Quân Lệnh Hoan sửng sốt: "A?"
Nàng không biết vì sao Tiết Yến đột nhiên hỏi vậy.
Muốn không? Nàng chưa từng nghĩ tới.
Nàng chỉ như xem tinh tú xa xăm trên bầu trời, muốn ngắm nhiều vài lần, muốn ghi tạc trong đầu, song chưa từng nghĩ sẽ hái xuống.
Lại nghe Tiết Yến nói: "Muốn thì nói, ta lấy cho muội."
Cao lắm đó! Còn ở giữa hồ nữa, sao mang xuống đây được?
Quân Lệnh Hoan ngơ ngác hỏi: "Lấy thế nào......"
Tiết Yến nhìn nàng một cái.
Tuy rằng đây là muội muội Quân Hoài Lang, hắn cũng không có nhiều kiên nhẫn để giải thích thêm một câu cho một đứa con nít.
Hắn thấy trong mắt tiểu cô nương đong đầy yêu thích, đây thật ra là một việc rất đơn giản, không cần thiết phí lời.
Tiết Yến quan sát một chút, nhiều chạc cây mọc bừa bãi, lấn lên cả đường mòn thông đến ven hồ, lơ đãng một chốc sẽ đâm vào người đứa nhỏ.
Hơn nữa, bên hồ nguy hiểm, còn phải nhìn chằm chằm nàng, coi chừng nàng ngã xuống.
"Chờ ở đây." Hắn nói.
"Dạ!" Quân Lệnh Hoan ngoan ngoãn khẽ gật đầu.
Tiết Yến nhìn bốn phía, tuy không người, nhưng đèn đuốc sáng tỏ, chỉ ứng một tiếng, rồi xoay người đi đến bên hồ.
Mà hắn vừa rời khỏi không bao lâu thì Nhị hoàng tử Tiết Duẫn Tắc dẫn đầu một đám công tử ồn ào náo động, trùng hợp ghé ngang qua, muốn vào Ngự Hoa Viên ngắm cảnh.
Từ xa, Tiết Duẫn Tắc đã thấy Quân Lệnh Hoan một mình đứng ở ven đường, đang nhìn về phía rừng mai.
Hắn dùng tay ra hiệu, ý bảo bọn công tử chung quanh nhỏ giọng chút.
Tiếp đó, bọn họ đi đến trước mặt Quân Lệnh Hoan: "Ui, không phải là Lệnh Hoan muội muội sao?"
Quân Ân Trạch bên cạnh cũng làm bộ làm tịch mở miệng: "Ca ca muội đâu? Thế nào lại để muội một mình đứng nơi này?"
Quân Lệnh Hoan thành thật đáp: "Ngũ hoàng tử ca ca để muội ở đây đợi huynh ấy."
Nghe xong, vẻ mặt mấy người thay đổi.
Bọn họ đưa mắt nhìn nhau, thần sắc đều có chút kỳ quặc.
Tiết Duẫn Tắc bỗng bị gợi lên ký ức ngày kia, Quân Lệnh Hoan đặc biệt đi một chuyến, tặng không ít quả vải choTiết Yến.
"Ngươi còn gọi hắn là ca ca?" Tiết Duẫn Tắc đỏ mắt, cười một cách quái đản, hỏi.
"A?" Quân Lệnh Hoan không hiểu.
Tiết Duẫn Tắc nói tiếp: "Chẳng lẽ ngươi không biết? Hắn là quái vật biến thành, sẽ ăn thịt người."
Tiếp theo, hắn ngồi xổm xuống, cười càng thêm kỳ lạ, hù dọa nàng: "Không biết sao? Ca ca ngươi cũng không biết.
Hắn là con sói tinh, giả dạng biến thành hình người, chờ đợi có cơ hội, sẽ ăn sạch các ngươi để tăng tu vi của hắn lên."
Mấy tên công tử xem dáng vẻ sợ sệt lại ngần ngại của Quân Lệnh Hoan, chợt cảm thấy hào hứng, thú vị.
Một người trong đó nói chêm vào: "Hắn đặt ngươi ở đây chờ hắn, thật ra là hắn đang đợi đến nửa đêm.
Sói tinh đều ăn thịt người vào tối khuya đấy."
Quân Lệnh Hoan lắp ba lắp bắp nói: "Nhưng mà......!Ngũ hoàng tử ca ca là người tốt......"
Tiết Duẫn Tắc tặc lưỡi một tiếng, dứt khoát đứng dậy, nắm lấy cổ tay nàng, nửa dắt nửa lôi mà nói: "Ngươi không tin? Nơi này không thể ở lâu.
Ngươi theo bọn ta ra xa một chút, ta lại từ từ nói cho ngươi biết."
Quân Lệnh Hoan quýnh quáng mà ngẩng đầu, nhìn về phía Quân Ân Trạch, người duy nhất mà nàng nhận thức trong đám người.
Ca ca này ở trong nhà mình, ngày thường luôn dùng một gương mặt tươi cười niềm nở với mình, nhìn qua rất ôn hoà.
Quân Ân Trạch cũng đang cười: "Cùng đi với chúng ta đi, Lệnh Hoan, đi theo ca ca thì sợ cái gì? Ít nhất tốt hơn đi theo tên sát tinh không rõ lai lịch kia."
Quân Lệnh Hoan có chút ngờ ngợ, nhưng cái đầu sáu tuổi của nàng vẫn chưa xử lý được tin tức phức tạp như vậy.
——
Đại môn lãnh cung đóng chặt, then cài cũng còn nguyên.
Tính ra, vương triều chỉ có trương quý nhân từng vào lãnh cung, chưa đầy hai năm đã được thả.
Hiện giờ, mười mấy năm nay không ai ở nơi này, cũng không ai tu sửa, trông giữ lại càng không.
Một đội được huấn luyện bài bản của Kim Ngô Vệ đẩy cửa vào, bắt đầu tìm người trong lãnh cung.
Lãnh cung chiếm diện tích rất lớn.
Năm mà toà cung thất này được tu bổ, hậu cung của hoàng đế tiền triều không yên ổn, đến khi người băng hà, có gần mười vị phi tần ở trong lãnh cung.
Đoàn người Kim Ngô Vệ tản ra khắp lãnh cung lục xét.
"Chúng ta cũng đi nơi nào tìm đi?" Vừa tiến vào, Tiết Duẫn Hoán đã bị một trận gió lạnh thổi qua người, giật mình rét run.
Lãnh cung hằng năm không có ánh mặt trời, lại không có đốt địa noãn, bên trong sân viện cỏ dại mọc tràn lan, tuyết đọng cũng không được dọn dẹp.
Quân Hoài Lang cúi đầu, tìm tòi trên mặt đất.
Nơi này nếu chưa từng có người đến, ắt hẳn sẽ không có dấu chân trên mặt đất.
Tuyết tan chảy rồi đông thành một lớp băng trên đất, vô cùng cứng rắn, nhưng nếu có người đặt chân tới đây, chung quy sẽ để lại một ít dấu vết.
Quân Tiêu Ngô thấy động tác của y, hiểu ra y muốn làm gì.
Đội thị vệ này không có người chỉ huy, vừa đến đã trực tiếp tìm kiếm như mệnh lệnh, nhưng cứ tìm mà không có đầu mối sẽ lãng phí rất nhiều thời gian.
Hắn cầm lấy một ngọn đèn, soi lên mặt đất một cách tỉ mỉ.
Quân Tiêu Ngô nán lại Ngọc Môn Quan ở Tây Bắc hai năm, am hiểu mấy việc này hơn Quân Hoài Lang từ nhỏ sống trong kinh nhiều.
Chỉ qua một lát, hắn liền tìm được một vết chân ẩn khuất, lập tức chỉ cho Quân Hoài Lang xem: "Ca, ngươi nhìn chỗ này!"
Quân Hoài Lang nhìn, lại mơ hồ không rõ.
Quân Tiêu Ngô giải thích nói: "Là một dấu chân còn mới, nhắm đến vọng lâu ở đông bắc."
Quân Hoài Lang gấp gáp men theo hướng hắn chỉ, đi về phía vọng lâu.
Tiết Duẫn Hoán vừa nghe tới phương hướng này, lẩm bẩm trong miệng: "Không phải chứ......"
Hắn lớn lên trong thâm cung, khá hiểu biết về bí sử cung đình.
Nghe nói ở tiền triều, có cái cung phi không chịu nổi cảnh lãnh cung thảm đạm, treo cổ trên vọng lâu phía đông bắc.
Về sau cung nhân chỉ vội vàng mang đi thi thể, lụa trắng vẫn treo ở đó, chưa từng gỡ xuống.
Ba người gấp rút chạy đến vọng lâu.
Vọng lâu này đã xưa cũ, cánh cửa phủ lên một lớp bụi.
Nhưng nương ánh sáng từ đèn lồng, bọn họ thấy được, trên tầng bụi ấy có một dấu tay rõ ràng.
Quân Hoài Lang cấp bách đẩy cửa, sải bước vào trong.
"Lệnh Hoan?" Y cất cao giọng gọi.
Y liên tục hô vài tiếng, chợt nghe có tiếng ma sát sột soạt, như âm thanh cựa quậy của mèo con.
Quân Hoài Lang ngớ ra, rồi vội dẫn theo hai người kia, một mạch đạp lên cầu thang chật hẹp lại âm u, ẩm thấp; đến lầu hai thì nghe được một âm thanh nghẹn ngào nhỏ vụn phát ra từ đỉnh toà lâu.
Là Quân Lệnh Hoan.
Ngực Quân Hoài Lang thắt lại.
Y ba chân bốn cẳng, nhanh chóng chạy thẳng lên tầng cao nhất.
Xuyên qua cửa sổ rách nát, ánh trăng rải xuống một dải ánh sáng.
Quân Lệnh Hoan dính đầy bụi đất, cuộn tròn dưới vầng sáng nọ, khóc thút tha thút thít.
Quân Hoài Lang tiến lên, một tay bế nàng dậy.
"Hoan Nhi? Không sao cả, ca ca đến rồi." Ôm người vào lòng, y như chạm vào một khối lạnh lẽo.
Nàng chắc hẳn đã ở nơi này chịu rét thật lâu, đôi tay và gương mặt đều đỏ bừng.
Nhìn thấy y, Quân Lệnh Hoan mới hoàn hồn, chôn mặt vào ngực y, rốt cục cũng dám khóc thành tiếng.
Nhưng nàng vẫn không nói nên lời, chỉ nức nở, khóc đến lòng ngực Quân Hoài Lang rung động.
Mà lúc này, dây thần kinh ở vùng thái dương của Quân Hoài Lang đột ngột giật giật, phát ra một cơn đau nhức kì quái.
Y đành phải từng chút một vuốt ve Quân Lệnh Hoan, nhẹ giọng vỗ về nói: "Tốt, không có việc gì."
Phía sau y, Quân Tiêu Ngô bước lên trước, cởi xuống áo choàng dày nặng trên người, bọc tiểu cô nương trong lòng Quân Hoài Lang lại kín mít.
"Đi về trước thôi, ca." Hắn nói.
"Nơi này quá lạnh."
Sau đó, Quân Tiêu Ngô tiếp lấy tiểu cô nương được quấn chặt trong áo choàng từ trong lòng Quân Hoài Lang, an ủi y: "Không có việc gì, ca.
Sức đệ lớn, để đệ ôm Hoan Nhi."
Quân Hoài Lang vẫn ngồi xổm ở chỗ cũ, ngẩng đầu nhìn muội muội trong lòng Quân Tiêu Ngô.
Ánh mắt y có chút đăm đăm, từng trận đau nhói ập đến trong đầu, cường độ ngày càng tăng.
Mắt y hoa cả lên, nhất thời không thể tỉnh táo mà tự hỏi.
Như là có thứ gì đó vẫn luôn cắm rễ trong đầu y, giãy giụa muốn phá đất mà ra.
Bên cạnh, Tiết Duẫn Hoán thấy y khác thường, tưởng y đau lòng quá độ, gấp gáp tiến lên nâng y dậy.
Trước đó, hắn còn không quên run sợ mà nhìn lên xà nhà, không ngờ rằng nơi đó thật sự treo một dải lụa trắng đứt đoạn, loang lổ vết bẩn, sợi vải dãn thưa.
Tiết Duẫn Hoán bị doạ đến run cầm cập.
Quân Tiêu Ngô đi đằng trước, bọn họ hai người nối bước theo sau, rời khỏi vọng lâu ẩm thấp, băng giá.
Đại tiểu thư Quân gia cuối cùng cũng tìm được.
Kim Ngô Vệ từ lãnh cung tất tả báo tin tức cho hoàng đế; hậu cung bị chuyện này làm chân tay luống cuống, cũng trở lại bình tĩnh.
Tiếp theo, đã đến thời gian cho tiết mục hưng sư vấn tội*.
*兴师问罪 -hưng sư vấn tội: gọi người có thẩm quyền để trị tội công khai ai đó.
Ba người mang theo Quân Lệnh Hoan, dưới sự hộ tống của đội Kim Ngô Vệ về đến điện Vĩnh Nhạc.
Lạc mất người trong cung quả là một chuyện bẽ bàng.
Hoàng đế bảo Linh Phúc truyền tin Quân Lệnh Hoan được tìm về cho quần thần, để bọn họ an tâm mà tiếp tục yến ẩm, rồi lại vời bọn Quân Hoài Lang vào hậu điện.
Hậu điện ngồi đông đúc Hoàng đế cùng các phi tần, còn cả vợ chồng Vĩnh Ninh Công đang nóng ruột chờ ở bên cạnh.
Tiết Yến một mình quỳ dưới thềm.
Không ai nói chuyện.
Vừa nhìn thấy Quân Lệnh Hoan, hai vợ chồng đều thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng khi thấy dáng bộ Quân Lệnh Hoan co rúm, phu nhân Vĩnh Ninh Công Thẩm thị lập tức rơi lệ.
Hoàng Hậu giao phó nói: "Mau truyền thái y.
Lãnh cung âm u, giá lạnh như vậy, chớ để đứa nhỏ bị rét cóng đến bệnh."
Hoàng đế nhìn về phía mấy người Quân Hoài Lang, hỏi: "Có hỏi ra nguyên nhân không? Một đứa bé còn nhỏ như vậy làm sao một mình chạy đến lãnh cung được?"
Quân Tiêu Ngô đưa mắt nhìn Quân Hoài Lang, thì thấy sắc mặt y trắng bệch, giữa mày nhăn nhúm, dáng vẻ như còn lạc lõng với tình hình bên ngoài; vội vã thay y đáp: "Hồi bẩm bệ hạ, chưa hỏi rõ nguyên nhân."
Thanh Bình Đế khẽ nhíu mày, nhìn về phía Quân Lệnh Hoan: "Lệnh Hoan?"
Hắn đang nghĩ ngợi biện pháp để tra hỏi một cách ôn hoà, đã thấy Quân Lệnh Hoan nghe hắn gọi, sụt sịt ngẩng đầu lên, vừa vặn chú ý tới Tiết Yến đang quỳ gối cách đó ba bước.
Đồng tử Quân Lệnh Hoan co rút lại, cả người khẽ run rẩy, ngay cả thanh âm nức nở cũng không dám phát ra, chỉ hoảng sợ mà nhìn hắn.
Tức thì, mọi người trong điện đều biến sắc.
"Tiết Yến, là ngươi?" Thanh Bình Đế vỗ mạnh tay vịn, cả giận nói.
Thái dương Quân Hoài Lang vốn đau thình thịch, tiếng trách mắng của Thanh Bình Đế còn chồng chéo lên, khiến cơn nhức nhối càng thêm kịch liệt.
Y muốn đưa tay xoa dịu Quân Lệnh Hoan, nhưng cánh tay lại run lẩy bẩy, không nâng dậy nổi.
Mà bên kia, Tiết Duẫn Hoán cùng Quân Tiêu Ngô toát ra vẻ phẫn nộ, nhìn về phía Tiết Yến.
Tiết Yến vẫn quỳ gối nơi đó, cụp mắt, mặt mày vô cảm, không nói một câu giải thích.
Thanh Bình Đế giận dữ run người.
Thứ nghịch tử này! Từ khi chào đời, đã là sát tinh giáng thế, mười mấy năm qua chỉ mang đến phiền toái không dứt.
Cho đến hiện tại, khi trưởng thành bản chất chẳng những ác nghiệt, tính cách còn khiến người khác ghê tởm.
Quả thực là nỗi sỉ nhục của hắn.
"Người đâu, kéo Tiết Yến xuống! Trách phạt 30 trượng, nhốt vào trong Phật đường tự ăn năn, đừng cho hắn ló mặt ra để trẫm nhìn thấy!"
Lập tức, Kim Ngô Vệ tiến lên, chấp hành mệnh lệnh của hắn.
Mà Tiết Yến vẫn như cũ im hơi lặng tiếng, chỉ là trong lúc đứng lên, liếc mắt nhìn Quân Hoài Lang một cái.
Quân Hoài Lang từ trong đau đớn cháng váng, nhấc mắt lên, thì đụng phải một đôi con ngươi màu hổ phách.
Một màu hổ phách sâu không thấy đáy.
Tức khắc, cơn đau buốt khó dằn trong đầu Quân Hoài Lang biến mất không còn, thay bằng minh mẫn chưa từng có.
Một đoạn ký ức dài vừa lạ lẫm vừa quen thuộc, lũ lượt hiện lên như đèn kéo quân*, tự nhiên hài hoà mà tiến nhập vào não y.
*Đèn kéo quân (đèn cù): khi thắp đèn, những hình ảnh trên đèn sẽ hiện lên như dạng rối bóng và xoay theo một chiều liên tục, không dừng lại.
Y rốt cuộc nhớ ra nội dung của cơn ác mộng giày vò y nhiều ngày, vô cùng rõ ràng, mỗi đêm đều lặp lại.
Y cũng đã tinh tường sự lạnh giá và cô độc trong ác mộng kia là từ đâu mà đến.
༻﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡༺
Zoey: Năm mới vui vẻ ️ Chương 25 dài gấp mấy lần mấy chương trước nên sẽ phân ra 3 phần nhen..