Chương 5 : Kim Long Phi Thăng !
Ngồi trên chiếc giường với những kế hoạch thống trị thế giới được tham khảo qua những bộ truyện Tiên Hiệp.
Duy loáy hoáy viết những kế hoạch sắp tới vào trong một quyển sách.
“ Hừm...đầu tiên là phải có tiền.. có thế lực...hay là phải có sức mạnh trước nhỉ ?”
Hắn với vô vàn kế hoạch trong đầu cũng đến mức loạn rối tinh rối mù. Vò đầu bứt tai, hắn thầm nghĩ : “Giá như mình có sức mạnh !”
Nghĩ đến đây, hắn lại nghĩ đến những nhân vật có sức mạnh di sơn hải đảo trong tiểu thuyết. Và thế là, hắn đưa ra quyết định đi tập võ.
“Mình nên tập võ gì giờ ?, karate ? tawando ? võ vovinam hay cổ truyền ?”
Duy thầm nghĩ : “ giá như được học quả tuyệt kỹ Như Lai Thần Chưởng !
Nghĩ đến đây, hắn lại nghĩ cảnh tượng bàn tay vàng óng đập xuống uy chấn vô cùng !
Không suy nghĩ linh tinh, đúc kết lại. Hắn quyết định đi đến một Lò Luyện Võ ở Hai Bà Trưng.
Quyết định như vậy bởi vì khi lướt dòng tìm kiếm võ thuật trên Google, hắn lang thang trên những diễn đàn võ thuật, và vô tình tìm thấy một tài khoản với nickname “Lục Vân Tiên Tử”. Nhưng điều để hắn cảm thấy hứng đó chính là đoạn clip múa võ của nàng ta. Khi sử dụng Thiên Nhãn hắn có thể thấy được một con báo mặc áo giáp sắt dáng đứng uy phong lẫm liệt.
Thế là hắn quyết định đi tới Lò Luyện Võ đó.
Sáng hôm sau,nhân tiện hắn đi lên Thị Trấn Đông Anh thăm bà ngoại, chiều đến hắn quyết định phải lên xem thử lò luyện võ đó.Và thế là hắn ta quyết định đóng con Exciter sang Nội Thành Hà Nội. Bởi vì hắn ở gần Thị Trấn nên hắn đi cầu Thăng Long cho gần hơn.
Vi vu trên cầu Thăng Long, phải nói cầu này tuy không đẹp bằng cầu Nhật Tân mới xây dựng mấy năm, thì cũng rất lớn. Vi vu với chiếc Ex, hắn thích ngắm mây trời, thích cảm nhận những cơn gió hè.
Vừa đi vừa cảm thán trời đẹp, nhiều mây rất mát mẻ.
Nhưng để hắn há hốc mồm, Duy trừng mắt, con người khó có thể tin được.
Bởi vì hắn là người duy nhất có thể thấy ở đây !
Giữa những đám mây tựa cách nhau một đoạn, có một thân vảy rắn to lớn đang trườn, uốn lượn giữa những đám mây.
Hắn như đứng hình giữa cảnh tượng này.
Thân hình to lớn chuyển động trên cuồn cuộn giữa những đám mây.
Từng trảo sắc bén tự như xé tan mọi thứ.
Kim sắc vảy to lớn bực nào !
“ CMN! MỘT CON RỒNG !”
Hắn gào to. Giờ khắc này hắn đã điên cuồng nhưng xung quanh hắn, những người đi đường bấm còi inh ỏi vì tưởng gặp một thằng “điên”.
Duy đỗ xe dừng lại, hắn đứng nhìn lên phía bầu trời, mọi người còn tưởng có chuyện gì liền cũng giảm tốc độ chú ý. Thậm chí đã có người quay phim, chụp ảnh, stream trực tiếp cho rằng hắn chuẩn bị tự tử !
Chỉ có mình hắn tại nơi này có thể nhìn thấy cảnh tượng hùng vĩ như thế này.
Hắn chỉ cảm thấy huyết quản trong người sôi lên sùng sục vì nhớ đến câu nói truyền tụng của người Việt Nam ! “CON RỒNG CHÁU TIÊN”
Ngước lên bầu trời với khuôn mặt nóng bỏng, con mắt ướt đẫm lệ quang.Bấy giờ tại nơi này đã tụ lại rất đông có thể gây tắc nghẽn giao thông. Mọi người còn tưởng rằng hắn khóc chuẩn bị tự tử.
Bị người yêu cắm xừng ?
Bị phá sản ?
Hay yếu sinh lý ?
Mọi người bắt đầu nháo nhào, từng người rút điện thoại ra trực tiếp, vừa quay vừa miệng khuyên can hắn. Chỉ thấy giữa đám đông, Duy đứng ngây nhìn con rồng vàng đang uốn lượn trên trời xanh.
Bấy giờ hắn đã thấy được cái đầu lấp ló trong từng đám mây, hai chiếc râu dài oai phong ve vẩy, cặp xừng to lớn, con mắt kim sắc tựa như hai viên kim đan to lớn sáng loáng chiếu từng tia sáng uy áp.
Cơ thể Duy run rẩy. Chỉ thấy đầu rồng quay nhìn về phía cầu Thăng Long, giờ khắc này, hai con mắt như nhìn nhau. Đột nhiên đầu rồng nhìn lên trời xanh, nó ngửa đầu lên vùng trời cao nhất, nó há mồm tựa như ngâm vang !Duy thấy thế vội bịt tai nhưng lại chẳng hề có tiếng ngâm nào !
Một khắc này rồng vàng thân hình xông thẳng lên phía cao nhất của vùng trời mà người ta gọi đó là bầu khí quyển,tầng ozon, nó tựa như đang vùng vẫy muốn thoát ra khỏi lớp vô hình nào đó. Một giây sau, nó biến mất.
Những hình ảnh rung động tâm can Duy, và nó cũng khắc sâu vào nội tâm của một chàng trai trẻ xứ phương Nam.
10 phút sau, 20 phút sau, 1 tiếng sau, hắn mới bần ngần trở lại hiện tại.
Bước ra khỏi sự trầm ngâm, hắn cười như chưa bao giờ được cười.
“HAHAHAH!”
“TA ĐANG ĐƯỢC SỐNG !”
“TỰ DO MUÔN NĂM ! VIỆT NAM MUÔN NĂM ! CON RỒNG CHÁU TIÊN MUÔN NĂM”
Cứ như vậy chàng trai trẻ nhảy tung tăng mặc kệ sự ngạc nhiên của mọi người.
“ Tên này không phải muốn tự tử sao ? tại sao lại yêu đời như vậy ?”
“ Mọi người thấy không ? chắc chắn tên này trúng số rồi !” Mọi người xôn xao bàn tán.
Bấy giờ hắn mới phát giác xung quanh hắn rất nhiều người. Một vị công an đi đến nói : “Chào anh, chúng tôi được nghe ở nơi này có người có ý định tự tử ? không biết anh ta đâu ?”
Duy ngẩn người, hắn chỉ dừng lại xem cảnh tượng hùng vĩ lắm thôi mà. Sao lai náo ra dạng này.
Duy lắc đầu nói : “Tôi không biết”
Chỉ thấy mọi người chỉ tay vào hắn.
Duy : “...” hắn cười khổ nói với vị công an kia : “ Tôi không có tự tử ! ..chỉ là... cảnh đẹp nên dừng lại ngắm thôi..”
Vị cảnh sát khóe miệng co giật đáp : “Mời anh theo tôi về đồn, trình bày lời khai”
Duy thở dài gật đầu theo vị công an.
Cuối cùng xong xuôi, hắn vẫn bị phạt vì tội gây hỗn loạn, mất trật tự an toàn giao thông. Giải quyết xong xuôi,hắn nhìn trời cũng đã sẩm tối, Duy thở dài nói : “Thôi để khi khác thăm lò võ vậy !”
Mệt mỏi về nhà, hắn nằm trầm ngâm nghĩ về cảnh tượng chiều nay.
Một con rồng !
Rồng là có thật ! không phải do trí tưởng tượng của con người !. Vậy tức là thần tiên, tu tiên có thật !
Càng nghĩ hắn càng phấn khích đến nỗi lăn lộn ở trên giường. Hắn suy nghĩ liền lấy điện thoại kể truyện này cho Linh.
Chỉ thấy dòng tin nhắn của Linh trả lời : “Học nhiều quá bị trầm kảm hả muahaha ?”
Duy nhìn dòng tin nhắn, lắc đầu cười.
Mặc dù hắn thích nàng nhưng hiện tại tâm trí hắn đều đặt ở con rồng vàng kia.