Ta Thu Các Tiểu Lão Đại Làm Đồ Đệ (Dịch)

Chương 49 -

Đột nhiên Ngu Sở không kịp phòng ngừa mà nhìn vào mắt của Tiêu Dực, nàng nhướn mày.

“Ngươi muốn bái ta làm sư phụ?” Nàng mở miệng hỏi.

Tiêu Dực nhẹ nhàng gật đầu.

Vừa thấy cũng biết hắn là kẻ ít nói, vào lúc này bình thường đều có thể giới thiệu một chút về tình huống của bản thân, biểu đạt sự trung tâm hoặc nói ra nguyên nhân.

Nhưng đôi mắt của Tiêu Dực lại trông mong nhìn nàng giống như chờ đợi Ngu Sở nói một câu xong rồi liền đi theo nàng vậy.

Ngu Sở nhíu mày, “Ở đây đều là những nhân tài kiệt xuất trong Tu Tiên giới, mỗi môn phái đều có thể cho ngươi đủ tài nguyên, vì cái gì ngươi muốn theo ta?”

“Bởi vì ngài rất mạnh.” Tiêu Dực nói, “Đồ đệ của ngài cũng rất mạnh.”

Có vẻ như trong đầu của hắn danh vọng môn phái hoặc nhân tố tài nguyên đều không tồn tại. Trong mắt Tiêu Dực chỉ nhìn thấy trực tiếp những điều hắn muốn --- Mang thực lực ra nói chuyện.

Ngu Sở thấy hơi đau đầu.

Nàng sở hữu thể chất gì thế này, sao những người trẻ tuổi có thiên phú dị bẩm lại đi coi trọng nàng vậy? Đi đến nơi đâu đều có thể gặp chuyện bái sư, hơn nữa mỗi một đứa đều có tư chất tốt như vậy.

Trước đây Ngu Sở cũng suy nghĩ tới vấn đề trên, nàng thật sự không biết mình có điểm nào lọt vào mắt của những thiên tài này, người như nàng cũng không có chỗ hơn người gì nhưng có vẻ lại rất hút đồ đệ.

May mắn nàng không đàm luận với những người khác về sự buồn rầu của mình, bằng không phỏng chừng sư phụ các môn phái khác trong lòng nghĩ muốn giết nàng đều có.

Tiêu Dực nói muốn bái sư là biểu tình của các sư phụ trong đại điện sắp không che giấu được ê ẩm.

Trước thì bị vả mặt, sau thì trơ mắt nhìn hạt giống tốt không liên quan gì tới Ngu Sở cũng muốn bái nàng làm sư phụ, việc này muốn thể diện của bọn họ để ở đâu đây?

“Người trẻ tuổi này, ta khuyên ngươi vẫn nên thận trọng.” Có một sư phụ trong số đó không nhịn nổi mở miệng khuyên can, “Không nên thấy đồ đệ của nàng thắng được bí cảnh lần này là mù quáng muốn đi theo nàng. Loại môn phái nhỏ đó tài nguyên gì cũng không có, đồ đệ có được hay không cũng phải dựa vào bản thân, ngươi là đệ tử đơn truyền của chân nhân thì vẫn nên bái nhập môn phái chính quy mới là thỏa đáng.”

Ông ta vừa nói xong là những sư phụ khác đều gật đầu tán đồng, còn biểu tình của Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoài An lại không tốt mấy.

Tiêu Dực giống như không có nghe thấy, đôi mắt vẫn cứ trông mong nhìn Ngu Sở. Ánh mắt kia làm Ngu Sở nghĩ đến con chó nhỏ lưu lạc ven đường cầu mong được mang đi, giống như chỉ cần nàng nói một câu được là Tiêu Dực có thể vẫy vẫy cái đuôi vô hình mà vui vui vẻ vẻ đi theo.

Nhưng mà……

“Trên đời không có đạo lý cường mua ép bán, ngươi muốn bái sư thì dù thế nào ta cũng phải nhận lấy đâu.” Ngu Sở nói, “Chuyện này ta muốn ngẫm nghĩ một thời gian, nếu ngươi muốn đổi ý thì bây giờ còn có cơ hội.”

Nàng lại nhìn về phía các chưởng môn khác rồi mở miệng, “Nếu thí luyện kết thúc rồi thì sau này còn gặp lại, ba năm sau là tiên tông đại bỉ, chúng ta có duyên sẽ gặp lại.”

Nhìn Ngu Sở mang theo các đồ đệ của nàng rời khỏi, theo sau còn thêm một Tiêu Dực, biểu tình của các vị sư phụ đang ngồi ở đây đều tê dại.

--- Cái gì, ba năm sau nàng còn muốn tới tham gia?

Những người còn lại không nói gì bèn tan rã trong sự không vui. Gần như tất cả các sư phụ đều nghẹn một hơi ở trong lòng, chuẩn bị trở về mắng đồ đệ nhà mình.

Đến nỗi tiên tông đại bỉ ba năm sau bọn họ tiếp tục bị mất mặt xấu hổ hay rửa được mối nhục xưa thì cần xem trình độ của các đồ đệ.

Ba năm sắp tới chắc là cuộc sống của tuyệt đại đa số đệ tử các môn phái đều sẽ không được tốt lắm. Không ít chưởng môn càng thêm nghiêm khắc đốc xúc đồ đệ tu luyện.

Bên kia, Ngu Sở ngự kiếm phi hành mang theo các đồ đệ đi tới một tòa thành phụ cận để nghỉ chân.

“Sư tôn, cái người tán tu gọi là Tiêu Dực đó hình như vẫn luôn đi theo chúng ta.” Lục Ngôn Khanh nói.

Tất nhiên Ngu Sở cũng biết chuyện này, nhưng bản thân nàng cần phải ngẫm nghĩ cho kỹ xem có muốn thu Tiêu Dực hay không.

Theo lý mà nói, không có sư phụ nào có thể cự tuyệt đồ đệ ưu tú tự đưa tới cửa như vậy. Hiện tại Ngu Sở cũng đã quen với thân phận sư phụ của mình, không còn tâm lý rối rắm đối với việc thu hài tử giống như mấy năm trước nữa.

Càng chưa nói đến nàng mang theo Tinh Thần Cung chính thức lộ diện ở Tu Tiên giới, cũng đúng thời điểm cần nhân tài.

Ngu Sở do dự là bởi vì thân phận của Tiêu Dực.

Dưới sự cưỡng chế thanh trừ của hệ thống, những chi tiết của nguyên tác nàng đều quên gần hết, chỉ nhớ rõ mạch truyện chính có quan hệ với nữ chủ. Mà trong quyển sách đó lại liên lụy tới rất nhiều nhân tài kiệt xuất tinh anh, mỗi lần lên sân khấu đều là những kẻ có tiếng tăm lừng lẫy chứ chưa nói đến lai lịch của những người này.

Cho dù Ngu Sở không nắm rõ chi tiết nhưng ưu tú xuất chúng như Tiêu Dực, mà người bồi dưỡng ra hắn vẫn là một chân nhân đã phi thăng Tiên giới thì bối cảnh này của hắn thật sự đã vượt qua thử thách, rất có khả năng là một trong những nhân vật cốt lõi của mạch truyện nguyên tác.

Dựa theo những lời Tiêu Dực vừa mới nói tới thì đáng lẽ lần thí luyện này hắn sẽ dành được danh hiệu đệ nhất, vậy mà lại bị nàng mang theo đồ đệ chặn ngang một chân.

Đây có phải đại biểu cho nàng đã thay đổi được cốt truyện vốn có?

Nếu nàng thu người có liên lụy tới mạch truyện gốc làm đồ đệ thì tương lai có thể thay đổi càng nhiều hay không, thậm chí hoàn toàn thoát ly khỏi nguyên tác, rốt cuộc không ai biết chuyện về sau sẽ phát sinh cái gì?

Ngu Sở rối rắm một lúc lâu về chuyện mình có nên thu Tiêu Dực làm đồ đệ hay không.

Buổi tối, mấy thầy trò ở tửu lầu ăn cơm, Ngu Sở có cảm giác Tiêu Dực vẫn luôn ở hẻm nhỏ cạnh tửu lầu, hắn không đi, cũng không tới quấy rầy nàng, vẫn an an tĩnh tĩnh canh giữ ở bên ngoài.

Trừ cái này ra thì có vẻ như trong thành còn có người tu tiên khác đang giám thị bọn họ. Có thể là người của môn phái muốn biết vị trí của Tinh Thần Cung.

Ngu Sở biết đến nhưng nàng lại lười quản. Chờ đến lúc đi lại cắt đuôi những người này là được.

Kết quả là nàng cảm giác được có một kẻ giám thị lặng lẽ tới gần tửu lầu, còn chưa đi tới thì Tiêu Dực đứng bên góc tường như bóng với hình chợt lóe lên, vài giây sau đồ đệ giám thị này đã bị hắn đánh ngất ném ở hẻm nhỏ bên cạnh.

Ngu Sở: ……

Nếu nàng mặc kệ thì những người giám thị có thể bị Tiêu Dực đánh ngất chất thành một đống hay không?

Nàng nhìn sang Thẩm Hoài An rồi mở miệng, “Để hắn đi lên ngồi đi.”

Các đồ đệ cũng đều biết Tiêu Dực đang ở dưới lầu, Thẩm Hoài An gật đầu rồi buông đũa đi xuống.

Một lát sau, Thẩm Hoài An mang theo Tiêu Dực đi lên, hắn trở về chỗ ngồi của mình rồi quay đầu lại, Tiêu Dực thì giống như cái cọc gỗ đứng ở bên cạnh.

“Ngồi đi.” Thẩm Hoài An ngẩng đầu nói, “Sư tôn để ngươi ngồi.”

Đôi mắt xám của Tiêu Dực cẩn thận nâng lên từng chút một, nhìn xem sắc mặt của Ngu Sở.

Không biết trong lòng hắn có cảm thấy Ngu Sở không nghĩ đến chuyện nhận mình hay không mà biểu tình cũng không bình tĩnh như trước nữa mà nhìn có vể đáng thương.

“Ngồi đi.” Ngu Sở nói.

Tiểu Cốc vui vẻ dịch sang bên cạnh nhường chỗ cho Tiêu Dực, Tiêu Dực ngồi xuống, thân thể hắn thẳng tắp, người vẫn không chịu nhúc nhích, cứ cúi đầu không nói lời nào.

Ngu Sở hết cách đành phải mở lời, “Ăn cơm đi, không phải ngươi rất thích ăn hay sao? A Khanh, gọi tiểu nhị mang đồ ăn làm từ thịt lên đi.”

Lục Ngôn Khanh gật đầu rồi đứng dậy đi tìm tiểu nhị.

Không cần đợi lâu, tiểu nhị mang lên một chân giò nướng đỏ thẫm, thuận tiện còn mang thêm ít rượu và cơm.

Lúc trước khi ở bí cảnh Tiêu Dực vừa lạnh lùng vừa thích động thủ đánh nhau, Thẩm Hoài An cảm thấy hắn là kẻ phiền phức. Hiện tại nhìn thấy bộ dáng hắn im lặng lại đáng thương, Thẩm Hoài An lại không đành lòng nhìn dáng vẻ này của hắn nữa.

Hắn xới cơm rồi đưa cho Tiêu Dực, “Ăn đi.”

Trong các sư huynh đệ, Thẩm Hoài An được xem như có gia cảnh tốt nhất, cũng là người may mắn còn có phụ mẫu lại có quan hệ hòa thuận hạnh phúc.

Mấy năm nay Thẩm Hoài An cũng từng nghe Lục Ngôn Khanh nói qua về quá khứ của bản thân. Lục Ngôn Khanh được gia gia không có huyết thống gì cứu giúp nuôi lớn, cùng Tiêu Dực hiện tại giống nhau đến cỡ nào.

Bạch Hạo chân nhân trong mắt người đời là một vị lão đại phi thăng, nhưng đối với Tiêu Dực mà nói, Bạch Hạo chân nhân chỉ là gia gia của hắn mà thôi.

Hiện giờ gia gia đi rồi, Tiêu Dực cô đơn một người cũng không dễ dàng gì.

Vốn dĩ thân thể Tiêu Dực vẫn luôn căng chặt, trong quá trình được mọi người trấn an thì hắn mới chậm rãi thả lỏng hơn rồi mắt đầu ăn cơm.

Thật sự hắn rất giống động vật ăn thịt, bắt đầu ăn lên là quên hết khẩn trương, một người có thể một hơi ăn sạch cái chân giò lớn đó.

Đến khi ăn no, lúc này có vẻ như Tiêu Dực mới nhớ tới vấn đề hình tượng của bản thân, hắn lại nâng mắt lên nhìn về phía Ngu Sở, giống như mình đã làm sai chuyện gì.

Ngu Sở cảm thấy có khả năng mình nên nghĩ lại một chút, chẳng lẽ ngày thường thái độ đối đãi của nàng đều không tốt sao? Bằng không sao Tiêu Dực và Thẩm Hoài An hồi bé giống như vừa gặp mặt đã hơi sợ nàng.

“Ăn no chứ?” Không có biện pháp, Ngu Sở chỉ có thể nỗ lực hòa hoãn ngữ điệu của mình, cố hết sức dùng giọng nói ôn hòa để hỏi.

Tiêu Dực gật đầu, Ngu Sở nói, “Đi thôi.”

Bữa cơm chiều qua đi, Ngu Sở dẫn theo các đệ tử đi đến khách điếm để dừng chân, tính nghỉ ngơi một đêm rồi mai lại rời đi.

Tiêu Dực vẫn luôn im lặng đi theo bọn họ, Ngu Sở cũng đặt một phòng cho hắn.

Mọi người vào phòng nghỉ ngơi, Ngu Sở nhìn sang Tiểu Cốc, “Con qua phòng sư huynh chơi một lúc trước đi, con nhớ gọi Tiêu Dực giúp ta.”

Tiểu Cốc ngoan ngoãn gật đầu rồi nàng rời khỏi phòng.

Không đợi quá lâu, bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa.

“Vào đi.” Ngu Sở nói.

Tiêu Dực đi vào, đóng cửa lại rồi im lặng đứng ở một bên, đôi mắt màu xám đen hình như không còn hung hãn lạnh lẽo như lần đầu tiên gặp mặt mà nó đã trở nên sạch sẽ trong suốt mang theo chút mịt mờ.

Trên tay của Ngu Sở đang cầm phong thư của vị chân nhân đó, trên thư có viết khái quát giới thiệu về tính huống của Tiêu Dực, tiếp theo là khẩn cầu gửi gắm sư phụ tương lai hắn muốn bái rằng xem hắn có khả năng nghe lời và thông minh thì đối xử tốt với hắn một chút.

Trong thư cũng viết Tiêu Dực là cô nhi, khi bốn tuổi đã sống một mình trong núi sâu, được linh thú thông nhân tính cùng nhau nuôi dưỡng.

Về sau hắn ngẫu nhiên gặp gỡ Bạch Hạo chân nhân đang du lịch khắp thế gian, ngay cả một câu đều không biết nói nhưng tốc độ lại nhanh nhẹn và rất có lực, so với những hài tử cùng tuổi lợi hại hơn rất nhiều.

Nhờ có Bạch Hạo chân nhân dạy dỗ hắn từng li từng tí mới khiến Tiêu Dực tìm lại được thân phận con người.

Chẳng qua cứ việc như thế nhưng Tiêu Dực vẫn có thói quen trầm mặc không thích nói chuyện. Hắn được chân nhân bồi dưỡng nhiều năm, đã học được bản lĩnh hàng thật giá thật cho nên mới xuất chúng như thế.

Bạch Hạo chân nhân cảm thấy duyên phận của mình và Tiêu Dực đã hết, cho nên dặn dò Tiêu Dực để hắn đến tham gia thí luyện lần này chứng minh năng lực của bản thân rồi sau đó tìm kiếm môn phái mới rồi bắt đầu cuộc sống mới.

Kỳ thật hắn đã mười chín tuổi, ít hơn Lục Ngôn Khanh một tuổi nhưng mới nhìn thoáng qua lại lớn không khác mấy với Thẩm Hoài An. Có khả năng bị ngăn cách với thế giới con người nên sự trưởng thành của hắn đến muộn hơn so với người bên ngoài.

Ngu Sở xem xong phong thư này cũng cảm khái không thôi.

Nàng giương mắt nhìn về phía Tiêu Dực, người trẻ tuổi bối rối chớp đôi mắt, nàng không nói gì thì hắn vẫn luôn im lặng đứng đó.

……Ai.

Nếu là đồ đệ của nàng đoạt lấy danh hiệu đệ nhất của Tiêu Dực thì nàng cũng nên gánh vách trách nhiệm.

“Ta nguyện ý thu con.” Ngu Sở nói, “Con muốn đi cùng chúng ta chứ?”

Vốn dĩ biểu tình của Tiêu Dực buồn rầu, nhưng khi nghe được nàng nói như vậy thì hắn nâng lên đôi mắt, như được sủng ái mà lo sợ, không thể tin được nhìn về phía Ngu Sở.

“Không muốn?” Ngu Sở cười hỏi.

“Muốn!” Tiêu Dực vội vàng nói, “Con muốn đi cùng ngài.”

Bình Luận (0)
Comment