Ta Thu Các Tiểu Lão Đại Làm Đồ Đệ (Dịch)

Chương 72 -

Chọn một ngày lành trong tuần này để Lý Thanh Thành chính thức bái Ngu Sở làm sư phụ và trở thành đệ tử thứ năm của Tinh Thần Cung.

Bắt đầu từ khi có Lục Ngôn Khanh, nhoáng cái Ngu Sở cũng đã làm sư phụ được mười năm.

Loại chuyện nuôi dưỡng hài tử này mặc kệ có phải thân sinh hay không đều giống như vậy, đứa thứ nhất nuôi theo sách, về sau thì ngược lại đã có kinh nghiệm nên càng tùy ý hơn.

Thời điểm Ngu Sở mới bắt đầu nuôi dưỡng Lục Ngôn Khanh, vì là lần đâu tiên tiếp xúc với hài tử nên gần như toàn bộ ban ngày đều phải ở bên cạnh Lục Ngôn Khanh, sợ chính mình nuôi hỏng hài tử cho nên phá lệ cẩn thận tỉ mỉ.

Sau khi nuôi lớn Lục Ngôn Khanh thì Thẩm Hoài An lại tới, lần này gần như Ngu Sở có thể yên tâm hơn một chút. Về sau một người tiếp một người, Ngu Sở phát hiện thật ra có khi nàng không để ý từ chuyện nhỏ đến chuyện lớn thì ngược lại đại hài tử lại càng có trách nhiệm dẫn dắt tiểu hài tử cho tốt lên.

Hiện giờ cũng là như thế này. Ngoại trừ Cốc Thu Vũ thì Lý Thanh Thành là đệ tử nhỏ nhất mới nhập môn.

Trước khi bái sư thì các sư huynh không thích hợp đi quản giáo hắn, ở mức tương đối thì mỗi ngày hắn đều được ăn ngon uống tốt và cười thật tươi, làm Lý Thanh Thành thể nghiệm được sự nhiệt tình giống như trở về nhà nãi nãi ăn tết vậy.

Hiện giờ Lý Thanh Thành đã chính thức bái sư, hoàn toàn là người một nhà nên các sư huynh xách hắn vào sương phòng của Thẩm Hoài An, cửa đóng lại, Thẩm Hoài An và Cốc Thu Vũ nhìn hắn cười lạnh, còn Lục Ngôn Khanh và Tiêu Dực thì canh cửa phòng.

Lý Thanh Thành bị điệu cười của bọn họ làm sởn tóc gáy, cả người hắn đều dính sát lên tường cộng thêm vẻ mặt đáng thương hỏi, “Sư huynh sư tỷ, sao bái xong sư là các huynh liền biến sắc mặt vậy? Sự dễ gần hòa ái của mọi người đâu, nụ cười tươi tắn của mọi người đâu?”

“Lúc trước đệ chưa bái sư, các sư huynh đối đãi như thế với đệ gọi là đạo đãi khách.” Thẩm Hoài An vén tay áo, giọng nói bùi ngùi, “Hiện giờ đệ trở thành sư đệ của chúng huynh thì cũng là một phần tử của Tinh Thần Cung, có một số việc nhỏ nhặt cũng nên sửa lại thôi!”

“A?”

Lúc ấy Lý Thanh Thành hơi nghi hoặc nhưng rất nhanh hắn đã hiểu rõ được ý của Thẩm Hoài An.

Vốn dĩ hắn có tính tình lười nhác, cũng không phải lớn lên từ môn phái cho nên ngồi không ra ngồi đứng không ra đứng, quả thực là cả người giống như con mèo tùy lúc có thể để mình xụi lơ, gặp được cái gì là dựa cái đấy.

Trong đại môn phái rộng lớn, dù cho thường ngày đồ đệ của Tinh Thần Cung có thói quen ngồi trên mặt đất hay làm những hành động khác mà không câu nệ tiểu tiết thì bọn họ cũng không giống như kiểu không có xương cốt này.

Bực nhất chính là bọn họ bảo Lý Thanh Thành đứng cho ngay ngắn, Lý Thanh Thành dựa vào tường đứng ngay ngắn không được vài giây chân đã trùng xuống.

Bọn họ bẻ chân hắn, Lý Thanh Thành liền trực tiếp cong lưng dựa vào vai bọn họ.

“Lý Thanh Thành, có phải đệ cố ý hay không?!” Thẩm Hoài An giận dữ, “Đệ cho rằng huynh sẽ không đánh đệ thật sao?”

Lý Thanh Thành ngồi ở mép giường, hắn hấp háy đôi mắt, cực kỳ vô tội nhìn Thẩm Hoài An.

Hồi Tiêu Dực mới vào môn phái, Thẩm Hoài An cảm thấy tính cách mười phút không buồn nói ra một câu của gia hỏa này đã cảm thấy cực kỳ chán ghét muốn đánh người, không nghĩ tới núi này còn cao hơn núi trước, tính cách một phút nói mười câu nhưng dầu muối không chịu ăn của Lý Thanh Thành có vẻ như càng khiến người ghét hơn.

“Sư huynh, tới tới, xin bớt giận xin bớt giận, uống nước nào, ở trên bàn có đấy.” Lý Thanh Thành an ủi.

“Huynh, đệ, đây là phòng của huynh thế mà đệ còn dám đảo khách thành chủ?” Thẩm Hoài An trừng mắt, “Đệ cho huynh đi ra ngoài!”

Lý Thanh Thành bị đuổi ra ngoài, cửa lớn chính tây sương phòng ở phía sau hắn đóng lại phanh một tiếng.

Hắn gãi gãi mặt, lúc này mới nở nụ cười xấu xa, nện bước ra khỏi viện cũng dào dạt đắc ý.

Lý Thanh Thành không đắc ý được bao lâu vì hắn vừa đi ra khỏi sân là nhìn thấy Ngu Sở đang đứng bên ngoài với vẻ nhàn tản nhìn hắn.

“Hôm nay thật vui vẻ sao?” Ngu Sở hỏi.

Trong nháy mắt nụ cười của Lý Thanh Thành thu lại, hắn hoảng loạn xua xua tay.

“Không có không có, không thể nào.”

“Lại đây.”

Ngu Sở cũng không truy cứu, nàng để lại một câu rồi xoay người đi.

Lý Thanh Thành cũng không biết chính mình bị làm sao vậy, từ lần đó hắn không dám nói chuyện với Ngu Sở nữa, bắt đầu từ lúc suýt chút nữa bị lực lượng sinh mệnh của nàng cắn nuốt tiêu diệt thì trong lòng hắn hơi sợ Ngu Sở.

Ngày thường trả lời cũng không có gì, hôm nay vừa thấy thì hơi thở của Ngu Sở hình như không thả lỏng là mấy nên một câu Lý Thanh Thành cũng chưa nói ra, thành thành thật thật đi theo nàng.

Sau khi đến động phủ phía sau núi, Ngu Sở tiến vào trước rồi ngồi xuống, sau đó nhìn Lý Thanh Thành đang đứng ở bên ngoài.

“Lại đây ngồi đi.”

Lúc này Lý Thanh Thành mới đi vào, rất ngoan ngoãn ngồi khoanh chân đối diện với Ngu Sở, ngay cả eo cũng thẳng lên.

“Sư phụ, có chuyện gì tìm đệ tử đúng không ạ?” Hắn hỏi.

Ngu Sở nhìn hắn.

“Ở đỉnh núi sinh thoạt thế nào? Đã quen thuộc chưa?”

“Đã quen rồi ạ, chơi cũng khá tốt.” Lý Thanh Thành lia mắt sang một bên rồi lẩm bẩm, “Chơi với sư huynh rất vui.”

Ngu Sở cười cười rồi hỏi tiếp, “Con biết mình có thuộc tính hệ lôi đúng không?”

“Đồ đệ biết ạ.”

“Tuy rằng gia tộc của con đời đời đều có thể sử dụng chân khí nhưng lại dùng chân khí trên đoán mệnh bói toán mà không tu luyện gì cho nên hiện giờ con vẫn chưa tiến vào Luyện Khí kỳ.” Ngu Sở giải thích, “Những người khác đều bắt đầu huấn luyện từ mười mấy tuổi nên con cần phải bỏ công bỏ sức hơn.”

“Sư phụ yên tâm ạ. Bọn họ bắt đầu từ mười mấy tuổi, con không phải đang mười mấy tuổi sao.” Lý Thanh Thành nói, “Con sẽ nỗ lực.”

Ngu Sở hơi hơi gật đầu.

“Còn sư huynh của con.” Nàng nói, “Mấy đứa cũng vì muốn tốt cho con thôi, con trêu một hai lần là được, nếu trêu chọc làm Thẩm Hoài An tức giận thật thì thằng bé có đánh con ta cũng không ngăn được.”

Lý Thanh Thành liền biết đây là Ngu Sở đau lòng Thẩm Hoài An cho nên mới mở miệng đánh tỉnh hắn.

Biểu cảm của Lý Thanh Thành từ từ thu lại, hắn hạ thấp giọng, “Con hiểu được ạ.”

Ngu Sở nhìn vẻ mặt của hắn rồi thu hồi ánh mắt lại.

“Đúng rồi, tuần trước đưa cho con bí pháp con đã luyện rồi chứ? Để ta nhìn xem tiến độ của con nào.”

“A, sư phụ, loại chuyện đặt nền móng này người còn phải tự mình nhìn chằm chằm sao được, để con nhờ sư huynh hỗ trợ nhìn xem. Con……”

Lý Thanh Thành còn có thể nói thêm nữa, nhưng hắn còn chưa nói xong thì nhìn thấy tay của Ngu Sở vừa nhẹ nhàng động đậy rồi lấy ra quạt xếp từ trong tay áo.

Bang một tiếng, nàng xòe chiếc quạt ra rồi cười khanh khách nhìn chăm chú vào Lý Thanh Thành, dường như đợi hắn nói tiếp.

Lý Thanh Thành lại cảm nhận được nguy hiểm, giống như nếu hắn nói thêm một câu vô nghĩa nữa thì Ngu Sở có thể lấy quạt xếp này ‘quạt’ hắn.

Hắn nuốt nuốt nước miếng rồi nở nụ cười tươi tắn, sau đó lại ngoan ngoãn bày ra những hiệu quả mà hắn đã mò mẫm ra được.

Quả nhiên, có thể làm đồ đệ của nàng đều là thiên tài, Lý Thanh Thành cũng như thế.

Tuy hắn hoàn toàn đang ở giai đoạn nhập môn, nhìn thoáng qua cũng khá lười biếng nhưng hắn dùng một tuần mò mẫm ra lại đúng hết.

Ngu Sở tiếp tục chỉ dẫn cho hắn phương hướng của mình xong mới thả người rời đi.

Sau khi Lý Thanh Thành đi rồi, nàng mới thở dài một tiếng.

Những đồ đệ này của nàng ngoại trừ Thẩm Hoài An ra thì phần lớn đều có chút vấn đề về mặt tâm lý.

Như năm đó trong lòng của Lục Ngôn Khanh đặc biệt yếu ớt là bởi vì khi còn nhỏ tuổi ở trong kiếp sống khất cái nhìn thấy nhân gian ấm lạnh mà để lại di chứng. Đứa nhỏ này dạy dỗ tốt thì tinh tế hiểu chuyện, không ai dạy dỗ chỉ sợ cuối cùng tâm lý dễ trở nên tối tăm mẫn cảm.

Còn Tiêu Dực lớn lên cùng với linh thú nên không dung nhập được trong cuộc sống con người, Bạch Hạo chân nhân phi thăng làm hắn cảm thấy mình bị vứt bỏ cho nên càng phong bế bản thân, tính tình thì quái gở, không tin tưởng những người khác, xuống tay không biết đúng mực.

Cốc Thu Vũ cơ linh thông tuệ nhưng nàng là một tiểu nữ hài từ nhỏ bị thân thích mang đi bán, bị lái buôn nô lệ đánh chửi, bị sư phụ sư tỷ ở Bạch Vũ Lâu ức hiếp, cuối cùng thiếu chút nữa bị bán cho nam tu hoặc bị giết. Nếu nàng tự mình tìm đường ra được có lẽ tâm linh cũng đã sớm bị vặn vẹo, thông tuệ cũng biến thành nguy hiểm.

Để so sánh thì Thẩm Hoài An có phụ mẫu khỏe mạnh, gia đình giàu có, là hài tử bình thường nhất, vấn đề của hắn ở chỗ bởi vì nhân sinh quá thuận lợi, là thiên chi kiêu tử nên mang theo sự kiêu ngạo, cuối cùng rất có thể biến thành ngạo mạn không ai bì nổi.

Hiện giờ bốn hài tử này được Ngu Sở từng bước từng bước nắn thẳng, giờ lại đến Lý Thanh Thành.

Lý Thanh Thành khác với các đồ đệ còn lại ở chỗ lúc hắn tới đã được mười tám tuổi, đã thành niên, có tự mình tư duy và suy nghĩ đối với thế giới, không giống như hài tử dễ dàng thổ lộ tình cảm.

Nhân phẩm của hắn không có vấn đề gì, chính vì có khả năng mấy năm may Lý gia trải qua không được tốt lắm, mà Lý Thanh Thành là hậu sinh Lý thừa tướng lựa chọn nên nhất định sẽ bị mọi người trong gia tộc coi trọng. Sự coi trọng này đối với hài tử mà nói đó là áp lực và gánh nặng cự kỳ lớn.

Thực rõ ràng là Lý Thanh Thành trưởng thành sớm vượt qua lứa tuổi và lõi đời, theo kiểu hài tử lớn lên trong hoàn cảnh ăn nhờ ở đậu nên hình thành cách thức cẩn thận xem mặt đoán ý.

Kiểu lõi đời này có thể vì để bảo hộ người nhà, bảo hộ bản thân không chịu bị bắt nạt nên mới hình thành. Nhưng nói như thế nào đây…… Điều này sẽ làm hắn suy nghĩ rất nhiều, hơn nữa càng không dễ dàng tin tưởng người khác hơn cả Tiêu Dực.

Giống như vừa rồi vậy, Ngu Sở tùy ý nói một câu mà Lý Thanh Thành đã cảnh giác lên, cảm thấy nàng đang đánh tỉnh hắn, kiểu tư duy này thật bó buộc.

Hắn tự có cái nhìn của chính mình với thế giới, lại lớn như vậy, để hắn buông ra cảnh giác quá khó khăn.

Nhưng…… Thật ra Ngu Sở không quá suốt ruột về vấn đề này.

Lý Thanh Thành quá lõi đời, những việc trải qua ở nhân gian làm hắn hãm quá sâu. Nhưng cố tình tu tiên cần phải thanh tâm quả dục, mà mấy đồ đệ của nàng ở Huyền Cổ sơn mạch này đều là người rất chân thành thiện lương.

Sinh hoạt ở Tinh Thần Cung rất đơn giản, loại đơn giản này sớm muộn gì sẽ làm Lý Thanh Thành hiểu được, cuối cùng tháo xuống những gông xiềng trên lưng mình.

Khi Lý Thanh Thành đi qua cầu gỗ nối liền từ sau núi tới Chủ phong thì nhìn thấy trên quảng trường có bốn người kẻ đang ngồi kẻ đang đứng, bọn họ thay phiên cầm một cây cung hướng về một đỉnh núi khác rồi phóng tên ra.

“Các sư huynh sư tỷ đang làm gì thế?” Lý Thanh Thành đi tới dò hỏi.

“Đang chơi đấy.” Cốc Thu Vũ trả lời.

“Chơi gì vậy?” Lý Thanh thành nghi hoặc, “Chẳng lẽ những lúc nghỉ ngơi là các sư huynh sư tỷ sẽ chơi vũ khí?”

“Đúng vậy.” Thẩm Hoài An ngẩng đầu, “Không thì chúng ta đi xuống suối bắt cá.”

Lý Thanh Thành thấy biểu cảm đơn thuần vô tội ‘ta là đệ tử tốt’ của các sư huynh sư tỷ thì hắn lắc lắc đầu vể chỉ hận sắt không thành thép.

“Huynh nhìn xem các huynh có bộ dáng tinh thần phấn chấn bồng bột của người trẻ tuổi nào không?” Lý Thanh Thành tiếc rẻ, “Hiện tại người ở nhân gian thường chơi cái gì chắc các sư huynh sư tỷ cũng không biết đúng chứ?”

“Bọn họ chơi cái gì vậy?” Thẩm Hoài An hỏi.

Thẩm Hoài An vừa hỏi xong là tức khắc Lý Thanh Thành nổi lên hứng thú.

“Huynh hỏi đúng người rồi. Đệ cái khác sẽ không nhưng chơi là hiểu nhất.” Lý Thanh Thành ngồi xếp bằng xuống, “Chúng ta có thể chơi mạt chược, chơi bài cửu, ném xúc xắc. Đúng rồi đệ còn biết chơi bài ngà và cờ tướng, không được nữa thì chơi đấu khúc khúc đi!”

*Mạt chược: Là một trò chơi có nguồn gốc từ Trung Hoa vào cuối thời nhà Thanh và được lan rộng ra khắp thế giới từ đầu thế kỷ 20. Ở Trung Quốc có thể có đến 4 hay 6 người chơi cùng lúc.

*Bài cửu: Hay còn được gọi là bài cẩu/pai gow. Nó được chơi trong các sòng bạc lớn ở Trung Quốc (bao gồm Macau), Hoa Kỳ, Canada, Úc, New Zealand. Cái tên ‘bài cẩu/pai gow đôi khi được sử dụng để chỉ một trò chơi bài gọi là pai gow poker (hay xì phé hai tay – một cách chơi poker dựa trên pai gow)

*Bài ngà: Là nha bài. Tấm thẻ bằng ngà voi mà các quan thời xưa thường đeo cho biết chức vị của mình. Còn về trò chơi này thì mình không tìm được, bạn nào biết thì bảo mình với.

*Đấu khúc khúc: Theo mình thì nó giống như chơi khúc côn cầu trên cỏ vậy. Người ta tìm thấy một bức điêu khắc miêu tả những người chơi môn thể thao giống khúc côn cầu từ năm 510 TCN ở Hy Lạp cổ đại có tên gọi là "Κερητίζειν" ("kerētízein") vì môn này được chơi với sừng ("κέρας" trong tiếng Hy Lạp) và một vật giống như bóng. Tại vùng Nội Mông, Trung Quốc, dân tộc Daur đã chơi trò Beikou có nhiều nét tương đồng với khúc côn cầu trong khoảng 1000 năm.

Nghe hắn nói như vậy, lập tức Thẩm Hoài An và Cốc Thu Vũ đều lộ ra bộ dáng cảm thấy hứng thú, ngay cả Tiêu Dực cũng mở to hai mắt.

Chỉ có Lục ngôn Khanh khoanh tay trước ngực phản đối với vẻ nguy hiểm, “Không được, không thể mê muội mất cả ý chí.”

Mặt ngoài các sư đệ muội thuận theo.

Buối tối, Lục Ngôn Khanh đang ngồi xếp bằng trên giường để đả tọa thì có cảm giác góc đông nam ngoài viện truyền đến tiếng sột sột soạt soạt.

Hắn phủ thêm quần áo lên người rồi đi ra sân, vừa ra đến nơi thì nhìn thấy ở ven đường có một cái lều trại giản dị được dựng lên, bốn góc lều trại còn có cờ xí pháp trận mà Cốc Thu Vũ tự mình cắm xuống, trong lều trại hắt ra ánh nến mờ mờ.

Cốc Thu Vũ là Lục Ngôn Khanh nhìn đến lớn, thủ đoạn nàng thường dùng sao Lục Ngôn Khanh có thể không biết được?

Lục Ngôn Khanh duỗi tay phá hỏng trận pháp, lều trại bị phong bế âm thanh lập tức trở nên ồn ào lên.

“Lý Thanh Thành, đệ gian lận rồi, chắc chắn đệ đã gian lận!” Giọng nói đầy tức giận của Thẩm Hoài An vang lên, “Đệ nói thật đi, có phải đệ dùng năng lực thần côn kia của đệ nhìn lén bài của huynh hay không?!”

“Không có không có, tuyệt đối không có.” Lý Thanh Thành bào chữa, “Sư huynh, đệ đã từng nói từ nhỏ đến giờ vận khí của đệ luôn tốt mà, sao huynh lại không tin chứ?!”

“Vậy đệ……” Lời nói của Thẩm Hoài An còn chưa ra khỏi miệng thì đã cảm thấy từng đợt gió lạnh đang thổi phía sau lưng.

Hắn quay đầu đối diện với đôi mắt của Lục Ngôn Khanh.

Lục Ngôn Khanh cúi đầu nhìn Thẩm Hoài An, dưới ánh trăng, con ngươi của hắn tràn ngập lạnh lẽo đầy nguy hiểm.

“Thẩm Hoài An.” Lục Ngôn Khanh mỉm cười, “Đệ làm sư huynh như vậy?”

Yết hầu của Thẩm Hoài An lên xuống, nuốt nuốt nước bọt.

Hắn buông bài ra rồi cất bước chạy đi, kết quả là động tác của Lục Ngôn Khanh càng nhanh hơn, Lục Ngôn Khanh tóm lấy cổ áo của hắn rồi lôi người đi luôn.

Tiếng kêu thảm thiết của Thẩm Hoài An liền biến mất không thấy, còn dư lại ba người nhìn ngắm lẫn nhau.

“Bằng không thì…… Mỗi người trở về phòng mình đi.” Cốc Thu Vũ nói.

“Ý kiến hay!” Lý Thanh Thành tán đồng.

Động tác xoay người đứng lên của ba người rất nhanh.

Cốc Thu Vũ thu lại bố cục pháp trận, Tiêu Dực tháo dỡ lều trại, Lý Thanh Thành gom bài cất đi. Ba người dùng tay chân lanh lẹ dọn dẹp xong đồ đạc rồi chạy nhanh về phòng ngủ.

Sáng sớm ngày hôm sau, ba người thành thành thật thật đứng đối mặt với Thẩm Hoài An và Lục Ngôn Khanh ở trong viện. Lục Ngôn Khanh không có biểu cảm gì còn Thẩm Hoài An lại nhe răng trợn mắt, hình như đêm qua luận bàn hơi quá mức.

“Chúng ta cần thiết ngăn chặn việc bài bạc thương thiên hại lý này!” Dưới mí mắt của Thẩm Hoài An tím bầm, hắn dõng dạc tuyên bố, “Về sau không được để đại sư huynh nhìn thấy các đệ đánh bài, bằng không thấy một lần ta sẽ bị đánh một lần, các đệ hiểu chưa!”

“Đã rõ!” Ba người nghiêm túc trả lời.

--- Lần sau có đánh bài ngàn vạn lần không thể để đại sư huynh nhìn thấy!

Editor Thiên Châu Vũ Nhiên có lời muốn nói:

Mình cảm ơn bạn Quỳnh Mai vì đã donate +2000 vàng và gửi lời động viên đến mình nha! (>‿)

Bình Luận (0)
Comment