Cửu hoàng tử do Thục quý phi hạ sinh, được Tiết Yến đặt tên.
Chỉ một chữ Sưởng, giống như Tiết Yến, không dùng chữ Duẫn của thế hệ hoàng tử này.
Tiết Yến nghĩ gì, đã quá rõ ràng.
Từ lúc quyết định cái tên này, tất cả mọi người trong ngoài cung đều hiểu Cửu hoàng tử mới sinh này đã được Tiết Yến chỉ định làm người kế thừa của Đại Ung.
Tuy cách nói này hoang đường, nhưng triều đình hiện tại, quả thật Tiết Yến là người định đoạt tất cả. Chỉ là hắn không muốn cái danh hiệu Hoàng đế, không muốn sống trong cung, nhưng trên dưới triều đình đều biết, Quảng Lăng vương hiện tại là Hoàng đế Đại Ung.
Đương nhiên, ai là quân vương kế tiếp, dĩ nhiên là do hắn quyết định.
Ai cũng nói vị Cửu điện hạ này phúc trạch nồng hậu, vừa sinh ra đã được định mệnh cách cửu ngũ chí tôn.
Nhưng chỉ có mẫu phi của Cửu điện hạ, Thục quý phi là không vui.
Cho đến mấy năm sau, mọi người trong cung vẫn nhớ rõ ngày Thục quý phi hạ sinh hoàng tử.
Khi đó, đứa trẻ vừa ra đời, Thục quý phi trong phòng sinh vẫn còn tỉnh táo.
Bà đỡ vừa nói sinh rồi, Hoàng hậu phi tần đang đợi ngoài phòng sinh, người Quân gia còn chưa kịp phản ứng gì, liền nghe thấy tiếng Thục quý phi trong phòng sinh nôn nóng hỏi “Là trai hay gái, là trai hay gái?”
Bà đỡ vội nói “Chúc mừng nương nương, là một tiểu hoàng tử!”
Không ngờ, Thục quý phi nghe vậy gấp gáp nói “Sai rồi sai rồi, nhất định là sai rồi! Là tiểu công chúa, nhìn lại đi, nhất định là công chúa!”
Lần này, bà đỡ và cung nữ trong phòng đều sững sờ.
“Là … là tiểu hoàng tử, nương nương!” bà đỡ run rẩy.
Thục quý phi bật khóc.
“Hời cho tên tiểu tử kia rồi!” nàng khóc nói.
Ngoài mấy vị chủ tử biết chuyện, mọi người không ai biết lời này của Thục quý phi có ý gì.
Chẳng qua điều này không ngăn được danh tiếng Thục quý phi vô cùng thích con gái truyền khắp hoàng cung.
Khi đứa trẻ được ôm ra ngoài, Tiết Yến nhận đứa trẻ từ trong tay bà đỡ trước.
Hắn chưa từng bế trẻ con, hắn xách đứa trẻ ra khỏi vòng tay của bà đỡ như thể xách một cái túi, đứa trẻ suýt chút rơi từ trong tã bọc xuống đất, dọa bà đỡ và cung nữ xung quanh tái cả mặt.
Quân Hoài Lang vội đón lấy Cửu hoàng tử ra khỏi vòng tay của Tiết Yến.
Lúc y còn nhỏ từng bế Lệnh Hoan, tuy động tác không thuần thục, nhưng cũng không đòi mạng như Tiết Yến.
Mọi người vội vào phòng sinh thăm Thục quý phi, ngoài cửa chỉ còn lại hai người họ.
Tiết Yến cau mày nhìn đứa trẻ “…… sao xấu dữ vậy?”
Đứa trẻ sơ sinh da nhăn nheo đỏ hỏn, giống như một con khỉ nhỏ.
Quân Hoài Lang bật cười “Đứa trẻ mới sinh nào chẳng vậy.”
Tiết Yến ngước mắt nhìn y, đúng lúc thấy gương mặt đầy nét cười của Quân Hoài Lang, vụng về lại cẩn thận ôm đứa trẻ.
Ánh mắt Tiết Yến ngây ngẩn, đến khi Quân Hoài Lang nghi ngờ ngẩng đầu nhìn hắn, lúc này hắn mới miễn cưỡng hoàn hồn.
“Ngươi sao vậy?” Quân Hoài Lang khó hiểu “Nhìn chằm chằm ta làm gì?”
Tiết Yến thấp giọng cười vài tiếng rồi lắc đầu.
Hắn nào dám nói, vừa rồi hắn nhìn Quân Hoài Lang như thể đứa trẻ này là do Quân Hoài Lang sinh vậy.
Hắn không dám.
Hiện giờ cả Quân gia đã ngầm đồng ý mối quan hệ của bọn họ, hắn ngày ngày sống ở phủ Vĩnh Ninh Công, gần như muốn dọn cả phủ Quảng Lăng vương đến nhà người ta luôn rồi.
Nếu Quân Hoài Lang nghe được lời này của hắn, chẳng phải hắn sẽ bị đuổi ra ngoài, mười ngày nửa tháng cũng không được phép bước qua cửa sao?
Hắn không có gan nói, nhưng quả thật rất giống.
Nếu Quân Hoài Lang thật sự có khả năng sinh cho hắn một con khỉ nhỏ như vậy, đừng nói là toàn bộ Đại Ung, thậm chí là Đột Quyết, Khiết Đan, Nam Man xung quanh, phàm là thứ thiên hạ này có, hắn sẽ đánh chiếm tất cả, rồi nhét hết cho con khỉ nhỏ đó.
Đương nhiên, Quân Hoài Lang không có khả năng đó.
Nhưng đêm đó, Quân Hoài Lang cảm thấy Tiết Yến đặc biệt điên cuồng, dường như chẳng biết mệt, hết lần này tới lần khác giày vò y đến tận trời sáng, làm y cả ngày gần như không thể xuống giường.
———
Con khỉ nhỏ càng lớn càng đẹp.
Tiết Yến đặt tên cho cậu nhóc là Tiết Sưởng, có nghĩa là ‘ngày vĩnh hằng’.
*昶 (Sưởng): có nghĩa thời gian ban ngày kéo dài.
Tên này cũng đã bẩm báo với vua Thanh Bình. Vua Thanh Bình ngày ngày nằm trên giường, dù có thể thuận lợi nói được vài từ đơn giản, nhưng vẫn không thể động đậy.
Ông cũng không làm được chuyện gì khác, dần dần thích nghe kịch, trong viện thường có tiếng đàn hát du dương rất náo nhiệt.
Ông đã nghe tên của Cửu hoàng tử, đứa trẻ cũng được bế đến cho ông nhìn, sau đó liền định cái tên Tiết Sưởng, nhũ danh là Minh Lang.
Tiết Sưởng vừa được sinh ra đã được định làm Thái tử, Tiết Yến từ quận vương thành thân vương, phong hiệu Tề, nắm quyền nhiếp chính.
Tiết Sưởng từ nhỏ kiệm lời, cũng không thích cười, nhưng trời sinh Tiết Sưởng trắng trẻo dễ thương, đặc biệt là đôi mắt to như tạc cùng khuôn với Thục quý phi.
Vì vậy, ngày thường trông cậu nhóc nghiêm túc lạnh lùng, nhưng ngược lại càng đáng yêu hơn, khiến ai nấy cũng yêu thích.
Các trưởng bối trong cung gọi cậu nhóc là Sưởng nhi hoặc Minh Lang, chỉ có Tiết Yến cả ngày gọi cậu nhóc là ‘con khỉ nhỏ’.
Lúc Tiết Sưởng chỉ mới vài tuổi, không thể phân biệt đâu là ‘hầu’, đâu là ‘khỉ’.
Cậu nhóc thấy người khác gọi thúc thúc uy phong lẫm liệt là ‘hầu gia’, cậu nhóc nghĩ Nhiếp chính vương ca ca của mình gọi cậu nhóc là ‘con khỉ nhỏ’, hẳn cũng là chữ hầu của ‘hầu gia’.
*猴 (khỉ) đọc là hóu, âm hán việt là hầu.
侯 (hầu) trong hầu tước, hầu gia, cũng đọc là hóu, âm hán việt cũng là hầu.
Nhiếp chính vương ca ca nghiêm túc thận trọng, cậu nhóc từ nhỏ tư chất thông minh, học theo dáng vẻ điệu bộ y như đúc. Mọi người trong cung tôn kính hắn, sợ hãi hắn, Tiết Sưởng từ nhỏ đã muốn ngày sau sẽ trở thành người giống như vậy.
Trong lòng Tiết Sưởng rất sùng bái Tiết Yến.
Thế nên khi Tiết Yến gọi cậu nhóc như vậy, cậu nhóc cũng nghĩ Tiết Yến đặt hi vọng vào cậu nhóc, vì vậy cậu nhóc làm bài tập cũng nghiêm túc hơn đôi chút, sợ mình sẽ gánh vác không nổi cái tên uy phong lẫm liệt này.
Kết quả, Tiết Sưởng lên bốn tuổi, cậu nhóc chợt biết thế nào là ‘khỉ’.
Khác với ‘hầu’, ‘hầu’ của hầu gia là những người xưng vương xưng hầu, còn ‘khỉ’ trong ‘con khỉ nhỏ’ là loài động vật nhỏ có bộ lông dài và cặp mông đỏ xấu xí.
Tiết Sưởng lần đầu tiên nổi giận trong cuộc đời bốn năm ngắn ngủi của mình.
Cậu nhóc xông vào ngự thư phòng, thị vệ và thái giám xung quanh không dám ngăn cản. Cậu nhóc đẩy Tiến Bảo công công đang mỉm cười tiến tới hỏi cậu nhóc có chuyện gì xảy ra, nhào tới trước mặt Tiết Yến, cào mặt hắn.
Đương nhiên, cái kết là Tiết Sưởng bị Tiết Yến đánh một trận vào mông, khóc đến khản cả cổ, hạ nhân cả ngự thư phòng đều nhìn thấy.
Thậm chí tin tức còn lan truyền khắp hậu cung, đến tận phủ Vĩnh Ninh Công.
Hai năm trước, Thế tử Vĩnh Ninh Công tham gia khoa cử, đứng đầu bảng trong kì thi Hội, trả lời trôi chảy trong kì thi Đình, đỗ được Trạng Nguyên.
Một Tiến sĩ cùng tham gia thi Đình nói, khi Thế tử Vĩnh Ninh Công đối mặt với Nhiếp chính vương điện hạ làm chủ khảo, không hề tỏ ra sợ hãi, thay vào đó, Nhiếp chính vương uy nghiêm lạnh lùng, nói chuyện còn lắp vài lần.
Tóm lại, Thế tử Vĩnh Ninh Công là Trạng Nguyên danh xứng với thực, không bao lâu sau, tiếng trống kèn sôi nổi, mười dặm hồng trang cưới một cô nương xinh đẹp không mấy danh tiếng.
Nghe nói, không ai biết vị cô nương xinh đẹp đó là nữ nhi nhà nào, tóm lại không phải là nhà quyền quý cao sang gì. Chỉ là dáng người khá cao, khi bước xuống kiệu hoa, trông cao hơn so với Thế tử Vĩnh Ninh Công.
Hiện giờ Trạng Nguyên đã vào triều, hai năm qua nhận chức trong viện Hàn Lâm, cũng xem như là một người có thế lực trong triều hiện nay.
Khi Quân Hoài Lang của phủ Vĩnh Ninh Công nghe được tin, y vội từ viện Hàn Lâm chạy đến ngự thư phòng để ngăn cản hành vi đánh trẻ con của Nhiếp chính vương.
Tiết Sưởng khóc đến khản cả cổ, lao vào vòng tay của Quân Hoài Lang.
Mặt mày Tiết Yến tức giận, trên mặt có bốn vết máu xước rõ ràng.
Quân Hoài Lang vội ôm Tiết Sưởng kiên nhẫn dỗ dành.
“Có chuyện gì vậy?” Quân Hoài Lang khó khăn hỏi giữa ánh mắt giận dữ của Tiết Yến và tiếng khóc khản cổ của Tiết Sưởng.
Tiết Sưởng khóc, còn lẩm bẩm trong miệng “Người có khí tiết thà chết không chịu nhục.”
Quân Hoài Lang cố nén cười hỏi “Hắn xỉ nhục con thế nào?”
Tiết Sưởng khóc đến mức nói không rành rẽ, nửa ngày cũng không nói được chuyện gì.
Quân Hoài Lang kiên nhẫn, nhẹ nhàng dỗ dành cậu nhóc. Nhưng Tiết Yến thì không, nghe cậu nhóc khóc hồi lâu, hắn lại tức giận định kéo Tiết Sưởng ra khỏi vòng tay của Quân Hoài Lang tiếp tục đánh.
Tiết Sưởng bị hắn dọa sợ, thất thanh hét lên, cuối cùng hét một câu rõ ràng với Tiết Yến.
“Huynh mới là con khỉ xấu xí!”
Cuối cùng, Tiết Sưởng vẫn không bị Tiết Yến đánh, thay vào đó, lúc Tiết Yến rời cung với khuôn mặt không vui, trên má có vài vết máu xước.
Tiết Yến không hề cười cho đến trước lúc đi ngủ.
Quân Hoài Lang bất lực cười hỏi “Chỉ là một đứa trẻ bốn tuổi, đáng để ngươi tức giận đến tận bây giờ sao?”
Tiết Yến nói “Ngươi còn ngăn ta.”
Quân Hoài Lang bật cười thành tiếng.
“Rõ ràng là ngươi có lỗi trước.” vẻ mặt y nghiêm túc, nhưng khóe môi cứ cong lên không thể hạ xuống “Còn không phải do ngươi suốt ngày gọi người ta là con khỉ nhỏ?”
Tiết Yến chậc lưỡi một tiếng.
“Quả nhiên.” hắn nói “Không thể để ngươi sinh con.”
Quân Hoài Lang ngẩn người “Cái gì?”
Tiết Yến vẫn chưa nguôi cơn giận, đối mặt với Quân Hoài Lang, có lời gì cũng thẳng thừng nói hết.
“Ta nói, trước kia còn nghĩ để ngươi sinh cho ta một đứa, bây giờ xem ra, vẫn là thôi đi.” hắn nói “Còn chưa đủ làm ta tức giận à.”
Sau khi nói xong, Tiết Yến mới ý thức được mình đang nói gì.
Hắn ngẩng đầu nhìn Quân Hoài Lang
Thấy Quân Hoài Lang bình tĩnh, nhẹ nhàng nhìn hắn.
Sau đó, Tiết Yến ngủ trong thư phòng nửa tháng.
Tiết Sưởng cũng không khá hơn là bao.
Tiết Yến ngủ trong thư phòng bao lâu, thì Tiết Sưởng bị hắn phạt chép cuốn Đệ Tử Quy bấy lâu.