Ta Thu Các Tiểu Lão Đại Làm Đồ Đệ (Dịch)

Chương 29 -

Khi Ngu Sở cùng Lục Ngôn Khanh ra khỏi thư phòng thì nhìn thấy ở bên ngoài hai tiểu hài tử đang ngồi xổm ở cầu thang với sắc mặt khác nhau. Mặt của Thẩm Hoài An tối sầm còn Cốc Thu Vũ thì ngoan ngoãn vô tội.

“Sư phụ có một số việc muốn nói với các con.” Ngu Sở nói, “Có khả năng ta sẽ rời đi khoảng nửa tháng, nhanh thì bảy ngày là có thể trở về.”

Lời nàng vừa nói ra thành công dời lực chú ý của Thẩm Hoài An và Tiểu Cốc.

“Sư tôn, người phải rời đi sao?” Thẩm Hoài An vội vàng nói, “Chúng ta cùng đi đi.”

“Con cũng phải đi.” Tiểu Cốc nói.

Ngu Sở lắc đầu.

“Lần này ta đi một mình để làm vài việc riêng. Lúc ta không ở hai con cần nghe lời đại sư huynh, nhớ đừng chọc phiền toái.”

Tiểu Cốc hơi hốt hoảng, nàng duỗi tay nắm lấy ống tay áo của Ngu Sở vô cùng đáng thương nói, “Sư tôn, sư tôn, dẫn con đi đi.”

Ngu Sở ngồi xổm xuống, nàng duỗi tay nhè nhàng sờ khuôn mặt của Cốc Thu Vũ.

“Tiểu Cốc ngoan, ta sẽ trở về nhanh thôi.”

Nữ hài biết nàng đã quyết định thì nói gì đều vô ích, chỉ có thể mím môi buông tay đầy đáng thương cùng mất mát.

“Sư tôn, người đi vội vàng quá, lại không cho chúng con biết người đi đâu, nhỡ đâu gặp chuyện gì bị người bắt nạt thì chúng con không biết làm sao liên lạc với người được.” Thẩm Hoài An không vui nói, “Con không yên tâm.”

Ngu Sở chuyển tay sang nhéo mặt của Thẩm Hoài An như tức giận vậy.

“Con yên tâm đi, không ai có thể đủ sức khi dễ sư phụ con là ta đâu.” Ngu Sở nói, “Hôm nay ta bắt đầu đi, như thế có thể trở về sớm hơn.”

Hai tiểu hài tử lưu luyến không muốn rời.

Ngu Sở cất bước muốn hướng sau núi đi, Thẩm Hoài An thông minh đột xuất chạy nhanh chặn đường.

“Sư tôn muốn làm gì ạ?”

“Ta trở về lấy đồ.”

Thẩm Hoài An lập tức nói, “Người còn phải đi xa, việc nhỏ thế này sao có thể làm phiền người chứ? Để đệ tử đi lấy giúp người cho!”

Sau đó y chạy ra sau núi, chạy được vài bước thì nhớ tới cái đuôi nhỏ là Tiểu Cốc, sợ nàng ở lại mật báo liền quay lại túm lấy Tiểu Cốc chạy.

Ngu Sở sờ cằm.

“Sao hôm nay Thẩm Hoài An có vẻ kì lạ đáng ngờ vậy?”

Nàng quay đầu thì nhìn thấy Lục Ngôn Khanh xuất thần đứng phía sau, chân mày hơi chau lại.

Ngu Sở mở miệng hỏi, “Con lại suy nghĩ cái gì?”

Lúc này Lục Ngôn Khanh mới phục hồi tinh thần, theo thói quen muốn cong môi cười nhưng lại nhanh chóng hạ xuống.

“Sư tôn, người đi một mình thật sự không có vấn đề chứ?” Hắn lo lắng sốt ruột nói, “Bạch Vũ Lâu nhiều người như vậy, người thật sự muốn tự mình đi sao?”

Ngu Sở biết Lục Ngôn Khanh lo lắng cho mình.

“Con yên tâm đi, trong lòng ta biết chừng mực.” Ngu Sở nói. Thấy Lục Ngôn Khanh vẫn mặt ủ mày chau thì không nhịn được cười nói, “Vậy con nỗ lực nhiều hơn, về sau ra cửa trả thù con có thể đi cùng ta.”

Vốn dĩ nàng chỉ nói vui vài câu để Lục Ngôn Khanh đừng nghiêm túc như tiểu đại nhân, kết quả Lục Ngôn Khanh nâng mắt gật đầu cực kỳ trang trọng.

“Đệ tử sẽ càng nỗ lực hơn nữa.”

Ngu Sở không biết nên nói gì cho phải, “Ta nói đùa thôi, con đừng sốt ruột tu luyện, cần tuần tự tiệm tiến, rõ chưa?”

Trong ba đồ đệ, nàng nói với Lục Ngôn Khanh nhiều nhất chính là đừng khắc khổ như vậy, còn phải chú ý tới thân thể nữa. Nói với Thẩm Hoài An nhiều nhất chính là hôm nay con có lười biếng tu luyện không? Nói với Tiểu Cốc nhiều nhất là ăn nhiều một chút.

Ngoài mặt Lục Ngôn Khanh đồng ý nhưng với vẻ mặt đó Ngu Sở cũng biết đại khái Lục Ngôn Khanh sẽ lại nóng nảy tăng thêm thời gian tu luyện cho mình.

Đại đồ đệ của nàng cái gì cũng tốt, chỉ là hay thích lo lắng, còn có lòng tiến tới quá mạnh.

Hai người nói chuyện phiếm vài câu, còn bên kia, Thẩm Hoài An và Tiểu Cốc chạy về đem tay nải đưa cho Ngu Sở.

“Sư phụ đi trước đây.” Ngu Sở dặn dò, “Trong khoảng thời gian này hai con đừng rời khỏi môn phái, nhất định phải nghe lời Lục Ngôn Khanh, rõ chưa?”

“Đã rõ ạ.” Tiểu Cốc ngoan ngoãn thưa.

Ngu Sở nhìn Thẩm Hoài An lộ ra nụ cười.

“Thẩm Hoài An, câu trả lời của con đâu?”

Nói đến cũng quái, trước đây chưa bái sư Thẩm Hoài An còn cảm thấy nụ cười của sư phụ vừa đẹp vừa ôn nhu làm nhân tâm hướng tới. Hiện giờ thấy sư phụ nhìn mình cười như vậy Thẩm Hoài An cảm giác như mình là con thú nhỏ bị rắn độc theo dõi, không tự chủ được lạnh cả sống lưng.

“Đệ tử, đệ tử đã biết.” Thẩm Hoài An căng da đầu nói, “Tất cả đều nghe Lục Ngôn Khanh.”

Lúc này Ngu Sở mới duỗi tay sờ đầu Thẩm Hoài An.

Nàng bước được vài bước rồi dùng tư thái nhẹ nhàng uyển chuyển bay lên, dùng khinh công rời khỏi đỉnh núi, thân ảnh dần khuất vào sương mù rồi biến mất.

Nhìn nàng rời đi, lúc này Thẩm Hoài An mới nhẹ nhàng thở ra.

May quá, may quá, sư phụ đi nửa tháng, đất trông rau ở hậu viện còn có biện pháp cứu chữa….. đúng chứ?

Thẩm Hoài An tự hỏi một lúc rồi tuyệt vọng phát hiện Ngu Sở trồng loại rau dưa trái cây linh thảo đó bắt đầu từ khi còn là hạt giống, mỗi ngày đều được đất đai màu mỡ nhất tẩm bổ. Bao nhiêu người tu chân đau khổ truy tìm địa phương có linh khí sung túc để tu luyện, mà ở nơi này linh khí nhiều giống như không cần tiền vậy, tha hồ tiêu pha.

Đây là gặt hái bình thường có thể so sánh được sao?

Việc đã đến bước này, Thẩm Hoài An chỉ có một con đường có thể đi.

Lục Ngôn Khanh nhìn Ngu Sở rời đi, xoay người muốn đi xuống bậc thang liền cảm giác có người nhào tới.

“Sư ca ---!” Thẩm Hoài An ôm lấy cánh tay hắn, lấy lòng hết mình nịnh nọt hỏi, “Sư ca, huynh muốn đi đâu đấy?”

Lục Ngôn Khanh cúi đầu nhìn Thẩm Hoài An chăm chú, hắn hơi nhướn mày.

“Đệ chọc họa gì vậy?”

“Sư huynh, huynh nghe huynh nói gì này, sư huynh đệ chúng ta thân như một nhà như thế nào có thế dùng từ khách khí là gây họa chứ?” Thẩm Hoài An chớp mắt đầy chân thành nói.

Hầu kết của Lục Ngôn Khanh hơi động đậy, hắn do dự nói, “Đệ…… Rốt cuộc đệ gây họa lớn bao nhiêu?”

“Sư ca, chúng ta vừa đi vừa nói.” Thẩm Hoài An nghiêm mặt nói. Y kéo Lục Ngôn Khanh đi về sân của bọn họ, Thẩm Hoài An dồn khí vào đan điền, ra vẻ chính trực nói, “Sư ca, huynh biết người có họa phúc sớm tối, trời có mưa gió thất thường là có ý gì không?”

“Đệ có thể không gọi huynh là sư ca nữa được không?” Lục Ngôn Khanh yếu ớt nói, “Mỗi lần đệ gọi huynh một tiếng sư ca, tim huynh sẽ đập liên hồi.”

“Được rồi, sư huynh!” Thẩm Hoài An nói, “Mời sư huynh đi bên này.”

Trong lúc nói chuyện bọn họ đã đi tới ngoại viện. Thẩm Hoài An giữ eo Lục Ngôn Khanh để hắn đứng vững rồi nói, “Sư huynh, huynh cảm thấy có chỗ nào không giống như bình thường không?”

Lục Ngôn Khanh nhìn lướt qua hoài nghi nói, “Đệ…… Đệ đem con thỏ của huynh thả chạy?”

“Không thể nói như vậy được, vốn là đệ muốn làm một số chuyện tốt, để những con thỏ đáng thương đó trở về cuộc sống ban đầu của chúng mà thôi.” Thẩm Hoài An gãi gãi đầu rồi căng da đầu kể, “Kết quả huynh nuôi mấy con thỏ đó làm khẩu vị của chúng kén quá, theo mùi chạy ra sau núi, sau đó……”

Thẩm Hoài An chột dạ nói, “Sau đó gặm luôn đồ ăn của sư tôn.”

Lúc này hòn đá trong lòng Lục Ngôn Khanh mới rơi xuống, mới vừa rồi bộ dáng ngập ngừng của Thẩm Hoài An làm hắn tưởng liên quan đến sống chết của người nào.

“Không có việc gì, nếu gặm nát đồ ăn cũng không sao, nửa tháng cũng đủ huynh dùng thuật pháp thúc giục sinh trưởng ra đồ ăn mới.” Lục Ngôn Khanh an ủi.

“Ách, kỳ thật bọn chúng không chỉ cắn nát đồ ăn.” Thẩm Hoài An nuốt nước bọt, “Trái cây với thảo dược linh dược đều, đều cắn.”

Lục Ngôn Khanh đau đầu nhưng vẫn tận tâm an ủi, “Cũng không sao, cùng lắm thì huynh dùng thuật pháp bổ sung sinh trưởng cho thảo dược, lá cây sẽ phát triển nhanh thôi.”

Thẩm Hoài An muốn nói lại thôi, sau cùng vẫn cắn răng hỏi, “Mỗi cây đều cắn một ngụm, hơn nữa chỉ cắn vào giữa cũng có thể trị sao?”

“Đều cắn?” Lục Ngôn Khanh không giám tin nhìn sang Thẩm Hoài An.

Hai người lại đi ra khu đất trồng rau phía sau núi, Lục Ngôn Khanh nhìn thấy tình trạng thảm hại trên khu đất đó thiếu chút nữa thở không ra hơi.

Đừng nhìn số lượng thỏ chỉ có bảy tám con, chúng như thành tinh vậy, chỉ chuyên gặm chỗ tinh túy nhất, gần như khu thảo dược toàn quân bị diệt. Hơn nữa bọn chúng còn rất để ý, lá cây thì khinh thường ăn, chỉ lựa phần gốc hội tụ sung túc linh khí nhất, ngon nhất để ăn.

Đều gặm xong hết rồi, dù có là đại la thần tiên cũng không cứu nổi a!

Lục Ngôn Khanh đau đầu muốn chết, hoa màu thì cũng thôi đi, linh thảo được hắn và sư phụ tốn công nghiêm túc chăm sóc hàng ngày mà lớn lên, ngay cả đất đai nơi đây cũng tốn biết bao công sức.

Hắn quay đầu lại muốn nói hai câu với Thẩm Hoài An.

Nhưng nhìn thấy biểu tình héo rũ của thiếu niên hấp tấp đang ngồi xổm cạnh mình, bộ dáng vô cùng đáng thương thì Lục Ngôn Khanh không mở lời được.

“Sư huynh…… Làm sao bây giờ?” Thẩm Hoài An mím môi thấp giọng nói.

Khuôn mặt của Lục Ngôn Khanh đầy vẻ không biết nên làm sao.

Cứ việc hắn biết mỗi khi sợ hãi Thẩm Hoài An mới chịu gọi mình là sư ca nhưng rốt cuộc cũng là lần đầu tiên làm huynh trưởng. Thẩm Hoài An gọi như vậy làm tâm Lục Ngôn Khanh mềm nhũn.

“Không có việc gì, chúng ta hết lòng cứu chữa là được.” Lục Ngôn Khanh duỗi tay đặt lên vai Thẩm Hoài An, “Nếu không cứu chữa được chúng ta cùng nhau gánh vác, để sư tôn phạt được không?”

Thẩm Hoài An cúi đầu mím chặt môi, vài giây sau liên tục gật đầu.

Việc Ngu Sở rời đi là việc đột phát, ngoại trừ Lục Ngôn Khanh, Thẩm Hoài An và Cốc Thu Vũ không hề biết nàng đi đâu làm gì.

Sư phụ không ở, trách nhiệm trên vai Lục Ngôn Khanh cũng lớn dần lên. May mắn là Thẩm Hoài An và Tiểu Cốc đều rất phối hợp, không chạy lung tung mà ngoan ngoãn ở lại Chủ phong.

Chẳng qua không thể đến xem trận chung kết của tiên môn đại tái làm Thẩm Hoài An thấy hơi nuối tiếc.

Vào ban ngày, hai huynh đệ trừ việc vùi đầu vào trồng rau còn giống như hàng ngày đối luyện cùng nhau.

Về phần Cốc Thu Vũ là nhẹ nhàng nhất, lúc có Ngu Sở bên người là tiểu cô nương một tấc cũng không rời, hiện giờ Ngu Sở đi rồi, nàng cũng dần dần bắt đầu khám phá các góc trong Chủ phong, bộ dáng ham chơi sinh động đúng lứa tuổi của nàng cuối cùng cũng được bộc lộ.

Lục Ngôn Khanh vẫn không yên lòng, chọn buổi chiều hôm kết thúc trận chung kết mang theo áo choàng có mũ vào Vân Thành đi lại, hy vọng có thể nghe được chút ít lời đồn.

Mới kết thúc đại tái, Vân Thành tràn ngập chúng đệ tử tu tiên thuộc các môn phái khác nhau, Lục Ngôn Khanh đến quán trà tìm được một vị trí yên lặng khuất tầm nhìn rồi ngồi xuống, lẳng lặng nghe người khác buôn chuyện.

“Có ai nghe nói đến gần đây Bạch Vũ Lâu bị chọc sự không? Hinh như hài tử của một nữ tu nào đó bị người bắt đi bán cho nam tu, kết quả hài tử đó đã chết, cho rằng nhất định là Bạch Vũ Lâu làm, nơi nơi tìm các nàng muốn báo thù đấy.”

“A? huynh biết đến từ đâu vậy?”

“Rất nhiều người đều biết mà, nữ tu đó tìm Vân Yên Môn chủ trì công đạo thì Vân Yên Môn từ chối tham dự vào. Sau đó nàng ta hung ác nói muốn diệt sạch môn phái Bạch Vũ Lâu!” Tên đệ tử đang nói chuyện bỗng nhỏ giọng, “Đệ xem xem chưởng môn Bạch Vũ Lâu mang theo nữ đệ tử rời nơi này đi suốt cả đêm còn không phải vì sợ có người tập kích môn phái sao?”

“Này, chuyện này là thật hay đùa thế? Tiếng tăm của Bạch Vũ Lâu vẫn luôn tốt mà, sẽ không làm ra mấy chuyện như này chứ……?”

“Huynh thì cảm thấy có chuyện như vậy, huynh nghe sư tôn nói trước nay chưởng môn Bạch Vũ Lâu đó tay chân không được sạch sẽ đâu……”

Hai người đang trò chuyện thì có đệ tử của Vân yên Môn đi vào quán trà, hai người đưa mắt ra hiệu im lặng.

Vân Yên Môn cũng là môn phái lớn cho nên mới có thể có tư cách quản lý khu vực này. Nhưng thực xấu hổ là năm môn phái đứng đầu ở tiên môn đại hội đều là những môn phái tiếng tăm lừng lẫy, mỗi lần tham gia Vân Yên môn luôn đứng thứ sáu.

Địa vị môn phái của họ nửa vời như vậy cho nên không ít đệ tử của Vân Yên Môn có quan hệ không tốt với các đệ tử của năm đại môn phái đứng đầu.

Mấy đệ tử đó ngồi xuống, hô hấp còn chưa ổn định thì người đứng đầu đã nói, “Tiên môn đại tái lần này sao thế không biết, ngay cả một hạt giống tốt đều không có!”

Tiểu nhị đi đến rót trà, nghe được lời này liền cười nói, “Hôm nay tiểu nhân nghe nhiều tiên trưởng cũng nói như vậy. Chẳng lẽ năm nay trình độ người tham gia tiên môn đại tái không cao sao?”

“Đúng là như thế!” Người tu tiên đó nói, “Trước đây tiên môn đại hội đều xuất hiện tuổi trẻ anh tài làm người ta tâm phục khẩu phục. Nhưng năm nay không biết chuyện gì xảy ra, một người cũng chưa thấy đâu, giống như môn phái nào cũng đều không thu được đồ đệ giỏi vậy, thật là kỳ quái.”

“Chẳng lẽ Tu Tiên giới muốn xuống dốc sao? Sáu năm qua cũng nên xuất hiện người mới có thiên phú dị bẩm chứ nhỉ?” Những người khác cũng thở dài cảm thán.

“Đây cũng là chuyện tốt.” người nói có vẻ là sư ca của mấy đệ tử Vân Yên môn, “Điều này có lẽ là cơ hội để lót đường cho các đệ, các đệ tu luyện cho tốt, thừa dịp này chắc chắn sẽ trở thành nhân vật đỉnh lưu của thế hệ mới!”

Bình Luận (0)
Comment