Ta Thu Các Tiểu Lão Đại Làm Đồ Đệ (Dịch)

Chương 34 -

Thẩm Hoài An nghi ngờ đánh giá mũi ưng.

“Lời nói của loại người chỉ biết khinh nam bá nữ như ngươi căn bản không đáng tin chút nào.” Thẩm Hoài An nhíu mày nói, “Ngươi cho rằng ta sẽ tin tưởng các ngươi sẽ thật sự nghe lời rời đi sao?”

“Tiểu đạo hữu, đây là các hạ không đúng rồi --- sao các hạ cảm thấy bản thân nhất định sẽ thắng chứ?” Mũi ưng cười nhạo, “Các hạ mới tu tiên được bao lâu? Cùng lắm chỉ được mấy tháng mà thôi. Nếu thật sự thắng được chúng tại hạ thì đúng thật là chúng tại hạ đúng không có mặt mũi nào lăn lộn ở đây nữa?”

“Không sai, nếu ngươi có can đảm dám tỷ thí cùng chúng ta thì chúng ta sẽ lau mắt mà nhìn.” Mấy tên đệ tử khác của Thiên Cẩu các đứng cạnh mũi ưng cũng cười vui nói, “Tiểu gia hỏa này, ngươi giám không? Đến lúc đó đừng có khóc lóc trở về môn phái đấy.”

Thẩm Hoài An cho rằng mấy tên đệ tử Thiên Cẩu Các đưa ra lời mời tỷ thí với một người mới tu luyện mấy tháng như y cũng có thể lý giải được. Bọn chúng vẫn luôn thích bắt nạt người nhỏ yếu, nghĩ rằng y không có bản lĩnh gì mới giám mở miệng khiêu khích.

Thẩm Hoài An đúng là Luyện Khí sơ kỳ thật nhưng mấy người đối diện y chỉ có tu vi Luyện Khí trung hậu kỳ mà thôi. Đối mặt với mấy tên gia hỏa không học vấn không nghề nghiệp này Thẩm Hoài An không cảm thấy mình sẽ thua.

Bọn chúng đúng là lưu manh du côn phiên bản Tu Chân, ỷ vào thân phận người tu tiên đi bắt nạt bá tánh Vân Thành nhưng không ai quản được. Nếu thật sự y có thể đuổi bọn chúng ra Vân Thành thì có thể xem là biện pháp để giải quyết.

Thẩm Hoài An nhìn sang bốn kẻ này lạnh lùng nói, “Sao ta biết được các ngươi nói thật hay giả?”

“Tiểu huynh đệ, hiện giờ cùng lắm ngươi cũng chỉ mười bốn mười lăm tuổi, chúng ta lớn hơn ngươi mười tuổi có thừa, khinh thường lừa ngươi.” Tên đệ tử đứng canh mũi ưng nói, “Nhưng nói rồi, nếu ngươi thua thì không bao giờ được xuất hiện ở Vân Thành nữa!.”

“Tốt xấu gì chúng tại hạ cũng là người tu tiên, gạt bỏ danh dự và đạo nghĩa ra đánh một trận với các hạ.” Mũi ưng nhìn chằm chằm vào Thẩm Hoài An nói, “Dù sao chúng tại hạ cũng là kiếm tu, vẫn chú trong kiếm đạo. Nhưng có can đảm tỷ thí hay không là do ngươi.”

Thẩm Hoài An mấp máy môi, y do dự một lát mới đồng ý, “Được, vậy nhanh bắt đầu đi, ta không kịp giờ mất.”

Mũi ưng đứng đằng trước chắp tay ra sau, đang muốn chỉ đạo mấy người ở sau thì bên người gã có một tên đệ tử Thiên Cẩu Các hơi thiếu kiên nhẫn trực tiếp vọt tới, quấy rầy mũi ưng an bài.

“Đỡ ta một chiêu!” Gã này hô to.

Vừa rồi tên này thấy mũi ưng bị đánh nhưng vẫn không thèm để Thẩm Hoài An vào mắt, hiện giờ chỉ muốn nhanh chóng đánh bại Thẩm Hoài An để chứng minh năng lực của mình.

Gã đệ tử này rút ra trường kiếm đánh về phía Thẩm Hoài An, động tác của gã tràn đầy tự tin, giống như không chờ nổi muốn khuất phục Thẩm Hoài An vậy.

Thẩm Hoài An đã đến Luyện Khí kỳ, cùng vạch xuất phát với mấy tên đệ tử đó.

Không có khoảng cách của người tu tiên và phàm nhân, kiếm thuật của các đệ tử Thiên Cẩu Các trong mắt y đúng là múa rìu qua mắt thợ, không biết tự lượng sức mình, Thẩm Hoài An liếc mắt xem một cái đã bắt được mười mấy sơ hở của đối phương.

Thậm chí y còn khinh thường đi công kích những chỗ sơ hở đó mà lựa chọn phương thức trực tiếp nhất, chính diện chặn kiếm của đối phương.

Đang ---!

Trong hẻm nhỏ truyền ra tiếng vang thanh va chạm thanh thúy của đao kiếm.

Đánh giáp lá cà trong nháy mắt, gã đệ tử Thiên Cẩu Các đó cảm thấy bản thân như đang đánh lên bức tường sắt cứng rắn, tay nắm chuôi kiếm bị chấn đến tê dại, thế nhưng trường kiếm rơi ra khỏi lòng bàn tay như vậy.

Gã sững sờ tại chỗ, ngón tay vẫn bị chấn động không khống chế được.

Gã không thể tin nổi nhìn về phía thiếu niên ít nhất còn ít tuổi hơn gã cả một giáp, Thẩm Hoài An vẫn cầm kiếm đứng tại chỗ, hai chân một bước cũng chưa động.

Biểu tình của Thẩm Hoài An thờ ơ lạnh nhạt, giống như một chiêu liền đánh bay kiếm của tiền bối tu tiên là việc nhỏ không coi vào đâu vậy.

Trong khoảnh khắc đó gã liền hiểu được mình không phải là đối thủ của Thẩm Hoài An, nhưng khi nghe thấy tiếng cười nhạo truyền từ phía sau của bọn sư huynh đệ, thể diện bị mất không nhịn được thẹn quá hóa giận rút chủy thủy vọt tới.

Thẩm Hoài An bình tĩnh dùng mấy chiêu thức đơn giản như né tránh, nâng khuỷu tay đánh rơi chủy thủ của đối phương. Thân ảnh của y như cơn gió, trước khi đối phương phản ứng lại thì Thẩm Hoài An đã cong người về trước, một kiếm như nước chảy mây trôi chỉ thẳng vào yết hầu của gã đệ tử Thiên Cẩu Các này.

Kiếm phong đánh tới làm lay động sợi tóc. Lưỡi dao lóe lên ánh sáng lạnh, chiếu vào đồng tử đang co chặt của gã ta.

Yết hầu gã lên xuống mấy lần, không biết từ khi nào cảm thấy sự uy hiếp của tử vong chỉ kém một ngón tay. Đến khi tỉnh táo lại, chân gã mềm xuống lui về phía sau, cả đồng bọn cười nhạo cũng không nghe vào.

“Cho ngươi khoe khang bản thân, lúc này lật thuyền trong mương đi.” Một tên đồng bạn cười hì hì chế nhạo.

Gã thẹn quá thành giận trừng mắt về đám đệ tử còn lại.

Thẩm Hoài An nhìn chăm chú vào bọn chúng, buông tay rồi mở miệng hỏi, “Đây là tính các ngươi thua rồi?”

Đệ tử Thiên Cẩu Các bốn mắt nhìn nhau, truyền tới ánh mắt không có ý tốt.

“Tính tính, tính là ngươi thắng.” Mũi ưng cười nói.

Lúc hắn nói chuyện, Thẩm Hoài An cảm nhận được hai tên đệ tử khác chậm rãi dịch bước, chặn lại lối thoát, vây lấy Thẩm Hoài An.

Thẩm Hoài An nhìn trái nhìn phải lạnh lùng nói, “Như thế nào, chơi không nổi muốn lên cùng nhau sao?”

Hai người trước mặt y nở nụ cười xấu xa rồi đồng loạt rút đao vọt lên.

Bàn luận là so kiếm thuật, nhiều người lên cũng giống nhau, Thẩm Hoài An liên tục ứng đối công kích của hai người không chút cố sức, thậm chí còn thạo.

Hai tên đệ tử Thiên Cẩu Các sau khi bị đánh lui lập tức tiến lên triền đấu, trong đó có một gã hô lớn, “Mau!”

Thẩm Hoài An chưa kịp phản ứng có chuyện gì liền cảm thấy đằng sau giống như có thứ gì đánh úp lại.

Y cầm kiếm chém về phía sau lại rơi vào khoảng không, trường kiếm xuyên qua đống thuốc bột màu lam, giây tiếp theo phấn màu lam dạng khói sương phủ lấy y.

Ngưng thở gần như cùng thời gian nhưng vẫn chậm, y ngẩng đầu nhìn gương mặt tươi cười đầy đắc ý của mũi ưng.

“Ngươi ---”

Còn chưa nói dứt lời, Thẩm Hoài An đã cảm thấy yết hầu khô khốc, một câu đều khó nói ra. Ngay sau đó tay chân y mềm nhũn vô lực.

Kiếm trên tay Thẩm Hoài An cắm thẳng xuống mặt đất, y nắm chuôi kiếm nỗ lực chỗng đỡ cơ thể. Vài giây sau cơ thể y không khống chế được nữa quỳ xuống, cuối cùng cả người cũng ngã xuống.

Bốn gã đệ tử Thiên Cẩu Các đi tới, một bên nhìn Thẩm Hoài An, một bên lộ ra biểu tình đắc ý.

“Cho ngươi xen vào việc của người khác, ngông cuồng đi, ngông cuồng tiếp xem nào!”

Gã đệ tử vừa mới bị đánh rơi kiếm chen chân hung hăng đá vào ngực Thẩm Hoài An.

Gã mới bị mất mặt, hiện tại đá người càng ác liệt hơn, một lần đá xuống là một lần khiến người ghê răng.

Thẩm Hoài An cắn chặt răng, gân xanh trên trán như muốn bung ra, một tiếng cũng không kêu chống đỡ trận đòn này.

Y nhìn về phía mũi ưng, giọng nói khô khốc cứng đờ vì bột phấn bật ra, “Ngươi --- ngươi lừa ta!”

Mũi ưng ngồi xổm xuống, gã chơi đùa chủy thủ trong tay, không thèm để ý nói, “Chúng ta cặn bã như vậy thì đi lừa gạt là bản lĩnh thường ngày, không nghĩ tới ngươi sẽ giật mình.”

Thuốc bột màu lam không biết thêm cái gì mà Thẩm Hoài An không chỉ không cảm nhận được linh lực, cơ thể bủn rủn mà yết hầu khí quản còn hô hấp khó khăn như bị bít kín.

Ngực Thẩm Hoài An phập phồng đầy dồn dập, y cắn răng nói, “Ngươi nói --- ngươi nói kiếm đạo ---”

Y gắng sức để nói chuyện nhưng những lời sau đó cố gắng thế nào cũng không bật ra được.

Mấy gã đệ tử Thiên Cẩu Các đều sửng sốt, ngay sau đó bọn chúng cười ha hả.

“Ở trên đời thế mà có người tin tưởng mấy câu rắm chó này, đúng là hài tử.” Mũi ưng vươn tay, gã vỗ vỗ mặt Thẩm Hoài An khẽ cười châm chọc, “nương và sư phụ của ngươi không nói với ngươi là không được dễ dàng tin tưởng người xa lạ nói sao?”

Dược hiệu phát huy tác dụng, Thẩm Hoài An hít thở rất khó khăn, gần như tắt thở đến nơi càng miễn bàn đến nói chuyện. Sắc mặt của y bị nghẹn đỏ bừng, hốc mắt cũng đỏ theo, y gắt gao trừng mũi ưng.

Mũi ưng giống như không phát hiện, gã đứng lên vỗ vỗ quần áo.

“--- Cũng được, hôm nay ta sẽ dạy cho ngươi một khóa để ngươi biết rõ rằng xen vào việc của người khác phải gánh chịu hậu quả gì.” Khóe miệng tươi cười của mũi ưng dần biến mất, hắn lạnh lùng hô, “Động thủ!”

Mấy tên đệ tử Thiên Cẩu Các chờ đợi lúc này đã lâu không chờ nổi gấp gáp xông lên tay đấm chân đá với Thẩm Hoài An.

“Cho ngươi xen vào việc của người khác, ngươi có lòng tốt, vì một tên khất cái mà giám cưỡi lên đầu lên cổ ta! Thích ngông cuồng à, cho ngươi ngông cuồng!”

“Cho ngươi nếm thử sự lợi hại của Thiên Cẩu Các chúng ta!”

Những tên này đánh người còn không tính, một hai phải lẩm bẩm chửi, mỗi một quyền mỗi một chân hạ xuống đều gằn giọng mắng.

Đánh được nửa này thì một tên trong đó dừng lại nhìn sang mũi ưng, “Sư huynh, hình như bên ngoài bị mấy hộ gia đình Vân Thành chặn lại.”

“Chặn thì sao, bọn chúng không giám lại đây đâu, ngươi còn sợ mấy kẻ phàm nhân hả?’ Mũi ưng không thèm để ý nói.

Gã bôi máu dính trên nắm tay lên quần áo, như là đánh người thành nghiện, mũi ưng phất tay đẩy các đệ tử khác ra, một tên túm chặt cổ áo của Thẩm Hoài An nhấc lên đánh một quyền vào mặt.

Đánh đi đánh lại, ở trước mắt gã, bóng dáng Ân Quảng Ly cao cao tai thượng không ai bì nổi năm đó dần dần dung hợp với thiếu niên anh tài dưới tay gã, giống như gã đánh lên Ân Quảng Ly thật vậy.

Ba tên đệ tử vốn đang hứng thú bừng bừng cũng nhận thấy đươc có chỗ nào không đúng, bọn chúng nhìn nhau, lại nhìn thấy bộ dáng mũi ưng càng ngày càng điên cuồng làm bọ chúng sợ hãi lên.

Cứ việc Thẩm Hoài An chỉ là hậu bối mới nhập môn nhưng dù sao cũng là người tu tiên, sau lưng còn có môn phái. Thấy kiếm thuật của y lợi hại cũng rất có thể là nhân tài môn phái đối phương nhìn trúng.

Hôm nay đánh một trận cho đỡ tức cũng thôi đi, nhưng mũi ưng như kẻ điên hạ tay càng ngày càng nặng, nhỡ đâu đánh nam hài này đến chết thì thảm rồi.

“Sư, sư huynh, thôi thì bỏ đi……”

Có người tiến lên kéo hắn. Mũi ưng đánh đỏ cả mắt xoay người đánh cho tên sư đệ một quyền, lập tức tên đệ tử lên khuyên bị đánh đến chảy máu mũi.

Mũi ưng xoay người nhìn Thẩm Hoài An ngã trên mặt đất.

Từ đầu tới cuối trừ tiếng kêu rên thống khổ ra thì thiếu niên này vẫn luôn cắn răng, một tiếng kêu thảm thiết xin tha cũng không chịu nói.

GÃ đánh người đơn thuần chỉ dùng sức lực, đánh đến mệt mỏi thở gấp.

Sự quật cường trên người Thẩm Hoài An không khiến mũi ưng hết giận, ngược lại càng làm gã giận dữ hơn.

Giống như chẳng sợ gã dí cậu ta chỗ này đánh thì mình vẫn như nắm bùn nhỏ bé không vào được mắt của thiên chi kiêu tử.

Tựa như ánh mắt năm đó của Ân Quảng Ly, giống như đang xem một con rệp vậy.

Mũi ưng đạp lên vai Thẩm Hoài An cả giận nói, “Cầu xin ta đi! Cầu xin ta ta sẽ bỏ qua cho ngươi!”

Hơi thở thoi thóp nhưng Thẩm Hoài An vẫn không nói một tiếng.

Mũi ưng giận quá phản cười, gã rút chủy thủ, lấy ra một bình dược nhỏ từ trong ngực. Gã vặn nắp rồi đổ chất lỏng trong bình tưới lên lưỡi dao.

“Sư huynh, không thể, trăn triệu không thể làm thế a!”

Mấy tên đó hoàn toàn há hốc mồm.

Mũi ưng coi như không thấy, gã túm lấy cổ áo Thẩm Hoài An lần nữa.

“Ngươi biết đây là cái gì không?” Giọng nói âm lãnh của mũi ưng truyền tới, “Độc tố trên thanh đao này lấy từ U Minh Cự Mãng trong U Cốc bí cảnh, độc tố mạnh đến nỗi để cho người tu tiên chịu đủ tra tấn, thậm chí một ly nước cũng không cầm được, là thứ rất tốt đấy, cũng là bảo bối của ta.”

Mắt trái của Thẩm Hoài An khó mở ra được, y miễn cưỡng mở mắt phải tràn đầy khiếp sợ nhìn mũi ưng.

Lần đầu tiên nhìn đến biểu tình co rúm trên gương mặt của Thẩm Hoài An, mũi ưng vừa lòng cười ha hả.

“Thế nào? Quỳ xuống cầu xin ta ta sẽ buông tha ngươi, bằng không chỉ bằng di chứng của độc tố, ta cũng không giám xác định có thể ảnh hưởng tới kiếm thuật của ngươi hay không, có lẽ sẽ khiến ngươi thành kẻ tàn phế không biết chừng.” Mũi ưng âm hiểm cười, “Dù người tu tiên đẳng cấp cao tự nắn lại thân thể được thì cũng cần tu luyện mấy trăm năm nữa --- ngươi có thể tưởng tượng được đi, cốt khí quan trọng hay tương lai quan trọng.”

Ngực lên xuống phập phồng, đôi mắt của Thẩm Hoài An đỏ lựng nhìn chằm chằm vào mũi ưng.

Qua vài giây, y cắn chặt răng nhắm lại hai mắt.

Đây là hạ quyết tâm, chẳng sợ tiền đồ bị hủy cũng không chịu mở miệng xin tha.

Mũi ưng không nghĩ tới bước này mà Thẩm Hoài An vẫn gắng gượng không chịu cầu người, ngay sau đó gã thẹn quá hóa giận nở nụ cười.

“Được, được lắm! Nếu ngươi muốn tự tôn thì ta sẽ thành toàn cho ngươi!”

Gã giơ lên chủy thủ tẩm độc dược cắm xuống vai phải của Thẩm Hoài An.

Đúng lúc này có hai bóng đen vọt ra đâm vào mũi ưng khiến gã nện xuống mặt đất, đúng là hai tên khất cái ngày ấy. Một bên bọn họ sợ hãi kêu, một bên gắt gao ngăn chặn mũi ưng.

Cùng lúc đó lại có người dân chạy vội tới, có người tính tình lỗ mãng trực tiếp nắm tay đấm vào mấy tên đệ tử.

Khoảng cách giữa người thường và người tu tiên là không thể nào vượt qua được, mấy gã đệ tử bị đánh không thấy đau chút nào, bọn chúng phản ứng kịp, tức khắc động thủ đánh lại, mấy thanh niên nóng tính đều ngã gục xuống kêu thảm thiết.

Bên kia, mũi ưng dùng linh khí đem những người túm lấy mình hất ra, lông tóc của hắn không tổn hao gì, bộ dáng chỉ chật vật mà thôi.

Gã bò dậy khỏi mặt đất tức giận nói, “Đồ tiện dân, không muốn sống nữa sao?”

Gã đi đến chỗ Thẩm Hoài An, lập tức bị những người dân đứng trước mặt Thẩm Hoài An cản lại, người đi đầu là cô nương mới bị bắt nạt lúc trước, đôi mắt rưng rưng trừng mũi ưng.

Có mấy tiểu thương lão bản đi tới trước người dân, bọn họ vén áo bào quỳ xuống, một bên chắp tay thi lễ một bên cười nói, “Mấy vị tiên trưởng, cơn giận của ngài cũng được xả ra rồi, làm người lưu một đường, hài tử này còn chưa tới mười lăm tuổi, không cần thiết giết hài tử……”

Mũi ưng rút kiếm vung lên, lập tức bá tánh đều co rúm người lại.

“Cút ngay, bằng không ta sẽ giết các ngươi!” Mũi ưng cả giận nói.

Lúc này, hẻm nhỏ bên kia có tiếng bước chân vang lên, một đội nha dịch đeo đao tới, bọn họ đều rút đao ra đứng ở phía trước người dân.

“Vị tiên trưởng này, nếu muốn giết thì tốt nhất giết tất cả chúng ta đi.” Quan binh đi đầu lạnh lùng nói, “Người tu tiên các người luôn chú ý nhổ cỏ thận gốc không phải sao?”

“Ngươi ---!” Mũi ưng nghẹn họng.

Đệ tử Thiên Cẩu Các chỉ giám tiểu đả tiểu nháo, nhìn thấy mấy chục người bỗng nhiên tiến đến tức khắc có ý muốn lùi bước, mũi ưng đang đầy nhiệt huyết cũng bị dội bát nước lạnh lên đầu, bình tĩnh lại.

*Tiểu đả tiểu nháo: đả là đánh đập, nháo là ầm ĩ huyên náo.

Mấy tên đệ tử nhìn nhau biết được rằng chuyện này không thể làm ầm ĩ.

“Sư ca đi thôi!” Một trong số tên đệ tử nhỏ giọng nói.

Nhiệt huyết mất sạch, đương nhiên mũi ưng không giám động thủ nữa. Gã không cam lòng thở phì phò, một lát sau gã đi trước vài bước rồi hung tợn nhìn chằm chằm quan sai.

“--- Ngươi chờ đó cho ta!”

Thời điểm dưới chân núi phát sinh biến cố, trên Huyền Cổ sơn hoàn toàn không hay biết gì.

Cơ hồ cứ cách vài ngày Ngu Sở sẽ vào động phủ bên sườn núi bế quan trong thời gian ngắn, sẽ ngăn cách giác quan với ngoại giới, hoàn toàn phong bế tinh thần của mình để trông coi chân khí vận chuyển trong cơ thể, cảm giác tu vi và chân khí của mình biến hóa.

Trước đây nàng sẽ không để ý kĩ càng như vậy nhưng hiện giờ muốn dạy đồ đệ lại không có bản gốc nào khác, chỉ có thể từ từ nghiên cứu chính bản thân để đúc rút kinh nghiệm, thuận tiện có thể kiểm tra hiệu suất tu luyện của mình ra sao.

Tuy mỗi lần kiểm tra chỉ mất mấy canh giờ nhưng sợ hài tử chờ nàng nên nàng còn nói đêm nay sẽ không ăn tối.

Vốn dĩ bữa cơm có thể ăn cũng có thể không cần ăn.

Ngu Sở vừa mở mắt, lại mở ra giác quan của chính mình thì nhận ra trời đã tối.

Nàng trở về Chủ Phong thì nhìn thấy Cốc Thu Vũ ngồi cạnh bàn cơm, hai đồ đệ lại không thấy đâu.

“Hai sư huynh của con đâu?” Ngu Sở hỏi.

Cốc Thu Vũ ngẩng đầu nói, “Nhị sư huynh mãi không trở về nên đại sư huynh vừa đi tìm huynh ấy rồi ạ.”

Ngu Sở gật đầu, nàng chọn một chỗ ngồi xuống, nhưng như thế nào cũng không thấy thoải mái trong lòng.

Tuy ngày thường Thẩm Hoài An hay thể hiện kiêu ngạo nhưng trên thực tế vẫn là hài tử tốt, y nói trước bữa cơm chiều sẽ trở về thì tuyệt đối không nuốt lời.

Theo lý mà nói, một người tu tiên lại là kỳ tài võ thuật căn bản không cần nàng lo lắng nhưng không biết vì sao Ngu Sở không an tâm nổi.

Vốn dĩ linh thức của nàng bao phủ toàn bộ Huyền Cổ sơn mạch, Ngu Sở định mở linh thức hướng về Vân Thành tìm kiếm thì cảm giác được có hai người xuyên qua sương mù tiến vào núi.

Ngu Sở đột nhiên đứng lên, Tiểu Cốc nhìn thấy thần sắc nghiêm túc của nàng liền nghi hoặc, “Sư tôn, làm sao vậy?”

Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoài An đang ở tuổi thiếu niên chính trực, tim đập và hô hấp thường ngày cực kỳ ổn định và vang dội, nghe là biết tràn đầy sức sống.

Nhưng hiện tại hai người tiến vào kết giới thì một người có tim đập dồn dập không thôi, một người thì cực kỳ suy yếu.

Ngu Sở nhấc chân nhỏ ra ngoài đón hai đồ đệ trở về.

Khoảnh khắc nàng đứng trước mặt đồ đệ, Ngu Sở vừa ngẩng đầu lên tức khắp tim ngừng đập nửa nhịp, Lục Ngôn Khanh cõng Thẩm Hoài An, đầu Thẩm Hoài An vô lực dựa lên vai Lục Ngôn Khanh, hơi thở thoi thóp.

Quần áo màu đen dính những tảng lớn vết máu đã khô, máu đọng lại thành cặn, thậm chí còn dính lên ống tay áo của Lục Ngôn Khanh.

Lục Ngôn Khanh vẫn rũ mắt, môi mấp máy, trên mặt không chút biểu tình, bước chân thất tha thất thểu.

Hắn ngẩng đầu nhìn thấy Ngu Sở, biểu tình chết lặng lập tức hóa thành bi thương, vành mắt đỏ lên, vừa cõng Thẩm Hoài An vừa quỳ xuống đất.

“Sư tôn!” Lục Ngôn Khanh nức nở gọi.

Bình Luận (0)
Comment