Ta Trở Thành Anh Trai Của Nữ Chính Trong Truyện Ngược

Chương 62

Đương nhiên trong phủ còn phòng trống rồi. Quân Hoài Lang nghe vậy hơi ngẩn ra, lập tức đồng ý.

Trong thoáng chốc, y dường như đã trở về cung Minh Loan.

Chẳng qua không thể dọn vào phủ ngay trong đêm. Trong phủ còn cần dọn dẹp sạch sẽ, Tiết Yến cũng có rất nhiều hành lý, nên không thể vào ở ngay được.

"Vậy đợi ngày mai tri phủ đại nhân đến nghênh đón vương gia, ta sẽ nhờ phụ thân phái người chuyển hành lý cho người." Quân Hoài Lang nói "Trong phủ ít người, vẫn còn vài phòng trống, đủ chỗ cho đoàn tùy tùng của người. Vừa hay có một phòng trống trong sân đối diện với nơi ở của ta, nếu vương gia không chê, có thể ở nơi đó."

Tiết Yến nghe vậy, ánh mắt dao động, khẽ thu hồi tầm mắt, ừm một tiếng.

Lúc này, Thẩm Lưu Phong đã thay xong y phục bước ra. Trên người mặc thường phục do Cẩm y vệ mang đến, tuy không quý giá hoa lệ như thường ngày, nhưng lại rất sạch sẽ vừa vặn.


Thẩm Lưu Phong nghe Tiết Yến có thể thu nhận Tô Tiểu Thiến, cảm kích hành lễ cảm tạ hắn "Đa tạ vương gia! Nhà ta quy tắc nghiêm khắc, nếu không có người ra tay giúp đỡ, ta thật sự không biết phải làm sao!"

Tiết Yến còn không nhấc mi, thờ ơ nói một câu không có gì.

Quân Hoài Lang biết tính tình Tiết Yến lạnh lùng, Thẩm Lưu Phong với hắn vốn không quen biết, không thích hợp ở đây thêm nữa.

Y đứng dậy nói lời cáo từ "Đêm đã khuya, ta và Thẩm công tử cần phải nhanh chóng về thành, không làm phiền người nữa."

Tiết Yến ngừng giây lát, mới buồn bực ừm một tiếng.

Quân Hoài Lang mơ hồ cảm thấy hắn dường như có chút không nỡ, cũng không biết có phải do bản thân ảo giác hay không. Mặc kệ có phải ảo giác hay không, y vẫn cười nói "Vài ngày nữa vương gia dọn vào phủ, lúc ấy ta sẽ mở tiệc chiêu đãi vương gia."


Lần này Tiết Yến đồng ý rất nhanh.

"Ừm." hắn nói "Ta phái người tiễn ngươi."

Quân Hoài Lang sững sờ, vội nói "Không cần ..."

Tiết Yến lại không cho y cơ hội từ chối "Đoạn Thập Tứ."

Thiếu niên đến đi không dấu vết kia lại xuất hiện trước mặt y.

"Tiễn hai người họ về phủ." hắn nói.

Đoạn Thập Tứ ôm đao hành lễ, nhận lệnh rồi lặng lẽ đi đến trước mặt Quân Hoài Lang, đợi y đi trước.

Tiến Bảo quả thật không thể nhìn tiếp.

Đoạn Thập Tứ là ai? Là cỗ máy gϊếŧ người nhất nhì của Đông Xưởng. Ngay cả mười mấy Cẩm y vệ đi theo này đều là cao thủ hàng đầu, cũng chưa chắc đánh bại được một mình hắn.

Trên đường đi, hắn ẩn mình trong bóng tối, gϊếŧ thích khách, gϊếŧ tai mắt, dò thám tin tức. Bảo hắn tiễn người ta về nhà? Đúng là dùng đồ long đao chém ruồi mà.


Quân Hoài Lang lúc này không thể từ chối, chỉ đành đồng ý rồi cáo từ Tiết Yến.

Thẩm Lưu Phong cùng y bước ra ngoài, vừa đi vừa nói "Chỉ đáng tiếc, sau này đi uống rượu, không thể nghe Tiểu Thiến cô nương hát bình đàn nữa rồi."

Quân Hoài Lang không nhịn được cười thành tiếng "Người ta vẫn ở đó, nếu lúc nào huynh muốn nghe, thì bảo cô nương ấy hát cho huynh nghe, không phải được rồi sao?"

Nghe vậy, Thẩm Lưu Phong nghiêm nghị từ chối "Không được. Khúc này phải nghe ở nơi nhiều người, ở nơi riêng tư thì hát làm gì?"

Hai người nói chuyện rồi xuống thuyền, trên thuyền yên tĩnh trở lại.

Tiết Yến nhìn ra ngoài cửa sổ, dưới ánh trăng sáng trong, mặt nước Đông Hồ lấp lánh.

Tay hắn di chuyển từ tay vịn xuống thắt lưng.

Hắn cầm miếng ngọc giác hình cá chép màu xanh trên thắt lưng bị áo choàng che lại.
---------

Đêm khuya, Tiến Bảo thận trọng đẩy cửa phòng của Tiết Yến.

Tuy thuyền lớn, nhưng chở rất nhiều thứ, còn rất nhiều người. Vì thế Tiết Yến không phân chia phòng ngủ và thư phòng, Tiến Bảo chỉ có thể thông qua độ sáng của ánh đèn trong phòng để đoán Tiết Yến ngủ hay chưa.

Quả nhiên chưa ngủ.

Tiến Bảo đẩy cửa vào, thấy Tiết Yến đang ngồi trước bàn, đọc mật thư do Đông Xưởng gửi tới.

Thư này không có chuyện gì quan trọng, chỉ là nhất cử nhất động của mấy quan viên trong kinh, không cần hắn phải thức khuya xem xét.

Nhưng Tiết Yến không ngủ được, thay vào đó, hắn hy vọng trong kinh có chuyện xảy ra, để hắn có thể phân tâm một chút.

"Chuyện gì?" chỉ có Tiến Bảo mới vào được phòng hắn, hắn không ngước mắt, chỉ lạnh nhạt hỏi một câu.

Tiến Bảo cẩn thận bước tới, chọn cho hắn một cây đèn, rót trà rồi nói "Bẩm chủ tử, vị cô nương theo thế tử điện hạ đến hôm nay đã sắp xếp ổn thỏa, người nhà của cô nương ấy cũng đã rước về."
Tiết Yến ừm một tiếng, lạnh giọng nói "Tùy tiện sắp xếp chuyện gì đó cho cô ta làm, không cần đến hầu hạ ta."

Tiến Bảo dĩ nhiên biết. Chủ tử này của hắn tính tình kỳ quái, trong cung của những hoàng tử khác, ai mà không có cả đám nô bộc? Có khi hơn cả chục người mà cũng hầu hạ không đến nơi.

Nhưng chủ tử của hắn phiền nhất là bị người khác động chạm bố trí, trong cuộc sống hàng ngày đều tự thân vận động, chỉ cần mình giúp một tay, nào cần người khác nữa?

Tiến Bảo vội vàng đáp "Vâng, nô tài biết rồi."

Nói xong, hắn dè dặt nhìn Tiết Yến.

Tiết Yến thấy hắn nói xong còn chưa ra ngoài, mới ngước mắt nhìn hắn "Còn không cút?"

Tiến Bảo cười lấy lòng, cẩn thận hỏi "Hôm nay chủ tử ... tâm tình không tốt sao?"

Tiết Yến nghe vậy, bàn tay cầm mật thư hơi khựng lại.
Tiến Bảo biết, mình gãi đúng chỗ ngứa rồi.

Ở cạnh Diêm vương lâu ngày, người sống cũng có thể nhiễm chút quỷ khí. Tiến Bảo hầu hạ hắn một năm rồi, dần dà không còn sợ hắn nữa, đôi lúc còn nhìn mặt đoán ý, cố gắng xoa dịu hắn.

Giúp bạo quân này giải tỏa phiền muộn trong lòng, ngày tháng của bản thân cũng sẽ tốt hơn một chút.

Một hồi sau, Tiết Yến buông mật thư xuống, xoa xoa trán nói "... rất khó chịu."

Trong giọng nói lạnh lùng, nhuốm vài phần mệt mỏi mơ màng.

Hắn không thích ngồi thuyền cho lắm, đến khúc sông chảy xiết sẽ bị chóng mặt. Tối nay, hắn mới đến Kim Lăng, khúc sông nối với Trường Giang có dòng chảy mạnh nhất, hắn đã không được khỏe vì mưa gió mấy ngày trước.

Tiến Bảo biết chuyện này, nên phái người đi báo vương gia ngày mai mới đến, để hắn ở trên thuyền nghỉ ngơi một đêm.
Nhưng khi vừa nằm xuống, nhìn ra ngoài cửa sổ đang mở, Tiết Yến lại nghe thấy giọng nói của Quân Hoài Lang.

Hắn thấy hai con thuyền đang lao vào nhau, từ xa có thể nghe thấy tiếng tranh chấp đánh nhau. Thị lực của hắn rất tốt, tuy ở xa nhưng vẫn có thể nhìn thấy bóng người màu xanh trên truyền kia.

Chỉ có bản thân Tiết Yến biết, lúc đó trái tim hắn đã nhảy lên tới cổ họng.

Hình ảnh Quân Hoài Lang rơi xuống nước ở hồ Thái Dịch ngày hôm đó tức thì xuất hiện trong đầu hắn. Hắn không quan tâm gì nữa, lập tức lệnh Đoạn Thập Tứ dẫn người đến cứu.

Còn hắn, mặc y phục vào, đứng dậy đến mạn thuyền, đợi Đoạn Thập Tứ đưa Quân Hoài Lang đến.

Du thuyền kia sáng rực ánh đèn, lắc lư từ xa đến gần, trái tim của Tiết Yến cũng như ngừng đập.

Lần đầu tiên hắn có cảm giác hồi hộp lo lắng như vậy.
Suốt một năm, hắn như cây bị chặt gốc, trái tim trống rỗng, người cũng lơ lửng, mãi đến lúc này, khi nhìn thấy bóng người đứng trên mũi thuyền, trái tim hắn mới nhẹ nhàng rơi vào một nơi nào đó, cuối cùng có được cảm giác chân thật.

Lần đầu tiên hắn nhận thức rõ mình không thiếu thứ gì ngoài người này.

Đặc biệt, người đó dường như đang ngây người nhìn hắn.

Nhưng khi thuyền đến gần hơn, hắn nhận ra rằng không phải vậy.

Y đang trò chuyện cười nói với tên mặt trắng ướt nhẹp bên cạnh, hai người đứng rất gần, dáng vẻ rất thân mật.

Sau đó, một nữ tử từ đâu bất ngờ xuất hiện trong khoang thuyền của y, y phục xộc xệch, trên người còn đang mặc y phục của y.

Trái tim của Tiết Yến khó lắm mới tìm được chốn về, nhưng lại chìm sâu xuống đáy.

Cả năm qua, bản thân mất hồn mất vía, nhưng y lại sống rất tự tại.
Tiết Yến biết, bản thân nên rõ một điều. Quân Hoài Lang luôn như vậy, đối xử tốt với tất cả mọi người, mọi người đều thích y, bằng lòng thân thiết với y.

Nếu không như vậy, liệu ban đầu y có xem trọng sát tinh mà ai nấy đều chán ghét như hắn không?

Nhưng Tiết Yến không khỏi buồn bực, trong lòng đau nhói khiến hắn khó chịu, hắn như dã thú bị nhốt trong lồng, không tìm được lối ra.

Nếu là người khác, thứ gì khiến hắn khó chịu, hắn sẽ phá hủy thứ đó. Nhưng bây giờ hắn không thể, hắn đang đối mặt với Quân Hoài Lang, dù hắn có vô vàn ý nghĩ muốn y không được nhìn ai khác, chỉ được nhìn mình hắn, thì hắn cũng phải nuốt hết những ý nghĩ này, chịu đựng chúng, giả vờ như chưa từng có.

Tiết Yến xoa trán, thở dài một tiếng, lại cầm mật thư lên.

Tiến Bảo bên cạnh, cẩn thận hỏi "Chủ tử lo lắng là vì Bồ ... thế tử điện hạ?"
Tội lỗi quá, xém chút đã nói ra hai chữ Bồ Tát rồi.

Động tác của Tiết Yến dừng lại "Rõ ràng thế sao?"

Tiến Bảo cười hì hì "Cũng không rõ ràng lắm, nhưng nô tài theo người đã lâu, có thể nhìn ra được một chút ... chủ tử đối xử với thế tử điện hạ, luôn có gì đó rất khác."

Tiết Yến rũ mắt.

Quả thật là khác. Sao có thể không khác cho được? Mọi người trên đời đều giống nhau, chỉ có hắn khác biệt.

Một lúc sau, hắn cong khóe môi tự giễu.

"Nhưng y đối với ai cũng tốt." hắn nói.

Tiến Bảo sửng sốt.

Thánh thần thiên địa ơi, chủ tử ... đang ghen sao?

Tiến Bảo đực ra đó, trong lòng nảy sinh vài ý nghĩ vô cùng tội lỗi, nhưng lại có căn cứ cơ sở, làm hắn sợ ngốc cả người.

Hồi lâu không nghe thấy Tiến Bảo trả lời, Tiết Yến ngước mắt, lạnh nhạt nhìn hắn.

"Sao vậy?"
Tiến Bảo vội hoàn hồn.

Dù ... dù suy đoán của mình là thật, cũng không thể nói thẳng với chủ tử như thế nhỉ!

Khao khát sống sót mãnh liệt khiến Tiến Bảo nuốt hết lời vào trong miệng, đổi hướng thuyết phục "Thế tử điện hạ vốn là người tốt bụng, chủ tử cũng biết mà. Người thì luôn có quan hệ gần xa, tốt bụng giúp đỡ là một chuyện, quan tâm thật lòng lại là chuyện khác."

Những gì Tiến Bảo nói đều là điểm mù kiến thức của Tiết Yến.

Trong thế giới của hắn, đối xử với mọi người chỉ là phân biệt tốt xấu. Ví như hắn đây, vô cùng đơn giản --- người đời đều nói hắn là sát tinh, sợ hắn ghét hắn, với hắn mà nói đều là người xấu. Còn về mức độ xấu thì phụ thuộc vào quyền lợi ít hay nhiều, lá gan lớn hay nhỏ, với Tiết Yến mà nói, chẳng có gì khác biệt.
Còn về tốt ---

Chỉ có Quân Hoài Lang, y không có gì để so sánh cả.

"... vậy à?" Tiết Yến ngập ngừng, hỏi.

Tiến Bảo nói "Đúng vậy! Người xem, thế tử điện hạ chỉ hỏi Tiểu Thiến cô nương có muốn làm việc trong phủ hay không, chớ hề nói để cô nương ấy đi theo ngài ấy mà? Nhưng người thì khác, chỉ muốn ở nhờ trong phủ, ngài ấy đã để người dọn vào phòng trong sân đối diện với nơi ngài ấy ở."

Nguyên nhân bên trong chắc chắn phòng trống đó là nơi tốt nhất. Nhưng Tiến Bảo biết, nhiệm vụ hiện giờ của mình không phải là nói lý lẽ, mà phải tròn mắt nói phét với vị tổ tông này.

Suy cho cùng ... nếu hắn thật sự có ý nghĩ không nên có với thế tử điện hạ, chỉ dựa vào khuôn mặt lạnh lùng không thèm để ý ai, bản thân thì tự ghen bóng ghen gió, tới ngày tháng năm nào mới tiếp cận được người ta chứ?
Nghĩ như vậy, Tiến Bảo trong lòng nảy sinh cảm giác tội lỗi.

Thế tử điện hạ trong mắt hắn là Bồ Tát sống. Vậy mà giờ hắn lại to gan lớn mật, xúi giục chủ tử đi tiếp cận người ta, hại người ta.

Đúng là báng bổ thần linh mà.

Tuy nhiên, ở cương vị làm việc này, Tiến Bảo không lo được nhiều như vậy.

Tiết Yến lâm vào trầm tư, hình như lời của Tiến Bảo đã lọt vào tai.

Tiến Bảo thừa thắng xông lên, tiếp tục nói "Tuy chủ tử và điện hạ quen biết nhau trong thời gian ngắn, không thể so với người nhà của điện hạ, nhưng điện hạ cũng để ý đến người mà. Nếu chủ tử vẫn mặt lạnh đối xử với người khác như hôm nay, thế tử điện hạ cũng sẽ không vui, đúng không?"

Nghe thấy mấy chữ 'không vui', tay cầm mật thư của Tiết Yến siết chặt.

Một lúc sau, hắn từ từ đặt mật thư xuống bàn.
"Sẽ không có lần sau nữa."

Giọng hắn vẫn lạnh lùng, nhưng lại có chút trịnh trọng và khẳng định, như thể hắn cách một khoảng không hứa với một ai đó.

Bình Luận (0)
Comment