Edit by An Nhiên
Trì Diên mở to mắt nhìn hắn, không lên tiếng. Ánh mắt như đang bị bắt nạt.
Diệp Nghênh Chi hồi tưởng lại dư vị vừa rồi trong lúc ngủ mơ Trì Diên ôm mình ngọ ngoạy nghẹn ngào, đột nhiên nhịn không được mà ɭϊếʍ ɭϊếʍ răng. Tiểu phôi đản, phản ứng này vốn không phải là gặp ác mộng, mất công hắn còn đau lòng cậu.
Hắn đè Trì Diên vào ngực, giọng nói mang thêm vài phần bức bách, đôi mắt sâu đen dõi theo cậu, nhìn qua khiến người ta hơi hoảng sợ: “Hửm? Nói hay không? Nói cho ca ca, cái gì thật đầy?”
“Là, Nghênh Chi ca ca……” Trì Diên quay đầu đi không nhìn hắn, mặt lại càng đỏ hơn, dưới ánh đèn soi tỏ,trong mắt đã hiện lên ánh nước, “…… thật đầy.”
Diệp Nghênh Chi kéo cậu vào lòng hôn cậu, nhắm mắt rồi lại mở ra, ngữ khí nhàn nhạt: “Ừm. Vậy ca ca làm A Diên càng đầy thêm một chút được không?”
Trì Diên không nói gì, chỉ dùng giọng mũi nho nhỏ “Ưm” một tiếng, an tĩnh nhắm mắt lại, lặng lẽ ôm cổ Diệp Nghênh Chi. Dưới ánh đèn vàng ấm áp, hàng mi đen khẽ rung rung như cánh bướm mềm mại.
Diệp Nghênh Chi ngay một khắc đó hiểu rõ, cái gì gọi là tình tự khó nén.
……
……
Trì Diên có chút hối hận.
Cậu thừa nhận bản thân thỉnh thoảng cố ý khiêu khích Diệp Nghênh Chi, muốn khiến hắn và mình gần gũi hơn một chút, thân mật hơn một chút, nhưng cậu từng thật sự khích đến mức Diệp Nghênh Chi đè cậu ở chỗ này không tha, sau đó cậu lại hối hận, không phải không muốn cùng đối phương làm chuyện này mà vì nhớ tới lời thầy thuốc dặn Diệp Nghênh Chi không thể làm việc quá tốn sức, cũng không được vận động quá mạnh, nhất định phải tĩnh dưỡng mới khỏe được. Cậu sợ cơ thể Diệp Nghênh Chi không chịu nổi. Nếu thời gian ngắn thì không nói, nhưng nhìn lần đầu tiên như vậy, cậu thật sự sợ Diệp Nghênh Chi không chịu được mà sinh bệnh, cơ thể không thể điều dưỡng.
Cho nên thời điểm lại bị Diệp Nghênh Chi dằn vặt lần nữa, cậu nhịn không được khẽ đẩy đối phương, nhỏ giọng kêu một tiếng “Nghênh Chi ca ca”.
Diệp Nghênh Chi trong lúc cấp bách bớt thời gian hôn mặt cậu một cái, từ xoang mũi “Hừ” một tiếng: “Tiểu bảo bối, làm sao vậy?”
“…… ca chậm một chút…… nhẹ chút.” Chỉ nói mấy chữ này mặt cậu đã đỏ rực.
Diệp Nghênh Chi đau lòng cậu, cho rằng cậu không chịu nổi mới mở miệng xin tha, vừa mới hôn mắt cậu muốn giảm bớt lực, chợt nghe Trì Diên mềm mại dán sát vào hắn nói: “Cơ thể ca ca không tốt, đừng quá nóng vội. Không được thì cứ nghỉ một chút, chúng ta từ từ tới.”
“……” Diệp Nghênh Chi nghiến răng phun ra mấy chữ, “Tiểu hỗn đản……”
……
Trì Diên cũng coi như ngã một lần khôn ra, từ sau lần đó rút kinh nghiệm, biết Diệp Nghênh Chi không thích mình nói vậy nên không nói nữa. Cậu không phải sợ Diệp Nghênh Chi sẽ như lần đó, sau khi nghe cậu nói xong lại càng biến đổi đủ kiểu trừng phạt mình, mà là lo lắng Diệp Nghênh Chi vì chỉnh đốn mình mà quá mệt mỏi. Nói trắng ra là vẫn lo lắng bệnh tình của Diệp Nghênh Chi.
Cậu nhớ rõ lục phủ ngũ tạng Diệp Nghênh Chi đều suy yếu, tim lại càng không khỏe, năm đó thầy thuốc đã nói hắn “Không nên kết hôn”, cho nên ngần ấy năm hắn vẫn luôn cô độc một mình cũng không có gì lạ. Nhưng hiện tại trạng thái Diệp Nghênh Chi rõ ràng là hàng đêm làm tân lang với cậu, động phòng một trăm tám mươi lần, Trì Diên vừa nuối tiếc vừa không có bản lĩnh cự tuyệt hắn, trong lòng chỉ không ngừng lo lắng cho Diệp Nghênh Chi, sợ hắn cố quá sức, hoặc giống mình vừa *thông quan khiếu trong ngoài nên không biết tiết chế, như rất nhiều người biết hút thuốc có hại cho sức khoẻ nhưng vẫn không cai được.
(*thông quan khiếu: câu này tui đoán ý là lần đầu làm chuyện í í //v//)
Cậu lưu tâm việc này, sau đó mỗi lần gặp tình huống tương tự cũng không dám khuyên nhủ Diệp Nghênh Chi nữa mà tự mình ngầm chơi xấu, hoặc giả bộ làm nũng muốn chủ động hầu hạ Nghênh Chi ca ca, mục đích cuối cùng là tận khả năng giúp Diệp Nghênh Chi bớt hao sức, không quá mệt nhọc. Hơn nữa từ đó việc giám sát Diệp Nghênh Chi uống thuốc càng thêm tận tâm,sợ hắn mấy ngày này mệt nhọc quá mức sẽ không tốt.
Diệp Nghênh Chi lại không thấu chút tâm tư này của cậu, mỗi ngày đều nghiến răng nghiến lợi mà nghĩ tiểu hỗn đản nhà mình thật sự càng ngày càng câu người, quả thực ngay người chết cũng có thể bị câu đến sống lại, rồi lại không khống chế được mà càng thêm luân hãm, nhịn không được muốn ức hϊế͙p͙ cậu, chờ ức hϊế͙p͙ no rồi lại càng cưng chiều cậu hơn. Chỉ cảm thấy Trì Diên chính là một miếng thịt trong lòng, muốn hắn sống muốn hắn chết.
Hai người ở trong tiểu lâu gần như ngăn cách với thế gian mà quấn lấy nhau mấy ngày, lễ tế thiên đã sắp bắt đầu.
Nghi thức tế tự diễn ra ba ngày liên tục, Diệp Nghênh Chi nói hắn chỉ tham dự buổi sáng ngày đầu tiên. Về điểm này Trì Diên trái lại rất tán thành, cậu luôn cảm thấy Diệp Nghênh Chi nhất định phải hảo hảo tĩnh dưỡng, không thể luôn chiều ý bản thân làm xằng làm bậy.
Cơ thể Diệp Nghênh Chi vẫn yếu, bàn tay lạnh lẽo, hai người xuống xe, Trì Diên không kìm lòng được đỡ cánh tay hắn cùng nhau đi vào. Diệp Nghênh Chi nắm tay cậu không nói gì.
Trong sảnh mọi người đã đến gần đủ, hai người vừa đi vào liền có vô số ánh mắt rơi xuống người bọn họ, Trì Diên đỡ Diệp Nghênh Chi ngồi vào vị trí của hắn, bản thân ngồi xuống bên cạnh. Chỗ ngồi trong lễ tế thiên phân dựa theo các nhà các phái, nơi bọn họ đang ngồi là của Diệp gia, Trì Diên vừa ngồi xuống thì nhận được tin nhắn của Hứa Hân: “Phận bị đào góc tường của tôi sắp được chứng thực rồi, Diệp phu nhân, cậu có còn nhớ hiện tại cậu là bạn trai tôi không?”
Trì Diên đáp lại một tin “Đừng nháo”. Mấy ngày qua Diệp Nghênh Chi luôn nói cậu như vậy “A Diên đừng nháo”, hoặc là “Tiểu bại hoại”, Trì Diên học theo, vô thức mà dùng, không ý thức được sự thân mật trong hai chữ này.
Diệp Nghênh Chi nghiêng người qua cúi đầu nhìn di động của cậu, cười cười: “Đừng nháo ‘? Cả hai quan hệ vẫn rất tốt nhỉ?”
Trì Diên còn chưa kịp lên tiếng, hắn đã đọc được tin nhắn của Hứa Hân, khẽ cười một tiếng: “Diệp phu nhân? Cũng không tệ.” Lúc này nụ cười đã thật hơn hẳn.
Trì Diên tức khắc không biết phải làm sao, thấp giọng kêu một tiếng: “Nghênh Chi ca ca……”
Diệp Nghênh Chi lại cười liếc cậu một cái: “Ừ? Còn gọi ca ca? Những việc nên làm hay không nên làm đều đã làm. Đêm qua gọi thế nào? Gọi lại một lần xem nào?”
Trì Diên trợn mắt trừng hắn, chỉ cảm thấy cả người từ mặt xuống chân đều nóng lên, vội vàng bỏ lại một câu “Em đi vệ sinh” xong chạy trối chết —— cậu phải đi rửa mặt.
Quản gia nhìn bộ dáng Trì Diên bước cũng không nổi mà còn chạy, cẩn thận đến gần khom người hỏi: “Tam gia, Trì thiếu không có việc gì chứ? Có cần cho người tới xem không?”
Diệp Nghênh Chi khoát tay áo cười cười, trong đôi mắt sâu hiện lên ánh sáng nhu hòa: “Không có việc gì. A Diên là *biệt nữu thôi, lát nữa sẽ quay lại.”
(*biệt nữu: nói một đằng làm một nẻo)
Phòng vệ sinh ở sau đại sảnh, đi qua một hoa viên nhỏ, lúc Trì Diên từ phòng vệ sinh đi ra thấy có một dáng người quen thuộc đứng cạnh bồn hoa, bên cạnh không có ai khác, chỉ có hai người bọn họ, mà con đường kia lại là con đường duy nhất, chỉ có thể nói là oan gia ngõ hẹp.
Trì Diên mắt nhìn thẳng đi qua, lúc đi ngang qua Trì Dung chủ động gọi cậu lại: “Trì Diên.”
Trì Diên dừng bước chân, quay người nhìn đối phương nhưng không lên tiếng.
“Nếu đã bị đuổi đi sao còn muốn trở về, anh nghĩ rằng bán thân cho Diệp Nghênh Chi thì hắn sẽ chống lưng cho anh sao? Có thể giúp anh quay về làm cháu đích tôn thừa kế Trì Gia sao?”
Nói chuyện vẫn không xuôi tai như trước. Trì Diên bỏ qua nửa câu sau chói tai của gã, nâng mắt nhìn thẳng Trì Dung: “Không phải cậu muốn bức chết tôi à, cậu nghĩ tôi sẽ trở về ư?”
“Anh nói tôi hại anh?” Trì Dung cười nhạo một tiếng, “Chó nhà có tang, anh cho rằng tôi còn để ý anh sống chết ra sao ư?”
(*chó nhà có tang: ý nói người không có nơi nương thân, Trì Dung đang nói Trì Diên)
Trì Diên vẫn luôn nhìn vào mắt gã. Ánh mắt gã khẽ đảo sang phải. Gã đang nói dối.
Nếu lúc trước Trì Diên vẫn chưa dám chắc sự kiện xảy ra kia là do Trì Dung làm thì hiện tại cậu đã có thể xác định việc này không thoát khỏi can hệ với gã. Bộ dạng nói dối của Trì Dung, cậu đã quá quen.
Khi còn nhỏ cậu không hiểu Trì Dung và mẹ hắn rốt cuộc có quan hệ gì với cha mình, mẹ cậu sợ cậu bị tổn thương, thuở nhỏ chưa từng giải thích rõ ràng chuyện này. Bởi vì tuổi xấp xỉ nên thỉnh thoảng Trì Dung tìm gã chơi, không có bạn bè cậu còn rất vui vẻ mà đi chơi với đối phương. Nhưng thông qua quan sát trực giác, cậu lờ mờ cảm thấy mẹ cậu rất không thích Trì Dung và mẹ gã, mà so với mình, phụ thân lại thiên vị Trì Dung hơn.
Khi đó cậu không biết vì sao rõ ràng không phải mình mắc lỗi, kẻ nói dối là Trì Dung nhưng cha luôn trách phạt mình, không biết vì sao cha luôn bị những lời nói dối vụng về của Trì Dung che mắt. Sau này lớn lên mới hiểu, Trì Viễn Sơn không phải không phân biệt được rốt cuộc ai thật ai giả, mà bởi trong thâm tâm vốn đã thiên vị gã. Nhưng trong quá trình “Nhận rõ bộ mặt thật của Trì Dung” này, Trì Diên đã nhìn thấu bộ dạng khi nói dối của Trì Dung, đối phương mở miệng một câu, cậu sẽ biết gã đang nói thật hay giả, có lừa người hay không, đã nhiều năm như vậy, Trì Dung ở phương diện này thật sự vẫn không chút tiến bộ.
Trì Diên không muốn lãng phí thêm thời gian trêи người Trì Dung, bỏ lại một câu “Làm hay không làm tự cậu rõ, vì sao tôi trở về cậu cũng biết, nhưng những thứ cậu muốn, tôi không cần”, sau đó quay người đi. Trì Dung lại tiến lên một bước ngăn cậu: “Trì Diên, tôi khuyên anh một câu, mau rời khỏi đây.”
Trì Diên không để ý đến gã, im lặng gạt tay gã tiếp tục đi. Có điều thời điểm tiếp xúc tay Trì Dung cậu hơi nhíu mày, tay Trì Dung cho cậu cảm giác âm hàn ướt lạnh, giống như tay thi thể bò ra từ trong động, tóm lấy chân người, kéo người vĩnh viễn ở lại tử địa.
Trì Diên sau khi quay lại chỗ ngồi tinh thần trở nên mất tập trung, Diệp Nghênh Chi nhìn ra cậu thất thần, không tiếp tục trêu cậu nữa, đợi thêm một lát rồi lấy cớ không khỏe mang theo Trì Diên quay về.
Vừa ngồi lên xe Diệp Nghênh Chi hỏi thẳng: “Em vừa gặp ai? Vừa trở về đã thay đổi rồi.”
“Trì Dung.” Trì Diên cũng không giấu giếm, “Em cảm thấy cậu ta đang tìm cơ hội hại em.”
Trì Diên đột nhiên nghĩ tới một chuyện, quay sang Diệp Nghênh Chi nói: “Đúng rồi, ca ca có thể dạy em một vài biện pháp bảo vệ tính mạng không? Nếu Trì Dung thật sự bị dồn ép, bất chấp mà hại em thì phải làm sao?”
Diệp Nghênh Chi chống cằm thản nhiên nhìn cậu: “Hắn bây giờ là người thừa kế Trì Gia, em bây giờ là Diệp phu nhân, hắn hại em làm gì?”
Trì Diên có chút bất đắc dĩ, thở dài gọi hắn: “Nghênh Chi ca ca.”
Diệp Nghênh Chi vẫn duy trì tư thế không nhúc nhích, bộ dáng không màng thế sự: “Nhưng cách bảo mệnh thì có thể dạy em.”
“Hiện tại nghe em gọi Nghênh Chi ca ca, ta không vừa lòng nữa, gọi cái khác, ca ca sẽ dạy em.”
Hết chương 111.
——————
Lời tác giả: Chương này đề “Báo ứng”, thật ra là nói Diệp lão tam giả bệnh gạt người nên bị báo ứng….
Editor: =))))))))))))))))))))))
Mấy bữa nay tui bị mê A Chén trong Trần Tình Lệnh các thím ạ, huhu người đâu mà càng ngắm càng mê, biểu cảm xuất sắc, mắt A Chén đẹp lắm hự hự TTvTT