Edit by An Nhiên
Ai chả biết là cậu làm, chỉ có điều sao cậu phải dùng ngữ khí như vậy để nói?! Trì Diên hận, cuối cùng giống như phát tiết vặn chặt cổ Diệp Nghênh Chi cắn lên cổ hắn một cái.
Hồ Tinh ho khan một tiếng, Trì Diên nhìn lại, chỉ thấy một bàn người tất cả đều đang nhìn mình và Diệp Nghênh Chi.
Dù đã không còn là thiếu niên tuổi trẻ da mặt mỏng, nhưng ở đây đều là bạn bè quen biết, cậu cũng không khỏi lập tức đỏ mặt.
Tại sao đối đáp Diệp Nghênh Chi lại luôn dễ dàng đánh mất lý trí như vậy. Quả nhiên là hồng nhan họa thủy.
Hồ Tinh vẫn ở một bên thân thiện cười an ủi cậu: “Tiểu Trì, không sao đâu, mấy năm nay bọn tôi cũng quen rồi.”
Trì Diên một chút cũng không được những lời này an ủi.
Diệp Nghênh Chi vẫn ở một bên nhỏ giọng nói tiếp: “Nhìn xem, A Diên, mọi người đều biết cậu luôn ức hϊế͙p͙ tôi.”
Lão Viên phản ứng chậm một nhịp, trực tiếp nói tiếp: “Không đúng nha, Thước kẻ từng kể cho tôi chuyện năm đó lúc cậu ta chưa biết cậu, cậu thừa dịp trời tối bịt mặt leo ban công chui vào phòng ngủ của cậu ta hù dọa cậu ta.”
Tiểu An nghe được rất ngạc nhiên: “Không phải chứ? Diệp ca cũng làm loại chuyện này ư?”
Diệp Nghênh Chi ngược lại lập tức hiểu chuyện lão Viên đang nói đến, trêи mặt hiện lên nụ cười có thể xưng là dịu dàng hạnh phúc: “Ừ, mặc dù hơi có lỗi với A Diên, nhưng mà bây giờ nhớ lại, đó cũng là một trong những kỉ niệm vui sướиɠ nhất của tôi, vui vẻ hơn nữa chính là thời điểm gặp được A Diên.”
Trì Diên biết rõ nội tình, nghe thấy hắn da mặt dày lên tiếng như thế quả thực tức giận đến muốn cắn hắn, nhưng quay mặt sang lại trông thấy Diệp Nghênh Chi cười ôn nhu nhìn mình, đôi mắt đen thật sâu, tựa như lần đầu gặp gỡ.
Khai giảng nghiên cứu sinh ngày đó, thời điểm cậu thở hồng hộc xách vali đẩy cửa phòng kí túc ra, trông thấy bên trong đã có một người đang quay lưng về phía mình nhìn ra ngoài cửa sổ.
Người nọ nghe thấy động tĩnh xoay người lại, nhanh chóng giúp cậu thu dọn hành lí, sau đó đưa một chiếc khăn mặt qua, mỉm cười nói: “Tôi là Diệp Nghênh Chi.” Con ngươi màu đen chăm chú nhìn cậu, sâu không thấy đáy.
Rõ ràng là bộ dáng người lạ chớ gần, nhưng lại ôn nhu ngoài ý muốn.
Lúc đó Trì Diên nghĩ, Diệp Nghênh Chi, thật là một cái tên dễ nghe, quả thực là cái tên êm tai nhất cậu có thể nghĩ ra.
Căm phẫn tràn ngập lập tức hóa thành một bụng nhu tình. Trì Diên không khống chế nổi cũng nhìn hắn cong khóe miệng. Thì ra, bọn họ đã ở bên nhau nhiều năm như vậy.
Diệp Nghênh Chi đã từng nói hắn sẽ chứng minh hắn sẽ không tổn thương mình. Bây giờ chuyện chứng minh này, Trì Diên muốn để hắn làm cả đời, đã không phải là vì không tin hay sợ hãi, mà bởi cậu muốn một đời này luôn ở bên hắn.
Buổi tối hai người về nhà, trước lúc ngủ Diệp Nghênh Chi sờ lên dấu răng trêи cổ nhẹ giọng oán thán nói: “Từ khi nào lại thêm thói quen thích cắn người rồi, tức giận cũng cắn, vui vẻ cũng cắn.” Dấu răng này không phải dấu Trì Diên thẹn quá hoá giận cắn ở nhà hàng trước đó mà là do cậu vừa mới cắn ra.
“Không được, lúc nào cậu cũng cắn tôi, có vẻ *phu cương của tôi không được rồi, tôi phải trả thù.”
(phu cương: uy thế làm chồng)
Trì Diên mệt mỏi không chịu nổi, miễn cưỡng mở mắt ra âm u nhìn hắn một cái.
Diệp Nghênh Chi lập tức sửa miệng: “Kiếp sau trả.”
Trì Diên cũng nhìn thấy dấu răng trêи cổ hắn, lập tức hơi xấu hổ: “… Diệp Nghênh Chi, cậu mau xóa cái dấu đó đi, ngày mai đi làm bị đồng nghiệp trông thấy thì phải làm sao.”
Diệp Nghênh Chi loại yêu tà này, toàn bộ thực thể đều tự mình ngưng kết mà thành, xóa một vết cắn đương nhiên không khó.
Diệp Nghênh Chi lại không nghe, đắc ý vuốt vết cắn nhắm mắt lại ngủ: “Tôi không thích, tôi phải lưu nó lại.”
Trì Diên cắn hắn thì hắn oán thán, trêи người thực sự có dấu răng như thế thì ngược lại lại vui vẻ, xem như bảo bối che lên không chịu tiêu trừ đi.
Trì Diên đẩy hắn hai cái, hắn lại giả bộ như đã ngủ, không nhúc nhích.
Trì Diên đối với hành vi vô lại của hắn không có biện pháp, đành phải yên lặng kéo chăn ngủ. Lúc này Diệp Nghênh Chi mới lại có động tác, vươn tay kéo người yêu ôm vào trong ngực.
————————
Sau khi tốt nghiệp ba năm, Trì Diên cùng Diệp Nghênh Chi chung nhau mua nhà của hai người, chuyển khỏi căn nhà “Ở nhờ” nọ.
Hai người giống như một đôi tình nhân bình thường nhất trêи thế gian này, mỗi ngày gọi nhau thức giấc, tìm quần áo cho nhau, thắt cà vạt, tự mình đi làm, sau một ngày bận rộn lại trở về nhà, ăn cơm, tắm rửa, đi ngủ.
Hai người cũng sẽ tận lực mà sắp xếp thời gian nghỉ phép hằng năm trùng nhau, tìm một nơi đã từng hoặc chưa từng tới để đi du lịch.
Nếu Diệp Nghênh Chi muốn, hắn có thể dựa vào năng lực của mình dễ dàng đạt được những thứ mà người bình thường tha thiết mơ ước, nhưng hắn tình nguyện ngụy trang bản thân thành một con người triệt để bình thường, cùng Trì Diên vì cuộc sống của cả hai dốc sức làm việc, cùng nhau trả tiền nhà, cùng nhau chia sẻ một cốc hồng trà nóng trong đêm đông. Mỗi thứ hắn cho người yêu, đều là do tự tay hắn từng chút một kiếm được.
Thời gian thật dài lâu, đến nỗi thỉnh thoảng Trì Diên cũng sẽ quên sự thật người yêu mình thật ra không phải người, dù có nhớ ra cũng sẽ không để ý.
Cậu tận mắt nhìn thấy sợi tóc trắng đầu tiên trêи đầu Diệp Nghênh Chi, kinh ngạc bắt lấy nói: “Nghênh Chi, anh cũng sẽ già đi sao?”
Diệp Nghênh Chi hơi cúi đầu xuống để cậu nhổ tóc, tùy ý cười cười: “Đương nhiên. Đừng tin mấy chuyện thần thoại kia, cái gì không già không chết đều là bịa ra gạt người đấy, đi ngược với quy luật khoa học.”
Thật may ba ngày trước hắn ngủ dậy trông thấy trêи đầu Trì Diên mọc một sợi, bèn thừa dịp người yêu còn đang chìm trong giấc mộng lén nhổ nó.
Nếu như có thể, tôi muốn già trước em một chút, như vậy em vĩnh viễn là tiểu bảo bối của tôi, vĩnh viễn có thể hồ đồ ở trước mặt tôi, tùy hứng, làm nũng với tôi, thỏa thích làm bậy. Yêu tà không già không chết, nhưng tôi sẽ cùng em già đi, cùng em đi hết một đời này, nếu không tôi cưng chiều em một đời đã quen, kiếp sau em lại bị yêu ma quỷ quái khác hay kẻ nào khác cướp đi, chẳng phải tôi sẽ rất thiệt hay sao?
Sau đó hắn dẫn Trì Diên đi ra ngoài mua thức ăn như thường ngày, có những lời, vĩnh viễn sẽ không nói ra miệng với người yêu. Tựa như yêu thương ẩn sâu nơi đáy lòng, không bỏ được cũng không dám lấy ra.
Thế sự biến đổi khôn lường, năm tháng nhẹ nhàng trôi, nhân gian vài thập niên quay đầu nhìn lại cũng chỉ trong chớp mắt.
Trì Diên dần dần lúc về già thích yên lặng nắm tay người yêu ở nhà đeo kính lão ngồi ở bàn thủy tinh trêи sân thượng đọc sách, già rồi rất khó tập trung lực chú ý, chung quy sẽ luôn thất thần mà nghĩ, có thể gặp được Diệp Nghênh Chi thật tốt, nếu không cậu không cách nào tưởng tượng bản thân sẽ yêu một người khác, có lẽ chỉ có thể cô độc qua một đời.
Lại một thời gian về sau, cậu mới ngồi trêи sân thượng một lát Diệp Nghênh Chi sẽ kéo cậu trở về phòng, kêu cậu nghỉ ngơi.
Diệp Nghênh Chi phát giác trước Trì Diên số kiếp của cậu sắp đến. Trong lòng hắn ngược lại cũng không có quá nhiều bi thương, dù sao bất luận sau khi chết rốt cuộc như thế nào, hắn và cậu đều ở bên nhau.
Trì Diên cuối cùng đã không còn sức để nói, nhưng vẫn nhìn hắn, ánh mắt nhu hòa. Tay phải của cậu từng chút từng chút đấu tranh, run rẩy chậm chạp di động, cho đến khi chạm được ngón tay Diệp Nghênh Chi.
Sau đó cậu giống như an lòng, cuối cùng nhìn người yêu, nhắm mắt lại.
——————————
…
Trì Diên có thể cảm nhận được mình rơi từ trêи cao xuống, phương rơi giống như một thiên hà lấp lánh bao la không thấy biên giới.
Trong lòng của cậu đột nhiên dâng lên cảm giác bi thương khôn cùng, giống như nuối tiếc vô hạn điều gì đó. Trong thoáng chốc hoảng hốt, cậu cảm giác tình cảnh này có chút quen thuộc, lại không nhớ ra được đã từng gặp lúc nào.
Đột nhiên một bàn tay kéo cậu lại.
Sau đó chủ nhân cánh tay khẽ thở dài một tiếng, ôm chặt lấy cậu: “… Bắt được rồi, đáng ra tôi phải sớm bắt được em…”
“Diệp Nghênh Chi…” Trong lòng cậu vô thức hiện lên cái tên này, sau đó là vui sướиɠ tột độ gần như khiến người ta muốn khóc.
Người yêu quay lưng về phương rơi xuống, mặt đối mặt ôm lấy cậu, đôi mắt đen thâm trầm, tựa như chứa cả vũ trụ hồng hoang. Hướng về phía cậu, chậm rãi nở nụ cười.
Nháy mắt sau đó, hai người lần lượt song song rơi vào trong thiên hà.
*** Một thế giới khác ***
Năm 201X, sân bay Kingsford Smith.
Vừa xuống máy bay thì có một luồng khí nóng ập tới, quê hương miền Bắc Trung Quốc vẫn đang hàn đông lạnh thấu xương, nơi đây rồi lại là chính giữa hè. Trì Diên tay trái ôm áo khoác đã cởi ra, tay phải kéo vali, vội vàng đi vào phòng vệ sinh, sau khi thay quần áo mùa hè xong mới dãn ra một hơi.
Cậu vẫn phải đợi ba tiếng nữa, sau đó lại từ nơi này ngồi chuyến bay bay thẳng tới Sophus, điểm đến của cậu.
Tất cả các phòng chờ đều cực kỳ trống, nhìn sơ qua thậm chí chưa đến mười người. Lịch bay đến Sophus cách hai giờ lại có một chuyến, cả hành trình cũng không đến một giờ, nhưng người đặt vé cho cậu hiển nhiên đã dự tính sẵn thời gian dư ra, tránh cho các sự cố đột ngột xảy ra làm hại máy bay, khiến cậu hiện giờ không có việc gì làm chỉ có thể đeo tai nghe xem phim đã tải lúc trước.
Tín hiệu wifi sân bay lúc được lúc không, trêи điện thoại từng nhóm chat cũng không ngừng thông báo tin nhắn chúc mừng năm mới, bởi vì hôm nay chính là mùng một năm mới.
Một cô gái ngồi đối diện dò xét cậu hồi lâu, rốt cuộc đánh bạo lên tiếng: “Nè, xin chào?”
Trì Diên tháo tai nghe xuống, mỉm cười gật gật đầu với đối phương, cũng trả lời một câu “Xin chào”.
Cô gái lớn gan lên: “Cậu cũng một mình à? Đến đây học? Đại học hay là nghiên cứu sinh?”
“Chỉ là trao đổi thôi, chỉ ở đây ngốc một học kỳ. Cậu thì sao?”
Trường cậu có rất nhiều hạng mục trao đổi, bình thường đến năm ba đều có thể lựa chọn đi trao đổi. Đại đa số sẽ ưu tiên chọn trường ở Bắc Mĩ, bạn học chọn đi Âu Châu bình thường đều ôm mục đích đi du lịch toàn bộ châu Âu, khách quan mà nói châu Úc tương đối ít người chọn. Trì Diên vốn cũng xin đến trường Bắc Mĩ, nhưng mà cuối cùng sai sót ngẫu nhiên bị điều chỉnh đến nơi này.
Cũng không tệ lắm, ít nhất không khí tốt, trời đủ xanh, đất nước Anh ngữ, khẩu âm cũng sẽ không khó hiểu như Singapore.
“Tôi đến đây học nghiên cứu sinh.” Cô gái tự giới thiệu tên Bạch Thu, rất nhanh đã không còn khách sáo, tán gẫu với Trì Diên, cô và Trì Diên tuy rằng đều đi Sophus nhưng không phải cùng một trường.
Trò chuyện liền cảm thấy thời gian trôi qua nhanh hơn nhiều, rất nhanh đã đến thời gian lên máy bay.
Trì Diên lần đầu tiên ngồi máy bay nhỏ như vậy, mỗi hàng chỉ có bốn chỗ ngồi, mỗi một lần xóc nảy trêи không trung cũng có thể cảm nhận rõ ràng, cậu không thể không nắm chặt thành ghế nhắm mắt chống đỡ cảm giác chóng mặt và không trọng lực mỗi lần đột ngột xuất hiện. Nhưng may mà thời gian bay rất ngắn, từ cửa sổ tròn nhìn ra bên ngoài có thể thấy bờ biển và cây cối xanh um tươi tốt xa xa.
Máy bay cất cánh, có duy nhất một nữ tiếp viên tóc vàng phục vụ cho bọn họ mỗi người một phần nhỏ bánh mì và đồ uống, nhân viên phục vụ thu dọn rác bỏ, máy bay sắp hạ cánh —— thật sự là hành trình cực nhanh, Trì Diên vừa mới thích ứng với xóc nảy trêи máy bay đã phải chuẩn bị xuống.
“Chào mừng tới Sophus.” Đây là câu nói cuối cùng cậu nghe được trêи máy bay.
Trường của Bạch Thu có đưa xe tới sân bay đón sinh viên, nhưng Trì Diên đã bỏ lỡ thời gian trường học đưa xe tới đón, chỉ có thể tự mình gọi xe trở về ký túc xá.
Sân bay không lớn, nhưng hầu như không thấy ai, Trì Diên kéo vali đi ra ngoài mười phút mới thấy một người.
Cậu đi nhanh mấy bước tiến lên phía trước: “Xin chào, xin lỗi, cho tôi hỏi nên chờ taxi ở đâu?”
Người nọ nghe thấy tiếng nói ngẩng đầu lên, hắn nhìn qua tầm ba bốn mươi tuổi, trêи mặt dính vết bẩn, râu quai nón dường như đã rất lâu không cạo, trêи người mặc một chiếc áo ba lỗ màu đen và quần đùi cùng màu, chân đeo một đôi xăng đan đen.
Hắn ngẩng đầu nhìn Trì Diên, miệng lẩm bẩm, Trì Diên cố gắng phân biệt cũng không nghe hiểu hắn đang nói gì.
Nhưng mà cậu cũng nhận ra bản thân hình như hỏi sai người rồi.
Cậu quay đầu, từ góc độ này vừa vặn có thể trông thấy một bảng hiệu màu xanh lam đánh dấu nhận dạng xe taxi.
“Xin lỗi đã làm phiền.” Cậu vội vàng nói xong kéo vali quay trở về điểm chờ taxi.
Người đàn ông kia nhìn bóng lưng cậu, vẫn không ngừng lẩm bẩm:
“… Cẩn thận nanh vuốt trong bóng tối, xé rách ngươi, cắn đứt ngươi, uống máu ngươi…”
“… Kẻ tha hương ngây thơ ngu ngốc, cẩn thận bỏ mạng ở nơi này…”