Lễ cập kê của ta trùng với ngày quốc tang, ban đầu cha mẹ còn định tổ chức thật hoành tráng cho ta, giờ chỉ có thể đơn giản hoá mọi thứ.
Ta thậm chí còn chẳng mấy nghĩ về chuyện này…
Vị hoàng hậu thiện lương nhân đức nhất đã qua đời, ta cũng chẳng có tâm trạng nghĩ những chuyện khác.
Cung phủ khắp nơi gửi đủ mọi loại quà mừng cho ta, ta xem mãi cũng chán, ngồi dưới cửa sổ nghỉ ngơi, chớp mắt đã thấy Sở Cửu định đi mất.
Lại đây, ta lao lên giữ huynh ấy lại.
“Còn huynh, huynh tặng ta cái gì?”
Ta thẳng thừng đưa tay ra trước mặt Sở Cửu, không chút khách sáo.
Sở Cửu kéo khoé môi lên, đặt một chiếc trâm cài tóc bằng bạc đơn giản vào lòng bàn tay ta.
Sở Cửu trốn trong phòng cả nửa tháng giời, thần thần bí bí đến ta cũng không cho vào.
Ta không ngờ thì ra huynh ấy lại đang tự tay làm trâm cho ta.
Hải đường đọng mưa, được móc bằng chỉ bạc trông rất chắc chắn.
Một tia vui vẻ len lỏi ngoi lên trong lòng ta, ta giả vờ liếc huynh ấy rồi gật đầu.
“Ừm, cũng không tệ.”
Lễ cập kê của ta được tổ chức trong âm thầm, ngay cả Tạ Lăng và Vũ tỷ tỷ cũng chỉ im lặng mà đến, ngồi xuống một lúc rồi lại rời đi.
“Nhìn đẹp không?”
Ta lấy ra chiếc trâm cài hình hoa hải đường cho Vũ tỷ tỷ xem.
“Đẹp, rất đẹp, trâm đẹp, tình ý đặt trong chiếc trâm này, càng đẹp.”
Vũ tỷ tỷ cười trêu ta.
Ta xấu hổ đỏ mặt.
Tạ Lăng ánh mắt thâm trầm, không hề nói gì nhiều.
Thái tử việc phải làm rất nhiều, trông hắn lại càng mệt mỏi u ám hơn, ánh mắt như đang có lửa phóng ra thiêu đốt người.
Phủ thái tử đưa đến rất nhiều lễ vật, như thể là đào núi vàng núi bạc chuyển đến đây vậy, trong đó còn có một bộ cung trang màu đỏ hoa mĩ vô song.
Mắt nhìn của Vũ tỷ tỷ tốt thật, ta không dám phụ lòng, cẩn thận cất kĩ đi.