Ta Tu Tiên Tại Việt Nam !

Chương 47 - Thế Giới Quan Thật Sự Của Tu Luyện Giả

Chương 47: Thế Giới Quan Thật Sự Của Tu Luyện Giả

Sơn Hoành trầm ngâm suy nghĩ.

Hắn cũng đã dò xét tên tiểu này, chủ tu nhiều thuộc tính đặc biệt có một cỗ thổ nguyên khí của nham tinh đang do chính tay Sơn Hoành phong ấn trong người hắn.

Sơn Hoành bèn nói: “Với tư chất của ngươi gia nhập vào Sơn Tinh Thần Cung cũng không phải không được.”

Duy hai mắt tỏa sáng thì nghe được Sơn Hoành nói tiếp: “Nhưng đã là đệ tử Sơn Tinh Thần Cung thì phải thuộc phạm vi tông môn, chỉ được tu luyện công pháp bổn môn. Ngươi chủ tu quá nhiều thuộc tính, tưởng chừng lợi hại nhưng sau này sẽ làm trễ mất thời gian tu luyện của ngươi.Ngươi nên chọn một thuộc tính để chủ tu !”

Duy như bị gáo nước lạnh tạt vào mặt, hắn lúc này cũng chẳng có ý nghĩ gia nhập Sơn Tinh Thần Cung như lúc ban đầu nữa. Muốn hắn chỉ tu công pháp của Sơn Tinh Thần Cung gì cũng không phải không thể nhưng hắn không tu luyện công pháp của Lạc Long Quân truyền dạy sao có thể được !

Duy vội vội từ chối, hắn cũng khá ngại ngùng sớm biết như vậy thì nên hỏi kỹ càng đã.

Sơn Hoành cũng không chấp nhặt với hắn, hắn một cái Kim Đan cảnh giới là bậc tiền bối phải bày ra phong phạm tiền bối.

Duy cũng hỏi Sơn Hoành về cái cục đất màu xanh trong cơ thể hắn. Hắn đã thi triển Thiên Nhãn nhìn thấu cơ thể và thấy được trong cơ thể có một cục đất màu xanh nhìn vô cùng kỳ dị.

Sơn Hoành cũng trả lời hắn.

Hóa ra đấy là Vạn Sinh Sơn Ấn, một trong những pháp môn phong ấn của Sơn Tinh Thần Cung.

Dù sao cũng liên quan đến vấn đề công pháp của Sơn Tinh Thần Cung nên Sơn Hoành cũng chỉ nói những thông tin để Duy nắm được.

Hóa ra Vạn Sinh Sơn Ấn là một công pháp vô cùng cao thâm về phong ấn, nó có thể phong ấn vạn vật tùy theo sức mạnh của người thi triển.

Sau khi nói chuyện với Sơn Hoành thì Duy cũng bất ngờ biết được, thần xui quỷ khiến hắn là người đạt được Nham Tinh một trong thiên tài bảo vật mà hôm nay Sơn Hoành truy cầu.

Duy gãi đầu không thôi, hắn bèn nói: “Tiền bối, vật cũng trong người ta không lấy ra được, ngài phong ấn thứ đó trong người ta có biện pháp lấy ra a ?”

Sơn Hoành sửng sốt, hắn trong lòng có chút tức giận, hắn cười lớn nói: “Vạn vật tùy duyên !”

Trong lòng bực bội vô cùng, nhưng hắn cũng không chấp nhặt với tên này. Có lẽ bởi vì sự đa nghi của Duy đã chạm vào lòng tự tôn của hắn, Sơn Hoành là một nam tử hán đại trượng phu của hắn sẽ không làm việc như vậy.Bị khí giận, Sơn Hoành dứt lời bay đi mất.

Duy: “…”

Duy gãi cằm thầm nghĩ.

“Chẳng lẽ ta nói gì sai sao ?”

Duy cũng không nghĩ nữa, hắn bế lấy Hỏa Nhi khóe miệng co giật.

“Ta không phải bố ngươi !”

“Ba ba”- Hỏa Nhi vẻ mặt hài tử đáng yêu khiến cho Duy mềm nhũn.

Hắn có cảm giác già hơn mấy chục tuổi.

Đột nhiên có một cỗ lực lượng phát ra từ người Hỏa Nhi, cỗ lực lượng này cuốn lấy hai người và hai người hình dáng nhanh chóng biến mất.

Tổng thống Mỹ lúc này đang giờ nghỉ ngơi đột nhiên thư ký đi vào vội nói: “Thưa ngài vật thể bay không xác định lại xuất hiện”

Tổng thống Mỹ bật dậy: “…” run rẩy hỏi: “Tọa độ ?”

Thư ký trả lời: “Xuất hiện ở Hawaii và hiện tại đã bay qua biên giới nước ta !”

Tổng thống Mỹ: “…”

Sự kiện thật lạ lùng, Dị Nhân Y đã thất bại rồi sao ?

“AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA”- Trên bầu trời một thiếu niên bay với tốc độ khủng bố miệng không ngừng hét lớn.Có một tiểu hài tử ngồi lên cổ hắn vẻ mặt vui vẻ thích thú.

Rất nhanh các nước Châu Âu quan chức cấp cao đều: “…”

Bọn hắn bất lực về vật thể lạ lùng này, triệt hạ không được, không thể kiểm soát ! Thôi thì mặc kệ vậy.

Hà Nội tại một căn phòng chung cư, một thiếu nữ đang cần mẫn làm việc nhà, một trung niên nam tử tóc trắng như tuyết, đôi lông mày lộ rõ khí chất đế vương tuyệt luân. Đây là Lạc Long Quân phân thân chứ còn ai nữa. Người đang làm việc nhà kia đương nhiên là Trần Thanh Trúc. Tô Thanh Trúc giờ phút này khí tức rõ ràng đã mạnh hơn trước rất nhiều, rõ ràng là Luyện Khí Đỉnh Phong !

Lạc Long Quân phân thân lông mày gẩy lên một cái, ngài vung tay hai thân hình một thiếu niên một em bé xuất hiện. Duy lúc này quần áo biến mất hoàn toàn rõ ràng là trần chuồng tồng ngồng, Hỏa Nhi thì vẫn vậy vẫn một bộ váy đỏ nhỏ xíu dễ thương ngồi trên cổ Duy rõ ràng thể hiện thái độ muốn chơi tiếp.Rõ ràng là lần đi về lần này vòng bảo vệ của Lạc Long Quân không có bảo vệ cho hắn khiến hắn bị đốt cháy cả đầu lẫn tóc. Từ giờ hãy gọi hắn là Tiểu Bạch ! Không một sợi lông trên cơ thể !

Trần Thanh Trúc nhìn thấy Duy đột nhiên xuất hiện với bộ dạng tồng ngồng, đầu trọc sáng bóng thì vẻ mặt đỏ bừng vội quay mặt đi chỗ khác.

Duy vội vàng đứng dậy.

Duy: “…” Hắn im lặng không nói gì bởi vì không phải việc hắn trở về với đầu trọc sáng bóng và trần chuồng mà chính là hắn còn hai người nữa muốn đem về a ! Thanh Y và Mark.

Duy thật sự muốn trầm cảm.

Thanh Trúc hai tay che mắt chạy vô phòng. Duy cũng vội vàng che hạ thể chạy vào trong phòng tắm rồi Thanh Trúc vẻ mặt đỏ bừng bừng cũng từ trong phòng cầm quần áo đưa tay cho Duy.

Duy mặc xong quần áo đi ra, giờ nhìn hắn trông buồn cười vô cùng. Cái đầu trọc lốc như một vị tiểu hòa thượng. Duy đương nhiên mặt mũi hếch lên trời ra khoe với Lạc Long Quân phân thân.

Lạc Long Quân tay cầm quyển Triết Học, mặt vẫn chăm chú đọc sách nói: “Không tệ, chỉ cần một bước nữa là Trúc Cơ.”

“Trúc Cơ là cánh cửa của đại đạo, tuy ta không tu luyện bắt đầu từ luyện khí nhưng Luyện Khí tấn thăng Trúc Cơ nhưng công pháp của nhân tộc đúng là t đọc qua không ít.”

Duy nhíu mày hỏi: “ Lần trước trong động phủ ngài có nhờ ta đưa cho hậu bối của ngài Chân Long Quyết, không biết ta cần đi nơi nào ?”

Lạc Long Quân lật trang sách vẫn chăm chú đọc, khuôn mặt không một chút phân tâm đáp: “Sẽ có một ngày.”

Lạc Long Quân đột nhiên hỏi: “Tiểu tử ngươi có là fan hâm mộ của ai không ?”

Duy sửng sốt rồi trầm ngâm suy nghĩ rồi lắc đầu đáp: “Cháu không, cháu cũng chẳng hâm mộ idol nào cả. Nếu là bóng đá thì xem cả ronaldo và messi chứ không hâm mộ cuồng nhiệt.”

Lạc Long Quân gật đầu vẻ mặt hài lòng nói: “Tốt”

Duy vẻ mặt khó hiểu, hỏi: “Sao vậy ạ ?”

Lạc Long Quân đáp: “Ta hỏi ngươi chuyện này thật ra là có nguyên nhân sâu xa. Theo như ta nghiên cứu xã hội phàm nhân hiện nay, con người chia ra làm hai đám người một là idol ( kẻ được hâm mộ) và hai là fan ( kẻ đi hâm mộ) đúng chứ ?”

Duy gật gù.

Lạc Long Quân nói tiếp: “Hahaha, từ xa xưa, con người thờ thần linh. Mỗi một giống người sẽ thờ những vị thần khác nhau trong văn hóa của bọn họ đúng chứ ? Và bọn họ chém giết lẫn nhau,tranh đấu lẫn nhau vì niềm tin của bọn họ đúng chứ ?”

Duy gật gù tỏ vẻ hiểu ý. Lạc Long Quân nói tiếp: “Và hiện tại, người đi theo thuyết vô thần không thờ thần linh, nhưng lại là fan cuồng nhiệt của một ai đó ! Ngươi cho đấy là một điều bình thường đúng không ?”

“Nhưng câu trả lời nằm trong đó đó ! Đạo nằm trong đó.”- Lạc Long Quân bình thản đáp.

Duy khó hiểu hỏi: “Ý ngài là sao ? Cháu vẫn không hiểu.”

Lạc Long Quân mỉm cười trả lời: “Có một góc nhìn đa chiều là tốt nhất, thế giới quan của ngươi có thể sụp đổ bất cứ lúc nào nhưng nên nhớ, kể cả nó có sụp đổ đi chăng nữa cũng hãy bước đi.”

Lạc Long Quân lúc này nói với giọng dường như từ biệt để Duy cảm thấy bồn chồn khó hiểu.

“Sẽ có một ngày ngươi hiểu. Và giờ cút đi !”

Duy bị Lạc Long Quân đuổi vào phòng.

Chỉ thấy trên ghế sô pha, Lạc Long Quân con mắt nhìn hư không, lẩm bẩm nói: “Ngày đó ngươi sẽ chứng đạo”

Duy bị đuổi vào phòng, vẻ mặt uất ức vô cùng kết hợp thêm kiểu đầu trọc lốc trông buồn cười vô cùng. Hắn nhìn thấy Thanh Trúc đang tu luyện cũng không làm phiền. Để hắn trợn mắt há mồm là khí tức trên người nàng là Luyện Khí Đỉnh Phong ! Tức là giờ nàng mạnh ngang hắn rồi !

Duy ảo não vô cùng, hắn sớm hối hận không thôi. Mình đi chuyến vừa rồi vất vả như thế, thiên tân vạn khổ, thiên kiếp đánh, suýt nữa bạo thể mà chết mới tấn được Luyện Khí Đỉnh Phong, Thanh Trúc ở nhà với Lạc Long Quân liền cũng thành Luyện Khí Đỉnh Phong. Đây là thật bùn mà ! Duy khóc ròng. Hằn thầm quyết tâm sau này ở nhà nịnh nọt Lạc Long Quân.

Mấy ngày trôi qua, Duy ở nhà tu luyện rất cật lực chăm chỉ dù sao chỉ cần một bước nữa hắn có thể tu luyện chân long quyết. Những ngày này hắn với Thanh Trúc so chiêu rất nhiều. Dù sao cũng chỉ là đánh một trận, hắn đương nhiên nương tay còn Thanh Trúc thì không nương tay khiến hắn ăn nhiều trái đắng.Còn Hỏa Nhi thì ngày đêm kêu ba ba khiến Lạc Long Quân nhức đầu không thôi bèn ném đi đâu không rõ.

Hắn cảm thấy mình có một cái rào cản trong người, hắn biết rằng đây là rào cản đột phá Trúc Cơ.Lạc Long Quân bảo hắn muốn tìm lấy sợi duyên đột phá Trúc Cơ thì phải giải quyết thế sự hồng trần.

Điều này khiến Duy bối rối không thôi, hắn hỏi ngài liệu có thể khiến bố mẹ trở thành tu tiên giả được không ?

Lạc Long Quân cho hắn một câu trả lời mà hắn không muốn nhất đó chính là: “Mỗi người một số phận, sẽ có một lúc ngươi hiểu nhân quả đến lúc đó ngươi sẽ thấu hiểu.” Lạc Long Quân ý đương nhiên là Duy hiểu được rằng cha mẹ hắn, gia đình hắn vẫn phải sống cuộc sống phàm nhân.

Duy lâm vào trạng thái kiệt quệ, người thân, gia đình đều không thể tu tiên sao ? Tại sao vậy chứ ? Điều này dường như đả kích tâm hồn hắn rất nhiều.

Thanh Trúc không muốn nhìn hắn buồn bã như vậy, nàng an ủi hắn.

Duy thở dài, hắn nghĩ kỹ rồi nên về nhà một chuyến.

Duy kéo Thanh Trúc đi ra ngoài.

Dù bọn hắn đã là Luyện Khí Đỉnh Phong nhưng chuyến này đi về nhà thì cũng nên trở thành “phàm nhân”. Duy đèo nàng trên chiếc xe máy của hắn. Nhìn dòng xe cộ chạy trên đường Duy dường như có điều tâm sự khó nói. Thanh Trúc ở phía sau mím chặt môi, khuôn mặt xinh đẹp dụi vào lưng hắn nói: “Em biết dù có chuyện gì anh cũng vượt qua được”

Duy liếc nhìn nàng đang ôm mình, miệng nở một nụ cười ngọt ngào.

Chấm dứt nhân quả sao ?

Tu tiên là một chuyện khó nói vô cùng. Đa số mọi người lầm tưởng tu tiên là tu để khỏe hơn mạnh hơn nhưng không phải ai cũng biết, muốn tu tiên phải có cái “Duyên”.

Duyên là gì ? Một lần gặp gỡ là duyên. Hai lần gặp gỡ là duyên.Ba lần gặp gỡ cũng là duyên. Cuộc đời mỗi con người gặp qua rất nhiều người đó chính là những sợi duyên đan xen với nhau trải dài vô tận kéo dài từng kiếp.

Tu tiên có phải cắt đứt duyên với mọi người ? Đương nhiên không phải,đã là con ngươi đương nhiên ai cũng có “duyên” dù là duyên xấu hay duyên tốt. Hai chữ nhân quả bao gồm chữ “duyên”. Phàm là con người sống theo cộng đồng, chúng ta không thể cô lập bản thân được, ví dụ điển hình là rô bin sơn ngoài đảo hoang thèm tìm người nói chuyện đến mức ngây dại phải nói chuyện với quả dừa. Phàm là con người chúng ta không thể tự làm cái gì đó một mình, chúng ta có mọi người, có cộng đồng.Con người chúng ta từ nhỏ đến lớn sinh ra lớn lên, từ trẻ con trở thành người lớn trưởng thành trải qua rất nhiều “duyên” rồi đến khi chúng ta chết đi. Những “duyên” mà chúng ta đã nhận sẽ biến mất nhưng những duyên chúng ta chưa nhận sẽ vẫn còn.

Duy đã từng trải qua vạn kiếp ở trong thử thách của Lạc Long Quân nên hắn cảm ngộ nhân quả rất sâu. NHÂN QUẢ là một chùm sợi dây duyên bao trùm vào nhau kéo dài vô tận của kiếp này sang kiếp khác. Hắn mặc dù đã quên những sự trải qua trong ảo mộng đó vì chúng không có thật, nhưng chúng khiến đạo tâm của hắn vững chắc vô cùng. Và có một điều Lạc Long Quân không nói cho hắn là hắn dường như lĩnh ngộ được một cái gì đó.

Có nhân thì có quả, không biết điểm xuất phát khi nào, chúng ta chỉ có chạy chạy chạy, và đôi lúc chúng ta nghỉ vì mệt nhưng chúng ta chạy chạy dù cho chúng ta chạy đến chảy máu chân thì sẽ có lúc chân sẽ lành và chúng ta vẫn về đích. Và đó là một câu truyện rất dài để có thể về đích.

Nhưng thế giới cho chúng ta có ý chí, có khát vọng lớn lao, thế giới cũng cho chúng ta tham sân si sỉ nộ ái ố để kìm nén chúng ta.

Kiếp người..có người không đến một trăm năm, có người tám mươi, bảy mươi. Chúng ta đang sống trong một thế giới được vận hành bởi Nhân Quả và cuộc sống một kiếp người như một trò chơi cái mà chúng ta sẽ bắt đầu trò chơi, nhận lại duyên, cho đi duyên và kết thúc trò chơi.

Sẽ có nhiều người không hiểu tôi nói cái gì. Nói thật ra Duyên là gặp mặt, chúng ta thường gắn cho nghiệp là chuyện xấu điển hình như câu “tự gây nghiệp thì không thể sống”.

Đúng vậy, nghiệp là một chuyện xấu chúng ta nhận được trong cuộc sống này.

Nó gọi là kèo tốt thì gọi là duyên và kèo xấu thì gọi là nghiệp =))

Nghiệp nó vẫn chính là duyên. Duyên chúng ta bao gồm duyên xấu và tốt, nếu một con người học hành chăm chỉ, được nhận vào một công ty to thì đó chính là duyên tốt và thường người ta nói duyên chỉ cho sự gặp mặt nhau và một mối quan hệ.

Chúng ta có duyên tiền định, tình duyên ba kiếp, nghiệt duyên. Đó chính là những câu dân gian hay nói.

Duy hiểu được rằng hắn đang sống trong một cuộc sống được vận hành bởi “Duyên”, hắn hiểu thấu nhân quả, đương nhiên sẽ không lo sợ mình gây ra nghiệt duyên hay nghiệp.

Và quay trở lại, tại sao tu tiên cần phải đoạn duyên gia đình ? Điều đó có phải không ?

Tất nhiên là không, con người chúng ta sinh ra trong một gia đình nào đó, sinh ra trong một gia tộc nào đều là nghiệp của mỗi người. Chúng ta hay dùng từ nghiệp để nói về việc chúng ta nợ một cái gì đó. Duyên cũng vậy. Bọn nó đều là một.

Ví dụ một con người sinh ra trong một gia đình giàu có, người đó sinh xong lớn lên phát hiện gia đình mình giàu có và vui sướng. Vậy anh ta có duyên với gia đình này sao ?

Và tại sao mỗi con người sinh ra lại có số phận khác nhau ? Có kẻ sinh ra từ sự nghèo đói, có kẻ cũng sinh ra từ nghèo đói nhưng rồi vươn lên giàu có, có kẻ thì giàu có hết đời, có kẻ thì giàu có rồi lại phá sản. Tại sao vậy ? Có thể giải thích được không ?

Bởi vì chúng ta luôn bất bình rằng con người bình đẳng như nhau mà coi rằng người ta ở vị trí như này mà sao mình không được như vậy. Chúng ta không biết rằng, cuộc sống không chỉ rằng một kiếp mà nó còn trải qua hàng ngàn hàng vạn vạn vạn kiếp. Chúng ta có thể nghèo khó ở kiếp này nhưng khi trả xong duyên, nghiệp khi chúng ta đầu thai ở kiếp sau chúng ta sẽ có những duyên tốt.

Một người sống trong thành phố, anh ta buồn rầu tức giận vì anh ta hỏng xe khiến cho mình không thể đi làm, anh ta đâu biết rằng nếu hôm đấy đi xe anh ta sẽ gặp tai nạn.

Mọi người phàm nhân đa số sẽ cho rằng đây chỉ là một sự xàm xí vì chuyện đó chưa xảy ra. Vậy hãy nhìn lại các việc làm của mình. Ai từ lớn nên cũng sẽ đen đủi một lần, chúng ta có thể bị điểm kém, chúng ta có thể bị ngã, chúng ta có thể bị đau.

Chúng ta đâu biết rằng trong họa có phúc, chúng ta làm bài kém khiến chúng ta tức giận và lao vào học bài. Những người biết sợ hãi sẽ lao vào học hành nghiêm túc và thành công qua được. Chúng ta từ nhỏ tập đi vấp ngã nhưng chúng ta không dừng lại để rồi một ngày chuyện đi cũng chỉ là một điều dễ như ăn kẹo đối với chúng ta.

Đương nhiên trong hàng vạn tỷ duyên kéo dài vô tận từ kiếp này sang kiếp khác sẽ có những thành phần chấp nhận số phận, sẽ có những thành phần loser thua cuộc bị nghiệp quả đè nặng đến mức đi tự tử khiến nghiệp càng ngày càng nặng.

Việc chúng ta sai trái không quan trọng, quan trọng là khi nào chúng ta nhận thức được điều đó đối với chúng ta.

Vậy nên việc tu tiên thật sự nói chữ duyên, không phải ai cũng có thể trở thành tu tiên giả. Gia đình Duy cũng vậy, chuyện này tạm không bàn luận sâu nhưng thời gian sẽ giải đáp tất cả.

Con người với tu tiên giả thật ra giống nhau bởi vì họ đều có tham, sân,si thất tình lục dục. Nhưng tu tiên giả là con người đã có thể kiểm soát được “duyên” của mình. Họ hành động khiến duyên chuyển động. Họ gieo duyên cố tình. Còn con người phàm nhân chạy theo “duyên”, họ gặp trên đời đều là đối với họ là chuyện vô tình nhưng đều đã có sự sắp đặt của hai chữ “ Nhân Quả”

Duy vừa đi xe vừa nói chuyện với Thanh Trúc, lần này về sẽ sắp đặt xong xuôi mọi người trong gia đình và ra mắt Thanh Trúc…. Đương nhiên còn phải giải quyết chuyện tình cảm của Linh….

Linh là người yêu của hắn, tất cả những gì hắn và Linh trải qua đều là thế giới phàm nhân. Nếu hỏi hắn có yêu Linh không ? Chắc chắn hắn sẽ không chần chờ và nói: Có

Nhưng để một người thay đổi thế giới quan của mình và thuận theo “duyên”.Hắn từng nghĩ mình sẽ dạy Linh và người thân Bát Đại Huyền Ấn dù sao giờ hắn cũng là gia chủ Trần gia, hắn tin tưởng Thanh Trúc sẽ đáp ứng hắn.

Thanh Trúc ngồi đằng sau, đôi mắt long lanh hỏi hắn: “Chuyện giữa anh và Linh, anh tính thế nào?”

Duy chần chờ rồi nói: “Khó nói. Anh cũng không biết nữa.”

Thanh Trúc nhoẻn miệng cười nói: “Em cảm nhận được anh còn yêu cô ấy, không bằng chúng ta đưa cô ấy theo thế nào ?”

Duy cười khổ nói: “Anh thật sự khó xử, anh hiểu rõ nhân quả, nên sẽ không cưỡng cầu. Mỗi người một số phận…nhưng anh yêu cô ấy thật lòng.”

Duy nói xong câu này trong tim đột nhiên quắt lại, hô hấp gần như ngưng trệ, hắn cố gắng bảo trì khuôn mặt đang muốn rơi lệ.

Thanh Trúc trong lòng cũng hơi thở dài, dù nàng biết Duy đã yêu một cô gái trước khi gặp nàng thì việc hắn nói yêu cô gái khác trước mắt nàng thật là điều khó xử.

Thanh Trúc nghĩ Duy yêu nàng không ? Điều này nàng sẽ không bao giờ nghĩ qua, nàng cảm nhận được tình yêu hắn dành cho nàng, và điều này là đủ. Nàng sẽ không quan tâm và so đo với ai khác bởi vì hình ảnh người thiếu niên cứu nàng đã khắc sâu vào trong tâm khảm.

Bình Luận (0)
Comment