Edit by An Nhiên
Bên trong vĩnh hằng không có khái niệm thời gian, nhưng Trì Diên có thể tạo “Mô phỏng thời gian”. Cậu dùng đơn vị thời gian trong thế giới nguyên bản của mình làm quy chuẩn, sử dụng đồng hồ chuyên dụng để “Tính thời gian” —— thời gian đồng hồ thể hiện là giả, không hề thật sự trôi qua, nhưng có thể dùng nó để tính đến thời gian đã qua bao lâu trêи tâm lý Trì Diên. Nó là đồng hồ trong nhà.
Mười năm đầu kỳ thật tương đối thoải mái mà lại thảnh thơi.
Không cần nấu nướng, Trì Diên vẫn có thể thưởng thức các loại đồ ăn ngon; cậu làm ổ trong nhà, lạnh nóng tùy ý, nhàn hạ đọc sách truyện, xem phim ảnh yêu thích, chơi các loại game. Cậu không có cách nào giao lưu với các sinh vật khác, nhưng cậu có thể xem, thu được thành tựu từ nền văn
minh của bọn họ. Tính sơ sơ, qua cửa một trò chơi cần ba đến năm ngày, xem hết một quyển sách hoặc một bộ phim cần một ngày, “Thời gian” trôi qua không hề khó chịu.
Chưa nói cậu còn có những hoạt động tiêu khiển khác, ví dụ như ra biển.
Khi đó Trì Diên rất do dự, lo lắng hỏi thanh âm kia: “Tôi có thể có thêm diện tích không?” Kỳ thật khu vực riêng của cậu đã rất lớn, có núi non, có hồ nước, còn có cả rừng rậm —— sinh vật không được phép tồn tại, nhưng may là có thế giới đã nghiên cứu tạo ra rừng mô phỏng có mức độ chân thực giống rừng thật gần 100%, Trì Diên chỉ cần đặt loại rừng mô phỏng này xuất hiện trong khu vực của mình là được.
Thanh âm kia lại không bởi vì lòng tham của cậu mà không hài lòng hay tức giận, vẫn yên lặng như trước hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”
“Tôi muốn có biển.” Trì Diên nhỏ giọng nói.
Cậu vừa dứt lời, từ cửa sổ trong nhà nhìn ra, ở nơi tầm mắt có thể nhìn tới xuất hiện một vùng xanh thẳm ——khu vực của cậu đã mở rộng. Thanh âm kia không nói gì thêm, chỉ im lặng thỏa mãn yêu cầu của cậu.
Trì Diên nhẹ nhàng nói cám ơn.
Sau đó rất nhanh cậu đã có một chiếc du thuyền và một tàu du lịch, đảm bảo điều kiện cho cậu ra biển chơi. Trong biển không có sinh vật, nhưng chỉ cần ngắm biển, để gió biển thổi trống tâm trí cũng đủ dễ chịu. Cậu cũng đặt một hệ sinh thái biển gồm cá và san hô mô phỏng thực tế ở vùng nước nông gần đất liển, thỉnh thoảng lại lặn xuống chơi.
Ngoại trừ không có hoạt động mang tính xã hội, hết thảy nhìn qua đều rất hoàn mỹ.
Cậu chế tạo hai người máy nhân tạo tiên tiến nhất, chúng có thể giúp làm các việc trong nhà, nhưng vẫn không cách nào thay thế người thật. Chúng không thể thỏa mãn nhu cầu giao thiệp và tình cảm của Trì Diên.
Theo “Thời gian” trôi, Trì Diên cảm thấy càng ngày càng cô đơn, bất kể vật gì cũng không thể lấp được phần trống rỗng này.
Cậu hỏi thanh âm kia: “Cho tới giờ chỉ có ngài thôi sao? Chỉ một mình ngài?”
“Đúng vậy.” Thanh âm kia bình thản trả lời, giống như đây là chuyện bình thường không có gì quan trọng.
“Ngài không cảm thấy… cô đơn sao?”
“Cô đơn là cái gì?” Thanh âm kia hỏi lại.
“Chính là một mình, rất cô đơn, rất cô độc.”
“Không.” Thanh âm kia nói, “Ta không biết cảm giác đó là gì, ta cũng không có loại cảm giác đó.”
Với tư cách là sự tồn tại vĩnh hằng, hắn tồn tại ở đây mãi mãi, không biết cô độc, cũng không hiểu cô đơn. Thời gian không thể miêu tả sự tồn tại của hắn, cũng không thể hạn chế sự tồn tại của hắn. Trước lúc Trì Diên xuất hiện trong vô tận, hắn vẫn luôn như vậy.
Trì Diên không biết nên trả lời như thế nào. Chỉ là cậu đột nhiên sinh ra xúc động muốn ôm đối phương. Tuy rằng một nhân loại nhỏ bé cô độc lại đi đau lòng vĩnh hằng tối cao không có tình cảm, nghe thật buồn cười —— giống như loài nấm sinh ra vào sáng sớm, chưa đến đêm tối đã chết, lại đi đau lòng cây cô đơn.
Nhưng ở đây ngày qua ngày, cậu bắt đầu tinh tường nhận ra một việc —— cậu khao khát được nói chuyện với thanh âm kia, hơn nữa loại khao khát này càng lúc càng tăng.
Cậu khó có thể miêu tả cảm giác đó, nhưng cậu hiểu rõ bản thân, khao khát này không hề chỉ xuất phát từ sự cô độc.
Ngày đó Trì Diên khép sách lại, nhìn lên hư không, trong đầu đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ, mà ý nghĩ này rất mãnh liệt, mãnh liệt đến nỗi không thể chờ được mà phải thực hiện ngay lập tức. Cậu gọi thanh âm kia, ngữ khí như đang nói với chủ nhà, láng giềng, người bạn duy nhất của mình: “Tôi chưa từng hỏi ngài, tên ngài là gì? Sau này tôi có thể gọi tên của ngài không?” Kinh sợ khủng hoảng ban đầu qua đi, cậu bắt đầu thực sự muốn biết thêm về thanh âm kia.
Đối phương tựa hồ dừng một chút, sau đó nói với cậu: “Ta không có tên.”
Đáp án này vừa ngoài dự đoán vừa trong dự đoán. Nếu hắn vẫn luôn tồn tại một mình, như vậy hắn chỉ cần tự mình ý thức là đủ, không cần một cái “Tên”.
“Tôi có thể đặt tên cho ngài không?” Trì Diên cẩn thận hỏi.
“Có thể.” Không biết có phải do cảm giác nhầm hay không, Trì Diên cảm thấy thanh âm kia lúc đáp ứng nhẹ hơn rất nhiều.
Nghe vậy cậu không kìm được nở nụ cười: “Ngài tên Diệp Nghênh Chi được không? Tôi là Trì Diên, ngài tên là Diệp Nghênh Chi. Dạ diên trì nghênh chi”
(Tiệc
đêm nghênh đón muộn)
Tên hắn là hai chữ cuối trong câu này. Đó là một câu thơ ông nội Trì Diên rất tâm đắc viết khi còn trẻ, trùng hợp cậu mang họ Trì, ông bèn lựa một chữ từ trong câu thơ đặt tên cho cháu trai.
Trì Diên kỳ thật không hề thưởng thức “Thơ” của ông nội, nhưng tên cậu từ trong câu thơ đó mà thành, vậy nên tư tâm cậu cũng muốn đem tên của thanh âm kia và tên mình ở cùng một chỗ. Hoàn toàn là một ý nghĩ bí mật và ích kỷ.
“Trì Diên… Diệp Nghênh Chi…” Thanh âm kia lẩm bẩm hai lần, nói, “Được. Ngươi gọi là Trì Diên, ta gọi là Diệp Nghênh Chi.”
Thanh âm hắn vẫn bình thản như cũ, nhưng trong vĩnh hằng này hắn là ý thức duy nhất cao hơn vĩnh hằng, những lời hắn chính thức nói ra, đều sẽ trở thành quy tắc của toàn bộ vĩnh hằng.
Trì Diên không biết, theo lời nói đó, về sau bất luận lưu chuyển đến thế giới nào, cậu đều tên Trì Diên, đối phương đều tên Diệp Nghênh Chi. Lúc đó cậu ngồi trêи đồng cỏ mô phỏng thực tế trước nhà bất giác mỉm cười, chợt giật mình nhớ ra, hóa ra cho tới giờ cậu cũng quên chưa nói cho đối phương biết tên của mình.
*****
Đồng hồ đếm thời gian lại qua một trăm năm. Nếu Trì Diên còn ở trong thế giới nguyên bản, sinh mệnh của cậu hẳn là đã tới phần cuối.
Đủ loại tri thức và sáng tạo trong thế giới gần giống thế giới nguyên bản của cậu đã còn có thể thỏa mãn nhu cầu, cậu bắt đầu khám phá kiến thức và nền văn minh ở những thế giới khác, càng phong phú và đa dạng hơn.
Tôn giáo, khoa học, triết học… Cậu chứng kiến vô số sự phát triển rực rỡ của các nền văn minh, vô số sinh linh dùng đủ loại phương pháp truyền thừa kiến thức cho thế hệ sau, cố gắng dựa vào sự kiên trì và trí tuệ của bọn họ để tìm kiếm bản chất và chân lý của thế giới. Trì Diên thường bị sự kiên định chấp nhất mà lịch sử phát triển của các nền văn minh đó thể hiện ra làm cho rung động. Thế giới của các sinh linh đều rất nhỏ bé, dù thế giới đó nhìn có vẻ huyền bí rộng lớn thế nào, ở trước vĩnh hằng cũng chẳng đáng kể. Nhưng những sinh linh nhỏ bé, có ý thức tự chủ và khôn ngoan đó ở trong thời gian tồn tại hữu hạn của mình đã tạo ra vô số sự truyền thừa vĩ đại không cách nào nói rõ, để thế hệ sau tiếp bước.
Mỗi thế giới đều có thể mỗi giây mỗi phút bởi vì lựa chọn khác nhau mà phân nhánh thành nhiều thế giới khác nhau, như vậy cho dù thế giới nguyên sinh hủy diệt, những sáng tạo kia vẫn có thể tiếp tục được bảo tồn tiếp diễn trong thế giới nhánh; mà thế giới nhánh lại là thế giới nguyên sinh đối với những thế giới con của mình —— cứ như vậy, các nền văn minh được sáng tạo ra trong dòng sông thế giới rất khó bị hủy diệt triệt để, tất cả sinh linh, chỉ cần đã đóng góp vào sự phát triển của nền văn minh, bất luận nhiều hay ít, cho dù bản thân sinh linh biến mất thì dấu ấn sẽ vĩnh viễn không phai mờ.
Trì Diên một mặt nói chuyện với thanh âm kia, một mặt nhìn ngắm tất cả các nền văn minh, vậy mà cũng không cảm thấy vĩnh hằng đằng đẵng vô tận. Bất tri bất giác, đồng hồ chỉ thời gian đã qua một nghìn năm, nếu ở nhân gian đã là mười kiếp luân hồi.
Cho đến một ngày, Trì Diên như mọi khi gọi thanh âm kia: “Diệp Nghênh Chi, Diệp Nghênh Chi ——”, đối phương lại không đáp lời cậu như lúc trước. Trì Diên mới đầu cũng không để ý, bởi vì bình thường Diệp Nghênh Chi cũng có lúc không lập tức đáp lại. Cậu không biết giới hạn hay phần cuối của vùng này, cũng không biết đối phương ở đâu, làm gì.
Thế nhưng qua một ngày, hai ngày, ba ngày… một năm, hai năm, mười năm… Thanh âm kia vẫn chưa đáp lại.
Trì Diên bắt đầu luống cuống, lo lắng suy đoán đối phương rốt cuộc đã đi đâu, đã xảy ra chuyện gì. Ở khu vực của cậu mọi thứ vẫn bình thường, ở khu vực không thuộc về cậu vẫn là bóng tối vô tận. Trì Diên đi trong bóng đêm thật lâu, vừa đi vừa gọi tên đối phương, đi đến khi tê liệt ngã xuống, khóe mắt không tự chủ được thấm ra nước mắt, nhưng vẫn hoàn toàn không thu được gì. Cậu suy sụp quay về khu vực của mình, ở nơi này cậu bất lực, ngoại trừ chờ đợi, cái gì cũng không làm được.
Thời gian không có câu trả lời như vậy kéo dài một trăm năm, năm trăm năm, một ngàn năm… Sợ hãi bắt đầu biến thành khẩn cầu và chờ đợi, chờ đợi dần hoá thành tưởng niệm, tưởng niệm dường như cũng có vẻ quá vô vọng bi thương.
Đồng hồ lại chỉ thời gian đã chậm rãi trôi qua một nghìn năm, thanh âm kia rút cuộc có phản ứng: “Dường như ta nghe thấy ngươi gọi ta?”
Trì Diên không biết nên nói gì, trêи thực tế trong nháy mắt đó cậu hoàn toàn nói không ra lời, như đã đánh mất năng lực ngôn ngữ, cũng may bên trong vĩnh hằng, những năng lực này sẽ không thật sự thoái hóa.
Cậu nhắm mắt lại, sau một hồi mới chậm rãi mở mắt: “Ngài đã đi đâu? Vì sao không để ý tới tôi?” Giọng cậu bình tĩnh, những tình cảm đã từng cuồn cuộn mãnh liệt từ từ bị mài đi trong sự chờ đợi quá dài. Hắn đã xuất hiện trở lại, vậy là rất tốt rồi.
Lần này Diệp Nghênh Chi dừng lại hồi lâu mới nhẹ giọng nói: “Thật xin lỗi, ta thất thần.”
Thực ra đối với hắn đây chỉ là một lần thất thần nho nhỏ, trước lúc Trì Diên xuất hiện, số lần hắn thất thần còn nhiều hơn, còn lâu hơn, có đôi khi sau khi lấy lại tinh thần, dòng sông thế giới trước mắt đã thay đổi không biết mấy phen —— trong lúc hắn thất thần, rất nhiều thế giới đã bị hủy diệt, rất nhiều thế giới đã được sinh ra.
Nhưng hình như Trì Diên rất để ý chuyện hắn thất thần.
Vậy ta cam đoan sau này sẽ không thất thần nữa. Hắn nghĩ vậy, nhưng không nói ra.
Lời hắn nói ra là: “Xin lỗi, để bồi thường, ta có thể thực hiện một nguyện vọng của ngươi.”
Hắn không rõ tại sao mình lại nói như vậy. Thực tế mà nói từ khi Trì Diên đến mỗi nguyện vọng của cậu hắn đều thực hiện. Ngay cả hiện tại, bất kể Trì Diên yêu cầu gì hắn cũng sẽ tận lực làm. Nhưng hắn mơ hồ cảm giác, đối với sinh linh nhân loại này mà nói, loại hứa hẹn này có ý nghĩa đặc biệt.
Quả nhiên, nhân loại mở to đôi mắt màu đen, tay trái hơi hơi nắm lại, có do dự, cũng có bất an nhìn vào hư không, đưa ra một nguyện vọng không giống thường ngày: “Ngài có thể biến thành người, ở cạnh tôi trong chốc lát không?”
“… Xin lỗi, ta không làm được.” Diệp Nghênh Chi nói.
“Ta không thể biến thành người. Người là một loại sinh linh trung hoà, mà ta là tà, dù ta có tiến vào dòng sông thế giới, đi vào một thế giới cụ thể cũng không cách nào thật sự biến thành người. Hoặc sống
làm yêu tà, hoặc là người mất sớm mà hóa thành ác quỷ.”
“Chỉ cần dùng hình người xuất hiện là được rồi.” Trì Diên nhìn vào hư không khẩn cầu, “Cũng không được sao? Biến thành dáng vẻ con người, ở bên cạnh tôi. Chỉ một lát thôi.”
Chỉ cần trong chốc lát. Năm phút thôi.
Cậu chỉ vào đồng hồ cho người bạn cậu không thể nhìn thấy: “Ngài xem, cái số này, từ 0 nhảy đến 5 là được.”
Diệp Nghênh Chi không có khái niệm thời gian. Hắn cũng không hiểu hàm nghĩa yêu cầu này của Trì Diên. Hắn không hình dung được bản thân có bộ dạng thực thể như nhân loại.
Nhưng nhìn đôi mắt màu đen của đối phương, cuối cùng hắn vẫn đáp ứng: “Được.”
Cuối cùng xuất hiện trước mặt Trì Diên chỉ là một hư ảnh mang hình dáng con người, hơi mờ, ngay cả ngũ quan cũng không thấy rõ. Giống như thanh âm kia, chỉ yên lặng đứng trước mặt Trì Diên. Không biểu cảm, không cử động, không có bất kỳ dao động cảm xúc.
Trì Diên đã cảm thấy thỏa mãn.
Cậu nhìn hư ảnh trống rỗng kia, hơi nâng khóe miệng, nửa khép đôi mắt.
Cậu nhìn đối phương, mở hai tay đi tới. Cậu nhẹ nhàng thử ôm cổ đối phương, ngẩng đầu nhắm mắt lại, kế tiếp ấn một nụ hôn nhẹ như gió lên vị trí môi hắn.
Diệp Nghênh Chi không có bất kỳ phản ứng gì, vẫn chỉ lẳng lặng đứng đó.
Sau một lát cậu mở mắt, lùi lại một bước, nhìn Diệp Nghênh Chi: “Ngài có cảm giác gì không?”
“Ta không biết.” Diệp Nghênh Chi nói, hư ảnh hắn ngưng tụ thành thoáng cái đã biến mất, ngữ khí bình thản, “Chẳng lẽ có cảm giác gì sao?”
Trì Diên cúi đầu cười cười, lại ngẩng đầu nhìn về phía hư ảnh biến mất, không nói gì nữa.
Khi còn nhỏ đọc bài thơ “The Furthest Distance In The World”
của Tagore, cậu cảm thấy tình cảm như vậy thật vô vọng. Lại không ngờ có một ngày, cậu sẽ ở bên trong vĩnh hằng, yêu phải vĩnh hằng.
Hết chương 137.
———
Một đoạn trong bài thơ The Furthest Distance In The World:
“The furthest distance in the world
Is not between life and death
But when I stand in front of you
Yet you don’t know that I love you”
Nguồn:
TruyenHD