Ta - Tiểu Sư Muội Được Vạn Người Sủng, Ngôn Cuồng Thì Đã Sao?

Chương 163

Ngay khi hỏa linh của Thái Hư Chân Hỏa xông vào thức hải của Cơ Vô Song, áp lực kh*ng b* lập tức khiến thân thể nàng run rẩy không khống chế được.

Chu Nhan cả kinh:

“Vô Song! Ngươi không sao chứ?”

Cơ Vô Song vốn tưởng thức hải sẽ bị hỏa linh quấy cho tan tác, thậm chí đã chuẩn bị sẵn sàng chống đỡ, nhưng chờ nửa ngày lại chẳng có gì xảy ra.

“Hả?”

Nàng mở thần thức nhìn vào trong, phát hiện trong thức hải nhiều thêm một quả cầu. Ngoài ra, bình yên vô sự.

Cơ Vô Song đang khó hiểu thì cúi đầu thấy Chu Nhan đầy lo lắng, liền mỉm cười, dùng mặt nhẹ nhàng cọ vào trán y:

“Ta không sao, đừng lo.”

Chu Nhan hỏi:

“Vậy hỏa linh đâu?”

“Ở trong thức hải ta.”

Trong thức hải của nàng, sao có thể gây họa được?

Nhưng Chu Nhan vẫn nhíu mày, tưởng Vô Song chỉ nói để trấn an, càng thêm sốt ruột.

Cơ Vô Song sợ y lại muốn dùng “máu để chữa thương”, vậy thì đúng là nguy to, liền vội nói:

“Ta không lừa ngươi. Nếu không tin, ta đưa ngươi vào xem…”

Nói rồi nàng nhắm mắt, trán chạm trán Chu Nhan, mở thần thức dẫn dắt y tiến vào thức hải.

Nếu lúc này nàng mở mắt, hẳn sẽ thấy gương mặt Chu Nhan đỏ đến sắp bốc khói, như một ấm nước đang sôi ùng ục.

Bởi vì thần thức chạm nhau dịu dàng như vậy, vốn chỉ giữa người thân mật nhất mới có.

“Thấy chưa, ta đã nói không sao.”

Trong không gian thức hải, Cơ Vô Song vừa nói vừa định quay đầu nhìn “thần thức” của Chu Nhan, nhưng một luồng lực dịu dàng khẽ ngăn lại, giống như linh hồn nàng bị ôm trong lồng ngực.

Chu Nhan khẽ đáp:

“Bản thể ta… khó coi.”

Trong thức hải, thần thức sẽ hiện ra hình dáng bản thể.

Cơ Vô Song sớm biết Chu Nhan không phải người bình thường, nhưng dù là gì, nàng cũng chẳng sợ.

Song, nàng tôn trọng ý y, đã không cho xem thì nàng cũng không nhìn.

Vì thế, Cơ Vô Song dứt khoát giữ nguyên “tư thế” này, cùng Chu Nhan xem diễn biến.

“Cái quả cầu này là gì?”

Thấy nàng không truy hỏi thêm, Chu Nhan thở phào, khẽ cười:

“Hẳn là Mông Hồng Cốt.”

“Vậy hỏa linh đâu?”

“Nó ở trong Mông Hồng Cốt.”

“Bao lâu nữa mới ra?”

“Phải xem nó cứng cỏi tới mức nào.”

Trong khi hai người trò chuyện, hỏa linh trong “quả cầu Mông Hồng” lại bắt đầu hoang mang.

Ban nãy nó khí thế ngút trời, xông vào định ký kết chủ nô, muốn bắt Cơ Vô Song làm nô lệ. Nhưng vừa vào liền nghe thấy một tiếng “keng” như khóa chốt, mơ hồ còn có ai hô:

“Mông Hồng Cốt! Đóng cửa đánh chó!”

Chó? Chó nào?

Chưa kịp nghĩ, bốn phía nó lập tức kết thành một kén lớn. Nó dù có va chạm thế nào cũng không đụng tới biên giới kén.

Nói kén, chẳng bằng nói đây là một thế giới Mông Hồng vô tận…

Ngay sau đó, một tấm cuộn trục tràn ngập tinh thần pháp tắc từ từ mở ra trước mắt nó.

Chỉ liếc một cái, hỏa linh suýt nổ tung!

Vô số hình ảnh, vô số mảnh vỡ, vô số pháp tắc, vô số huyền diệu, tất cả hóa thành dòng thác ầm ầm nuốt chửng nó.

Nó chỉ thấy bản thân nhỏ bé như một giọt nước giữa biển rộng mênh mông.

Giây phút ấy, ngoài phục tùng và run rẩy, nó chẳng thể làm gì khác.

Ngay khi hỏa linh cho rằng thần thức mình sẽ tan biến, bỗng vang lên một tiếng hừ lạnh khinh miệt:

“Hừ! Ngươi mà cũng dám mơ tưởng ký kết bổn Mông Hồng cùng chủ khế ước bản mệnh làm nô lệ? Ngươi mơ tưởng cái quái gì thế!”

Bình Luận (0)
Comment