Chương 3: Bệnh Viện
“ A! Ta đang ở đâu thế này ?”
Hắn mê man đứng một chỗ tựa như bệnh viện nhưng không một bóng người.
“Bệnh viện sao ?”
“Tại sao không một bóng người vậy ?”
Đột nhiên đồng tử của hắn co rút, chỉ thấy xung quanh hắn xuất hiện vô vàn hình ảnh người chết lít nha lít nhít, có trẻ con, người già, có kẻ tàn tật, có kẻ khuyết thiếu bộ phận. Thậm chí có kẻ con máu me be bét, đầu nát bét. Hình ảnh kinh khủng vô cùng !
Tất cả bọn họ đều nhìn về phía Duy, từng ánh mắt khác nhau có hờ hững, tức giận, cả đến âm hiểm. Tất cả.. cảnh tượng này khiến hắn chết lặng.
“ CMN”
“Ma !”
“Ma quỷ ! lắm ma quỷ !”
Hắn sợ hãi, đây là lần thứ hai hắn nhìn thấy ma quỷ trông “thật” vô cùng !
“Chẳng lẽ ta đang mơ sao ? ..Đúng ! Chắc chắn ta đang mơ !”- Duy hốt hoảng thầm nghĩ.
“Tỉnh dậy ! Mau mau tỉnh dậy ! CMM TỈNH DẬY CHO BỐ MÀY !”
Hắn thầm hét trong lòng, cũng tự đánh vào người mình.
“AAAA! Dậy cho tao !”
Duy hét lớn trong lòng.
“Phù... Hộc..hộc” Hắn bật dậy thở hồng hộc, hắn vui mừng lẩm bẩm : “ Thì ra là một giấc mơ, sợ chết bố mày”
Hóa ra đó chỉ là một giấc mơ mà thôi...
Hắn mới để ý hắn đang nằm trên giường bệnh trong bệnh viện..
“ Mình được đưa vào bệnh viện ?” – Duy thầm nghĩ, hắn đưa tay kiểm tra cơ thể thấy cơ thể mình vẫn không có bị sao hết chỉ có một điều... rằng... cả người hắn thấm đẫm mồ hôi hột.
Hắn cười khổ nói.
“ Thật là một giấc mơ khủng khiếp”
“Tỉnh lại rồi à ?” – Một ông trung niên mặc bộ đồ bác sĩ đi vào.
“Bệnh nhân số 522 đã tỉnh lại”
Bác sĩ kiểm tra toàn thân cho hắn, đặc biệt nhất là vùng đầu.
Bà hắn vẻ mặt lo lắng chạy đến.
“ Con ơi, học hành ít thôi không cần cố quá đâu mà để cho ngất lên ngất xuống thế này”
“ Có đau ở đâu không ?”
Bác sĩ cười nói : “ Cháu bà không bị làm sao đâu, qua kết quả kiểm tra cũng không thấy bị tổn thương ở đầu. Có lẽ cu cậu học hành nhiều quá nên suy nhược cơ thể, về bà bồi bổ cho thêm là khỏe liền”
Nghe thấy vậy, khuôn mặt bà hắn mới hòa hoãn trở lại, nở một nụ cười nói với Bác sĩ : “Cảm ơn bác sỹ”
Ông bác sỹ gật đầu đi ra khỏi phòng.
“Bà ơi, Con không sao đâu. Đi về đi bà !” – Duy cười khổ nói.
“ Không đau ở đâu chứ gì ?” Bà hắn cười hỏi.
“Đấy ! ông bà mày ở nhà tự dưng nghe điện thoại bảo mày bị ngất làm ông bà lo sốt vó. Ông mày đang đi mua cháo để ở đây trông mày kia kìa.”
“May không có việc gì”
Duy xuống giường bệnh, hắn xỏ đôi dép.
Bà hắn hỏi : “Đi lại được chưa?”
Duy cười nói : “ Khổ. Con có bị làm sao đâu mà bà cứ làm như con bị gãy chân vậy !”
Bà hắn cười đáp : “Bố anh!” Đột nhiên tiếng điện thoại vang lên, cái điện thoại 1280 của bà có người gọi đến.
Bà nhấc máy nói : “Alo ! Ai đấy ?”
“ À! Anh à ? Không việc gì đâu ! Bác sĩ vừa bảo không bị đau ở đâu rồi, chỉ bị ngất do học hành nhiều quá thôi! Cứ tưởng thằng cu bị làm sao, lo lắng quá! Thằng cháu đít tôn của nhà !” –Bà cười nói với người trong điện thoại, ra là mẹ hắn gọi đến.
Bởi bố mẹ hắn đi làm ở xa, tận Bắc Ninh nên cũng không ở nhà, nay bà hắn điện bảo Duy nó trong bệnh viện, làm bố mẹ thì ai chả lo lắng.
“ Ôi, mẹ và bố mày đang ngồi ở nhà, tự dưng nghe điện bảo thằng cháu ở trên trường bị ngất cũng hốt hoảng lắm chứ !”
“Ừ! Ừ”
“Thế ăn cơm chưa ? Hay đang dạy học”
“Ừ Ừ! Đây, cũng chuẩn bị đưa thằng cu về đây!” Nói đến đây, bà hắn liếc hắn cái.
....
Duy nhìn bà hắn tán gẫu với mẹ hắn, cười khổ. Hắn vẫn mặc quần áo của mình.
Cánh cửa mở ra, một ông già vẻ mặt cương trực đi vào.Đây chính là ông hắn, ông hắn nay đã 85 tuổi, tóc đã trắng xóa. Ông hắn là thương binh trong hai cuộc chiến tranh Việt Nam, là người kỷ luật, nghiêm khắc nhưng cũng không thể dấu ánh mắt tràn đầy lo lắng.
“Ừ.. Thế thôi.. ăn cơm đi, bố mày đây rồi,bố mẹ cũng chuẩn bị đưa nó về đây.”
Nói xong bà hắn cúp máy, bà ghé vào tai ông hắn nói : “Người ta bảo không có việc gì”
Ông hắn bị điếc do tiếng súng đạn của chiến tranh, nên phải nói to mới có thể nghe thấy.
Ông hắn gật đầu, ánh mắt cũng hòa hoãn bớt. Ông hỏi : “ Thế là không việc gì chứ gì ?”
Bà hắn cười ghé tai nói: “ Không việc gì ! Do học hành nhiều quá thôi ! Hiện tại đi về.”
Ông hắn gật đầu nhìn Duy.
Ở xã hội Việt Nam, những người đàn ông trong phả hệ gia đình thường rất khó nói chuyện hay tâm sự với nhau. Nhất là bố với con, bởi vì xã hội phát triển qua nhanh khiến cho con người ta cách nhau như cả 2 thế hệ. Đặc biệt nhất là ông với cháu, ông hắn còn thêm phần tính cách cương trực, cứng rắn của một cựu binh.
Duy cười nói to : “Con không sao đâu ! Mình đi về đi!”
Ông hắn cũng nở nụ cười, gật đầu nói : “ Không sao là tốt rồi! Học hành cũng nên khoa học hơn”
Thế là 3 người bắt taxi đi về nhà.
Ting! Ting ! Là thông báo Messenger của chiếc điện thoại Sam Sung của Duy.
Là tin nhắn trong nhóm của hắn.
Duy nhìn điện thoại cười nói : “Mấy cái thằng này !”
Hắn bèn ấn điện thoại đáp : “ Tao về nhà rồi ! Bác sĩ bảo tao đẹp trai quá nên bất tử!”
Ting ! “ Nhm ln” một tin nhắn được gửi của thằng Đức trong nhóm, đây cũng là thằng mà Duy nhìn thấy hình ảnh con đại bàng.
Trên suốt quãng đường về nhà, Duy chỉ ngồi trên taxi nghịch điện thoại, nhắn tin.
Hắn bèn nhắn cho Linh : “ t vừa trên viện về, vừa bị ngất ở trên trường”
Rất nhanh, điện thoại của hắn lại báo tiếng ting.Linh trả lời tin nhắn của hắn.
Vừa nhắn hắn vừa lướt Newfeed facebook.
“Hửm”
Hắn lướt qua những status gây cười, hay những video nhảm trên Facebook. Nhưng điều lại xuất hiện chính là cái ảnh của một bạn nào đó trên facebook. Thì lập tức trong đầu hắn hiện lên hình ảnh của một con cáo.