Ta Thu Các Tiểu Lão Đại Làm Đồ Đệ (Dịch)

Chương 53 -

Nghe xong những lời của Mạc trưởng lão đã nói, những chưởng môn khác lại không cho điều đó là đúng.

“Ý của Mạc trưởng lão là cảm thấy Ngu Sở này chính là đồ đệ của ngươi?” Người nọ lên tiếng phản bác, “Đệ tử của ngươi không ở môn phái sinh hoạt cho tốt chẳng lẽ còn có thể tự mình đi ra ngoài tự lập môn phái sao hả?”

“Này……” Vốn là Mạc trưởng lão cũng không muốn nhiều lời, dù sao sự kiện kia như thế nào thì cũng được xem là tai tiếng của môn phái.

Nhưng ông ta đã lên tiếng rồi, không nói thêm gì thì những người khác vẫn sẽ luôn nhìn ông ta mất.

“Ta đã từng có một đệ tử tên là Ngu Sở Sở, vì nàng từng bị tổn thương nên đã rời khỏi môn phái của chúng ta, lúc gần đi cũng uống đoạn linh canh.” Mạc trưởng lão thấp giọng kể lại, “Chắc là ta suy nghĩ nhiều rồi.”

Vốn dĩ ông ta vẫn hơi hoài nghi nhưng sau khi mình nói ra thì chính mình còn cảm thấy đây không thể là cùng một người.

Lúc Ngu Sở Sở đi thì căn cơ ở trong đã bị phế hoàn toàn, thiên phú của nàng cũng thực bình thường, hiện tại mới trải qua tám năm mà thôi, cho dù tu luyện thêm một lần nữa cũng không có khả năng đạt tới cảnh giới quá cao, vậy thì sao có thể tự lập môn phái lại còn thu được nhiều đồ đệ tốt chứ?

Mấy môn phái tổ chức hội nghị đi hội nghị lại cũng không ra được kết quả, cũng không ai tìm được Tinh Thần Cung của Ngu Sở ở đâu, cuối cùng mọi người liền hậm hực tan họp, quyết định tiên tông đại bỉ ba năm sau rồi quyết định tiếp.

Ở bên kia, trong Huyền Cổ sơn mạch.

Thẩm Hoài An và Lục Ngôn Khanh đứng ở trong núi sâu, tay của hai người đang cầm kiếm, phía sau bọn họ là những yêu thú đang nằm bò xem náo nhiệt.

“Huynh có ý tưởng nhưng điều đó còn chưa đủ.” Thẩm Hoài An vừa xoay cổ tay thì thanh kiếm trên tay hắn lóe lên ánh sáng lạnh băng. Hắn giảng giải, “Cái huynh cần là cảm thụ kiếm, lĩnh hội kiếm cho đến khi kiếm và huynh giống như cùng hòa hợp thành nhất thể. Tư tưởng của huynh chính là tư tưởng của kiếm thì kiếm mới có thể để huynh sử dụng nó.”

Thẩm Hoài An bổ một kiếm, chỉ thấy ánh sáng màu xanh lá hiện lên, khoảng rừng trước mặt bị kiếm khí chém tới, truyền đến tiếng vang của cây cối đang ầm ầm đổ sập xuống.

Lục Ngôn Khanh nhìn thấy khung cảnh này, trong mắt hắn đầy tán thưởng, “Đệ thật đúng là kỳ tài kiếm thuật. Mới nhập Tu Tiên giới ba năm thôi đã có thể đạt được tiến bộ như vậy xác thật là kinh người.”

Thẩm Hoài An và Lục Ngôn Khanh ai cũng có sở trường riêng cho nên ngày thường vẫn hay hỗ trợ lẫn nhau khiến khuyết điểm của hai bên tiến bộ rất nhanh.

Tuy kiếm thuật của Lục Ngôn Khanh kém hơn Thẩm Hoài An nhưng so với những người bên ngoài kia thì vẫn rất ưu tú.

Sau khi Thẩm Hoài An hỗ trợ Lục Ngôn Khanh luyện kiếm thì đến lượt Lục Ngôn Khanh dạy Thẩm Hoài An thuật pháp. Lúc sắp đi, bọn họ khôi phục khu rừng trở lại như ban đầu rồi mới rời khỏi.

Đi một lúc thì về đến Chủ Phong, hai người liền nhìn thấy Tiêu Dực đang làm việc.

Tiêu Dực này không thích nói chuyện nhưng lại luôn chủ động làm những việc vặt vãnh. Từ đốn củi chẻ củi cho đến gánh nước hay cho thỏ ăn, chỉ cần những người khác không chú ý đến là hắn sẽ làm xong tất cả mọi việc.

“Tiêu Dực, sao đệ lại trộm làm việc nữa vậy?” Thẩm Hoài An nói, “Đệ tới đây để tu tiên hay để làm việc thế, có thời gian thì cùng đi với chúng ta ra ngoài luyện tập không phải tốt hơn sao?”

Tiêu Dực buông rìu rồi bình tĩnh nói, “Đệ luyện xong rồi.”

Hắn luyện là lấy rìu của mình đi bổ củi.

Quả thực là Thẩm Hoài An hết cách rồi, hắn nhìn sang Lục Ngôn Khanh, giọng nói ôn hòa của Lục Ngôn Khanh vang lên, “Làm việc và huấn luyện vẫn không giống nhau. Chúng ta có ít người nên các công việc vặt không nhiều như vậy, mọi người thay phiên làm cũng đủ rồi, đệ không cần để ý quá.”

Tiêu Dực cất rìu đi.

“Con đường của chúng ta không giống nhau thì cũng không thể luyện cùng một chỗ được.”

Vũ khí Tiêu Dực dùng là rìu, lại có thuộc tính phong nên đúng thật là không giống một chút nào với hai sư huynh.

Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoài An đều luyện kiếm, lại có cùng thuộc tính thủy, mấy năm nay ở bên nhau luyện tập rất hợp nên cũng thường xuyên đi lại với nhau. Còn Tiêu Dực giống như hiệp khách độc hành vậy, có huấn luyện cũng chỉ một mình một người.

Hai người cũng không biết phải làm sao, họ muốn tạo điều kiện cho Tiêu Dực nhanh chóng hòa đồng với mọi người nhưng chính bản thân Tiêu Dực không chịu.

Tiêu Dực tự mình tập luyện, tự mình làm việc, trừ lúc ăn cơm và đi học thì mới cùng ngồi với mọi người, thời gian còn lại không phải đi tìm Ngu Sở thì chính là một mình ở trong chính phòng, ngay cả cái mặt cũng không chịu lộ ra.

Hơn nữa thời gian sinh hoạt của hắn hoàn toàn tách biệt khỏi mọi người. Sư huynh đệ đi ra ngoài huấn luyện thì hắn ở lại Chủ Phong. Lúc bọn họ trở lại thì hắn đã đi rồi.

Thẩm Hoài An khuyên Tiêu Dực vài câu nhưng Tiêu Dực không nghe nên Thẩm Hoài An cũng lười quan tâm tiếp.

Nhưng Lục Ngôn Khanh lại không làm được như vậy. Hắn là đại sư huynh cho nên luôn yêu cầu bản thân nghiêm khắc hơn, vẫn coi các sư đệ muội đều là trách nhiệm của chính mình.

Thẩm Hoài An đi rửa mặt, khi trở về viện thì nhìn thấy Lục Ngôn Khanh có vẻ ưu sầu ngồi trong viện ngẩn ngơ.

Vốn dĩ Lục Ngôn Khanh là người có khí chất tiên trưởng mịt mờ nhất trong tất cả các sư huynh đệ, người khác nhìn vào thấy hắn ôn nhuận như ngọc mắt sáng như sao, lại mang theo cảm giác cao vời vợi không thể nào chạm đến. Người có thần vận như vậy lại mang vẻ mặt lo lắng sốt ruột, sự tương phản này khiến người ta vừa bất đắc dĩ vừa muốn cười.

“Huynh cũng không cần đến mức như vậy.” Thẩm Hoài An khuyên giải, “Đáng lẽ giữa hài tử với nhau càng dễ ở chung hơn, Tiêu Dực đều lớn như vậy rồi thì khó dung nhập được cũng là chuyện bình thường thôi, huynh cứ kệ đệ ấy đi.”

“Đạo lý này huynh hiểu, nhưng mà……” Lục Ngôn Khanh thở dài, “Huynh muốn đệ ấy coi chúng ta như người một nhà sớm hơn một chút.”

Thẩm Hoài An biết Lục Ngôn Khanh luôn luôn suy nghĩ quá nặng nề, hắn đành an ủi, “Đây cũng là do sư huynh đệ chúng ra không có mấy người, nhiều đệ tử giống như nhà của đệ nào còn có thể để ý được người mới tới có dung nhập được hay không.”

Nói tới đây, Thẩm Hoài An không biết nhớ tới cái gì bèn thở dài thật lâu.

“Làm sao vậy?” Lục Ngôn Khanh nhìn về phía hắn.

“Từ khi rời khỏi nhà đến giờ đã ba năm rồi đệ còn chưa trở về.” Thẩm Hoài An thấp giọng nói, “Tháng sau là đại thọ của mẫu thân đệ, cũng không biết cuộc sống của hai người trải qua như thế nào.”

Lục Ngôn Khanh ngẫm nghĩ một chút rồi nói, “Bằng không huynh đi cùng đệ trở về một lần đi.”

Thẩm Hoài An vừa mừng vừa sợ ngẩng đầu nhìn hắn.

“Đây là sự thật?!”

Lục Ngôn Khanh gật đầu, “Chúng ta đi xin chỉ thị của sư tôn.”

Phía sau núi, sau khi nghe xong Lục Ngôn Khanh nói, Ngu Sở không cần quá do dự liền đồng ý.

Nếu có mỗi một mình Thẩm Hoài An thì nàng không yên tâm được. Nhưng có Lục Ngôn Khanh đi theo thì không có vấn đề gì.

Không biết có phải bởi vì Thẩm Hoài An là nam hài nhỏ tuổi nhất, thời niên thiếu lại rất bướng bỉnh nên dẫn tới việc dù hiện tại còn cao hơn cả nàng nhưng nàng vẫn không dễ dàng yên tâm về hắn.

“Có thể trở về nhưng trên đường con cần phải nghe lời sư huynh.” Ngu Sở nhìn sang Thẩm Hoài An, “Con có thể làm được không?”

“Con bảo đảm là nhất định có thể làm được!” Thẩm Hoài An cao hứng phấn chấn cam đoan.

Vào đầu tháng tiếp theo, hai sư huynh đệ liền rời khỏi Huyền Cổ sơn.

Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoài An vừa đi thì trên núi trở nên quạnh quẽ, chỉ còn lại có Ngu Sở, Tiêu Dực và Tiểu Cốc.

Trong lòng Ngu Sở cũng có ý nhân cơ hội này làm Tiêu Dực mở lòng nên có dặn dò hắn, “Hiện giờ chỉ còn lại có con và Tiểu Cốc, ngày thường con quan tâm con bé hơn một ít, có con ở ta cũng yên tâm.”

Tiêu Dực gật đầu có vẻ hơi miễn cưỡng và khó xử.

Để hắn làm việc thì được chứ quan tâm người khác, đặc biệt là quan tâm tiểu nữ hài thì chuyện này thật sự vượt quá phạm vi năng lực của hắn.

Trừ khi đi học thì thường ngày Ngu Sở đều ở sau núi, trên Chủ Phong chỉ còn có hai người Tiêu Dực và Tiểu Cốc.

Mới đầu Tiêu Dực muốn duy trì thói quen sinh hoạt như cũ, tự mình tu luyện và làm việc, dù chỉ có một người hắn cũng không thấy có vấn đề gì.

Nhưng quan tâm tới Cốc Thu Vũ…… Thật khó.

Tiêu Dực quyết định lý giải yêu cầu này là: Tiểu Cốc đến tìm hắn thì hắn sẽ giải quyết việc giúp nàng. Nếu nàng không tới tìm vậy có nghĩa là không có việc gì phát sinh, vậy là hắn cũng không cần phải đi quan tâm nàng.

Hắn nghĩ đến khá là tốt nhưng Tiểu Cốc là nữ hài ngoan ngoãn chịu khó an tĩnh sao? Nàng lúc nào cũng nghĩ cách để tìm cớ quấn lấy Tiêu Dực.

Cốc Thu Vũ đã được mài giũa kinh nghiệm ở Thẩm Hoài An nên đối với sự hiểu biết về chiêu thức quấn người đã được nâng cao một bước.

Tiêu Dực càng đáng thương hơn Thẩm Hoài An, tốt xấu gì thì mỗi lần Thẩm Hoài An bực bội còn chịu cãi nhau với Cốc Thu Vũ nhưng tính cách của Tiêu Dực lại không phải như vậy.

Tuy hắn được yêu thú nuôi lớn nhưng kỳ thực lại rất kính già yêu trẻ. Lúc trước, trong khi đang tham gia thí luyện, vốn dĩ hắn muốn động thủ với Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoài An nhưng vì nhìn thấy hai người mang theo một tiểu cô nường nên thu lại ý nghĩ đó.

Hiện giờ trở thành đồng môn thì Tiêu Dực càng không thể hung dữ với Tiểu Cốc được.

Nhưng tính cách của hắn vốn là độc lai độc vãng, hiện giờ làm cái gì Tiểu Cốc cũng đi theo khiến tâm lý của Tiêu Dực sắp hỏng đến nơi.

*Độc lai độc vãng: một mình đến một mình đi, đi đâu làm gì cũng chỉ có một mình.

Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoài An đi đến ngày thứ năm thì Tiêu Dực không chịu nổi nữa.

Hắn muốn đi vào rừng huấn luyện là Tiểu Cốc vừa hừ hừ ca hát vừa đi theo hắn.

Tiêu Dực đang đi trước bỗng nhiên dừng gấp, hắn xoay người dùng ánh mắt thâm trầm nhìn về phía Cốc Thu Vũ.

Tiểu Cốc giống như không có cảm giác gì, nàng vô tội hỏi, “Làm sao vậy?”

“Sư muội.” Tiêu Dực không biết phải làm sao nữa, “Muội có thể không cần đi theo huynh nữa có được không?”

Tiểu Cốc chớp chớp đôi mắt to tròn, sau vài giây nàng mới phản ứng lại được.

“Tỷ không phải là sư muội, tỷ là sư tỷ!” Nàng giải thích, “So với đệ thì sư tỷ đến trước ba năm đấy, sao đệ có thể gọi sư tỷ là sư muội chứ?”

Tiêu Dực mê mang nhìn nàng.

“Nhưng sư muội nhỏ tuổi hơn sư huynh.” Hắn lại nói tiếp.

“Vậy Thẩm Hoài An thì sao?” Cốc Thu Vũ phản bác, “Đệ lớn hơn huynh ấy thì chẳng lẽ đệ cũng cảm thấy huynh ấy là sư đệ hả?”

Tiêu Dực gật gật đầu.

“Nhưng để duy trì mối quan hệ ổn định nên huynh sẽ không gọi đệ ấy là sư đệ.” Tiêu Dực thành thật nói.

“Điều này không hề đúng!” Tiểu Cốc tức giận đến mức dậm cả chân, “Chẳng lẽ nếu đệ lớn hơn Lục Ngôn Khanh thì đệ chính là đại sư huynh? Xếp thứ tự không phải dựa theo tuổi tác mà là trình tự bái sư trước hay sau. Đệ bái sư nhập môn sau thì sao có thể là sư huynh, đấy không phải lộn xộn thì là gì?”

Tiêu Dực nghĩ nghĩ, có vẻ như cũng là đạo lý này.

Nhưng mà……

Nhìn trước mặt ‘sư tỷ’ còn chưa cao tới ngực hắn, hoành mi lập mục, lại còn có bộ dáng dựng lông thở phì phì . Khóe miệng của Tiêu Dực cong lên có vẻ khả nghi nhưng lại mau chóng ép xuống.

*Hoành mi lập mục: Hoành => ngang, rộng lớn, chỗ trên mi mắt; mi => nước đầy, tràn đầy, khắp, lông mày; lập => khe, rãnh, dựng lên, đứng thẳng; mục => con mắt, lườm. Theo mình hiểu thì Tiểu Cốc tức đến nỗi nỗi nhíu mày trợn mắt. Bạn nào hiểu rõ thì góp ý giúp mình nha.

“Xin lỗi.” Tiêu Dực nói.

Lời xin lỗi này của hắn không hề có thành ý nào, thậm chí còn muốn cười.

“Hừ!” Tiểu Cốc ngồi xổm xuống thở phì phì, “Đệ đi đi đệ đi đi, sư tỷ không muốn chơi với đệ!”

Tiêu Dực là tên nam tử hoang dã thẳng thắn từng trưởng thành từ trong rừng rậm, đôi mắt nhìn nơi này cánh Chủ Phong cũng không phải quá xa, không có khả năng xảy ra chuyện nên thành thật gật đầu.

“Vậy đệ đi trước.” Hắn nói.

Tiêu Dực thật sự đi rồi!

Hắn đi về phía trước một đoạn xa nhưng không biết vì sao trong lòng không được yên ổn. Tiêu Dực quay đầu thì nhìn thấy giữa sườn núi có một tiểu cô nương mặc bộ váy dài màu vàng nhạt không có hình tượng gì ngội bệt dưới đất, vì oán giận nên trút lên đám cỏ mọc xung quanh.

Tiêu Dực do dự một lúc, hắn bỗng nhiên cảm thấy hình như bị người bám theo thực ra cũng không phải là việc khó chịu đến mức như vậy.

Hắn quay trở lại đứng trước mặt Cốc Thu Vũ, Tiểu Cốc bẹp miệng nghĩ một đằng nói một nẻo, “Làm gì?”

Tiêu Dực ngồi xổm xuống rồi hỏi, “Cùng đi chơi không?”

Tiểu Cốc nghĩ sẽ không để ý tới hắn nhưng dù sao nàng vẫn là hài tử, không thể che lấp được sự tò mò trong lòng nên nàng mấp máy môi hỏi tiếp, “Chơi cái gì?”

Tiêu Dực vỗ vỗ bả vai của mình có ý bảo Tiểu Cốc trèo lên.

Tiểu Cốc nhìn vào mắt hắn, xác định hắn không nói đùa thì lúc này mới cẩn thận vươn tay trèo lên lưng Tiêu Dực.

Tiêu Dực nói, “Ôm cổ chặt vào.”

Tiểu Cốc vốn đang định hỏi muốn chơi cái gì thì kết quả là bỗng nhiên Tiêu Dực gia tốc rồi xông ra ngoài làm nàng hét lên một tiếng.

Tiêu Dực vốn nhanh nhẹn, quen thuộc địa hình trong rừng, lại có thuộc tính phong nên càng như hổ thêm cánh. Hắn cõng theo Cốc Thu Vũ xuyên qua rừng bằng tốc độ cực kỳ nhanh, hơn nữa luôn ở trên cây băng qua.

Ban đầu Tiểu Cốc khẩn trương nhưng lúc sau thả lỏng lại, nàng hoan hô lên, còn vươn một bàn tay ra để cảm nhận làn gió.

Tiêu Dực cũng gian xảo, hắn cảm giác được nữ hài đang thả lỏng thì bỗng nhiên nhảy xuống huyền nhai nhỏ cao hơn hai mươi mét làm Tiểu Cốc lại hét toáng lên.

Cốc Thu Vũ bám chặt vào lưng Tiêu Dực, nàng còn nghe được lồng ngực của hắn đang rung lên, rõ ràng là đang cười, cuối cùng Tiểu Cốc hỏi hắn có phải đang cười trộm hay không thì Tiêu Dực dùng giọng nói bình tĩnh chối bay chối biến, “Không có.”

Thật là lừa quỷ à!

Hai người chạy một vòng khắp khu rừng mới trở về Chủ Phong, còn chưa dừng lại, Tiểu Cốc đang cười thì cảm thấy trên đỉnh đầu có cái bóng phủ lên, đó là linh kiếm của Lục Ngôn Khanh.

Trường kiếm hạ trên mặt đất, Cốc Thu Vũ nhìn thấy Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoài An, không biết đã có chuyện gì xảy ra mà cảm xúc của hai người có vẻ không được tốt lắm.

Cốc Thu Vũ đang ngẩn người thì bỗng nhiên nhìn vào đôi mắt của Thẩm Hoài An. Nàng cuống quýt nhảy xuống khỏi lưng của Tiêu Dực rồi chạy tới trước mặt hai người.

“Thẩm Hoài An, sao các huynh lại trở về nhanh thế, không phải nói là đi một tháng sao?” Nàng hơi hoảng loạn hỏi han.

Thẩm Hoài An không nói một lời mà xoay người trở về sân của mình, Lục Ngôn Khanh duỗi tay sờ sờ đầu của Tiểu Cốc.

“Là hài tử quá kế của phu thê trang chủ, lúc bọn huynh đi đến nơi là vừa đúng dịp bữa tiệc tròn một tuổi của hài tử này đang tổ chức, rất nhiều người đều tới vì bữa tiệc tròn một tuổi của Thiếu trang chủ tương lai.” Lục Ngôn Khanh đau lòng nhưng không biết phải làm sao, “Bọn huynh tới nơi khiến mọi người trở nên xấu hổ, cho nên……”

Hắn không nói được nữa.

Cốc Thu Vũ và Tiêu Dực cũng im lặng.

Sau một lúc nàng nói nhỏ, “Vậy làm sao bây giờ, huynh ấy yêu phụ mẫu như vậy lại gặp phải chuyện này thì trong lòng sẽ không dễ chịu đâu.”

“Nếu đã tu tiên thì chuyện này sớm muộn gì cũng xảy ra.” Lục Ngôn Khanh không thể nề hà nói, “Để đệ ấy từ từ chấp nhận đi.”

Nhưng cái từ từ này khi nào mới xong được đây?

Thẩm Hoài An trở về có gặp qua Ngu Sở rồi tự nhốt mình ở trong phòng không chịu ra, ngay cả cơm cũng không ăn.

Tuy đến Kim Đan kỳ có thể nhịn ăn mấy tháng, dù tu vi của Thẩm Hoài An không đến, đói mấy ngày cũng không có việc gì nhưng mọi người vẫn rất lo cho hắn.

Nếu hắn cáu giận lên thì còn tốt, xả ra được thì không sao rồi. Nhưng hiện giờ Thẩm Hoài An không còn giống như thời niên thiếu nữa, hắn có khó chịu tức giận gì cũng không hé răng mà rất an tĩnh. Ngu Sở tới quan tâm hắn thì hắn cũng chỉ cười cười nói mình không có việc gì.

Chuyện này phải làm sao bây giờ?

Lục Ngôn Khanh và Cốc Thu Vũ hơi sốt ruột, hai người thường xuyên đi tìm Ngu Sở thương lượng và thảo luận lại không nghĩ kéo Tiêu Dực theo cùng.

Dù sao Tiêu Dực vẫn luôn tạo khoảng cách với mọi người, ai cũng không trông cậy vào hắn.

Bổi tối ngày thứ sáu, Thẩm Hoài An lặng lẽ mở cửa, hắn rời khỏi sân đi đến huyền nhai phía sau núi rồi ngồi xuống nhìn trời sao trên không trung ngẩn người.

Lúc này có người đi tới ngồi bên cạnh hắn.

Thẩm Hoài An còn tưởng rằng là Lục Ngôn Khanh nhưng khi quay đầu nhìn thì lại thấy đôi mắt xám của Tiêu Dực.

“Sao lại là đệ?” Thẩm Hoài An giật mình.

Tiêu Dực không nói lời nào, hắn vươn tay đưa con thỏ đã nướng chín của mình cho Thẩm Hoài An.

Thẩm Hoài An cầm gậy gỗ, hắn cúi đầu nhìn thịt thỏ không nhịn được cười cười.

“Hóa ra đệ thực tình an ủi huynh, ngay cả đồ ăn còn chịu lấy ra chia với huynh hả?” Hắn trêu đùa.

Tiêu Dực rất bảo vệ đồ ăn và cũng thích ăn, từ trước tới nay đều là người khác chia đồ ăn cho hắn, đây là lần đầu tiên hắn chủ động chia sẻ thức ăn của mình.

Tiêu Dực ngước mắt nhìn lên trên bầu trời.

“Đệ cũng từng bị người vứt bỏ, đệ có thể hiểu được cảm thụ của huynh.” Tiêu Dực nói.

“Gia gia phi thăng của đệ?” Thẩm Hoài An nhìn sang hắn.

Tiêu Dực gật đầu.

Lông mi của hắn rũ xuống rồi nhẹ nhàng kể lại, “Ban đầu, nửa năm đó đệ rất thống khổ, đệ cảm thấy mình bị phản bội. Nhưng sau này đệ hiểu được, chỉ là chúng ta đi trên con đường khác nhau mà thôi.”

Tiêu Dực nhìn sang Thẩm Hoài An.

“Trên đời này không có ai rời đi ai là không sống nổi.” Hắn nói, “Ít nhất huynh biết phụ mẫu của huynh thật sự yêu huynh, chẳng qua kiếp này duyên phận của huynh và phụ mẫu đã hết. Chỉ có huynh sống thật tốt thì mới có thể không làm chính mình và phụ mẫu thất vọng.”

Thẩm Hoài An cúi nhìn thịt thỏ, hắn cười cười.

“Đệ nói đúng. Huynh hy vọng phụ mẫu sống thật tốt, hai người cũng hy vọng huynh sống thật tốt.” Thẩm Hoài An nói, “Chẳng qua huynh không nên trở về quấy rầy cuộc sống của phụ mẫu.”

Hắn nhìn về phía Tiêu Dực cười, “Các đệ mới là người nhà của huynh.”

Tiêu Dực nhìn Thẩm Hoài An ăn từng miếng thịt nướng, hắn rũ mi nghĩ về lời nói của Thẩm Hoài An.

Sáng sớm ngày hôm sau, Lục Ngôn Khanh và Tiểu Cốc bận rộn ở phòng bếp, hai người hơi lo rắng sốt ruột. Kết quả là đồ ăn vừa mới bưng ra thì nhìn thấy Thẩm Hoài An đứng ở bên ngoài nhìn ngó xung quanh.

“Hôm nay ăn gì thế?” Thẩm Hoài An hỏi, “Đệ đói bụng rồi.”

Lục Ngôn Khanh ngẩn ra rồi ngay sau đó nở nụ cười.

Hắn đưa mâm cho Thẩm Hoài An, “Mau mang lên đi, sắp ăn cơm rồi.”

Lục Ngôn Khanh quay đầu vào phong bếp lấy thêm mâm rồi trở lại thì người chờ ở bên ngoài biến thành Tiêu Dực.

“Đệ cũng đói bụng?” Lục Ngôn Khanh nói, “Vậy thì tốt rồi, ngồi cạnh bàn chờ đi.”

Hầu kết của Tiêu Dực lên xuống, hắn rũ mi, giống như tự mình giãy giụa một lúc rồi sau đó hạ thấp giọng xuống hỏi, “Đệ có thể cùng huấn luyện với các huynh được không?”

Lục Ngôn Khanh không thể tin được những gì mình nghe thấy.

Hôm nay mặt trời mọc từ hướng tây hả, bằng không sao hai sư đệ của hắn bỗng nhiên tốt như vậy?

Khóe miệng của Lục Ngôn Khanh cong lên rồi nhẹ nhàng nói, “Đương nhiên là có thể.”

Editor Thiên Châu Vũ Nhiên có lời muốn nói:

Mục giới thiệu truyện:

Mình đang edit một bộ tên là ‘Nữ Vương Đồng Nát Ở Tinh Tế’. Bạn nào có hứng thú với truyện này thì nhảy vào nhé.

Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Tương lai, HE, Tình cảm, Khoa học viễn tưởng, Xuyên việt, Tinh tế, Cơ giáp, Hài hước, Nữ cường.

*Đánh giá riêng

Vì khá dài nên mình sẽ không đưa văn án vào mà chỉ có đôi lời với kinh nghiệm chuyên nhảy hố sâu hun hút của mình thôi:

Truyện đọc không chán mà lôi mình từ miệng hố đến đáy hố chưa biết khi nào đào xong, hay, hài nhưng cũng đong đầy cảm xúc.

Mình là đứa thích đọc những truyện đã full nhưng lỡ nhảy vào rồi lại thoát không ra, nhìn số chương hơi hãi nhưng vẫn bấm bụng edit vì quá thích rồi.

Những chương đầu tình tiết có hơi dài dòng, chủ yếu là để người đọc hình dung thế giới tương lai mà nữ chính xuyên đến, cũng là xây móng tạo tiền đề cho câu chuyện phát triển sau này, nếu có kiên nhẫn đọc thì các bạn sẽ phát hiện truyện càng ngày càng hay.

Tác giả xây dựng nữ chính rất hợp gout của mình, Quý Dữu lương thiện, hiền lành nhưng không phải kiểu thánh mẫu, bạch liên hoa, cũng không Mary Sue nốt, nữ chính thuộc tuýp mạnh mẽ sáng sủa và độc lập, nhiều khi khá tưng tửng, lại hay bị tác giả ‘mẹ kế’ vùi dập lên voi xuống chó thường xuyên.

Nữ chính vốn nghèo, lại phải nuôi nhiều cái thùng cơm không đáy nên kiếm được bao nhiêu tiền đi chăng nữa thì nghèo vẫn hoàn nghèo, nữ chính đầy lý lẽ hùng hồn nên rất nhiều người bị lừa vì cái miệng hoạt ngôn đó, chỉ có những đồng đội biết tỏng cô nàng mới không bị lừa nhưng vẫn có một anh chàng thật thà chất phác tin tưởng nghe theo và bị cô nàng đồng hóa dần dần ‘mất chất’.

Câu chuyện về hành trình của nữ chính bò từ đống rác đi lên bằng chính khả năng của mình, khi đọc mình không thấy chút mập mờ nào của nữ chính với các nam phụ khác, xuyên suốt cả hơn 2000 chương cũng chỉ thấy tình đồng chí đông đội cùng nhau xông pha trận mạc mà thôi. Tầm từ khoảng hơn 70 chương trở đi, khi nữ chính vào được học viên quân sự là con đường trở thành cưởng giả của cô nàng cũng bắt đầu.

Bình Luận (0)
Comment