Thân là học sinh cấp ba lại đi đánh bạc ăn tiền, điều này đã được ghi rõ trong bảng nội quy trường học là tuyệt đối không được phép, mức độ nghiêm trọng không thấp hơn so với đánh nhau.
Lần trước Sở Bạch vừa mới bị phạm phải tội đánh nhau, lần này lại phạm thêm một sai lầm hết sức lớn như vậy.
Có thể tiếp tục lưu lại trường học hay không, e cũng là một vấn đề khó.
Mồi lửa thứ hai.
Mấy tên tiểu đệ của Tang Khôn vẫn còn đang truy lùng tung tích của Sở Bạch.
Chỉ là bọn họ không hề biết lai lịch của Sở Bạch, muốn tìm được hắn cũng không phải chuyện dễ dàng gì.
Về chuyện này, Vương Hạo Nhiên tất nhiên rất vui lòng tình nguyện trợ giúp.
Việc trong trường học chưa xử lý xong, ngoài trường học lại có người săn đón.
E là Sở Bạch phải mọc ra hai cái đầu để nghĩ cách ứng phó rồi!Sau khi làm xong những việc này, Vương Hạo Nhiên đã có thể mường tượng ra khung cảnh Sở Bạch trong đêm tối bị một đám anh em xã hội đen dẫn theo người cầm dao mổ lợn điên cuồng đuổi theo, khẳng định rất kích thích.
Chạng vạng tối, Vương Hạo Nhiên đang chơi bóng rổ với vài bạn học.
Xung quanh sân bóng rổ, những cô em mê muội hắn nhiều đến mức vây xung quanh đông nghịt, vì hắn mà gào thét.
Mà lúc này, một chiếc xe của cục cảnh sát lái vào khuôn viên trường.
Chiếc xe đậu tại ven đường cạnh khuôn viên.
Có hai người đàn ông mang quân phục trông đầy khí khái hào hùng từ trong xe bước ra.
Trong tay một trong hai người đàn ông đó có cầm một lá cờ thi đua bằng vải gấm.
Vương Hạo Nhiên chỉ liếc mắt một cái, nhưng cũng không để ý cho lắm.
Không bao lâu, đài phát thanh trong khuôn viên trường đã truyền ra giọng nói của hiệu trưởng.
Đại khái là, một học sinh đã tố cáo có một phần tử băng nhóm tội phạm mở sòng bạc ngoài vòng pháp luật.
Vì đã để cho những tên phần tử ngoài vòng pháp luật đó sa lưới luật pháp, nên người của Cục Cảnh sát mang đến tặng cờ thi đua, thêm 4 vạn tiền thưởng.
Hiệu trưởng cũng khuyến khích học sinh rằng điều kiện tiên quyết là phải giữ bản thân an toàn, khi gặp phải chuyện bất hợp pháp, phải dũng cảm tố cáo.
Sau khi Vương Hạo Nhiên nghe thấy, thiếu chút nữa đã chửi ầm lên ở giữa đường.
Trong đài phát thanh, tuy hiệu trưởng không có đề cập tên người học sinh kia là ai, nhưng Vương Hạo Nhiên có thể chắc chắn một ngàn trong một trăm phần trăm đó là Sở Bạch!Trừ hắn ra, chắc chắn không thể có người nào khác.
Sòng bạc của Tang Khôn đã khá lâu đời, kinh doanh cũng đã được vài năm.
Đứng sừng sững lâu như vậy không gặp vấn đề gì.
Kết quả lại bị Sở Bạch bỗng chốc đi tố cáo, khiến cho toàn bộ bị bắt.
Quá đáng hơn là, Sở Bạch còn có thêm 4 vạn tiền thưởng.
Bồi thường cho đám người Phạm Kiếm 3 vạn tiền thuốc men trị liệu đã xong.
Còn một ngàn tệ trả cho Trần Tử Thạch cũng có.
Tội trạng xử phạt bị ghi lại trước đây của Sở Bạch, cũng sẽ hoàn toàn được bù đắp bởi công trạng này.
Cục diện mà Vương Hạo Nhiên phí hết tâm tư lên kế hoạch lập tức bị vỡ vụn thành từng mảnh, coi như toi công dã tràng!Hào quang nhân vật chính, lợi hại! !Rất nhanh đã đến tiết tự học buổi tối, hầu hết học sinh đã trở lại lớp học.
Vẻ sa sút tinh thần trước đó của Sở Bạch không còn nữa, trở nên căng tràn sức sống.
Chủ nhiệm lớp Tống Trinh Vũ đột ngột bước vào phòng học, gọi Sở Bạch vào văn phòng.
Vì sự an toàn của Sở Bạch, tuy hiệu trưởng không công bố danh tính hắn.
Nhưng với tư cách là giáo viên chủ nhiệm của Sở Bạch, Tống Trinh Vũ chắc chắn là biết nội tình.
Bây giờ đột nhiên gọi Sở Bạch đến văn phòng, rất có thể là để khen ngợi hắn.
Vương Hạo Nhiên không còn ngồi yên được nữa.
Tống Trinh Vũ là một trong các nữ chính, theo quy luật của tiểu thuyết mạng, nếu nhân vật chính và nữ chính gặp nhau một mình, sẽ có một số chuyện phát sinh.
Vương Hạo Nhiên cầm một tờ giấy kiểm tra tiếng Anh, rời khỏi lớp học.
Trong văn phòng.
Tống Trinh Vũ vừa mới ngồi xuống nói mấy câu khen ngợi Sở Bạch, liền thấy có người đi tới.
Vương Hạo Nhiên nhìn lướt qua văn phòng, và đột nhiên cảm thấy mùi vị quy luật nồng đậm.
Đây là nơi có mười lão sư cùng làm việc, nhưng hiện tại chỉ có một lão sư duy nhất là Tống Trinh Vũ.
Nếu không phải có Vương Hạo Nhiên, chẳng phải Tống Trinh Vũ và Sở Bạch sẽ cùng ở trong phòng làm việc không người sao?Hào quang nhân vật chính thật trâu bò.
Trong lúc vô hình cũng có thể tạo ra môi trường có lợi cho nhân vật chính đi tán gái.
Tống Trinh Vũ đã nói hết lời khen ngợi, khi Vương Hạo Nhiên - một học sinh giỏi đến đặt câu hỏi trong bài kiểm tra tiếng Anh, tất nhiên sẽ hỏi gì đáp nấy.
Sở Bạch ở bên cạnh quan sát.
Nếu ánh mắt có thể giết người, sợ rằng Vương Hạo Nhiên đã bị giết ngàn lần.
So với Hứa Mộ Nhan ngây thơ, Tống Trinh Vũ diễm lệ rung động lòng người lại có hương vị khác.
Sở Bạch không ít lần YY tưởng tượng về nữ lão sư xinh đẹp này.
Thật vất vả mới có được cơ hội cùng một chỗ với nữ lão sư xinh đẹp, bây giờ Vương Hạo Nhiên bỗng nhiên đi tới, chắc chắn là có vấn đề.
Sở Bạch làm sao có thể không tức giận.
Vương Hạo Nhiên cố ý kéo dài thời gian, đến lúc tiếng chuông báo đến giờ học tự học buổi tối vang lên.
Hắn vẫn tiếp tục hỏi.
Tự học buổi tối cũng là học, mà hỏi tiếng Anh cũng là học.
Nếu Sở Bạch tiếp tục đứng ở chỗ này, sẽ rất không thích hợp.
Hắn rời văn phòng và đi đến lớp học.
Nhưng chưa được vài phút, Sở Bạch cũng cầm bài thi kiểm tra tiếng Anh tới.
Rõ ràng hắn không bỏ cuộc, không muốn mất đi cơ hội được ở một mình với Tống Trinh Vũ.
Trong thời gian tự học buổi tối, học sinh có thể thoải mái nghiên cứu bài tập, cũng có thể đến văn phòng để hỏi lão sư.
Nhưng những người đến đặt câu hỏi hầu như đều là học bá.
Thành tích học tập kém hoặc điểm trung bình hầu như đều không tới.
Lần trước Sở Bạch gian lận chỉ đạt điểm dưới trung bình, hiện tại cũng đến hỏi, mặt mũi hiển nhiên đủ dày.
.