

Không biết có phải là màu lam làm cho người cảm thấy ôn hòa hay không, vẻ mặt Ngu Sở không còn lạnh nhạt xa cách như trước.

Hàng mi dài của nàng chậm rãi rủ xuống, đáy mắt phản chiếu ánh nước lấp lánh, vào giờ khắc này mang đến vẻ ôn nhu và yên lặng, tốt đẹp như thể chỉ có trong ảo giác mà thôi, khiến Quân Lạc Trần xem đến ngây người.

Lúc này lại đến lượt Ngu Sở dời ánh mắt.

Ngón tay thon dài của nàng vén mái tóc dài ra sau tai, dùng sương mặt hướng về phía Quân Lạc Trần.

“…… Sau ngày hôm nay ta sẽ được giải thoát.” Ngu Sở không nhìn Quân Lạc Trần, nàng thấp giọng nói, “Cho nên mới thay y phục.”

Quân Lạc Trần ngơ ngác nhìn nàng trong chốc lát mới phục hồi tinh thần lại.

“Rất, rất tốt. Như vậy cũng khá đúng cách.” Hắn dập đầu nói, “Ta quên thay y phục…”

Ngu Sở ngước mắt nhìn về phía hắn.

“Đẹp không?” Nàng hỏi.

Quân Lạc Trần không khỏi gật đầu, hắn thật lòng nói, “Rất đẹp. Nàng mặc gì cũng đẹp.”

Ngu Sở mím môi, áp xuống độ cong trên khóe miệng.

Nàng nói, “Vậy thì đi thôi.”

Quân Lạc Trần gật gật đầu.

Hai người đứng chung một chỗ, đều hơi ngại ngần. Cố tình trong động phủ lại vô cùng an tĩnh, làm cho sự ngại ngần này tăng lên gấp bội.

Ngu Sở không khỏi mở miệng hỏi: “Hệ thống, ngươi ở đâu?”

Hệ thống biến mất khá lâu mới xuất hiện.

“Ký chủ Ngu Sở, ký chủ Quân Lạc Trần.” Hệ thống nói, “Lực lượng của các ngươi có thể triệt tiêu lẫn nhau, nhưng lực lượng của hai người đều quá cường đại, cần một nơi không bị quấy rầy, tiến hành ở nơi đó sẽ không gây ra khủng hoảng và thương vong.”

Ngu Sở nói, “Cũng chính là nói, là tới nơi Đế Thiệu Quân từng ở?”

“Đúng vậy, Vô Tận Hư Vực.” Hệ thống nói, “Hư Vực này không phải sinh ra từ lực lượng hỗn độn, hai người ở trong đó có thể thoải mái thi triển. Đợi đến khi tất cả năng lượng dư thừa biến mất, Hư Vực này cũng sẽ biến mất theo.”

Ngu Sở hơi gật đầu.

Quân Lạc Trần nhìn về phía nàng, “Chúng ta mở giới môn ở đây, có bị người bên ngoài biết được không?”

“Huynh yên tâm đi.” Ngu Sở nói, “Trong mấy tháng này ta đã bày ra trận pháp ở quanh quanh, người ngoài tuyệt đối sẽ không biết được.”

Quân Lạc Trần gật đầu.

“Ký chủ Quân Lạc Trần, ký chủ Ngu Sở.” Hệ thống nói, “Xin vui lòng làm theo chỉ thị của ta để mở ra giới môn.”

……

Trong Tinh Thần Cung, sáu đồ đệ ngồi trên bậc thang, nhìn không trung mà ngẩn người.

“Ôi.” Một lát sau, Thẩm Hoài An nhịn không được mà thở dài.

“Ôi!” Lý Thanh Thành cũng thở dài theo.

Hà Sơ Lạc chớp chớp mắt, hiện giờ so với khi được giải cứu, nàng đã giống một cô nương bình thường, nhưng ở phương diện tâm tư vẫn còn non nớt hơn sô với những bạn đồng trang lứa một chút.

Nhìn các sư huynh thở dài, Hà Sơ Lạc vốn không hề ưu sầu cũng học theo.

“Ôi!” Nàng ấy thở dài theo.

“Hai người đừng than thở nữa, đã dạy hư Tiểu Hồ rồi.” Cốc Thu Vũ nhịn không được mà nói.

Ngoại trừ Hà Sơ Lạc, năm người còn lại đều hơi phiền muộn.

“Hôm nay sư tôn ra ngoài còn thay y phục.” Lý Thanh Thành gãi gãi đầu, hắn khóc không ra nước mắt mà nói, “Đệ cảm thấy Quân Lạc Trần kia có khả năng sẽ ổn.”

“Ổn cái gì mà ổn, nói không chừng hôm nay tâm trạng của sư tôn vui vẻ mới thay y phục thì sao?” Trầm Hoài An phản bác.

Hắn nói ra lời này mà chính hắn cũng không quá tin tưởng.

Lập tức, khí thế của các đồ đệ càng uể oải không phấn chấn.

Tiêu Dực ngơ ngác nói, “Ngài ấy có thể trở thành sư công của chúng ta hay không?”

“Không thể nào!” Thẩm Hoài An kiên quyết không chịu tin tưởng sự thật, “Sư tôn là người cao ngạo như vậy, sao có thể coi trọng hắn? Hắn là cái gì chứ?”

“Nhưng không thể không nói, ngoại hình của ngài ấy rất đẹp.” Cốc Thu Vũ buồn bã nói.

Thẩm Hoài An trở tay vỗ vào lưng Cốc Thu Vũ, Cốc Thu Vũ lập tức phản công.

“Thanh Thành, đệ có thể bói một quẻ không?” Lục Ngôn Khanh nhìn về phía Lý Thanh Thành.

Lục Ngôn Khanh vẫn luôn tin tưởng vào chính mình nhất, chỉ có khi gặp đại sự như ra chiến trường như lúc trước mới có thể nhờ Lý Thanh Thành xem một chút, bây giờ lại bảo Lý Thanh Thành xem bói, cũng là đi vào ngõ cụt.

“Các huynh quên rồi sao? Đệ không nhìn thấy được những chuyện liên quan đến sư tôn.” Lý Thanh Thành thở dài, “Đệ cảm giác Quân Lạc Trần có vẻ không dễ ở chung.”

“Huynh cũng thấy vậy.” Thẩm Hoài An nói, “Là một Ma tôn thì tính tình có thể tốt đến mức nào chứ?”

Hà Sơ Lạc vẫn đang vây xem sư huynh thảo luận về thế giới, có vẻ như cuối cùng cũng cảm thấy hơi gấp gáp.

“Sư công sẽ ức hiếp chúng ta sao?” Nàng hỏi.

“--- Không được gọi hắn là sư công!”

Lập tức lời nói của Hà Sơ Lạc khiến cho các sư huynh nổi lên sóng to gió lớn.

Thẩm Hoài An lạnh lùng nói, “Nếu hắn dám ức hiếp người, huynh sẽ…”

“Huynh có thể làm gì?” Cốc Thu Vũ nói, “Người ta xưng bá Ma giới, há là người huynh có thể đánh thắng sao?”

Thẩm Hoài An nghiến răng, căm giận mà không nói được gì.

“Này, nhưngmọi người nghĩ xem.” Lý Thanh Thành vẫn còn tinh thần, hắn tiến lại gần rồi nghiêm túc nói, “Nếu ngài ấy là Ma thần Ma tôn, vậy ngài ấy nhất định sẽ sinh sống ở Ma giới, không phải là người cùng một thế giới với chúng ta, tất nhiên cũng sẽ không có khả năng đến môn phái của chúng ta, sư tôn của chúng ta cũng sẽ không ở cùng một chỗ với người của Ma giới, đúng hay không? Chuyện tình cảm này cũng không có cách nào tiến triển được.”

Tức khắc, những người khác đều cảm thấy lời nói của Lý Thanh Thành vô cùng có đạo lý.

Bọn họ lo lắng nhiều như vậy, nhưng Ma tôn Quân Lạc Trần này cho dù đôi lúc xuất hiện cũng không có khả năng mỗi ngày đều xuất hiện đúng chứ?

Cuối cùng tâm trạng của các đồ đệ cũng tốt hơn một chút.

Bọn họ cũng không phải thật sự có ý kiến gì với Quân Lạc Trần. Chẳng qua…… Đối với tất cả nam tử ở độ tuổi thích hợp xuất hiện bên cạnh sư phụ, theo bản năng sẽ cảm thấy lo lắng và cảnh giác mà thôi.

Trước khi đi, Ngu Sở đã nói với bọn họ nàng muốn đi gặp Quân Lạc Trần, nhưng không nói muốn làm cái gì.

Cả ngày, các đồ đệ cũng không có tâm trạng làm việc khác, vừa đọc sách vừa suy nghĩ lung tung, trong lòng đều hy vọng sư phụ sớm trở về.

Cho đến khi rặng mây đỏ phủ đầy trời, chạng vạng tiến đến, Ngu Sở mới trở lại môn phái.

Ngu Sở vốn cho rằng mình trở về rất lặng lẽ, không nghĩ tới, nàng vừa mới xuyên qua kết giới sương mù, các đồ đệ đã bay tới tìm nàng.

“Sư tôn! Người đã trở lại rồi!”

“Sư tôn……”

Các đồ đệ vừa nghênh đón, vừa cảnh giác nhìn về phía sau nàng.

--- Quá tốt rồi, không có bóng dáng của bất kỳ nam nhân nào!

Cuối cùng các đồ đệ cũng có thể nhẹ nhàng thở ra.

Ngu Sở nhìn bộ dạng nghi thần nghi quỷ của bọn họ, nhịn không được mà lên tiếng: “Các con đây là…… đang đợi Quân Lạc Trần?”

Lập tức, các đồ đệ đều thu hồi ánh mắt.

“…… Không phải không phải đâu, tuyệt đối không phải!”

Lục Ngôn Khanh ở sau lưng chọc Thẩm Hoài An, Thẩm Hoài An lại lén lút chạm vào Cốc Thu Vũ.

Cốc Thu Vũ tiến lên một bước, nàng ôm lấy cánh tay Ngu Sở, ngọt ngào nói: “Sư tôn, hôm nay người cảm thấy thế nào?”

Ngu Sở quay đầu, nhẹ nhàng dùng ngón tay cào cào lên mũi của Tiểu Cốc.

“Muốn đáng lạc lướng ta?” Ngu Sở cười nói, “Đi vào rồi nói, đúng lúc ta có chuyện muốn thương lượng cùng các con một chút.”

Bình Luận (0)
Comment