Ta Tưởng Một Mình Mỹ Lệ

Chương 23


Ban đêm, Thẩm Dạ Lam ngủ ở phòng dành cho khách.

Trước khi ngủ, cô đã lo lắng khi ở trong căn nhà tràn ngập hơi thở của Hứa Kiều, sẽ khiến cô mơ thấy những giấc mộng hoang đường, không thể miêu tả kia.

Nhưng bất ngờ thay, cô vẫn luôn ngủ cho đến khi tỉnh giấc, nằm trên chiếc giường êm ái, cô mới mơ màng nhận ra ——
Tối hôm qua cô không có nằm mơ.
Cô từ ổ chăn ấm áp ngồi dậy, trong lòng không biết tại sao lại dâng lên một chút mất mát.

Giống như một người đã chuẩn bị tốt cho một buổi hẹn tốt đẹp, nhưng đến cuối cùng, cùng với chiếc áo khoác, ở trong con hẻm nhỏ dưới ánh trăng khuyết, lẳng lặng chờ đợi một đêm, chỉ có gió lạnh làm bạn.
Thẩm Dạ Lam giơ tay che mặt, tiếng thở dài xuyên qua khe hở ngón tay truyền ra.

Không biết là vì bản thân không thể thấy ánh sáng hay sự sa đọa kia, vì một đêm bỏ lỡ này cảm thấy tiếc nuối.

(ko biết edit sao nhưng theo tui thì ánh sáng chỉ Hứa Kiều, còn sa đọa chỉ chuyện abcxyz, đêm nay ko thấy người nọ khiến Dạ Lam tiếc nuối hay cô tiếc nuối vì không thể cùng người nọ làm chuyện ấy, cô không rõ.)
"Chào buổi sáng."
Thẩm Dạ Lam thay đồng phục xong, mở cửa đi ra ngoài thì đã thấy Hứa Kiều đang ăn sáng.

Rõ ràng là chị đại của trung học mười tám, nhưng lại mặc đồng phục cực kì chỉnh tề, nút bấm áo sơ mi đều phải cài đến nút cao nhất, cổ áo phẳng phiu không một nếp gấp.

Thoạt nhìn qua, cộng thêm động tác ăn cơm ưu nhã, còn có đôi mắt trầm tĩnh kia.


Có lẽ dù là ai cũng sẽ không hoài nghi, thật ra người trước mặt chính là học sinh ưu tú nhất của trung học mười tám.

Thẩm Dạ Lam chỉ nhìn thoáng qua, liền khắc chế di dời ánh mắt, lễ phép đáp lại: "Buổi sáng tốt lành."
Rạng sáng 5 giờ thì dì Tô đã đi mua đồ ăn cho cả một ngày, lúc này bà đang ở trong phòng bếp bận rộn, ấn theo danh sách Hứa Kiều đưa lúc trước, bà đang chuẩn bị cho bé cún ăn thịt, bỗng nghe thấy có người ra đến liền đứng lên, bà cười nói:
"Tiểu Thẩm cũng dậy rồi à, hôm nay dì có làm sandwich nướng, cháu có muốn thêm đồ ăn gì không? Như trứng gà, thịt xông khói, chà bông, xà lách......!Cháu qua đây xem đi."
Thẩm Dạ Lam theo bản năng muốn nói một câu bình thường là được, nhưng nhìn đồ ăn trên dĩa của Hứa Kiều, lời chưa kịp nói liền quay xe, biến thành: "Giống......!Giống của Hứa Kiều tỷ là được ạ."
Lúc cô gọi tên Hứa Kiều có chút chần chờ.

Nếu gọi thẳng tên thì có vẻ hơi bất lịch sự, nhưng gọi giống Tô Hi là "Kiều Kiều tỷ", lại cảm giác có hơi mập mờ.

Hứa Kiều cảm thấy bình thường, dù sao theo giả thiết của nguyên chủ, nàng ta vốn dĩ lớn hơn một tuổi so với bạn cùng khóa, cho nên khi Thẩm Dạ Lam gọi chị, cũng không có vấn đề gì.
"Được rồi, chờ một chút là có." Dì Tô ở phòng bếp trả lời.

Thẩm Dạ Lam kéo ghế bàn ăn ra, vừa mới ngồi xuống liền nhìn thấy Hứa Kiều đã ăn xong, đang lau miệng và tay.

Hứa Kiều nhìn cô gật đầu, nói một tiếng "Cậu từ từ dùng bữa", sau đó đứng dậy rời đi.
Ước chừng là Tô Hi còn chưa có dậy, trên bàn ăn chỉ có hai bộ bát đũa, khiến Thẩm Dạ Lam tự lừa mình dối người, sinh ra một loại ảo giác:
Giống như trong ngôi nhà này, chỉ có hai người là cô và Hứa Kiều thôi.

Buổi sáng thức dậy, hai người bọn họ nhìn thấy người đầu tiên chính là đối phương, sau đó cùng nói câu chào buổi sáng, cùng nhau dùng bữa trên cùng một cái bàn......
Khóe môi Thẩm Dạ Lam hơi cong lên.


Trong nắng sớm tĩnh lặng, ngay cả suy nghĩ đều rất bay bổng.
......
Hứa Kiều dậy sớm, đi đến trường cũng sớm, chờ Thẩm Dạ Lam thu thập đồ vật ra cửa, Tô Hi vừa mới rời giường, rõ ràng ba người cùng ở dưới một mái hiên, lại cố tình đi học đều là ba đường khác nhau.

Thẩm Dạ Lam vẫn theo thói quen đi đường hẻm.
Mặc dù xác suất nguy hiểm hơi cao, dễ gặp phải một số "Nhân vật xã hội" thích chặn đường những học sinh thành thật như cô, nhưng tính cách cô chính là như vậy, thích tận hưởng sự yên tĩnh.
Cho nên mỗi lần đi cô đều đánh lên mười hai vạn phần tinh thần, chỉ để thỏa mãn một chút sở thích nho nhỏ này.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Dạ Lam đi học từ hướng của nhà Hứa Kiều, ngõ nhỏ quanh đây cùng với cảnh sắc đều hoàn toàn khác biệt, làm cô sinh ra một chút cảm giác mới mẻ, kết quả vừa mới quẹo, cô liền đến trước một võ quán.

Võ quán là đang đóng cửa, cô cũng không thấy bất ngờ.

Ngoại trừ những quán ăn bán đồ ăn sáng, với những cửa hàng chuyên kinh doanh vào ban đêm, không có nhiều cửa hàng sẽ mở cửa vào thời điểm này.
Điều khiến Thẩm Dạ Lam chú ý tới, là trước võ quán có một người mặc áo hoddie đang khoanh chân ngồi ở đó, người nọ toàn thân đều là màu đen, mũ áo che phủ đầu, làm người khác nhìn không rõ bộ dáng, chỉ có ở khuỷu tay có chút kì lạ, giống như bị chất lỏng gì đó làm ướt.

Dần dần có một mùi rỉ sắt nhàn nhạt chui vào mũi Thẩm Dạ Lam.

Lá gan của cô vốn không lớn, trong nháy mắt khi nhìn thấy người này, bản năng liền nhắc nhở cô, đừng lại gần, người này rất nguy hiểm.


Có lẽ là từ nhỏ đã chịu hết sự hà khắc của họ hàng, sau đó lại luôn bị em họ Lữ Bội bắt nạt, cho nên Thẩm Dạ Lam đã hình thành một loại trực giác nhạy bén với nguy hiểm.

Cô dừng bước, lặng lẽ lùi về phía sau.

Đúng lúc này ——
Người kia bỗng ngẩn đầu lên, dưới lớp mũ, có một sợi tóc dài rũ xuống.

Người này là phụ nữ.
Nhưng mà Thẩm Dạ Lam đề phòng cũng không vì vậy mà thả lỏng, thậm chí khoảnh khắc đối phương ngẩng đầu lên, cô còn lui về phía sau một bước lớn, chuẩn bị xoay người chạy.

Người nọ khẽ cười, lại cúi đầu, an tĩnh ngồi đó, như là một pho tượng.

"Là học sinh a......" Nàng nhẹ nhàng thở dài.
Học sinh luôn là tràn đầy lòng hiếu kỳ, sẽ chạy đến những nơi như này cũng không có gì ngạc nhiên, đám nhóc đó sẽ có đứa gan lớn, đứa nhát gan, đứa mới đến kia, có lẽ là loại lá gan tương đối bé.

Nàng đang muốn nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc, ý thức còn chưa thả lỏng, bỗng nhiên lại ngẩng đầu nhìn về phương hướng ban nãy——
Phía trước.
Thẩm Dạ Lam bị ánh mắt của nàng dọa sợ, đế giày ma sát với mặt đường, âm thanh đó trong con hẻm yên tĩnh càng trở nên lớn hơn bình thường.

"Nhóc......" Người mũ đen hiện lên chút kinh ngạc trong mắt.

Thẩm Dạ Lam khẩn trương đến giọng nói đều có chút run, ánh mắt cô hơi dao động, sau một lúc lâu mới nhỏ giọng nói: "Cô......!Bị thương? Cô có muốn đi bệnh viện không?"
Cô lại nhanh chóng bổ sung một câu: "Nhưng mà tôi không có tiền, tôi không thể giúp cô trả tiền thuốc men."
Người nọ nghe thấy lời nói của nàng, đầu tiên là sững sờ, sau đó nhẹ nhàng bật cười, giống như là nghe thấy chuyện cười vậy.


Editor: zui thì đọc ko zui thì lướt nha mọi người, chứ tui nhiều chuyện lắm
Chào buổi tối vui vẻ, sau 1 thời gian hơi xì trét thì mình cũng đã quay lại.

Sau khi mình tìm hiểu thì một trong những nguyên nhân lớn nhất ảnh hưởng đến tâm trạng mình là từ mạng xã hội, mình nhận thấy MXH ảnh hưởng đến hành vi và suy nghĩ của mình rất nhiều.
Thuật toán của MXH đa phần sẽ hiện nhiều hơn những bài viết, video mà người dùng dừng lại xem lâu.

Và khi mình buồn, mình dùng MXH, mình dừng lại ở những bài viết, video buồn và tiêu cực nhiều hơn, mình buồn tiếp, đó là một vòng lặp.
Khoảng thời gian mình bận rộn khiến mình trở nên nản với việc viết nhật kí và sắp xếp thời gian, thành ra cứ rảnh là mình lại dùng MXH.

Vô hình chung làm mình trở nên lười biếng hơn rất nhiều và cũng suy nghĩ miên man nhiều hơn.

Mình đã đặt ra mục tiêu mới: dù buồn ngủ thì cũng phải viết nhật kí mới được đi ngủ.

Thêm vào đó mình cũng cắt hết nước ngọt, đường hóa học ảnh hưởng tới sức khỏe khá nhiều.

Và mình tập thói quen pha trà mỗi khi muốn tịnh tâm.
Mình bị OCD nên chỗ mình ở cũng đã gọn gàng rồi, nhưng sắp xếp đồ vật cũng là một cách xả xì trét nên mình mua về một đống hộp để xếp, chia từng thứ theo công dụng.
Kì trước thiếu chỉ nên hụt mất học bổng, kì này mấy môn vừa thi chắc đủ qua môn, tại cứ học là suy nghĩ miên man ko tập trung nổi, có lẽ ráng mấy môn sau vậy.
Giới thiệu mn một bài hát siêu đáng yêu, siêu yêu đời luôn nè: Your smile do Obito và hnhngan trình bày.

Mình vào list nhạc yêu thích thì mới nhớ ra bài này.
Bye bye, tuần sau gặp lại nha..

Bình Luận (0)
Comment