Tà Túy

Chương 29

Edit by An Nhiên

Đang lúc nôn nóng, Trì Diên đột nhiên cảm giác được một đôi tay mát lạnh ôm lên eo mình.

Cậu khẽ giật mình, lập tức nghe được thanh âm quen thuộc mang theo ý cười vang lên bên tai: “Nhớ tôi rồi?”

Là Diệp Nghênh Chi.

“Anh không sao chứ? Làm thế nào mà qua được đây?”

Mình chỉ là một người phàm tục, bao vây mình hoàn toàn vô nghĩa, nếu không chẳng lẽ bọn họ còn buôn người? Trì Diên chợt hiểu ra, chỉ sợ Đường lão, thậm chí cả sư môn này của ông sau khi biết được sự tồn tại của Diệp Nghênh Chi đã sinh lòng muốn diệt trừ hắn.

Lúc đầu cậu vốn cho rằng chuyện mình bị Diệp Nghênh Chi quấn lên là một vụ tranh cãi dân sự “Dân bất tố quan bất truy”, sẽ chẳng ai uổng phí khí lực quan tâm; hiện giờ mới ý thức được chỉ sợ ở Đường lão và sư môn của ông đã coi việc này thật sự là vụ án hình sự, ác quỷ hại người phải đền tội. Lúc trước nói với mình những lời nửa thật nửa giả kia, chính là vì dụ dỗ mình mắc câu.

Diệp Nghênh Chi đến tìm mình, không khác gì chui đầu vào lưới.

Diệp Nghênh Chi hôn hôn trán cậu: “Nếu như không dẫn tôi ra được, bọn họ làm sao sẽ dễ dàng thả em?”

Cửa vẫn đóng chặt như cũ, ngoài cửa rồi lại truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn, tuy rằng rất nhẹ nhưng có thể nghe ra rõ ràng không chỉ có một người.

Một tầng ván cửa mỏng khiến hai người bọn họ không ra được, nhưng không ngăn được tiếng nói chuyện bên ngoài.

Trì Diên có thể nghe thấy tiếng niệm chú trầm thấp mà lộn xộn, còn có tiếng mấy người tiến lên dán các loại phù chú lên cửa.

Cậu có thể nhận ra giọng nói đã nghe rất nhiều lần của Đường Quang Viễn.

Đường Quang Viễn đang nôn nóng nói gì đó: “… Sư bá, cậu thanh niên kia còn ở trong mà! Uy lực của bát phương tru tà trận thần hồn người bình thường không chịu được, cậu thanh niên kia thân thể lại hư nhược, thần hồn không quá mạnh, như vậy chỉ sợ sẽ trực tiếp trở nên si ngốc, thậm chí bỏ mạng!”

Ông ấy đang nói mình ư? Mình sẽ chết?

Một âm thanh già nua mà nghiêm khắc vang lên: “Quang Viễn, chớ có lòng dạ đàn bà! Chỉ là một con quỷ còn chưa mãn tang kỳ mà con đã không chống lại được, hôm nay không nhân cơ hội trừ bỏ nó, ngày mai có lẽ sẽ không còn cơ hội nữa, chỉ có thể mặc nó làm hại thế gian. Minh Sơn, đưa sư thúc Quang Viễn của con đi nghỉ ngơi đi…”

Tiếng niệm chú đồng thanh ngoài cửa càng lúc càng vang, làm cho óc Trì Diên ong ong, cậu vô lực dựa vào cửa ngồi bệt xuống.

Rõ ràng vẫn đang là ban ngày, trong phòng lại trở nên tối đen như mực, giống như tất cả ánh sáng đều đã bị rút đi, cùng lúc đó trêи mặt đất hiện ra những đường vân màu đỏ lờ mờ loang lổ, giống như trận pháp đồ đằng cổ xưa bí hiểm.

Ý thức của cậu bắt đầu trở nên mơ hồ, chỉ có thể cảm nhận được Diệp Nghênh Chi ngồi xuống bên cạnh, ôm cậu vào trong ngực hắn.

Cái ôm của Diệp Nghênh Chi mang theo tia lạnh thấu xương, nhưng là thứ thanh minh duy nhất trong đống hỗn tạp lúc này. Trì Diên không khỏi chủ động ôm càng chặt hơn, dựa trêи vai hắn nửa khép mắt nhỏ giọng vô thức thì thào: “Đau đầu…”

Nụ hôn lạnh lẽo rơi trêи trán cậu, nhu miết hồi lâu mới luyến tiếc rời đi.

Ý thức trong nháy mắt đó khôi phục thanh tỉnh, đầu hình như cũng không đau đến vậy nữa.

Trì Diên mở mắt ra, mắt thường có thể thấy được một tầng khí đen vấn vít bao quanh toàn thân mình, nhưng tầng khí đen sau khi tiếp xúc không khí xung quanh lại như nước gặp lửa, không ngừng bị thiêu đốt bốc hơi, mà theo đó lại có từng dòng khí đen cuồn cuộn không ngừng tiếp tục bổ sung bảo vệ cậu.

Nghĩ cũng biết nơi khí đen xuất ra nhất định là Diệp Nghênh Chi. Hắn đang thay mình thừa nhận xâm hại của trận pháp quỷ dị này.

Nhưng cứ tiếp tục như vậy, hắn có thể chống đỡ được bao lâu?

“Diệp Nghênh Chi…” Cậu nhỏ giọng kêu.

Đối phương tựa hồ nhìn ra cậu muốn nói gì, khẽ cười cười, duỗi ngón trỏ đặt lên môi cậu, ngăn trở lời chưa ra khỏi miệng: “Ngoan, tôi không sao.”

Mặt mày hắn hơi cong, tư thái nhàn hạ, giống như đêm đó từ chỗ Đường Quang Viễn đi ra rồi lên xe ma, hắn cũng cười thế này nhìn mình, nói “Ai ngờ em lại ngốc đến mức lên nhầm xe” ; giống như mỗi sáng sớm lúc ngồi bên cạnh nhìn mình ăn điểm tâm, cười nói “Ngày mai muốn ăn gì?” …

Trì Diên nhịn không được nhắm mắt lại chủ động áp tới hôn lên môi Diệp Nghênh Chi.

Lúc trước dù đã muốn tin tưởng muốn tiếp nhận, nhưng nội tâm vẫn bất an do dự vẫn lo lắng không yên, cắm rễ sâu trong lòng vẫn là nỗi sợ hãi rối tung quấn lẫn vào nhau, dù có bị chôn vào trong đất, cũng không có nghĩa là mầm hạt đó không tồn tại.

Khí đen vây xung quanh bọn họ không ngừng bị thiêu đốt bốc hơi, hoa văn của trận trêи mặt đất phát ra ánh sáng màu đỏ càng lúc càng sáng, nhưng nơi tầm mắt với tới lại là khoảng không tối đen. Trì Diên lần mò thân thể đối phương ôm chặt lấy, dựa vào ánh sáng đỏ lờ mờ kia cẩn thận phân biệt đường nét trêи gương mặt hắn, từng chút từng chút khắc vào lòng.

Cậu vừa đáp lại nụ hôn của Diệp Nghênh Chi vừa nhỏ giọng không ngừng lặp lại tên hắn “Nghênh Chi” “Diệp Nghênh Chi” … Cái tên này ở trong lòng càng cắm càng sâu, dễ dàng đem toàn bộ mầm hạt do dự bất an nơi đáy lòng kia kéo ra nghiền nát.

Một lúc lâu sau hai người mới tách ra, Trì Diên nghiêng người dựa vào vai Diệp Nghênh Chi thở dốc, cười khẽ thoáng như độc thoại nhỏ giọng nói: “… Diệp Nghênh Chi, vì sao anh lại quấn lên em…”

Không giống oán trách, mà giống như lúc làm nũng người yêu hỏi “Anh rốt cuộc thích em ở điểm nào”. Chỉ có điều da mặt Trì Diên mỏng, cách nói sau cậu hỏi không nên lời.

Diệp Nghênh Chi thật lâu không nói gì, lúc Trì Diên đã nhắm mắt lại từ bỏ hi vọng nghe được đáp án, hắn mới chậm rãi mở miệng nói: “… Khi còn sống tôi luôn cảm giác mình đang tìm kiếm thứ gì đó, nhưng tôi cũng không biết mình muốn tìm cái gì. Lúc ấy thân thể tôi rất không tốt, vốn đã nên chết sớm, nhưng tôi không cam lòng, vẫn luôn dùng hết thủ đoạn cố gắng kéo dài hơi tàn mà sống, chính là nghĩ sống thêm một ngày… biết đâu sẽ tìm được.”

“… Cuối cùng tôi vẫn chết. Nhưng em đã xuất hiện. Tôi liền biết, đã tìm được rồi.”

Hắn kéo Trì Diên tay đè lên ngực trái nơi trái tim, chỗ đó không cảm giác được chút sự sống và nhịp đập nào, nhưng lại rất đầy.

“Từ đó về sau tôi liền nghĩ, đem em nhốt ở bên cạnh tôi, không cho em rời khỏi tôi nữa.” Chấp niệm này đến đột ngột lại cứ vậy mà thành, giống như khởi nguồn từ khao khát bản năng.

Quỷ và người khác nhau, chúng chỉ biết không từ thủ đoạn đạt được chấp niệm của mình, giải quyết khát cầu của mình.

“A Diên, đừng rời bỏ tôi.” Hắn cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn lên tóc mai trêи thái dương Trì Diên.

Trì Diên mơ mơ màng màng “Ưm…” một tiếng. Dưới sự bảo vệ của khí đen, ý thức của cậu vẫn có thể duy trì thanh tỉnh, nhưng buồn ngủ và mệt mỏi lại không ngừng dâng lên. Cậu vô thức đáp lại lời Diệp Nghênh Chi: “Vậy anh ôm em đi.”

Diệp Nghênh Chi nở nụ cười, đưa tay kéo cậu áp vào trong ngực: “Đứa ngốc, không phải vẫn luôn ôm em sao.”

Diệp Nghênh Chi khẽ vỗ về lưng cậu, nhìn cậu từng chút chìm sâu vào mộng đẹp đen ngọt, đôi mắt đen như mực yên lặng không gợn sóng.

Khí đen vây xung quanh bọn họ ngày càng dày đặc, dần dần lan khắp, cuối cùng giống như ngưng tụ lại phủ lấp toàn bộ không gian.

Thời điểm lửa vượng nước thiếu, chút nước dội lên sẽ lập tức bốc hơi; nhưng trong biển lớn mênh ʍôиɠ, lửa nào có thể cháy?

Diệp Nghênh Chi lộ ra một nụ cười ôn nhu nhẹ nhàng sờ mặt Trì Diên: “Ngoan, ngủ một giấc cho tốt.”

Ý cười trêи mặt hắn chưa hoàn toàn rút đi, cong khóe miệng, hai tay ôm người trong ngực đứng dậy, quay người trực tiếp đá văng cửa trước mặt.

Cánh cửa mà Trì Diên bất luận làm thế nào cũng không mở ra được, ở trước mặt hắn lại giống như giấy, khí đen cuộn trào mãnh liệt sau lưng hắn cuồn cuộn tràn ra từ cánh cửa mở lớn.

Dưới thềm đá, là từng gương mặt sợ hãi một.

———————

Lúc Trì Diên tỉnh lại thì đang ở trong bệnh viện, Diệp Nghênh Chi đang an vị bên giường cậu.

Chưa đợi cậu mở miệng, Diệp Nghênh Chi đã chủ động giải thích nói: “Trước lúc đi vào trong tôi đã ẩn danh tố cáo trêи núi có người tổ chức truyền bá tư tưởng tà giáo phi pháp, còn có ý đồ thừa dịp mùa thu trời hanh vật khô phóng hỏa đốt núi. Sau đó bọn họ phái người đến kiểm tra, em ngủ thϊế͙p͙ đi, tôi liền đặt em lên tảng đá ven đường, bọn họ tưởng em hôn mê sẽ đưa em đi viện.” Dù sao đám thuật sĩ đó cũng không tính là đạo sĩ chính phái, hắn cảm giác mình tố cáo rất là đúng.

“Vậy những người kia đâu?”

Diệp Nghênh Chi biết người cậu hỏi là ai, cười cười: “Bọn họ đương nhiên không giam được tôi, sau khi đi ra thì tôi nhốt bọn họ vào trong gian phòng đó, dù sao trận pháp bên trong cũng do chính họ bố trí, để bọn họ gieo gió gặt bão. Nói không chừng hiện giờ cảnh sát đến điều tra đã thả bọn họ ra rồi.” Tất nhiên không có được thả dễ dàng như vậy.

Lúc hắn cười ánh mắt hơi cong lên, sâu không thấy đáy: “A Diên, không nên vì người không liên quan mà hao tổn tâm sức.”

“Diệp Nghênh Chi,” Trì Diên nhỏ giọng gọi hắn, “Bây giờ thật sự ngay cả chết em cũng không sợ rồi… Không có gì có thể trả cho anh.”

Diệp Nghênh Chi yên lặng nắm chặt tay cậu: “Vậy cứ ở chung một chỗ với tôi đi.”

Trì Diên đang muốn nói gì đó, lúc này y tá đi vào, khó hiểu nhìn cậu: “Giường số bảy, cậu đang nói chuyện với ai vậy?”

Trì Diên lúng túng liếc Diệp Nghênh Chi, ho khan một tiếng nói: “Không có ai cả, tôi đang học công thức nấu ăn.”

Diệp Nghênh Chi liếc mắt nhìn cậu: “Gạt quỷ gì đó, chưa thấy em làm cơm bao giờ đâu.”

Nói bậy, rõ ràng lúc còn thờ phụng bài vị anh trong nhà mỗi ngày em đều làm cơm dâng cho anh. Trì Diên lén lút oán thầm, nhưng vướng người khác ở đây nên không cách nào phản bác.

Y tá miễn cưỡng tiếp nhận lời giải thích này, nhanh chóng đo nhịp tim và huyết áp cho cậu, thông báo tất cả đều bình thường, lại kể cho cậu nghe chuyện cậu hôn mê dưới chân núi được phát hiện đưa đi viện một lần.

Y tá nói: “Cậu an tâm tĩnh dưỡng đi, không có việc gì, chắc là vì không nghỉ ngơi tốt thôi. Đã báo cho bằng hữu của cậu rồi, rất nhanh hắn sẽ đến đón cậu.”

Trì Diên vẫn còn đang nghi hoặc là bằng hữu nào, Từ Giang đã một thân gió bụi mệt mỏi chạy tới.

Trì Diên vô cùng cảm động lại thấy rất áy náy, không nghĩ tới vậy mà lại làm phiền Từ Giang phải chạy tới đây một chuyến.

Từ Giang ngược lại coi đây là chuyện đương nhiên chẳng hề để ý, khi ấy vừa đúng lúc hắn gọi cho Trì Diên, sau khi nhân viên chăm sóc đang chuẩn bị liên lạc với người nhà nhận điện thoại thông báo tình huống, hắn liền nhanh chóng tới đây. Hắn biết Trì Diên không có họ hàng gì ở đây, bạn bè qua lại thân thiết nhất đương nhiên là mình. Hắn hỏi tình hình cơ bản, biết được Trì Diên không có gì chuyện gì lớn cũng yên tâm, trao đổi với bác sĩ tối hôm nay nằm viện quan sát một ngày, nếu không có vấn đề gì thì ngày mai xuất viện.

Hắn chuyển ghế ngồi ở bên giường chơi điện thoại, vừa chơi vừa tán dóc với Trì Diên: “Thước kẻ? Người yêu cậu đâu? Không phải mùa xuân năm nay cậu yêu đương à, bọn tớ hẹn cậu đi tụ họp cũng không hẹn được. Thế nào lại một mình đi leo núi chơi, ở viện không thấy người cũng chẳng thấy gọi điện hỏi han gì.”

Trì Diên nhìn Diệp Nghênh Chi ngồi ở bên giường thỉnh thoảng khẽ hôn mí mắt mình vén tóc mình, úp úp mở mở nói: “Hắn đã chết rồi.”

Hết chương 29.
Bình Luận (0)
Comment