Một.
Sau khi phi thăng Tiên giới, Ngu Sở gặp lại Võ Hoành Vĩ.
Trước đây hai người có thói quen cùng nhau uống trà trên đỉnh núi, hiện giờ lại đánh cờ trên biển mây, vẫn là người quen thuộc với cảm giác quen thuộc.
Chẳng qua sự thay đổi lớn nhất của Võ Hoành Vĩ đó là tinh thần trông có vẻ phấn khởi hơn. Lúc ông tiều tụy nhất hẳn là khi còn ở Đế Thành, bị tâm ma quấy nhiễu nên tướng mạo cũng lộ ra sự tiều tụy.
Hiện giờ đã có cơ thể của tiên nhân, Võ Hoành Vĩ mang trong mình hăng hái khí phách nên nhìn trẻ trung hơn rất nhiều.
Chuyện đầu tiên khi gặp mặt là Võ Hoành Vĩ dò hỏi chuyện về ái đồ An Linh Nhi của ông.
“Ngài yên tâm đi, hài tử trưởng thành rồi, đã hỗ trợ Tu Thiên có nề nếp trật tự.” Ngu Sở nói, “Nàng ấy cũng rất nỗ lực, ít thì năm mươi sáu mươi năm, nhiều thì một trăm năm nữa nhất định nàng ấy sẽ phi thăng thành công, sẽ cùng kết lại tình nghĩ sư đồ với ngài.”
Võ Hoành Vĩ nghe xong, lúc này mới thấy an tâm.
Sau khi đã nắm rõ tình hình của đồ đệ, Võ Hoành Vĩ căn dặn, “Ngươi mới đến Tiên giới, nhất định không được liều lĩnh như khi ở Nhân giới, phải hành sự cẩn thận.”
“Sao vậy?”
“Cả tam giới đều cảm nhận được trận chiến Ma thần năm đó, có thượng tiên thấy những hành động của ngươi và các môn phái lúc đó.” Võ Hoành Vĩ trầm giọng nói, “Hiện giờ ngươi rất có thanh danh ở Tiên giới nên càng phải cẩn thận hơn nữa, đừng lại làm ra những việc như đơn thương độc mã khiêu chiến cả Tu Tiên giới như lúc trước.”
Ngu Sở không nhịn được cười lên một tiếng.
“Ngài yên tâm đi.” Nàng nói, “Ta là người thích hòa bình.”
Võ Hoành Vĩ chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.
Đang lúc hai người nói chuyện thì nghe được tiếng chim thanh thúy véo von, Võ Hoành Vĩ ngẩng đầu lên thì thấy một linh điểu màu lam rất đẹp đang bay về phía họ.
Ngu Sở nâng tay lên, linh điểu đáp xuống trên cánh tay nàng.
“Đây là…”
“Tên nó là Thanh Tô.” Ngu Sở nhẹ nhàng bâng quơ nói, “Có phải rất xinh đẹp không?”
“Là thật xinh đẹp, ngươi ——” Võ Hoành Vĩ bỗng dừng lại, ông nhìn sang Ngu Sở rồi hoài nghi, “Ngươi muốn nuôi dưỡng linh điểu này, đợi sau khi nó hóa hình rồi thu nhận nó?”
“Không được sao?” Ngu Sở đáp.
Võ Hoành Vĩ chần chừ.
“Được.” Ông bất đắc dĩ nói, “Cho dù có gì không được thì còn có thể cản được ngươi hay sao?”
Nghe được lời này của Võ Hoành Vĩ, Ngu Sở mới cười cười.
Linh điểu đã ngủ gật trong lòng bàn tay nàng, đầu chim gật gà gật gù, đôi mắt dần dần khép lại, cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ.
Ngu Sở rũ lông mi xuống, nàng dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve con chim nhỏ, ánh mắt dần dần dịu dàng.
Trong nháy mắt khi linh điểu xuất hiện lần đầu tiên, bỗng nhiên Ngu Sở nhớ đến cô nương năm đó. Tận sâu trong lòng nàng vô cùng chắc chắn,không hề hoài nghi mà nhận ra nàng.
Khả năng, có một số việc đã được định sẵn trong vận mệnh.
Hai.
Trong Tu Tiên giới, An Linh Nhi đang ở độc viện trong rừng trúc của Tu Thiên Phái từ từ mở mắt, đã kết thúc buổi tu luyện sáng nay.
Hôm nay là đại điển thu nhận đệ tử của Tu Thiên Phái.
Nàng thay y phục luyện công nhẹ nhàng đơn giản sang y phục của đệ tử Tu Thiên Phái, nàng vươn tay mở hộp gỗ trên bàn, lấy chiếc trâm cài tóc hình bông hoa màu hồng phấn bên trong rồi cẩn thận cài nhẹ nhàng lên mái tóc.
Thiếu nữ trong gương trông vẫn như mới ngoài hai mươi, đường nét trên mặt mềm mại, không có tính công kích, làm ánh mắt đầu tiên nhìn thấy đã khiến người ta muốn bảo hộ.
Nhưng trên thực tế, không ai có thể xem nhẹ nàng.
Là đệ tử đơn truyền của Võ Hoành Vĩ, tu vi của nàng cao thâm. Làm việc thận trọng chu toàn, hiện giờ đã là An sư tỷ được người người trong Tu Thiên Phái tôn kính.
Dịp quan trọng như đại điển thu nhận đệ tử, đương nhiên An Linh Nhi cũng muốn tham gia.
Sau khi sửa sang vẻ bề ngoài xong, An Linh Nhi bay tới nơi diễn ra đại điển, những vị trưởng lão khác cũng đã đến.
“Linh Nhi, tới đây!”
Thấy An Linh Nhi, các trưởng lão và tân nhiệm chưởng môn đều chào đón nàng rất nhiệt tình.
Về quy củ bình thường, đệ tử không được ngồi cùng một chỗ với trưởng lão hay sư tôn môn phái. Nhưng các trưởng lão của Tu Thiên Phái đều rất thích An Linh Nhi, cũng ước mong qua mấy năm nữa nàng sẽ trở thành chưởng môn.
An Linh Nhi đi tới rồi lễ phép hành lễ.
“Chào các trưởng lão.” Nàng cười nói, “Dịp lớn như thế này, con ngồi đây thì không được thích hợp, con xuống dưới ngồi là được rồi ạ.”
“Thôi được, vậy con xem cho kỹ nhé.” Tôn trưởng lão nói, “Con nhập môn đã nhiều năm, tu vi lại cao như vậy, không thu đệ tử thì không được.”
An Linh Nhi muốn nói lại thôi, cuối cùng nàng hơi gật đầu.
“Vâng ạ, con sẽ lưu ý.”
Thực ra trong lòng nàng không tự tin về việc thu nhận đệ tử.
Trong mắt An Linh Nhi, trong toàn bộ Tu Tiên giới, hai vị sư tôn nàng muốn hướng đến, một vị là Võ Hoành Vĩ, vị còn lại là Ngu Sở.
Nàng luôn nghĩ nếu bản thân thu nhận đệ tử thì nhất định phải đạt được sự sâu sắc như hai vị đó mới được. Tu vi cao hay thấp, không thể hiện được điều gì.
“Linh Nhi.” Lúc An Linh Nhi định bước đi, nữ trưởng lão của Tu Thiên Phái vươn tay ra giữ chặt tay nàng, trưởng lão khuyên nhủ, “Con làm việc gì cũng rất thích hà khắc với bản thân, nhưng không có ai có thể luôn chuẩn bị mọi thứ chu toàn được. Thu nhận đệ tử, đối với con mà nói cũng là một loại khiêu chiến mới, có khiêu chiến mới có tiến bộ.”
An Linh Nhi mím môi, nàng nhẹ nhàng cười, đáp lời rồi mới ngồi xuống vị trí phía dưới các trưởng lão.
Nhập môn mấy trăm năm, hiện giời ngoài các vị trưởng lão ra thì An Linh Nhi là người có quyền lên tiếng nhất trong môn phái.
Đại điển thu nhận đệ tử như vậy, An Linh Nhi đã từng tham dự hơn mười mấy lần.
Những năm qua, tuy rằng mỗi lần đều có hạt giống ưu tú, nhưng không biết có phải do nàng tận mắt chứng kiến sự ưu tú của những người trong Tinh Thần Cung hay không, mà khi nhìn những hạt giống này liền cảm thấy thiếu đi chút gì đó.
Nhưng nàng ấy cũng biết rõ, những người ở Tinh Thần Cung kia đều là thiên tài vạn năm có một, chỉ sợ không có cơ hội gặp được nữa.
An Linh Nhi đang thất thần, lại nghe thấy giọng của một trưởng nói nhỏ, “Hạt giống này tốt đó.”
Nàng ngẩng đầu nhìn người mới đang trên sân, lập tức ngẩn ra.
Là một thanh niên trẻ tuổi khoảng trên dưới hai mươi đang đứng ở giữa sân, hắn lớn lên cực kỳ tuấn mỹ, nhưng lại có một đôi mắt thâm thúy không hợp với tuổi.
Xuyên qua đám đông ồn ào náo nhiệt, thanh niên ngẩng đầu lên, ánh mắt của hai người chạm vào nhau giữa không trung.
Khoảnh khắc ấy, vai của An Linh Nhi hơi run rẩy, nàng dại ra.
“Không tồi, ngươi tên là gì?” Bên trên, trưởng lão mở miệng hỏi.
Thanh niên ngẩng đầu, hắn nhje giọng đáp, “Ta tên Hoắc Thiệu Quân.”
An Linh Nhi chưa tỉnh táo lại, nàng không rõ vì sao bản thân nhìn thấy người thanh niên xa lạ này, cảm xúc trong lòng trở nên mãnh liệt như thế.
Lúc này, nàng nghe trưởng lão nói, “Linh Nhi, con thu nhận hạt giống này làm đồ đệ đi.”
…
Ba.
Trong Tiên giới không có tác phong kỳ thị yêu tu giống như người tu tiên ở Tu Tiên giới, tiên nhân thì đối xử bình đẳng với những linh thú đã tu luyện thành người.
Bầu không khí ở Tiên giới này tốt đẹp hơn quá nhiều so với Tiên giới khác mà Ngu Sở đã từng ở.
Có thể là do nguyên tác không đề cập đến Tiên giới nên ở trong Tiên giới này, các tiên nhân không có đại kịch cẩu huyết về luân lý, cũng không có ai muốn huyết vũ tinh phong, tất cả tiên nhân đều ai lo phận nấy, không can thiệp vào việc của nhau.
Linh thú muốn tu luyện thành người càng khó gấp mấy vạn lần so với nhân loại. Trong Tiên giới không có mấy linh thú tu luyện thành công.
Đối với linh thú mà nói có được thiên phú và cơ duyên quả thực quá khó khăn.
Nhưng không biết có phải do Ngu Sở đã từng trải qua nhiều thế giới rồi hay không, chẳng sợ đã trả lại lực lượng quang minh thì năng lượng trên người nàng vẫn mạnh hơn so với những tiên nhân bình thường.
Sau khi đi theo tiểu linh điểu đi theo bên người Ngu Sở vài chục năm, có một ngày nó thật sự thành công hóa hình, biến thành một tiểu loli ba bốn tuổi.
Nhìn đôi mắt ngây thơ và linh động của tiểu cô nương, Ngu Sở không nhịn được cười --- Hài tử này và Thanh Tô đúng là giống nhau như đúc.
Sau khi thương lượng với Quân Lạc Trần, nàng quyết định nhận tiểu cô nương làm nghĩa nữ.
Còn đối với hài tử của bọn họ, tỷ lệ thai nghén một sinh mệnh của tiên nhân rất hiếm nhưng không phải là hoàn toàn không có khả năng, vẫn nên chờ duyên phận đến đi.
Bốn.
Trong tận sâu Hải Vân có một tòa Bồng Lai vân đảo, người có thể nhìn thấy vẻ ngoài chân thực của nó không có mấy.
Nghe đồn, trên đỉnh núi của đảo nổi này có một tiên thụ có tuổi thọ ngang với thiên địa. Cứ cách rất nhiều năm mới kết thành linh anh quả, sau khi quả rơi xuống đất sẽ giốnbiến thành bộ dáng của ấu hài, trời sinh đó là thiếu niên tiên quân, tư chất cực cao.
Nhưng cụ thể hài tử này cuối cùng sẽ đi đâu thì truyền thuyết lại không nói đến. Có người nói những hài tử vạn năm dựng dục một hài tử này sẽ được Đế quân mang đi, cũng có người nói, chỉ những người có cơ duyên mới gặp được hài tử của tiên thụ.
Tinh Thần Cung tọa lạc tại Minh Nguyệt sơn mạch, thực ra nơi đó là một hòn đảo nổi độc lập ở phía dưới bên sườn Hải Vân.
Vào một ngày, những tiên nhân của Tinh Thần Cung đang chơi bài cùng nhau thì đột nhiên Tiêu Dực ngẩng đầu lên.
“Lý Thanh Thành đưa người ngoài trở về?” Hắn hỏi.
Thật ra không cần Tiêu Dực mở miệng, mọi người đều lần lượt cảm nhận được tình huống bất thường.
Trước khi Lý Thanh Thành bước vào trong điện, các sư huynh đệ đã đi ra ngoài nghênh đón.
“Đệ dẫn người trở về?”
Lý Thanh Thành nhìn mọi người, hắn vươn tay ra nhẹ nhàng kéo kéo người đang đứng bên cạnh mình.
Mọi người Tinh Thần Cung cúi đầu xuống thì thấy Lý Thanh Thành đang kéo một tiểu thiếu niên tầm sáu, bảy tuổi.
Ấn tượng đầu tiên mà các sư huynh đệ nhìn thấy, đó là nam hài này có một đôi mắt to tròn sáng ngời, lại vô cùng thuần túy và ngây thơ.
“Đệ…… Chỉ thử xem Tầm Long Thước mới thế nào, kết quả lại gặp được hài tử này, hắn không nhớ bất kỳ điều gì cả, đệ dò xét nhân sinh của hắn cũng trống rỗng.” Lý Thanh Thành gãi đầu, “Thế nên đệ mới đưa hắn về.”
“Tiên giới cũng có cô nhi sao?” Hà Sơ Lạc nghi hoặc hỏi.
Mọi người đều hơi khó hiểu.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Đúng lúc này, giọng của Quân Lạc Trần vang đến từ phía sau bọn họ.
Các sư huynh đệ muội quay đầu thì nhìn thấy Ngu Sở, Quân Lạc Trần và Lục Ngôn Khanh đang đi đến.
Khoảnh khắc Lục Ngôn Khanh nhìn thấy hài tử này, hắn liền ngây dại.
Đôi mắt sạch sẽ sáng ngời của thị vệ trẻ tuổi khi đó, gần như là cơn ác mộng mà Lục Ngôn Khanh không thể dứt ra trong rất nhiều đêm, hiện tại, khuôn mặt giống hệt như vậy lại xuất hiện trên người hài tử này.
Quả thực đôi mắt đó giống nhau như đúc.
Có thể là biểu hiện của Lục Ngôn Khanh quá khiếp sợ khiến cho các huynh đệ khác nhìn nhau, không biết đã xảy ra chuyện gì nên không dám tùy tiện mở miệng.
Ngu Sở nhìn hài tử này, trong lòng đã hiểu rõ.
“Nếu đã vậy thì cứ giữ hài tử lại trước đã.” Ngu Sở nói.
“Sư tôn, người muốn thu hắn làm đồ đệ sao ạ?” Cốc Thu Vũ tò mò hỏi.
Ngu Sở lắc đầu.
“Ta có Thanh Tô là đủ rồi, không muốn nuôi thêm một tiểu quỷ nữa.” Nàng cười nói, “Nhưng mà…… Hiện tại các con đều đã trưởng thành, thật ra đã có thể thu nhận đồ đệ rồi.”
Nàng nhìn về phía Lục Ngôn Khanh rồi mở miệng, “Ngôn Khanh, vậy thì hài tử này để con chăm sóc trước vậy.”
Lục Ngôn Khanh sững sờ mất một lúc lâu mới tỉnh táo lại, hắn khẽ gật đầu.
Tiểu nam hài chậm rãi bước tới mà không hề lạ lẫm, hài tử chớp chớp đôi mắt to tròn rồi vươn tay nhẹ nhàng nắm chặt lấy góc áo của Lục Ngôn Khanh.
Lòng Lục Ngôn Khanh cuồn cuộn như sóng lớn, hắn mím môi, sau đó ngồi xuống trước mặt nam hài tử.
Nhìn chăm chú vào ánh mắt đơn thuần sạch sẽ của nam hài tử, Lục Ngôn Khanh vươn tay ra.
Hắn nhẹ nhàng ôm lấy nam hài.
“Ta sẽ bảo vệ con thật tốt.” Hắn khẽ khàng nói.
Cứ như vậy, Lục Ngôn Khanh là người đầu tiên trong các đồ đệ trở thành sư phụ, đương nhiên, đây lại là câu chuyện sau này.
Năm.
Ở Tiên giới, Ngu Sở kết giao với hai bằng hữu mới.
Một người là ông của Tiêu Dực, Bạch Hạo chân nhân, là một lão gia tử tiên phong đạo cốt có tài đánh cờ tuyệt vời, không giống như Võ Hoành Vĩ không chơi giỏi nhưng lại thích chơi đi chơi lại, Bạch Hạo chân nhân và Ngu Sở là kỳ phùng địch thủ, điều này khiến nàng đã cơn nghiện.
Một bằng hữu mới khác là tiên nữ rất thích che giấu cảm xúc, nàng là người lạnh lùng ít nói nhưng tính cách lại rất hợp với Ngu Sở.
Mỗi khi Ngu Sở cảm thấy già trẻ lớn bé trong môn phái của mình quá phiền phứ, thì sẽ tìm đến chỗ của nàng trốn đi để được thanh tĩnh, hai vị tiên tử có thể không nói một lời cả một ngày.
Trùng hợp hơn là bọn họ đều mang họ Ngu.
Sáu.
Tiểu Thanh Tô thích lải nhải và nhọc lòng giống hệt như đại Thanh Tô trước đây.
Vốn dĩ Ngu Sở là người đã nuôi nấng nàng, kết quả là khi Thanh Tô được mười mấy tuổi đã không khách gì tiểu đại nhân, thậm chí còn ra sức yêu cầu Ngu Sở thay một số đồ trang sức xinh đẹp trên đầu.
Ngu Sở không đổi, tiểu cô nương một mực ấn nàng ngồi trước gương, giúp nàng chải đầu.
Nhìn thiếu nữ trong gương, Ngu Sở luôn cảm thấy hơi hoảng hốt. Lần đầu tiên hai người găp nhau năm đó, Thanh Tô cũng đang ở độ tuổi này.
Lúc này, cuối cùng nàng mới hiểu được tại sao năm đó khi Ngu Nhạc Cảnh ngắm nàng trong gương lại cảm khái như vậy.
Lần này, nàng sẽ không đánh mất bất kỳ ai nữa.
Bảy.
Lục Ngôn Khanh thu nhận tiểu thiếu niên và đặt tên cho hài tử là Lục An.
Lục An lúc nào cũng theo sau Thanh Tô, luôn miệng gọi nàng là tỷ tỷ khiến Thanh Tô phiền đến bực mình, lúc đó nàng sẽ biến thành chim mà bay đi.
Sau khi bay đi, nam hài tử cũng không càn quấy, chỉ biết mím môi, ấm ức nhìn lên không rrung.
Chỉ trong chốc lát, Thanh Tô sẽ mềm lòng mà bay trở lại.
Cuộc sống hằng ngày như vậy luôn xảy ra thường xuyên.
8.
Thẩm Hoài An và Cốc Thu Vũ sống ở điện phía Nam.
Mỗi lần hai người cãi nhau, Thẩm Hoài An luôn bị Tiểu Cốc đạp ra ngoài nên chỉ có thể đến ở cùng với các sư huynh đệ.
Mỗi lần như thế, Thẩm Hoài An đều nói, “Nam tử hán đỉnh thiên lập địa, lần này ta nhất định phải làm rõ với nàng ấy!”
Các sư huynh đệ đều mặc kệ hắn.
Bởi vì cứ mỗi lần như vậy, hôm sau Thẩm Hoài An đều sẽ quay về xin lỗi với vẻ mặt ngại ngùng rồi lập ra các loại hiệp ước bất bình đẳng, chẳng có chút tôn nghiêm nào của tiểu kiếm tiên tôn cả.
Chín.
Ngu Sở và Quân Lạc Trần chưa từng cãi nhau, cũng không đỏ mặt.
Mãi cho đến một ngày, Ngu Sở cảm thấy những ngày tháng nghỉ ngơi như vậy thật sự hơi nhàm chán.
Nàng đè lên nam nhân đang ở trong phòng ngủ, nở một nụ cười có ý đò gây rối.
“Thanh lãnh sư tôn ta làm chán rồi, hay là chúng ta chơi cos tình thú đi.” Nàng hỏi, “Chàng biết cosplay không?”
Người cái gì cũng biết như Quân Lạc Trần không thể không đỏ mặt, câu nói cũng không trôi chảy được.
“Biết, có biết…”
“Vậy muốn hay không muốn?”
Qua một lúc lâu sau, nam nhân mới yếu ớt mở miệng, “…… Muốn.”
Mười.
Năm đó, khi Đế Thiệu Quân biến mất đã tặng Ngu Sở một ‘lễ vật’.
Hắn đã đưa một phần rất nhỏ thần thông của mình cho Ngu Sở.
Trước đây, theo tính khí của Ngu Sở, nếu không khống chế được cục diện thì nhất định sẽ cảm thấy lo lắng. Nhưng nàng ở Tiên giới an ổn như vậy, cũng là vì lý do này.
Lễ vật của Sáng Thế thần, dù chỉ là một làn khói thuốc súng cũng là một nguồn năng lượng vô cùng to lớn.
Năm đó, nàng giống như một hòn đảo cô độc, còn hiện giờ nàng đã có các đồ đệ, có hài tử, có bằng hữu thân thuộc, có tất cả mọi thứ.
Ngu Sở biết, nàng sẽ vĩnh viễn dùng toàn lực để bảo vệ bọn họ thật tốt cho đến mãi về sau.
Bất kể là hiện tại, hay là tương lai.