Sau khi Thẩm Hoài An khai thông được đầu óc cũng khiến mọi người đỡ lo hơn trước.
Y quay trở về làm chính mình, khôi phục lại tính cách hoạt bát như trước nhưng lại có thể cảm nhận được y trưởng thành hơn rất nhiều.
Ít nhất Thẩm Hoài An ngồi yên được.
Y nhất định phải đi con đường không giống với Lục Ngôn Khanh.
Trong mấy năm tự mình thử các phương diện khác nhau, Lục Ngôn Khanh lựa chọn trở thành pháp tu, ở phương diện thuật pháp sự tiến bộ và thành quản vận dụng của hắn đúng là để cho người xem thế là đủ rồi.
Thậm chí Ngu Sở còn chưa dạy thì hắn đã bắt đầu tự nghĩ ra chiêu thức hai hệ thủy mộc nhập vào làm một, đối với sự vận dụng thuật pháp hắn càng ngày càng thuận buồm xuôi gió.
Còn Thẩm Hoài An thì thực rõ ràng là chọn kiếm tu.
Y đi còn đường kiếm đạo ở Tu Tiên giới sẽ bắt đầu lại từ đầu, Thẩm Hoài An vốn có thiên phú hơn người, hơn nữa từ kinh nghiệm của quá khứ, mắt thường là có thể thấy được sự tiến bộ của y --- Ít nhất nhanh hơn nhiều so với tốc độ đả tọa tu luyện.
May mắn trong quá trình luân hồi cái gì Ngu Sở cũng đều học qua, nàng được hệ thống bồi dưỡng kỹ càng nên mới có năng lực khống chế được các đồ đệ có thiên phú dị bẩm này, cũng không đến mức xuất hiện tình trạng xấu hổ dạy được người này nhưng không dạy được người khác.
Còn về phần Tiểu Cốc, ban đầu Ngu Sở nghĩ tiểu cô nương còn nhỏ không cần nóng vội làm gì, Lục Ngôn Khanh mười hai tuổi mới tu luyện, Thẩm Hoài An thì mười bốn. Nàng còn chưa tới mười một tuổi thì cứ an tâm điều dưỡng cơ thể rồi nói sau.
Nhưng lần Thẩm Hoài An gặp nạn vừa rồi để cho Ngu Sở ý thức được rằng có lúc nàng cũng sẽ có sơ hở, khi đó hài tử chỉ có thể dựa vào chính mình mà thôi.
Nghĩ lại xem, nếu ba tháng trước đó Thẩm Hoài An không có tu luyện đến Luyện Khí kỳ thì có lẽ y thật sự sẽ chết trong tay Thiên Cẩu Các.
Cho nên Ngu Sở cũng chính thức bắt đầu dạy Tiểu Cốc.
“Tình huống của con và hai sư huynh không giống nhau. Thứ nhất tuổi con còn nhỏ, sự hiểu biết về tu luyện vẫn còn hạn chế. Thứ hai con giống ta có được nội đang trong suốt không có thuộc tính, ít nhất trong vòng mười năm tu luyện bước đầu của con sẽ rất gian nan, con cần chuẩn bị tâm lý cho tốt.”
Lần đầu tiên đi học Ngu Sở an ủi Cốc Thu Vũ trước.
“Nhưng chỉ cần con có thế theo sát bước đi của ta thì chỉ cần sau vài chục năm có lẽ con còn mạnh hơn hai sư huynh của con nữa.” Ngu Sở nói tiếp, “Cho nên tâm lý và thái độ là quan trọng nhất, con rõ chưa?”
Lựa chọn càng nhiều thì càng dễ dàng đánh mất chính mình, con đường đi tới cũng càng nhấp nhô.
Ngu Sở không biết Tiểu Cốc có nghe vào hay không, tiểu nha đầu vẫn ngoan ngoãn gật đầu giống như trước.
Thật ra Ngu Sở cũng không sốt ruột, con đường của người tu tiên dài dằng dặc, đệ tử bình thường tu luyện từ Luyện Khí kỳ đến Trúc Cơ kỳ mất mười năm hai mươi năm đã tính có thiên phú rồi.
Giống như Thẩm Hoài An chỉ mất ba tháng là đã nhập môn Luyện Khí kỳ, Lục Ngôn Khanh chỉ mất mấy năm là vượt qua được một giai, đúng là tốc độ không thể tưởng tượng được, đặt ở bất kỳ môn phái nào đều có thể coi như bảo bối mà cung phụng.
Hai người dưới bàn tay của Ngu Sở mới không tự biết được bản thân rất lợi hại ra sao, bọn họ uổng có mệnh thiên chi kiêu tử, kết quả còn mỗi ngày cần cù chăm chỉ quét tước tu sửa môn phái, còn giúp Ngu Sở trồng trọt chẳng khác gì đệ tử ngoại môn.
Loại thiên phú này ở Tinh Thần Cung cũng trở thành thường tình, nhưng Ngu Sở lại sợ Cốc Thu Vũ nhìn thấy tốc độ tu luyện phi thường của các sư huynh làm trong lòng mất mát.
Thế nhưng tâm thái của Cốc Thu Vũ lại bình thường, dù sao nàng cũng là tiểu nữ hài đã trải qua quá nhiều việc, tìm được đường sống trong chỗ chết, vậy mà giờ có thể có cơ hội tu luyện lần nữa thật giống như nằm mơ vậy, sao có thể gấp gáp được?
Phải biết rằng nàng đã chuẩn bị tâm lý từ lâu, chẳng sợ bản thân không tu luyện được cũng vẫn luôn muốn ở lại Tinh Thần Cung. Chẳng sợ chỉ làm kẻ quét rác, làm cơm cho sư phụ cho các sư huynh cũng rất hạnh phúc rồi.
Vốn dĩ Ngu Sở đang suy nghĩ xem tương lai Tiểu Cốc sẽ theo hướng nào. Hình như nàng không hứng thú với đao kiếm, thuộc tính thuật pháp quá khó với đứa trẻ có thuộc tính trong suốt, chẳng lẽ muốn hướng theo phù chú hoặc luyện đan sư sao?
Đúng lúc này, ba đồ đệ cùng nhau đến gõ cửa thư phòng.
Một khi ba người xuất hiện cùng nhau thì cũng có nghĩa là một trong ba người lại gây họa gì đó. Điều này làm Ngu Sở vừa nhìn thấy ba người bỗng dưng xuất hiện là huyệt thái dương giật giật.
“Các con lại làm sai chuyện gì?” Ngu Sở nhướn mày hỏi, “Lần này khu vườn rau ngập nước, thịt bị linh thú quắp đi hay làm hỏng đồ gì ở Vân Thành rồi?”
Ba đồ đệ cùng nhau đứng song song, kẻ thấp người cao đầu nhấp nhô như bậc thang giật cấp. Ngu Sở theo thói quen nhìn tên gia hỏa đứng giữa kia, kết quả là Tiểu Cốc tủi thân bước lên trước.
“Sư tôn, con xin lỗi người.” Nàng bẹp miệng, “Con, con quấy đồ ăn cho mấy con thỏ nhưng ai ngờ được kết quả lại độc chết chúng nó……”
Theo Tiểu Cốc giảng giải và khoa tay múa chân miêu tả, Thẩm Hoài An với các kiểu vẻ mặt đau buồn giơ tay lên, tay y nắm lấy lỗ tai thỏ, mà con thỏ đáng thỏ đáng thương kia đang đung đưa giữa không trung, rõ ràng là linh hồn của nó đã phi thăng rồi.
“…… Không có việc gì.” Ngu Sở vẫn mềm mỏng với Tiểu Cốc, “Đã chết rồi thì lấy ăn thôi.”
“Ăn không hết đâu ạ, con với sư huynh nhìn rồi, độc đó đã từ lục phủ ngũ tạng của con thỏ đi khắp toàn thân.” Thẩm Hoài An trầm trọng nói, “Lúc nãy chúng con lấy con thỏ đã chết cho sói ăn, sau đó đều bị chết vì độc ạ.”
Trong nhất thời Ngu Sở không biết phải nói gì, nàng không thể tin được nhìn về phía Cốc Thu Vũ.
“Con lấy cái gì để quấy thức ăn?”
“Đó là…… Đó là con lấy một ít linh thảo, một ít thảo dược, một ít rau dưa tươi tốt ạ.” Tiểu Cốc dẩu miệng đầy oan ức, “Trực giác của con nói cho con quấy như vậy là sẽ ngon, ai ngờ kết quả……”
Này…… Tiểu Cốc lấy những loại linh thảo của Ngu Sở trộn vào nhau còn có thể sinh ra độc tố, đây là có bao nhiêu tỷ lệ rất nhỏ mới trúng vậy?
Phải biết rằng không có khả năng Ngu Sở đi trồng độc thảo, những linh thảo thảo dược đó đều có tính ôn hòa dùng để chữa bệnh, chẳng qua dược có ba phần độc, linh thảo khác nhau thì khả năng sẽ xuất hiện tình huống thuộc tính tương khắc.
Tiểu Cốc tùy tùy tiện tiện trộn còn có thể sinh ra độc tố lớn như vậy……
“Tiểu Cốc, về sau con cách xa nhà bếp một chút đi.” Ngu Sở ngưng trọng căn dặn, “Con thỏ bị độc chết cũng đành, tha mạng nhỏ các sư huynh của con đi.”
Tiểu Cốc cúi đầu tủi thân nói, “Thực xin lỗi, con không phải cố ý đâu.”
“Sư tôn, con cảm thấy ở phương diện này Tiểu Cốc khá là có thiên phú.” Lục Ngôn Khanh mở miệng, “Nếu muội ấy có thể tùy tiện tạo ra độc tố mà nói thì không bằng dứt khoát dạy muội ấy chế dược chế độc để muội ấy hiểu rõ đạo lý trong đó, ngược lại có thể an toàn hơn một chút.”
Ngu Sở cũng có ý tưởng như thế.
Vì đề phòng trùng hợp nên nàng lấy ra rất nhiều chủng loại linh thảo linh dược có công dụng khác nhau đã được nàng tích góp trong không gian rồi bày trên mặt đất để Tiểu Cốc tự mình lựa chọn.
Cái gì Tiểu Cốc cũng không hiểu nhưng khi chọn đồ vật lại không do dự chút nào. Cho nàng một cái nồi bé, Cốc Thu Vũ liền tự mình nấu thuốc. Cũng không biết nàng làm cách nào để phán đoán, đến khi tới độ lửa nhất định thì lấy nồi thuốc đổ ra, ngửi mùi hương ngọt lành không thôi.
Đợi đến lúc thuốc nguội đi, Thẩm Hoài An thả con thỏ, đám thỏ con chạy nhanh tới nồi cháo thuốc của Tiểu Cốc ăn lấy ăn để.
Không chỉ thế, mấy con chim đều thòm thèm bay xuống tranh ăn một ít.
Sau mấy lần hô hấp, xung quanh chén thuốc đều toàn xác là xác, từ thỏ đến chim nhỏ đều bị tao ương, đầu thai trước tiên.
Gặp phải trường hợp này mọi người yên tĩnh hẳn, Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoài An lại nhìn sang tiểu sư muội ngoan ngoãn đáng yêu của mình thì đều nuốt nước miếng.
“Tiểu Cốc, sao muội làm được vậy?” Thẩm Hoài run run rẩy rẩy hỏi, “Trước kia nhà muội là tiệm thuốc hả?”
Tiểu Cốc vô tội nói, “Là xúc cảm và trực giác mà thôi.”
Này…… Thiên phú này cũng dọa người quá đi, hiện tại Tiểu Cốc chưa học cái gì cả mà chỉ dựa vào xúc cảm là có thể chế ra độc dược khủng bố như vậy, hơn nữa vẫn là ngoài ngọt trong độc. Sau khi muội ấy học được thì sao đây? Có khả năng muội ấy thật sự có bản lĩnh giết người trong vô hình mất.
Ngu Sở hắng giọng gọi tâm tư của các đệ tử quay trở lại.
“Hoài An, con mang hỏa táng đi.” Nàng nói.
Thẩm Hoài An gật đầu, hắn vận dụng thuật pháp hệ hỏa thiêu đi động vật nhỏ đã bị độc chết thành tro tàn để tránh trường hợp vứt ra ngoài lại vô tình làm hại người khác.
“Thiên phú hệ độc của Tiểu Cốc rất cao.” Ngu Sở chẳng còn cách nào nữa, “Một khi đã như vậy thì chúng ta đổi những sách ngày thường vẫn đọc sang sách thuốc đi, để cho các con hiểu biết hơn về linh thảo linh dược cũng tốt.”
Ở mặt ngoài nàng không có biểu hiện gì nhưng kỳ thật trong nội tâm Ngu Sở đau đầu không thôi.
Tuy rằng người tu tiên chính phái cũng có hệ độc nhưng số lượng cực nhỏ cực kỳ hiếm thấy. Còn ma đạo bên đó rất nhiều người tu ma đối với chế độc đều rất tâm đắc.
Nhìn Tiểu Cốc ngoan ngoãn đáng yêu là thế, không nghĩ tới con đường tiểu nha đầu này đi lại không giống người bình thường.
Theo kinh nghiệm của Ngu Sở mà xem, nếu một người am hiểu chế độc thì nhất định cũng am hiểu dùng một ít ám khí.
Nàng lại nghĩ tới đôi tay khéo léo của Tiểu Cốc nên cố ý để Tiểu Cốc thử sử dụng ám khí như tiểu đao, trường châm; quả nhiên tiểu cô nương vừa thử đã có vẻ thuận buồm xuôi gió.
Quả thực Ngu Sở không biết phải làm sao. Ba đồ đệ tốt này của nàng đều lựa chọn phương hướng tu luyện khác nhau, hơn nữa ai cũng có sở trường riêng không liên quan với nhau chút nào.
Nếu đổi thành một sư phụ chưa bao giờ trải qua luân hồi như nàng thì phỏng chừng thật đúng là không có cách nào dạy dỗ ba đồ đệ cùng một lúc.
Trăm ngàn năm qua Huyền Cổ sơn mạch được linh mạch tẩm bổ, không chỉ có hương vị thịt của các động vật nhỏ thơm ngon mà một số động vật có thân hình to lớn đều đã tiến hóa thành linh thú cấp sơ trung, chỉ số thông minh rất cao.
Ngu Sở tới nơi này mấy năm là bầy linh thú đó đã dần dần học được cách giao lưu với nhân loại.
Con thỏ không cẩn thận độc chết một con linh lang nên Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoài An cần một số thức ăn đi ra sau núi đến địa bàn của bầy sói để xin lỗi.
Tuy con sói này bị chết bởi bọn họ nhưng nó cũng chủ động xâm nhập vào môn phái mới bị dẫn lửa thiêu thân, là tự mình phạm quy trước.
Dù sao Ngu Sở cũng là người khế ước với phiến linh địa này trở thành chủ nhân nơi đây, cho nên đồ đệ của nàng có thể đi bất kỳ nơi nào, bầy linh thú lại cần tuân theo luật lệ địa bàn, không nên đắc tội với nhân loại.
Lang Vương cắn lên thịt mà hai sư huynh đệ mang tới, nó quay đầu rút lại đầu lưỡi có gai ngược rồi liếm liếm lòng bàn tay của Lục Ngôn Khanh tỏ vẻ đạt thành hữu nghị.
Hai người trở lại Chủ Phong rồi đi thư phòng tìm Ngu Sở bẩm báo.
Tiến vào thư phòng thì hai người nhìn thấy Tiểu Cốc đang ngồi một bên nghiêm túc đọc bách khoa toàn thư về linh dược, còn Ngu Sở ngồi phía sau bàn lại đang như suy tư cái gì.
“Sư tôn, chúng con đã trở lại rồi ạ.” Lục Ngôn Khanh nói.
Ngu Sở tỉnh táo lại rồi hướng hai đệ tử gật gật đầu.
Thực ra nàng đang giao lưu với hệ thống ở trong tinh thần --- hoặc có thể nói là đang suy tư về lời nhắc nhở của hệ thống.
Hệ thống đang đòi sổ sách mà trước đây nó đưa cho Ngu Sở viên đan dược để cứu Thẩm Hoài An.
Nó không cần tích phân mà là yêu cầu Ngu Sở để cho các đồ đệ tham dự bí cảnh thí luyện vào ba năm sau.
Bí cảnh thí luyện mở ra cho toàn Tu Tiên giới, môn phái mạnh yếu nào cũng có thể báo danh tham gia.
Vì trình độ nguy hiểm ở đó, đệ tử tham gia không có biện pháp tìm hiểu được. Hơn nữa mỗi lần thí luyện đều sẽ có quỷ xui xẻo thực lực kém cỏi tử vong, hầu như đều là môn phái nhỏ tới để tìm vận khí mà thôi.
Hệ thống muốn cho các đồ đệ của Ngu Sở tham gia thí luyện tiếp theo.
Ngu Sở suy tư một lúc lâu, nàng vẫn luôn suy nghĩ về ý đồ của hệ thống.
Tôn chỉ của hệ thống xuyên thư là để bảo vệ và duy trì vạn vật sống lại tại thế giới tiểu thuyết một cách vững vàng, không đi theo con đường diệt vong.
Rốt cuộc có rất nhiều vai chính trong tiểu thuyết nghịch thiên quá mức, ví dụ như tiểu thuyết tinh tế chỉ cần giá họa một ít là diệt luôn một tinh cầu tinh hệ, hay như văn tu tiên với tình tiết đánh nhau một cái là nửa Nhân giới hôi phi yên giệt, ở trong sách đọc sảng khoái thật đấy, nhưng khi tiểu thuyết sống lại thì tình tiết đó trở thành sự thật, đó mới chính là cơn ác mộng.
Đáng lẽ sinh mệnh của vạn vật là cần phải cân bằng mới có thể phát triển lâu dài. Vai chính phá vỡ sự cân bằng sẽ cần xuyên thư luân hồi giả nghĩ mọi cách ngăn lại, thay đổi tuyến thời gian, cuối cùng tìm mọi cách để sự diệt vong sẽ không phát sinh.
Ngu Sở đang suy đoán, từ khi bắt đầu nàng đi vào thế giới này, hệ thống vì sửa chữa sai lầm mà cho nàng từ không gian đến khế ước linh sơn, lại đến bây giờ tuyên bố nhiệm vụ, có vẻ như đang thúc đẩy nàng thu đồ đệ, hơn nữa còn dạy đồ đệ thành tài.
Có lẽ hệ thống hy vọng nàng có thể cứu vớt thế giới này nhưng lại biết tính tình kiên cường của Ngu Sở, rõ ràng đã về hưu rồi lại phải tiếp một nhiệm vụ, sợ nàng không muốn nên mới dùng loại phương thức ôn hòa này để thúc đẩy nàng đi?
Một khi đã như vậy…… Rất có thể hệ thống hy vọng nàng có thể bồi dưỡng ra một nhóm anh tài để khống chế hành động phát sinh trong tương lai các lão đại khắp tranh đoạt nữ chủ giống với cốt truyện, để đối phương không làm ra hậu quả sinh linh đồ thán như trong tiểu thuyết.
Không thể không nói cách làm lần này của hệ thống phi thường xảo diệu, nó quá hiểu Ngu Sở, biết Ngu Sở muốn thoái ẩn núi rừng, Huyền Cổ sơn đúng là tình sơn trong mộng của nàng, mà có lẽ trong tiềm thức của chính mình nàng cũng không chán ghét người khác tiếp cận như vậy cho nên mới sẽ tiếp thu các hài tử này.
Ngu Sở xoa huyệt thái dương.
Thực ra từ khi bắt đầu tiếp nhận Lục Ngôn Khanh thì nàng đã không nghĩ sẽ tị thế giống như trước mà muốn chủ động thay đổi thế giới.
Bạch Vũ Lâu, Thiên Cẩu Các mới chỉ là bắt đầu. Ngu Sở biết nếu phải đối kháng với nữ chính và các thượng thần đại tiên không dễ động vào sau này thì nàng và môn phái cần phải càng nỗ lực thêm mới được.
Mà bí cảnh thí luyện ở ba năm sau, tiên tông đại bỉ sau sáu năm sau, đó là cơ hội tốt nhất để các đồ đệ của nàng bộc lộ tài năng.
Ngu Sở hạ quyết tâm, nàng khôi phục lại tinh thần mới phát hiện ra Tiểu Cốc đã đọc sách xong rồi, còn Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoàn An cũng không biết đứng bên cạnh chờ bao lâu.
Nhìn nàng suy tư việc gì đó, các đồ đệ đều không nói tiếng nào, chỉ an tĩnh chờ đợi nàng tỉnh lại.
Đôi môi mỏng hơi cong lên, Ngu Sở nói, “Ngôn Khanh, Hoài An, còn có Tiểu Cốc. Các con cần bắt đầu nỗ lực.”
“Sư tôn, người có sắp sếp gì ạ?” Lục Ngôn Khanh nói.
Ngu Sở hơi gật đầu và nhìn chăm chú vào ba đồ đệ.
“Bí cảnh thí luyện ba năm sau sẽ để các con đại biểu Tinh Thần Cung lần đầu tiên chính thức lộ diện ở Tu Tiên giới.” Ngu Sở nói, “Các con muốn đột nhiên đánh một trận cho đại môn phái không kịp phòng bị không?”
Ba đồ đệ kinh hỉ nhìn nhau rồi quay sang nhìn về phí Ngu Sở với ánh mắt trở nên kiên định.
“Muốn ạ!”