Tà Trần

Chương 11

“Đại miêu, chúng ta tách khỏi phụ thân rồi, giờ nên làm gì đây?”

Thành Hàng Châu, trên đường lớn phồn hoa, một thanh niên nhược quán (thời xưa gọi thanh niên khoảng 20 tuổi là nhược quán) cùng một bạch hổ thật lớn đứng ở giữa đường, bách tính bình thường đều cả kinh tránh đi nhưng lại tò mò quay đầu lại nhìn thiếu niên kia.

Thiếu niên kia dáng người thon dài, toàn thân tiên cốt, tóc tựa tơ tằm, đôi mắt như nước, ngũ quan tuấn mỹ lộ ra thanh tú như ánh trăng, sa y màu nguyệt nha, tung bay theo chiều gió, bước đi nhẹ nhàng như bay, hư hư thực thực tựa thiên tiên hạ phàm.

Bạch hổ bên người y cao đến thắt lưng, đuôi hổ vẫy vẫy, uy phong lẫm lẫm. Thiếu niên kia vỗ nhẹ đầu bạch hổ, bạch hổ lại nhu thuận như mèo.

Thiếu niên khẽ thở dài, đang phiền não.

Hổ gầm vài tiếng, thiến niên hai mắt sáng ngời: “Ngươi đói bụng? Ngô, ta cũng đói bụng rồi! Thôi, chúng ta tìm một tửu lâu làm no bụng đã.”

Nói xong, liền mang theo bạch hổ, nhẹ nhàng đi về phía một tửu lâu gần đó.

Người trong tửu lâu vừa thấy bạch hổ, ai cũng sợ hãi vô cùng. Thiếu niên vỗ vỗ đầu bạch hổ, trấn an mọi người: “Đại miêu rất ngoan, các ngươi chớ sợ. Ta và đại miêu dùng xong cơm sẽ lập tức đi.”

Tiểu nhị nơm nớp lo sợ, không dám nói lời nào, ngay cả chưởng quầy cũng né tránh,

“Công tử… van cầu ngài, di giá sang nơi khác đi.”

Khi thiếu niên đang muốn nói, bạch hổ rống lên vài tiếng, giống như cảnh cáo bọn họ đừng có không biết tốt xấu, không đợi mọi người phản ứng đã nghênh ngang lên một căn phòng trang nhã ở lầu hai.

Thiếu niên dở khóc dở cười, áy náy hướng về phía chưởng quầy và tiểu nhị hành lễ: “Xin lỗi, đại miêu đôi khi thích nghịch ngợm. Chỗ này có mười hai lượng bạc, thỉnh đưa một bàn ăn đơn giản và hai mươi cân thịt tươi. Đa tạ.”

Đem bạc đặt trong tay chưởng quầy xong liền đuổi theo bạch hổ lên lầu để ngừa nó lại bướng bỉnh.

Mới lên lầu hai, quả nhiên nhìn thấy bạch hổ khiến lòng người hoảng sợ. Bạch hổ lại thảnh thơi tìm một chỗ tao nhã cạnh cửa sổ, nhảy lên ghế, ghé vào mặt bàn.

Thiếu niên lắc đầu, đi đến, vuốt nhẹ đầu bạch hổ: “Ngươi lại không ngoan.”

Bạch hổ giương mắt nhìn, không có phản ứng gì.

Thiếu niên bất đắc dĩ ngồi xuống, áy náy nhìn về phía một đôi thanh niên bàn bên cười cười.

Thanh niên bàn kia, một người cực mỹ, nhưng mơ hồ lóe lên một tia khí yêu mị, một người khác tuấn dật phi phàm, nhìn thấy thập phần thoải mái.

Thanh niên có khí yêu mị kia đôi mắt đẹp lưu chuyển, nhìn chằm chằm gương mặt thiếu niên xinh đẹp tuyệt trần, cười khanh khách đến gần y: “Công tử tướng mạo bất phàm, bạch hổ này lại thế gian hiếm thấy.”

Bạch hổ thấy có kẻ lạ đến gần, cực kỳ cảnh giới. Thiến niên trấn an nó, hướng nam tử yêu mị cười lễ độ.

Yêu mị nam tử lại ngồi xuống bàn y, đôi mắt phượng dài nhỏ lưu chuyển một tia sáng quỷ dị: “Không biết công tử xưng hô thế nào?”

Thiếu niên bị hắn nhìn xấu hổ, hơi tránh né: “Tại hạ Phong Trần Nhi, không biết các hạ xưng hô thế nào?”

Yêu mị nam tử kia nhướng mi, cười nói: “Đỗ U Ngâm, tên của ta.”

Hắn trả lời tính danh xong, thanh sảng nam tử bên bàn kia hừ lạnh một tiếng. Yêu mị nam tử mất tự nhiên ho khẽ, hướng Phong Trần Nhi chắp tay: “Thật có lỗi, tại hạ có bệnh cũ, ha ha…”

Hắn cũng không nói rõ ràng, vội vàng quay về chỗ, kề bên thanh sảng nam tử nói nhỏ nhẹ vài câu. Thanh sảng nam tử quay đầu đi, một chút cũng không để ý đến hắn. Yêu mị nam tử lộ vẻ đau khổ, ai oán trừng mắt nhìn đối phương.

Phong Trần Nhi thấy sương mù dày đặc, không hiểu vì sao.

Vừa lúc tiểu nhị nơm nớp lo sợ mang đồ ăn lên, y thu tâm trạng, trước hết lấp đầy bụng rồi nói sau. Bạch hổ cũng hướng về thức ăn của mình – thịt tươi, nước miếng chảy ròng ròng.

Mới ăn được mấy miếng cơm, trên đường tựa hồ như xôn xao chuyện gì, y tò mò nhìn ra ngoài cửa sổ.

Chỉ thấy trên đường lại xuất hiện một bạch hổ thật lớn, mà bên người bạch hổ là một nam tử toàn thân hàn khí đứng đó.

Phong Trần Nhi vui vẻ, đại miêu bên người sớm đã rống to. Nam tử trên đường lập tức liếc mắt lại, nhìn thấy người bên cửa sổ, hắn thân người chớp động, như khói nhẹ nhàng tiến vào.

Bách tính đều cho rằng mình gặp quỷ giữa ban ngày, ồn ào một phen.

Việc đầu tiên nam tử làm khi nhẹ nhàng tiến vào trong cửa sổ là ôm lấy Phong Trần Nhi. Phong Trần Nhi vui mừng ôm lại hắn, vô cùng thân thiết dựa vào ngực hắn.

“Thật tốt quá! May mà thấy người, nếu không, chúng ta thật đã lạc rồi.”

“Sẽ không.” Nam tử thản nhiên nói. Hắn đã hạ ám hương trên người Phong Trần Nhi, chỉ có hắn mới có thể ngàn dặm đuổi theo. Vì thế lần này mới thất lạc nửa canh giờ, hắn liền tìm được y.

Phong Trần Nhi chớp chớp mắt, tựa hồ không hiểu được, nam tử đạm cười.

Lúc này, dưới lầu chạy lên một con hổ lớn, đúng là bạch hổ vừa mới ở cạnh nam tử.

“Tiểu miêu…” Phong Trần Nhi vẫy tay, tiểu miêu lập tức chạy tới làm nũng. Phong Trần Nhi vỗ vỗ nó, xoay người nói với nam tử: “Tà, chúng ta dùng cơm trước đi. Buổi chiều lại đi Tây Hồ.”

“Ân.” Nam tử lên tiếng, liền ngồi xuống. Phong Trần Nhi gọi tiểu nhị, thêm đũa cùng đồ ăn.

Mấy năm gần đây, nam tử bầu bạn với y cùng du ngoạn đại giang nam bắc, để cho y mở rộng nhãn giới. Lần này dạo chơi Tây Hồ một lần, lại thiếu chút nữa thất lạc.

Bọn họ vui vẻ dùng cơm, khách nhân khác ở đây đều tấm tắc kinh ngạc.

Đỗ U Ngâm ở bàn bên cuối cùng cũng làm yên lòng nam tử bên người, nhìn gương mặt tuấn mỹ thanh tú của Phong Trần Nhi, hắn thấp giọng hỏi nam tử bên cạnh: “Linh, ngươi cảm thấy thiếu niên này so với tiểu sư đệ của ngươi, người nào đẹp hơn?”

“Ba…” Nam tử kia nặng nề buông đũa xuống, thở phì phì chuyển hướng bước đi.

Đỗ U Ngâm kinh sợ vội vàng đuổi theo: “Linh, ngươi… ngươi đừng nhỏ mọn như vậy mà…”

Phong Trần Nhi ngẩng đầu, nhìn hai người biến mất ở cửa lầu, liếc mắt khó hiểu.

“Hai người kia rất là kỳ quái.”

Nam tử bên người y duỗi ngón tay lau hạt gạo bên môi y. Y liếm liếm môi. Nam tử đặt ngón tay bên môi y niết niết vài lần. Phong Trần Nhi lập tức đỏ bừng mặt, ánh mắt nam tử nhìn y lại thêm tiếu ý (ý cười).

Phong Trần Nhi bị hắn nhìn đến lúng túng, vùi đầu vào ăn.

Nam tử lại vân đạm phong khinh (nhẹ nhàng) ghé vào tai y, cắn vành tai một chút. Y thiếu chút nữa thì nghẹn, giận dữ trừng mắt liếc nam tử.

Hai bạch hổ đang xé thịt tươi tò mò ngẩng đầu, khó hiểu nhìn về phía chủ nhân.

“Tà…”

Phong Trần Nhi khẽ kêu một tiếng, bắt lấy vuốt sói đang xoa nhẹ đùi y.

Nam tử thản nhiên cười, như xuân phong lướt qua.

Ngoài cửa sổ, trời quang mây gợn, xuân ý đang nồng, lục phong tinh tế.

Toàn văn hoàn.
Bình Luận (0)
Comment