Ta Tu Tiên Tại Việt Nam !

Chương 12 - Tiến Vào Động Phủ (1)

Chương 12 : Tiến Vào Động Phủ (1)

“Cấm trận cấm bay, mọi người không thể bay trên không trung !”

“Đây là ...cấm trận gì ? tại sao lực lượng của mình bị áp chế ?” – Lê Dũng sợ hãi, bước càng gần đến Thiên Kiếp đánh, hắn cảm thấy lực lượng trong cơ thể bị áp chế, không thể thôi động lực lượng.

Lê Dũng nhìn tên thanh niên Thanh Duy đang hấp tấp chạy phía sau, hắn sợ hãi nói : “Quả nhiên đạo hạnh thâm sâu, ngay cả cấm trận này đã nhìn thấu”

Mấy ai biết Nguyễn Thanh Duy, tên này chỉ là phàm nhân, chỉ đang đuổi theo lão ta. Haizz, chẳng trách do trời sinh tính nghĩ nhiều, nhận nhầm Thanh Duy làm cao nhân đạo hạnh thâm sâu.

“Đạo hữu, phía trước là Thiên Kiếp thứ 99 rồi, đi theo ta !” – Lê Dũng vừa chạy vừa nói.

Thời gian 2 người chạy thì thiên kiếp vẫn liên tiếp dội xuống một chỗ liên tục.

Càng đến gần, càng cảm thấy thiên kiếp chi uy dữ dội làm con người ta sợ hãi.

Oành Oành Oành !!

Thiên kiếp thứ 95,96,97 rồi đến 98 rốt cục sắp đến 99.

Một bên Duy đang bán mạng chạy theo sau Lê Dũng, lúc này mặt hắn tái nhợt nhạt, hắn khóc không ra nước mắt. Sau gáy dựng đứng tóc, thiên kiếp sấm sét vang dội khiến phàm nhân như hắn không chịu được sức ép.

Lúc này hắn rất muốn khóc, nhưng hắn không thể òa lên khóc nổi bởi vì tâm của hắn sợ hãi đã đến mức vô cực, hắn sợ hãi đến mức chết cả sợ hãi.

Cũng chẳng hiểu sao dù sợ hãi như vậy, hắn vẫn chạy trối chết theo Lê Dũng tựa như con thiêu thân gặp lửa vậy.

Đúng lúc này Lê Dũng nói lớn : “Đạo hữu, chuẩn bị! Chờ Cửu Cửu Kiếp hoàn thành chính là lúc Long Môn mở ra ! Chúng ta phải nhanh”

Trên bầu trời lúc này đã đen kịt một mảng, từng tia sét lôi điện óng toàn mây đen bao phủ.

Cả dân Hà Nội đều đóng cửa vì tưởng cơn bão kinh khủng sắp sảy ra, ấy vậy để cho mọi người khó hiểu là không có một giọt mưa nào.

Thiên kiếp thứ 98 đã đánh xong, bỗng nhiên bầu trời im lặng, mây đen vẫn cẩn thận kéo đến.

Lê Dũng nhìn lên bầu trời, trung tâm cả một mảng trời đen kịt, từng tia lôi kiếp đang roẹt qua lại, tựa như chuẩn bị giáng một đòn khủng bố nhất chưa từng có.

Lê Dũng con ngươi co rút, hắn vội nhảy đẩy Duy đang chạy bạt mạng phía sau ra.

Đúng lúc này,bầu trời “roẹt roẹt” như tích trữ đủ năng lượng.

Xoẹt ! Một tia lôi kiếp Đỏ Rực Lửa đánh xuống.

Thiên kiếp chi uy khủng bố, nguồn năng lượng dữ tợn đánh xuống làm hố sâu dưới mặt đất nổ tung, trong vòng bán kính 50m chịu ảnh hưởng dữ dội.

Cũng may Lê Dũng đã nhảy ra ôm Duy ngã trở lại.

Lê Dũng sợ hãi nói : “Thật khủng bố ! Tý thì cái mạng già này xong đời”

Lê Dũng ổn định thân hình nhìn Duy ngơ ngác.

Hắn hỏi : “Đạo hữu không sao chớ ?”

Duy lúc này mới thôi hoàng hồn, hắn giật mình, mồ hôi tuôn ra như mưa, nói lắp bắp : “DM, Con mẹ nó chứ, tưởng chết rồi chứ”

Hắn buột miệng phát ra một câu thô tục khiến Lê Dũng ngơ ngác.

Duy giật mình, miễn cưỡng nở nụ cười đáp : “Không..không sao”

Lê Dũng con mắt lóe sáng, hắn vẻ mặt nghiêm túc nói : “Đạo hữu, mau nhanh thôi, Cửu Cửu kiếp đã quá, Long Môn sẽ hiện, chúng ta phải chớp thời cơ”

Thế là 2 người lại chạy nhanh về phía trước.

Đột nhiên dưới hố sâu to lòm, vị trí thiên kiếp oanh liệt nãy giờ, động đất xảy ra.

Bỗng một cái gì đó lóe sáng chói mắt khiến Duy chẳng thể nào nhìn thấy.

Lê Dũng vẻ mắt kích động nói : “Long Môn !”

Chỉ thấy ở phía trước là một cái cửa đá đen tuyền tràn đầy cổ xưa.

Lê Dũng kích động chạy lại về phía cửa đá.

Duy cũng theo sau.

“Long Môn, cửa vào động phủ Thăng Long”

Hai người tiến gần đến cái cửa đá đen tuyền, Duy đánh giá cái cửa này một phen.

Cái cửa đá này tỏa ra khí chất cổ xưa, tựa như thời tuyên cổ.

Khác với nội tâm đang tràn đầy kích động của Lê Dũng, Duy đang suy nghĩ cái cửa đá cổ này có vẻ cổ xưa, đồ cổ này giá chắc hàng tỷ đồng.

Nếu biết được suy nghĩ của Duy, Lê Dũng sẽ bóp chết hắn.

Đây chính là cửa vào động phủ a !

Duy không nhịn được, hắn nói : “Chỉ là cái cửa không a!”

Lê Dũng vội nói : “Đạo hữu a, đây là Long Môn, cửa vào của Thăng Long động phủ trong truyền thuyết”

Duy giật mình, hắn thận trọng hỏi : “Truyền thuyết gì ?”

Lê Dũng cũng ngạc nhiên, chẳng lẽ vị đạo hữu này không biết truyền thuyết người đời xưng tụng sao ? Chẳng lẽ tên này ở ẩn trong núi ?

Ngẫm lại cũng có lý.

“Truyền thuyết từ thời đại cổ xưa, thời đại con người vẫn chưa phát triển, có một đầu Thần Long tu luyện trăm vạn năm thành công, đầu Thần Long này mới phi thăng được lên Tiên giới. Đây là động phủ của Thần Long cũng như là nơi Thần Long độ kiếp. Cũng vì Tiên Môn mở ra khiến cho trời tức giận, giáng thiên kiếp nhằm trấn áp, tiêu diệt kẻ muốn nghịch thiên.”

Lê Dũng thao thao bất tuyệt, thấy con hàng Duy không biết truyền thuyết gì cả. Duy nghe đến mà sợ ngây người, tiên giới, độ kiếp, má, tất cả đều là sự thật.

“Truyền thuyết kể rằng Thần Long động phủ chứa cơ duyên vô cùng, có thể một bước lên trời !”

Lê Dũng thao thao bất tuyệt.

“Trong thiên hạ người ta đồn rất nhiều truyền thuyết khác nhau về Thần Long như Thần Long, nhưng truyền thuyết Thần Long phi thăng Tiên giới mới là chính xác”- Nói đến đây, Lê Dũng đắc ý.

Duy nhịn không được hỏi : “Tại sao truyền thuyết phi thăng tiên giới mới chính xác”

Lê Dũng : “Ách..”

Hắn cảm thấy hắn hơi đi hơi xa chủ đề, nhưng mà hắn nghĩ hai người vừa trải qua sinh tử cùng nhau, ngẫm lại vị đạo hữu này rất cốt khí nên hắn bèn mở lời nói.

“Đạo hữu, ta kể cho ngươi một bí mật, ngươi không được nói với ai”

Duy gật đầu.

Lê Dũng vẻ mặt đắc ý nói : “Tổ Tiên ta truyền thừa hàng bao đời, tổ của tổ của tổ tiên ta là người tùy tùng của Thần Long, sau này Thần Long thấy tổ tổ tổ tiên ta trung thành tận tụy, Thần Long có đưa cho tổ tổ tổ tiên ta một di ngôn và đồ vật nói rằng sau này hãy mở ra động phủ để lại cho người có duyên, và sau này cháu chắt của tổ tổ tổ tiên ta được tiến vào trong đó tìm kiếm cơ duyên của riêng mình”

Duy giật mình bèn nói : “Vậy chẳng phải tổ tiên của đạo hữu chiếm hết báu vật rồi”

Lê Dũng lắc đầu nói : “Trong động phủ, mỗi người chỉ có một cơ duyên, với lại một nghìn năm mới mở ra”

“Một nghìn năm trôi qua có rất nhiều thứ xảy ra, thời cổ xưa, sau khi Thần Long phi thăng, gia tộc ta là một thế lực lớn mạnh nhất lúc bấy giờ, nhưng thời gian trôi qua, vật gì cực thịnh tất suy, gia tộc ta xuống dốc rồi bị quên lãng.

“Bất quá gia tộc ta vẫn luôn vâng theo tổ huấn tổ tiên để lại, và truyền thừa chìa khóa mở ra động phủ”

Lê Dũng đắc ý, hắn lấy ra tấm phù lúc nãy.

“Đây chính là chìa khóa”

“Đạo hữu, đi thôi ! Kẻo những tên bất thiện kéo đến”

Nói xong, hắn đặt tấm phù lên cửa đá, bỗng nhiên của đá sáng chói lóa chưa từng có. Cửa đá biến thành đen tuyền.

Lê Dũng nói : “Đạo hữu, ta đoán chừng ngươi dưới 1000 tuổi tu tập trong núi sâu được sư phụ gọi xuống núi vào Thăng Long động phủ.”

Duy cười lúng túng gãi đầu ậm ừ : “À à ừm ừm”

Lê Dũng chắp tay, nói : “Đạo hữu, chúng ta cáo biệt từ đây, một khi bước vào chúng ta sẽ bị truyền tống đến một khu vực khác nhau tìm kiếm cơ duyên khác nhau, hy vọng gặp lại nhau. Không biết đạo hữu ở núi nào, Lê mỗ thừa dịp gặp thăm”

Duy cười cười lúng túng nói : “À ờm,...Hữu duyên gặp lại”

Hắn chỉ là phàm nhân làm gì ở trong núi chỉ có thể từ chối.

Lê Dũng nói : “Vậy gặp lại đạo hữu, ta nhắc nhở đạo hữu trong động phủ cơ duyên to lớn nhưng cũng rất nguy hiểm, đạo hữu bảo trọng !”

Nói xong hắn chạy nhanh vào Long Môn, xuyên qua lớp đen tuyền.

Duy nhìn thấy vậy, hắn cũng thận trọng bước vào.

“Không biết có làm sao không” – Duy thử cho tay xuyên qua trước.

Bỗng nhiên hắn bị một lực hút vào.

Chỉ còn cửa đá với lớp lực đen tuyền với khu vực bị thiên kiếp oanh tạc. Mọi thứ chìm vào yên tĩnh.

Nhưng rất nhanh, có tiếng ào ạt bước đến, rất nhiều người mặc áo cổ trang, có kẻ mặc áo hiện đại. Náo loạn cả lên.

“Thăng Long động phủ mở !”

“Truyền thuyết là có thật !”

“Mau tiến vào, cơ duyên đang chờ ta”

Hàng ngàn tu sĩ mặc quần áo đặc sắc náo loạn nhộn nhịp.

Lúc này bước đến là chục vị lão già đứng đầu có vẻ rất có uy quyền.

Một tên lão già lớn tiếng nói : “IM MIỆNG !”

Cả đám ồn ào bỗng nhiên im miệng.

Từng tiếng xì xầm.

“Đó là Văn Hổ Chân Nhân”

“Kìa, người kia là Long Huyền Chân Nhân, còn nữa người phụ nữ kia là Phượng Sí Tiên Nữ”

“Oa, toàn các cao nhân Tông Môn chẳng lẽ bọn họ muốn vào động phủ tìm cơ duyên”

“Đồ ngu, Động phủ chỉ những tu sĩ dưới 1000 tuổi vào được”

Lúc này vị lão già nãy lớn tiếng bước đến trung tâm, sau chính là những đám người được gọi là chân nhân. Lão già này là Văn Hổ Chân Nhân. Hắn lớn tiếng nói : “Nay Thăng Long Động Phủ xuất thế, cơ duyên to lớn. Nay lão hũ và các vị đạo hữu chân nhân đã định ra quy tắc. Tông Môn được chọn ra 10 vị đệ tử đi vào, Tiểu Phái nhỏ chọn ra 5 người.Tán tu muốn đi vào, 10 vạn Tinh Bích”

“Khốn kiếp, từ khi nào Thăng Long động phủ đến các người định ra quy tắc” – Một người trong đám đông nói khiến mọi người hưởng ứng theo.

“ Đúng thế, từ khi nào Thăng Long động phủ của các người, Thăng Long động phủ của chung !”

“10 Vạn Tinh Bích đây là giết người a!”

“Đúng vậy đúng vậy”

Nhưng đột nhiên người nói đầu tiên trợn tròn mắt,tử vong.Chết luôn tại chỗ. Mọi người không chứng kiến ai xuất thủ. Khiến mọi người sợ hãi. Trong đám đông hầu hết là các tán tu mới phản đối, còn với các Tông Môn không có ý kiến. Tán tu thì đa phần thực lực yếu.

Thế là các Tông Môn danh phái chọn ra đệ tử đi vào. Từng hàng đệ tử xếp hàng từng đợt chờ tiến vào.

Lúc này có một người trong số tán tu nói : “Chờ đã, Tông Môn thế lực thì thôi đi, vậy tại sao đám người Trung Quốc kia được đi vào !”

Văn Hổ Chân Nhân hừ lạnh, khí thế mạnh mẽ tràn ra khiến vị tu sĩ kia sợ hãi.

Hắn nói : “Hừ, nho nhỏ con kiến cũng dám hỗn láo, tiểu tử, may cho ngươi nay có mặt của các đạo hữu từ phương Bắc tới thăm, tha cho ngươi một mạng”

Nói xong hắn vẻ mặt cười tươi, kèm theo 1 tia cung kính về phía một nam trung niên người Trung Quốc dẫn theo hàng đông đệ tử.

Vị trung niên Trung Quốc gật đầu, hắn chẳng để ý đến vị tu sĩ tán tu kia, cũng chẳng ngó ngàng tới Văn Hổ Chân Nhân, khuôn mặt ngước lên trời cao.

Phía sau hắn là hàng loạt các thiếu niên nam nữ khuôn mặt là người Trung Quốc mặc đạo bào Tông Môn, vẻ mặt kiêu căng khinh thường tất cả mọi người.

Ngay cả vị Chân Nhân Văn Hổ cũng không được đệ tử Tông Môn Trung Quốc để vào trong mắt.

“Im lặng đi, đó chính là đệ tử Tông Môn đến từ Trung Quốc” – Một vị tán tu trải qua sự đời đã từng đi đến nhiều nơi nói.

“Trung Quốc rất nhiều Đại Môn Phái, mà Việt Nam mình phải kiêng kị, không nói thẳng là sợ hãi cung kính”

Các tán tu cũng là tức giận và khinh thường.

Cũng có các tu sĩ tán tu lợi dụng không ai để ý tiến vào, nhưng chẳng may mắn bị đánh ngay tại chỗ.

Bình Luận (0)
Comment