Cứ việc bọn họ đến địa điểm thí luyện trước mấy ngày nhưng trên khu đất trống đã có không ít đệ tử các môn phái lặn lội đường xa mà đến, cảnh tượng nơi đây khá náo nhiệt.
Có thể nhìn ra được các đệ tử của đại môn phái có danh tiếng đều rất kiêu ngạo tự phụ, mỗi môn phái nhiều nhất có thể mang năm người, đệ tử của năm đại môn phái tuyệt đối sẽ không thèm để ý đến người của các môn phái khác, nhiều nhất là trò chuyện với một đại môn phái giống mình mà thôi.
Những đệ tử có thể chuyện trò với nhau cũng đều là các đệ tử của một số môn phái nhỏ.
Tuy đất trống có rất nhiều người nhưng toàn bộ cũng không đủ quân số. Lục Ngôn Khanh quét nhìn một vòng, rất nhanh có thể phát hiện ra Thẩm Hoài An ở vị trí bênh cạnh, chính là có vẻ như…… Giống như là Thẩm Hoài An đang cãi nhau với người nào đó?
Vì đứng cách xa lại bị những người vây xem chắn tầm mắt nên Lục Ngôn Khanh vội vàng đi đến.
“Làm sao vậy?”
Thẩm Hoài An tức giận nói, “Huynh hỏi hắn đi!”
Lục Ngôn Khanh ngẩng đầu thì nhìn thấy trước lều trại của họ có một nam tử trẻ tuổi xấp xỉ với Thẩm Hoài An đang đứng đó.
Người này mặc y phục đen tuyền, mái tóc ngắn ngủi, mũi cao thẳng với hốc mắt sâu, mang đến cảm giác là người dị vực lai hai dòng máu, hắn không nói một lời, toàn thân căng chặt như dã thú, đôi mắt màu xám đậm hơi co lại cảnh giác trừng Thẩm Hoài An và Lục Ngôn Khanh.
Có vẻ như hắn không hợp với nơi đây, hoàn toàn không giống người tu tiên một chút nào.
Người tu tiên bình thường yêu thích khoan bào trường tụ, để mái tóc dài, ngay cả trang phục đệ tử của môn phái cũng cùng kiểu dáng trường bào.
*Khoan bào trường tụ: Khoan => rộng rãi; bào => áo bào; trường => dài; tụ => tay áo. Nghĩa của câu này là áo bào rộng rãi với ống tay áo dài.
Nhưng nam tử này lại mặc y phục dạ hành dáng ngắn, ống tay áo bó lại, đeo vũ khí phía sau lưng, nhìn có vẻ sạch sẽ lưu loát.
“Thật không thể tưởng tượng được, trong môn phái tu tiên thế mà còn có kẻ trộm hả?” Thẩm Hoài An lạnh lùng nói: “Lều trại này của đệ vừa mới dựng xong, túi đồ cũng mới để vào vậy mà xoay người một cái hắn ta liền đi vào trộm đồ.”
Lục Ngôn Khanh nhìn về phía nam tử có mái tóc ngắn này rồi cất giọng nói nhẹ nhàng hỏi, “Vị huynh đệ này có điều gì cần giúp đỡ sao?”
Nam tử mặc y phục đen đó cảnh giác trừng mắt nhìn bọn họ, hắn nhìn Lục Ngôn Khanh rồi lại quay ra nhìn Thẩm Hoài An, thừa dịp bọn họ không chú ý liền lùi về sau một bước rồi dùng khinh công rời đi.
“Người này có vấn đề hả?” Thẩm Hoài An trừng mắt về hướng hắn đã biến mất.
“Được rồi.” Lục Ngôn Khanh đành bất đắc dĩ nói: “Trời đất rộng lớn kiểu người nào cũng có, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện đi.”
Thẩm Hoài An vén lên tấm mành của cửa lều hỏi: “Tiểu Cốc, có đồ nào bị mất không?”
Trong lều trại, Tiểu Cốc mở túi đồ ra kiểm tra lại, nàng lắc lắc đầu.
“Hình như vừa rồi hắn muốn lấy là túi đựng đồ điểm tâm.”
Thẩm Hoài An buông mành rồi nhìn sang Lục Ngông Khanh.
“Tên này kỳ quái thật, đan dược phù chú khác không trộm lại cố tình lấy điểm tâm?”
“Có thể là lấy nhầm rồi.”
Sư huynh đệ trò chuyện thê, với nhau rồi dựng một cái lều trại cạnh lều trại của Tiểu Cốc, lúc này mới đi nghỉ ngơi.
Còn bên kia, Ngu Sở xem xét qua phụ cận khu rừng này, trong lòng cũng hiểu rõ đại khái
Lần bí cảnh thí luyện này là các đại môn phái cùng hợp tác triển khai nên độ khó cũng rất cao.
Ngu Sở chỉ nhìn qua một vòng là nàng có thể nhìn thấy được bẫy rập, yêu thú, linh thực vật và các loại nguy hiểm khác chồng chất lên nhau, còn có thêm những địa hình phức tạp và đối với linh thức của Ma Vực có ảnh hưởng.
Lúc này đây, ước chừng khu vực rừng rậm sơ cấp là có thể đào thải đại đa số đệ tử.
Tuy có đệ tử cao giai của đại môn phái đi tuần tra nhưng cũng không ai phái hiện ra Ngu Sở. Ngu Sở quan sát xong rồi mới bắt đầu nghĩ xem mình nên đi nơi nào.
Còn hai ngày nữa mới bắt đầu chính thức thí luyện, tuy ở đỉnh Song Hổ sơn có thiết trí chỗ ở để chiêu đãi các chưởng môn môn phái nhưng Ngu Sở không thích đến đó.
Nàng đến đấy cũng không có việc gì làm, nàng hoàn toàn không muốn lôi kéo làm quen với các chưởng môn môn phái khác, phải giao lưu làm quen ngẫm lại cũng thấy nhàm chán.
Còn nếu đi nơi xa lại lo lắng đồ đệ có thể xảy ra chuyện gì hay không.
Sau khi nghĩ một lúc, Ngu Sở dứt khoát tùy tiện tìm nơi yên tĩnh ngồi ở trên ngọn của nhánh cây cổ thụ đả tọa tu luyện.
Mấy năm nay điều mà nàng hiểu ra nhất khi nuôi lớn đồ đệ đó là nhìn những thiếu niên chậm rãi trưởng thành cũng là một loại khích lệ tu luyện. Dù sao các hài tử đều thông minh như vậy, nàng cũng không thể trì trệ không tiến đúng không?
Nếu nàng chỉ có một mình nói không chừng nàng sẽ không có động lực tu luyện lớn như bây giờ.
Thời gian đả tọa trôi qua quá nhanh, vừa mở mắt đã tới nửa đêm.
Không trung đầy ánh sao điểm xuyết trên bầu trời đêm, Ngu Sở mở mắt ra, cảm quan mẫn cảm của nàng phát hiện được khác thường.
Khu vực rừng rậm cách đó không xa hình như có mùi khói thoang thoảng bay đến.
Nơi này cách một khoảng xa so với bí cảnh thí luyện và khu đất trống nghỉ ngơi của các đệ tử, nơi đây chỉ là khu rừng bình thường sẽ không có đệ tử tuần tra lại đây, vậy sao lại có người?
Mũi chân của Ngu Sở nhón lên thân cây rồi xuyên qua cánh rừng đi tìm nơi phát ra mùi khói.
Rất nhanh nàng dừng bước lại đứng trên một ngọn cây.
Chỉ thấy trên mặt đất có một nam tử đang nổi lửa nướng thịt, hắn vừa nướng vừa dùng chân khí tạo ra cơn gió nhẹ thổi tan đi mùi khói.
Đây…… Là đệ tử môn phái nào phóng đãng không kiềm chế được vậy? Đêm trước thí luyện còn làm cho bản thân ăn một bữa no nê.
Ngu Sở yên lặng đứng trên ngọn cây không gây ra tiếng động nào, lúc này có một cơn gió thổi qua khiến lá cây vang lên tiếng xào xạc. Không biết nam tử đang ngồi trên mặt đất cảm nhận được điều gì mà hắn ngẩng đầu lên cảnh giác.
Khoảng cách mười mét từ mặt đất lên không trung, ánh mắt của Ngu Sở và nam tử trẻ tuổi va vào nhau.
Ngu Sở ngẩn ra.
Khác với những người bình thường đó chính là đôi mắt dưới ánh trăng của nam tử trẻ tuổi này rõ ràng là tràn đầy màu xám mà không phải màu đen chính thống như bao người.
Hắn cực kỳ cảnh giác và nhanh nhạy, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng, sau đó hắn rút ra chiếc rìu dài hướng lại gần Ngu Sở, chỉ một tích tắc đã tới trước mặt nàng.
Ngu Sở phản ứng càng nhanh hơn, thậm chí nàng còn không lấy vũ khí từ trong không gian ra mà là trực tiếp vung lên tay áo, lấy nhu thắng cương, tay áo rộng xẹt qua chiếc rìu che khuất đi tầm mắt của nam tử trẻ tuổi.
Hắn mất đi mục tiêu trong nháy mắt ngắn ngủi đó, giây tiếp theo trước mặt đã không có người.
Nam tử tóc ngắn xoay người theo bản năng, chỉ thấy ở bầu trời đêm hạ xuống ánh sáng lập lòe lạnh băng của bóng kiếm, hắn thối lui về sau, phần lưng dựa trên thân cây, cùng lúc đó thanh bảo kiếm xẹt qua lỗ tai của hắn cắm thẳng vào thân cây sâu đến ba phân.
Bóng kiếm qua đi mới đến dáng người phiêu dật của nữ tử dưới ánh trăng, trong đôi mắt còn chưa tan đi sự lạnh lẽo trên diện mạo đẹp đẽ của nàng.
Đồng tử của hắn co lại, trong khoảnh khắc giật mình đứng nguyên nơi đó.
Ngu Sở đánh giá hắn từ trên xuống dưới rồi nâng mi truy vấn, “Ngươi là đệ tử của ai? Chỉ vì nhìn thấy ngươi ăn vụng thịt thỏ mà thôi, có cần thiết ra tay đả thương người không?”
Xem xét kỹ thì nam nhân đối diện này có vẻ như chỉ là đại nam hài giống như Thẩm Hoài An, khí chất và diện mạo xen lẫn giữa người trưởng thành và thiếu niên, tuy có chiều cao của người trưởng thành nhưng ánh mắt và khí chất vẫn khiến người ta cảm thấy có chút ngây ngô của thiếu niên.
Nam nhân này cũng không nói lời nào nhưng đôi mắt của hắn vẫn luôn nhìn Ngu Sở, ánh mắt đánh giá đó khiến Ngu Sở nghĩ tới động vật, đặc biệt là dã thú như hổ như sói.
Dường như hắn đang ở trong thế giới của chính mình, Ngu Sở có cảm giác hắn đang đánh giá mình xong rồi không biết nghĩ đến gì lại thất thần.
Ngu Sở nghĩ, tốt xấu gì mình cũng là chưởng môn nhân, không thể quá ôn nhu với một vãn bối vô lễ như thế được.
Thế là nàng liền nhướn mày lạnh lùng hỏi lại, “Ta đang hỏi ngươi đấy, ngươi là đệ tử môn phái nào, tên là gì?”
Có vẻ như nam nhân tóc ngắn bị nàng làm hoảng sợ, đôi mắt hắn mở to hơn, thân thể hơi co lại về phía sau một chút.
Yết hầu của hắn lên xuống, một lúc sau mới thấp giọng đáp, “Tiêu Dực.”
Hắn cẩn thận kéo ra khoảng cách của mình và thanh trường kiếm, sau đó chạy vụt đi.
Ngu Sở cũng không ngăn lại, chỉ nhìn theo nam nhân trẻ tuổi không hiểu được này đang rời đi.
Quan trọng nhất chính là tu vi của nàng cao, Tinh Thần bí tịch lại là bí pháp cực kỳ tương tự có thể dung hòa với thiên địa linh khí, từ khoảng khắc hắn chạy trốn đến tàng cây gần đó thì Ngu Sở cũng biết rõ được.
Nàng đành hết cách, “Ngươi tiếp tục trở về nướng thịt ăn đi, nhưng lần sau nhớ kỹ thần kinh đừng mẫn cảm như vậy. Gặp phải người khác đánh ngươi một trận là còn ít.”
Cái người trẻ tuổi tên là Tiêu Dực này đúng là kẻ kỳ quái. Tuy rằng hắn thật sự có tài nhưng sự phản ứng lại thái quá. Vạn nhất hắn gặp phải những người khác có lẽ sẽ dính phải phiền toái.
Ngu Sở cũng không biết hắn có nghe vào hay không liền rời khỏi khu rừng này.
Sáng sớm ngày hôm sau, tất cả đệ tử của các môn phái tham gia bí cảnh thí luyện lần này đều tập trung ở phía ngoài khu rừng. Nhìn đi nhìn lại cũng có mấy trăm người.
Chẳng qua những người này đều có thực lực hay vẫn tới đục nước béo cò thì một lúc nữa sẽ lộ rõ thôi.
Một trong những đại môn phái tổ chức ra lần bí cảnh thí luyện này là Xuyên Vân Môn, đệ tử Xuyên Vân Môn đi đến trước mặt mọi người rồi cất giọng tuyên bố.
“Bí cảnh thí luyện sắp bắt đầu, tại hạ sẽ nhắc lại những việc cần chú ý.”
Đệ tử Xuyên Vân Môn dùng chân khí bao bọc quanh dây thanh quản để mỗi người chen chúc trong khu đất trống này đều có thể nghe được giọng nói của hắn.
“Thành tích thí luyện dựa theo số điểm cuối cùng trên lệnh bài. Hãy bảo vệ kỹ lệnh bài trên người các vị, nó có giá trị năm điểm, có thể cướp đoạt của nhau nhưng hãy chú ý --- Luận bàn điểm đến tức ngăn, chớ đả thương tính mạng của người khác.” Đệ tử nói, “Trừ việc này ra thì lần thí luyện này liên hợp các môn phái đó là Xuyên Vân Môn, Độ Duyên Phái, Lôi Đình Môn đã đặt rất nhiều hòm báu bí mật trong bí cảnh để chia sẻ cho tất cả tuyển thủ. Tìm được mỗi một hòm báu đều có thể được cộng thêm một điểm.”
“Bí cảnh chia làm ba cấp lớn, từ khu vực sơ cấp, khu vực trung cấp đến khu vực cao cấp, mỗi lần thành công xông qua đều sẽ được cộng điểm khác nhau.”
“Trừ điều này ra thì khu vực trung và cao cấp sẽ có yêu thú linh thú xuất hiện, mỗi linh thạch trên trán yêu thú đều được đổi thành điểm như nhau, nếu bắt được linh thú trông coi bảo vật cũng sẽ được cộng thêm điểm.” Đệ tử nói, “Hy vọng các vị hãy lượng sức mà đi, mỗi một năm đều có đệ tử môn phái chết trong miệng của yêu thú không thiếu đâu.”
“Cuối cùng, vì để tạo được sự công bằng của lần thí luyện này, mỗi người chỉ có thể cầm số lượng đan dược và phù chú cố định, phù chú cao cấp và phù chú có nguy hại cao không cho phép mang theo, vũ khí không hạn chế.”
Bên này hắn nói xong những việc cần chú ý thì bên kia, các đệ tử phụ trách những việc khác đều lại đây kiểm tra từng người.
Cứ việc quy định là nền trắng chữ đen nhưng bản chất Tu Tiên giới đó là cường giả vi tôn, những đồ vật không được mang nhưng nếu người tham gia có biện pháp giấu trời qua biển thì cũng ngầm đồng ý.
“Vấn đề cuối cùng là lấy thành tích cá nhân là chủ, xếp hạng môn phái dựa theo thành tích cuối cùng của từng tuyển thủ cộng lại.”
Kết thúc cuộc kiểm tra, đệ tử Xuyên Vân Môn thi nhau tránh ra để lộ ra lối vào khu rừng đầy u ám.
“Bảy ngày thí luyện chính thức bắt đầu!” Đệ tử Xuyên Vân Môn nói, “Thời gian sau một nén nhang mới cho phép tiếp xúc với nhau, hiện tại bắt đầu tính giờ.”
Lời nói vừa rơi xuống, trong nháy mắt những tuyển thủ của các môn phái liền hướng về lối vào khu rừng chen chúc mà đi.
Kiếm tích phân qua tầm bảo và sấm quan quá khó, rõ ràng lệnh bài được năm điểm sẽ là sự lựa chọn tốt nhất đối với một số tuyển thủ muốn buông tay đánh bạc một phen.
Thời gian một nén nhang, người muốn động thủ thì đang tìm kiếm cơ hội, còn những người muốn rời xa chiến đấu sẽ nhanh chóng rời đi.
Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoài An ở bên cạnh Tiểu Cốc, Lục Ngôn Khanh nhìn khu rừng trước mắt.
“Đi hướng đông thôi!” Hắn nói.
Những người tham gia nhìn thấy Tiểu Cốc còn nhỏ tuổi muốn theo dõi tự nhiên thấy hoa mắt lên, sau đó mục tiêu cũng biến mất.
Ba đệ tử Tinh Thần Cung nắm rõ mục tiêu của bản thân, bọn họ không sợ va chạm nhưng cũng không đi gây chuyện. Điểm có được khi xuyên qua bí cảnh cũng đã đủ phong phú, sơ cấp đến trung cấp là 100 điểm, trung cấp đến cao cấp là 200 điểm, cao cấp đến thông quan là 300 điểm.
Điểm cao như thế là vì cổ vũ tuyển thủ đặt mục tiêu trên thông quan mà không phải những đường ngang ngõ tắt giống như những tuyển thủ muốn vọng tưởng tập kích người khác để dành thắng lợi.
Ba người cũng tính toán như thế, mục tiêu quan trọng nhất là thông qua thí luyện.
Sau khi tiến vào khu rừng được một lúc, bọn họ liền phát hiện linh thức tìm đường vẫn hay dùng không còn nhạy nữa, cảm quan mạnh mẽ cũng gần như trở lại giống những người bình thường.
Có khả năng Tiểu Cốc còn dễ dàng thích ứng được, nhưng với người nếm được vị ngon ngọt của tu tiên như Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoài An, đã quen thuộc thân phận này rồi thì thật sự cảm thấy ngũ quan đột nhiên bị phong bế lên thật không thoải mái.
Nếu là để một đệ tử bình thường không có kinh nghiệm gì đặt ở nơi núi sâu này có lẽ sẽ thật sự choáng váng đầu óc mất phương hướng. May mắn ba người vốn sinh hoạt ở trong núi, còn thường xuyên xuyên qua các dãy núi.
Đi lâu đến vậy thế nhưng bọn họ vẫn biết mình đến từ đâu, biết nên hướng về phương nào để đi tới.
Dựa theo lẽ thường để nghĩ, nơi càng khó khăn thì nhất định ở nơi càng sâu, cho nên ba người lựa chọn hướng đi thẳng vào trong rừng.
Trên đường bọn họ cũng gặp vài tuyển thủ khác.
Trừ việc mới đầu có hai đợt công kích vội vàng muốn tự mình mang 30 điểm tặng cho người khác, thì những tuyển thủ ngồi canh ở khu rừng sơ cấp để mai phục phát hiện ra bọn họ khó đối phó nên cũng không dám ra tay nữa.
Bọn họ tiếp tục đi tới, đi tới, đi tới, rồi Thẩm Hoài An dừng lại.
“Đây chẳng phải là gia hỏa có vấn đề thần kinh hôm trước sao?” Hắn hỏi.
Lục Ngôn Khanh và Cốc Thu Vũ đều ngẩng đầu, quả nhiên cách đó không xa đúng là Tiêu Dực một mình một người bị hai tổ tuyển thủ cùng nhau vây quanh.
“Hắn không có đồng đội.” Lục Ngôn Khanh nhíu mày nói, “Chẳng lẽ là tán tu?”
Trong khi hai người nói chuyện thì bên kia đã bắt đầu đánh lên.
Tu vi của Tiêu Dực đến cảnh giới nào rất khó nhìn ra được nhưng rõ ràng là vũ lực của hắn cực kỳ cao, đặc biệt là sự nhanh nhẹn.
Hắn giống như bóng đen xuyên qua giữa mấy người, không ai có thể bắt được hắn.
Đợi đến khi Tiêu Dực dừng lại thì mấy kẻ xui xẻo đó đều bị đánh trúng hôn mê bất tỉnh.
Trên khuôn mặt của nam nhân tóc ngắn này không có biểu tình gì, hắn ngồi xổm xuống tháo đi lệnh bài của những người này.
Vốn là Lục Ngôn Khanh muốn ở một bên xem trình độ của hắn ra sao thì nhận ra được hô hấp của Thẩm Hoài An đang đứng bên cạnh cứng lại.
Hắn lập tức duỗi tay ra túm lấy Thẩm Hoài An mà không biết phải làm sao, “Bình tĩnh, ngàn vạn lần cần phải bình tĩnh!”
Võ si Thẩm Hoài An này cũng chỉ có Ngu Sở có thể giải tỏa dục vọng chiến đấu trong lòng hắn.
Bỗng nhiên nhìn thấy một kẻ giỏi chiến đấy như vậy, có lẽ trong lòng Thẩm Hoài An đã ngo ngoe rục rịch, Lục Ngôn Khanh sợ hắn theo bản năng xông lên đi đánh nhau với nhân gia.
Thẩm Hoài An nhìn chăm chú vào bóng dáng của Tiêu Dực, hắn nghiến răng rất lấy làm tiếc cảm thán, “Cũng là do hiện tại đệ trưởng thành lên thôi, nếu để ở ba năm trước thì đệ đã sớm lên rồi.”
Editor Thiên Châu Vũ Nhiên có lời muốn nói:
Tiểu An An trưởng thành quá cơ! (¯―¯٥)