Hôm nay không chỉ là Sùng Trinh được lợi, Tần Thủy Hoàng ba người bọn họ cũng là tâm ý thỏa mãn, suy nghĩ lần sau phải đánh một trận tốt hơn."Bây giờ trẫm vẫn đuổi kịp được nhịp bước của tiên sinh, Vương Bí còn có Phù Tô, các ngươi sau khi trở về, lập tức tăng thêm tốc độ chế tạo kỵ binh tam bảo cho trẫm, không tiếc bất cứ giá nào, trẫm sẽ đối hung nô động thủ."" Tuân lệnh !"Vương Bí cùng Phù Tô lúc này cũng là nhiệt huyết sôi trào.Một phen trò chuyện từ ban ngày liền trời cũng chuyển đêm khuya, Trần Viễn nói đến miệng khô lưỡi khô, cuối cùng đem chuyện nên giao phó đã nói một lần, cụ thể muốn làm như thế nào cũng phải coi Sùng Trinh chính mình."Hôm này liền kết thúc tới đây đi." Trần Viễn cười nói: " Bây giờ đêm đã khuya, các ngươi vẫn là trở về đi thôi."Sùng Trinh xúc động vội vàng khom người hành lễ: " Cảm ơn tiên sinh chỉ điểm.""Ha ha, cơm nước no nê, thật là thoải mái, đa tạ tiên sinh chiêu đãi.""Ta xin phép cáo từ trước, lần sau lại tới bàn chuyện, Sùng Trinh lão đệ, ngươi sau khi trở về phải nắm chặc thời gian phát triển Hỏa Khí a.""Sau này Hỏa Khí hoàn thành, nhất định phải bán một ít cho ta, giá cả tùy tiện ngươi nói, ta tuyệt đối sẽ không mặc cả."Tần Thủy Hoàng nhiệt tình nói với Sùng Trinh, chuyện này ngược lại làm cho Sùng Trinh cảm thấy được quan tâm mà sợ hãi.Sùng Trinh cung kính trả lời : " Thủy Hoàng lão ca ngươi yên tâm, ngươii là tiền bối mà ta khâm phục nhất, nếu như nó hữu dụng ở nơi mà ngươi nói, ta tuyệt đối sẽ không nói hai lời.""Không tệ không tệ, cứ như vậy đi, ta xin cáo từ."Mọi người vừa nói vừa cười rời đi, Sùng Trinh vẫn lo lắng như cũ, nhưng cũng rời đi nơi này.Đại Minh Triều, bên ngoài Tử Cấm Thành, trong Hoàng cung, sương mù dày đặc bao phủ ở nơi này, rất nhiều thái giám còn có cung nữ đều hết sức lo lắng, bọn họ muốn đi vào, nhưng cũng không có cách nào vào, cuối cùng lại trở về chỗ cũ."Làm sao đây, đây rốt cuộc là có chuyện gì, thời gian cả đêm đã trôi qua, bệ hạ suốt đêm cũng không có xuất hiện.""Đây rốt cuộc là có chuyện gì, tại sao Nội Cung lại xuất hiện sương mù dày đặc nhiều vậy chứ ?."Bọn thái giám lúc này cũng là hết sức lo lắng, rất sợ Sùng Trinh sẽ xảy ra chuyện gì.Nhưng mà chờ bình minh lên không bao lâu, sương mù cũng từ từ tiêu tán.Tất cả mọi người nhất thời trong lòng vui mừng, chỉ thấy Sùng Trinh mặt đầy thỏa mãn đi ra, tất cả mọi người lập tức quỳ xuống đất."Ai u, ta Bệ hạ ạ, ngài làm sao lại ở bên trong cung điện lâu như vậy chứ.""Đúng vậy, sương mù dày đặc này thật sự là quá dọa người, nô tỳ cũng không vào được, ngài không có chuyện gì chứ ?"Các thái giám mặt đầy lo lắng hỏi.Sùng Trinh sắc mặt khựng lại, đầu tiên là nhìn quanh bốn phía, sau đó ánh mắt dừng lại ở Vương Đức Hóa còn có Cao Khởi Tiềm cùng mấy người này trên người, sau đó cười lạnh nói: " Trẫm không có chuyện gì, sau này trẫm cung điện không cần bất cứ ai quét dọn, nếu như có sương mù xuất hiện ai cũng không được đến gần, ai vi phạm giết không tha."Tất cả mọi người run sợ trong lòng hô: " Tuân Lệnh !"Mặc dù mọi người đều biết Sùng Trinh có bí mật, nhưng là hắn không nói ai cũng không dám hỏi nhiều.Vương Đức Hóa lúc này cười nói: "Ngài cực khổ một buổi tối, nhất định là đói bụng đi, nô tài cho người đem bữa ăn sáng tới cho ngài được không ?"Đối mặt với sự ân cần của Vương Đức Hóa, Sùng Trinh trong lòng cười nhạt, nếu như là trước kia, trong lòng sẽ suy nghĩ cẩu nô tài này có tâm.Nhưng kể từ khi biết Lý Tự Thành vào kinh sau, tên cẩu này lại là người mở cửa thành đầu tiên, hắn chỉ muốn cầm đao chém tên này đi."Không cần, trẫm vẫn chưa đói."Sùng Trinh không nhịn được xua tay nói, từ ở Trần Viễn kia ăn nhiều đồ như vậy sau, hắn dĩ nhiên là không đói bụng rồi.Hơn nữa tiên cảnh không hổ là tiên cảnh, hắn cảm thấy như mình mới ngây người chút thời gian thôi, nhưng ở Đại Minh lại là suốt một đêm.Bây giờ Sùng Trinh dã tầm bừng bừng, giống như là sắp làm đại sự vậy, cái gì ăn cơm hắn một chút cũng không muốn ăn."Người đâu, tuyên Vương Thừa n, Phương Chính Hóa còn có Tào Hóa Thuần ba người bọn họ gặp trẫm." Sùng Trinh ra lệnh."Bệ hạ vì sao phải tuyên gặp bọn họ, Tào Hóa Thuần bởi vì bị bệnh nên cáo nghỉ rồi !" Vương Đức Hóa trong lòng kinh sợ.Sùng Trinh hừ lạnh một tiếng, bất mãn nói: " Ngươi hỏi nhiều như vậy làm gì chứ ? Còn không mau truyền lệnh của ta đi ? "Vương Đức Hóa trong nháy mắt giật mình: " Dạ dạ dạ ! "Vương Đức Hóa vội vàng ứng.Hắn lúc này cảm giác Sùng Trinh cùng thường ngày khác nhau rất nhiều.Bây giờ hắn cũng không có biện pháp nào, hắn chỉ có thể làm theo.Chỉ trong chốc lát sau Vương Thừa n liền chạy tới.Thậm chí là đã cáo nghỉ vì bệnh Tào Hóa Thuần cũng vội vã tiến vào.Ba người trước tiên quỳ xuống, vội vàng cùng Sùng Trinh hành lễ : " Bái kiến Bệ hạ.
"Sùng Trinh hết sức hài lòng gật đầu một cái, bỗng nhiên lạnh giọng nói: " Người đâu, đem Vương Đức Hóa, Cao Khởi Tiềm bắt lại cho trẫm, lôi ra chém."" Cái này ? "" Tại sao ? "Tất cả mọi người dồn dập hít một hơi khí lạnh, ai cũng không nghĩ tới Sùng Trinh vậy mà sẽ đột nhiên trở mặt, đây rốt cuộc là có chuyện gì ?" Bệ hạ, bệ hạ không thể như vậy a, bệ hạ tha mạng, nô tài có chỗ nào làm không tốt sao ? "" Đúng vậy bệ hạ, nô tỳ đối với ngài là trung thành tận tâm.
"Vương Đức Hóa cùng Cao Khởi Tiềm hai người đều liều mạng quỳ xuống dập đầu.Vương Thừa n bọn họ cũng là giật mình, làm gì vậy chứ ? Đột nhiên gọi bọn họ tới, chẳng lẽ là chuân bị giết gà dọa khỉ sao ?" Bệ hạ bớt giận.
"Vương Thừa n bọn họ cũng là rối loạn nói.Nhưng là để cho mọi người kinh ngạc chính là Sùng Trinh cũng là không có giận cá chém thớt bọn họ, ngược lại đem bọn họ mỗi người đều đỡ lên." Bệ hạ ? "Tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm, bọn họ không có cảm thấy cảm động, ngược lại bị dọa cho choáng váng." Không cần sợ hãi, Cao Khởi Tiềm còn có Vương Đức Hóa hai người họ đáng chết, tối qua trẫm mơ gặp tiên nhân, biết được chuyện tương lai, hai cẩu nô tài này lại tư thông với địch bán nước, tội đáng chết.
"" Không không không, tuyệt đối không thể có chuyện này đâu bệ hạ, chúng nô tài tuyệt đối sẽ không.
"" Giấc mộng này của ngài tuyệt đối là ngược, bệ hạ, giấc mộng này là ngược lại a.
"Vương Đức Hóa hai người liều mạng cầu khẩn.Nhưng là Sùng Trinh đã không nói nữa, trực tiếp hướng về phía bên người tiểu thái giám nói : " Mang xuống, đánh chết bọn họ.
"" Dạ ? "Chung quanh tiểu thái giám trực tiếp ngẩn ra, toàn bộ ngây ngốc đứng tại chỗ, không dám nhúc nhích.Hai vị kia nhưng là bọn họ đại lão a, rất nhiều tiểu thái giám đều là cùng bọn họ kiếm cơm, bây giờ lại ra lệnh này, bọn họ không muốn biết cũng không muốn nghe.Vương Thừa n lúc này tức giận nói : " Các ngươi còn đang chờ cái gì nữa, chẳng lẽ ngay cả mệnh lệnh của bệ hạ cũng không nghe sao ? "" Lôi xuống cho ta.
"Phương Chánh Hóa cũng lớn tiếng quát tháo, tiểu thái giám vội vàng hốt hoàng ứng, sau đó mới lôi hai người kia đi.Rất nhanh trong hoàng cung liền vang lên tiếng kêu thảm thiết của Vương Đức Hóa cùng Cao Khởi Tiềm, có Sùng Trinh ra lệnh sau, hai người kia nhất định bị đánh đến chết..