edit by WING
***
Chỉ thấy nụ cười trên mặt Trịnh Chu lập tức ngưng đọng.
Bởi vì Phá Nguyên Chu của hắn cắn lên người Chu Phụng thế nhưng một chút phản ứng cũng không có?
Vì sao Trịnh Chu dám nói người không sợ Khổ Trúc Phong.
Hơn một nửa sự tự tin này bắt nguồn từ con Phá Nguyên Chu này, đây là một loài nhện rất đặc biệt.
Độc tính cũng không gây chết người, bị cắn nhiều nhất cũng chỉ trở về thân thể tê liệt một thời gian.
Thậm chí một ít người tu hành thân thể cường đại, có thể cứng rắn vượt qua cỗ tê liệt này.
Nhưng Phá Nguyên Chu này cũng có một đặc tính vô cùng lợi hại.
Đó chính là có thể phá vỡ linh lực hộ thể, hơn nữa cực khó phát hiện.
Chờ ngươi chú ý tới thời điểm, có thể đã bị Phá Nguyên Nhâm cắn một cái rồi.
Hơn nữa hình thể Phá Nguyên Chu vô cùng nhỏ, bất cẩn một chút cơ hồ cũng sẽ không phát hiện ra sự tồn tại của Phá Nguyên Chu.
Dựa theo kế hoạch của Trịnh Chu, chính là dựa vào Phá Nguyên Chu cắn Chu Phụng một ngụm.
Dẫn đến thân thể Chu Phụng tiến vào trạng thái tê liệt, phía sau liền có thể dựa vào các loại thủ đoạn lôi kéo, đem Chu Phụng đùa bỡn đến chết.
Nhưng hiện tại kế hoạch căn bản không tiến hành được, Chu Phụng thật giống như là một người không có việc gì vậy.
- Bị cắn?
Bản thân Chu Phụng lập tức bị cắn, cũng ý thức được Thôn Ma Giáp của mình lại bị phá vỡ?
Hơn nữa còn lặng yên không một tiếng động bị phá vỡ, khiến cho chính mình bị cắn một cái.
Nhưng điều này bị cắn, không có gì xảy ra.
Vì vậy, hắn đã mặc kệ, dù sao hắn có Miễn Dịch Chất Độc, dùng độc để giải quyết hắn là không thể.
Chỉ thấy trên mặt Chu Phụng không có bất kỳ biểu tình gì, cũng không nói lời nào.
Xúc tu đằng sau bao quanh Trịnh Chu từ mọi phương diện.
- Thiên Chu Vạn Độc Thuật!
Cảm thụ được cảm giác áp bách cực mạnh kia, khóe mắt Trịnh Chu hơi co giật, không dám có bất kỳ lưu thủ nào.
Trực tiếp bộc phát ra một chiêu mạnh nhất của mình.
Một chút lượng lớn nhện bò ra khỏi quần áo của Trịnh Chu, cảnh tượng đó chỉ đơn giản là ngoạn mục.
Nó giống như châu chấu quá cảnh, tất cả các loại nhện bay về phía Chu Phụng.
Nhện trên đùi có lông, mắt tỏa ra màu đỏ quỷ dị, răng độc vô cùng lớn.
Giống như nước lũ đánh về phía Chu Phụng.
Dưới loại tình huống này, những người khác khủng bố lập tức ngây ngốc, con nhện này là từ nơi nào biến thành.
Cũng quá đáng sợ!
Đặc biệt là những con nhện này đầy màu sắc, nhìn vào sẽ biết rằng mỗi con đều mang kịch độc.
- Hí~~
- Thật khủng khiếp!
- Những con nhện này được giấu trong túi trữ vật?
- Nghe nói Ngũ Độc Phong có túi dưỡng cổ chuyên dụng, hẳn là chính là bỏ ở nơi đó.
- Làm sao trốn? Và mỗi con nhện đều có độc tính cao! Mỗi vết cắn này....!
Người bên cạnh không khỏi giật mình một cái, nổi da gà bò đầy lưng.
Tiếp theo, họ đã thấy một cảnh siêu dũng cảm.
Chu Phụng chỉ dùng tay che đầu, cũng mặc kệ những con nhện kia, liền vọt tới trước người Trịnh Chu.
- Cuối cùng cũng bắt được!
Khuôn mặt hắn có chút co giật, trong miệng xuất mấy chữ.
Mặc dù hắn không sợ độc, nhưng hàng ngàn con nhện cắn trên cơ thể.
Loại thống khổ này quả thực không khác gì vạn kiến phệ tâm, vết thương lớn nhỏ phủ đầy thân thể hắn.
- Khủng khiếp!
Sắc mặt Trịnh Chu trắng bệch, ý thức được có chút không ổn.
Vừa rồi hắn có chút xem nhẹ, bởi vì người bình thường gặp phải Thiên Chu Vạn Độc Thuật.
Phản ứng bản năng là cố gắng hết sức để tránh.
Mặc dù không thể hoàn mỹ tránh né, cũng phải tranh thủ bị cắn ít hơn vài vết cắn.
Dựa trên tâm lý này, thần kinh căng thẳng vừa rồi của Trịnh Chu đã được thư giãn xuống.
Và sau đó đã được nắm bắt cơ hội.
Chu Phụng hai tay nắm lấy hai tay Trịnh Chu, xúc tu sau lưng bắt đầu điên cuồng cắn xé.
- Ta không tin rằng ngươi thực sự có thể miễn dịch với bất kỳ kịch độc!
Trịnh Chu trong tình thế cấp bách mở miệng ra, phun ra một con nhện.
Con nhện này so với nhện phía trước, cực kỳ khác nhau, sự xuất hiện này làm cơ thể Chu Phụng bắt đầu đưa ra cảnh báo.
Dưới phòng bị, con nhện này lập tức bị xúc tu tạo thành linh lực quét sang một bên.
- Xoạt ~~
Sau đó Trịnh Chu trực tiếp bị xé thành từng mảnh vụn.
Một xúc tu nắm lấy một bộ phận cơ thể của Trịnh Chu, liên tục xé rách.
Hình ảnh cực kỳ đẫm máu, thân thể Trịnh Chu biến thành hơn mười khối.
Hơn nữa bởi vì sinh mệnh lực ngoan cường, những bộ vị thân thể của Trịnh Chu thế nhưng còn đang giãy dụa.
Cuối cùng, Chu Phụng kết thúc trận đối đầu này.
Một cước giẫm nát đầu Trịnh Chu.
Trận chiến kết thúc, Trịnh Nhụy bị xé thành từng mảnh, ngay cả đầu cũng bị giẫm nát.
Về phần Chu Phụng thì toàn thân đều đang chảy máu, lượng lớn độc huyết không ngừng chảy ra từ vết thương lớn nhỏ.
Từ xa trông cũng tương đối đáng sợ.
- Đau quá!
Cảm giác đau đớn kịch liệt làm cho gân xanh trên trán hắn tăng vọt.
Những con nhện kia cũng không biết bồi dưỡng ra như thế nào, Thôn Ma Giáp bên ngoài hắn căn bản không có tác dụng.
Cũng có thể là Thôn Ma Giáp của hắn tu luyện còn chưa tới, Dù sao Thôn Ma Giáp hắn mới vừa mới nhập môn.
Hơn nữa đối mặt với nhiều nhện như vậy, Thôn Ma Giáp nhập môn này căn bản phòng ngự không được.
Ngược lại phòng ngự thân thể của hắn ngăn cản không ít nhện cắn xé.
Phía trước thân thể Chu Phụng trải qua mấy lần Lão Bì bị động tăng cường, lực phòng ngự thật ra đã cao mười phần.
Bằng không lấy số lượng nhện vừa rồi, từng ngụm một, toàn bộ thân thể hắn đều sẽ bị cắn không.
Trịnh Chu vừa chết, những con nhện kia cũng chết hơn phân nửa, chỉ còn lại có một ít điên cuồng chạy trốn.
Đệ tử Ngũ Độc Phong nhìn xung quanh, Nhân cơ hội này bắt đầu thu nạp những con nhện chạy trốn này.
- Thật mãnh liệt! Lại không sợ độc của Ngũ Độc Phong?
- Xem ra nội môn lại xuất hiện một nhân vật phong vân!
- .....!
Lúc này, không ít người nhìn về phía Chu Phụng, trong ánh mắt rõ ràng mang theo một tia kính sợ.
Cảnh tàn bạo vừa rồi, là khắc sâu trong lòng những người như bọn họ.
Điều này cũng quá dũng cảm!
Toàn bộ quá trình không để ý đến công kích của đối phương, ngay cả kịch độc của Ngũ Độc Phong cũng không thèm nhìn.
Chính là liều mạng lưỡng bại câu thương, trực tiếp xé đối thủ thành mảnh nhỏ, cuối cùng còn giẫm nát đầu.
Nếu lần sau gặp phải người tàn nhẫn như vậy, vẫn là trực tiếp đầu hàng là tốt rồi.
- Đây là thể chất gì? Miệng vết thương dĩ nhiên đã khôi phục?
Liễu Yên vừa mới đổ thêm dầu vào lửa vẫn duy trì dáng vẻ như cũ, nhưng trong lòng đã bắt đầu sóng to gió lớn.
Bởi vì Chu Phụng hoàn toàn không sợ kịch độc thì thôi, những vết thương nhỏ kia lại bắt đầu khép lại trong thời gian ngắn như vậy.
Đúng vậy! Đây là Thể Chất Tự Lành của Chu Phụng bị động bắt đầu phát huy tác dụng.
Vết thương nhỏ như thế này, Thể Chất Tự Lành bị động khôi phục là nhanh mười phần trăm.
Một chi tiết nhỏ như vậy không ai khác chú ý tới, chỉ có Liễu Yên chú ý.
- Thực lực như vậy! Có đúng không? Rõ ràng cách đây không lâu....!
Liễu Yên trong lòng có chút nôn nóng bất an.
So sánh với Chu Phụng lúc trước gặp phải, hiện tại thực lực Chu Phụng tăng lên quá nhanh.
Đặc biệt là Chu Phụng vừa rồi còn nhìn thoáng qua về phía nàng.
Đúng vậy! Sau khi xé Trịnh Chu thành từng mảnh nhỏ, Chu Phụng cũng không quên Liễu Yên đang châm lửa ở một bên.
Người phụ nữ này dường như đang cố tình tìm kiếm cái gì đó? Muốn để cho hắn và Trịnh Chu lưỡng bại câu thương?
Hơn nữa ấn tượng ác liệt trước đó đối với nữ nhân này, Chu Phụng tính toán đem Liễu Yên đặt vào danh sách tất sát.
Dù sao tông môn này người bình thường cũng không có bao nhiêu, giết thì giết, nhất định sẽ không giết nhầm..