Bắc Viễn giữ chặt Cố Tử Yên trong lòng, y nhìn nhỏ, đến lúc này đầu của nhỏ vẫn quay mòng mòng, đờ đẫn một lúc lâu mới định thần trở lại Cố Tử Yên hiểu ra chuyện gì đang xảy ra.
Nhỏ tỉnh táo trở lại, việc đầu tiên làm là thoát khỏi vòng tay y.
"Đa...!đa tạ!"
Châu Ân Hoan chạy đến trước mặt Cố Tử Yến, nàng nhìn nhỏ từ đầu tới chân, khẳng định không có thương tích hay ảnh hưởng tâm lý gì nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Châu Ân Hoan vuốt vuốt lưng Cố Tử Yên như muốn trấn an nhỏ.
"Cô...!không có việc gì chứ?" Bắc Viễn lên tiếng.
Bắc Viễn lúc này một thân áo gấm dính toàn bụi đất, y phục có mấy chỗ lấm tấm rách, y phủi phủi bụi đất trên người, cất giọng hỏi han.
Bắc Viễn cùng hoàng thượng cải trang vi hành đang yên ổn ngồi trên xe ngựa, hoàng đế bệ hạ đề nghị muốn đánh xe, thế là hắn chui lên ghế phu xe mặc cho y ngăn cản.
Hắn đánh xe được một lúc thì không biết con ngựa kia trúng phải thứ gì, nó đột nhiên mất kiểm soát, tung vó thật cao lên trời rồi kéo xe chạy như điên, y thấy mọi chuyện không ổn thì lập tức nghiêng đầu ra ngoài quan sát, không ngờ trước vó ngựa đang hung hãn ập tới lại có một vị cô nương ngơ ngác giữa đường.
Cô nương kia không tránh kịp e rằng sẽ bị xe ngựa giẫm bẹp.
Y không nghĩ ngợi nhiều, nhảy ra ngoài xe mặc dù tốc độ xe ngựa không kiểm soát nhưng y một thân võ công.
Nhảy ra ngoài xe ngựa giảm lực dồn dưới chân lại ngã lăn mấy vòng, không màng đến bản thân mình phóng thật nhanh đến phía trước kéo cô nương kia vào.
Cố Tử Yên ngẩng đầu lên nhìn người đối diện, ánh mặt cả hai chạm nhau, cùng đồng thanh.
"Là cô!"
"Là ngài!"
Cố Tử Yên nhận ra Bắc Viễn là chuyện thường tình, vì y chỉ thay đổi y phục chứ không dịch dung thay đổi gương mặt.
Nhưng mà Bắc Viễn nhận ra Cố Tử Yên là một chuyện lạ lùng, trước khi đi A Liên hận không thể quấn nhỏ thành cái xác ướp, mặt mũi bị hai lớp lụa che mất, vậy mà y vẫn nhìn ra.
"Phố xá đông người như thế, sao ngài lại đánh xe nhanh như vậy, rất nguy hiểm đối mọi người xung quanh." Châu Ân Hoan nhăn mày trách móc.
Bắc Viễn đỡ trán, tường thuật lại sự tình lúc nãy cho bọn nàng nghe, y cũng là bất đắc dĩ không phải cố ý để con ngựa điên kia chạy loạn.
"Hoàn toàn không phải là lỗi của Vương gia, là do con ngựa kia phát điên, thuộc hạ không thể khống chế nên mới gây ra cớ sự này, là lỗi của thuộc hạ, xin Vương gia trách phạt."
Hắn từ phía cỗ xe nghiêng ngả kia tiến tới, chắp tay trước mặt Bắc Viễn, giọng điệu thành khẩn giải thích rồi nhận lỗi, tự nguyện tiến đến lĩnh phạt.
Quy trình trơn tru như bôi dầu.
Bắc Viễn nghe hoàng huynh của mình nói cái gì đó mà y không thấu được, nhất thời đứng hình mấy phút.
Trong lúc y mơ mơ màng màng, Châu Ân Hoan nhanh tay kéo hắn sang một bên cách xa hai người kia.
Nàng kéo tấm vải lụa che mặt xuống, trừng mắt nhìn hắn, nàng nghiến răng nói: "Ngươi đánh xe kiểu gì vậy? Suýt nữa hại chết Yên Yên nhà ta rồi.
Ngươi có muốn làm ăn nữa không hả?"
"Không chết được, ta tính toán đâu vào đấy rồi." Hắn thản nhiên nói, tay còn phủi phủi bụi trên áo.
Châu Ân Hoan trừng mắt dữ dội hơn.
Nàng biết ngay!
Cái tên này đang yên đang lành đòi đánh xe, tất nhiên là có vấn đề.
Chuyện đem tính mạng người khác ra sắp đặt là loại chuyện không có đạo đức, trái với lương tâm, Châu Ân Hoan nàng đây không chấp nhận.
Nàng vung tay dùng ngón trỏ đẩy đẩy vai hắn mấy cái cho hả giận.
Bắc Hải đưa mắt nhìn ngón tay nàng trỏ vào vai mình, hắn bất ngờ bị động chạm như vậy, lại còn là nữ nhân, hai bên gò má hắn hơi phiếm hồng, hắn cúi đầu lí nhí nói: "Châu tiểu thư, dù sao ta cũng là thanh niên mới lớn, tuổi trẻ xúc động, đời này nguyện giữ mình như ngọc, tiểu thư động chạm như vậy phải chịu trách nhiệm với ta đó."
Nói xong gò má hắn càng đỏ hơn.
Bà nó!
Chỉ là trỏ nhẹ vào vai mấy cái thôi mà, cao lớn như hắn căn bản không cảm giác được gì.
Nhưng mà ý tứ lời hắn nói không phải là trách nàng khi dễ hắn đó chứ?
Đột nhiên trong đầu nàng nhảy lên một đoạn giới thiệu phim.
Bộ phim Bá Vương Ngạnh Thượng Cung.
Châu Ân Hoan trong vai cường hào cưỡng đoạt.
Trình Hải trong vai thôn nữ mới lớn thẹn thùng e lệ.
Cố Tử Yên, Bắc Viễn trong vai quần chúng.
Và một số diễn viên khác.
Dừng lại ngay!
Nội tâm Châu Ân Hoan kêu gào, lúc này không phải lúc thiểu năng, trong đầu toàn nghĩ mấy chuyện chẳng đâu vào đâu, phải dạy dỗ hắn một trận về việc làm ăn thất đức mới phải.
Nàng tự kiểm điểm bản thân mình một chút, sau đó tiếp tục câu chuyện giữa chừng.
"Ngươi dựa vào đâu mà tính toán mạng người khác như vậy, nếu lúc đó Vương gia không nhảy xuống thì bây giờ Yên Yên không phải là mồ yên mả đẹp rồi sao?" Nàng lớn giọng, cau mày tỏ ý là bản thân bà đây đang rất tức giận.
Bắc Hải cười cười không quan tâm đến câu trách móc thẹn thùng của mình bị nàng phớt lờ, hắn bày ra vẻ cao nhân cao thầm khó lường.
"Vương gia là người sống có đạo đức, lý tưởng chính nghĩa, ngài thấy người khác gặp nguy nhất định sẽ ra tay nghĩa hiệp.
Nếu Vương gia không nhảy xuống cứu người thì..."
Châu Ân Hoan nhăn mặt dữ tợn, quát lên: "Thì sao hả?"
Hắn chắp hai tay ra sau lưng, đưa mắt nhìn về phía xa xăm, bày ra bộ dạng cao nhân sau đó nói một câu vô cùng thất đức.
"Thì ta đạp Vương gia xuống xe, lúc đó ngài cũng sẽ tiện tay cứu Cố tiểu thư thôi."
"..."
Nàng cạn lời, không biết nên nói gì thêm với trường hợp này nữa.
Vinh vương gia kiếp trước đốt bảy ngôi chùa nên kiếp này gặp phải tùy tùng báo hại như thế này.
Nàng không muốn dong dài với hắn nữa.
"Lần sau có hành động đừng có tùy tiện đem mạng ra treo trước cửa nữa, Diêm Vương đến lấy thì ngươi cũng không đòi lại được đâu."
Nói xong nàng dứt khoát chạy đến chỗ Cố Tử Yên.
Hắn nghiêng đầu nhìn nàng.
Châu tiểu thư, còn chuyện chịu trách nhiệm thì sao?
Chưa có ai dám đẩy vai trẫm kiểu đó đâu nhé!
Thật là mất hết long uy.
Châu Ân Hoan không thèm quan tâm đến tên kia nữa, nàng rảo bước quay trở lại chỗ Yên Yên và Vương gia.
Cố Tử Yên và Vinh vương gia lần này không còn chí chóe đến mức gà bay cho sủa, hai người bọn họ lặng im nhìn nhau.
Châu Ân Hoan cảm thấy cứ đứng mãi ngoài phố như vậy cũng không hay lắm, y phục trên người Bắc Viễn lại lổm chồm chỗ rách.
Nàng bèn nói: "Cố tỷ tỷ, dù sao Vinh vương gia cũng đã xả thân cứu người, tỷ cùng ngài đi mua một bộ y phục mới đi."
Cố Tử Yên chưa kịp mở miệng thì Bắc Viễn đã vội nói không cần.
"Người kia là thuộc hạ của ta?" Bắc Viễn chỉ chỉ tay về phía trước.
Châu Ân Hoan nương theo hướng ngón tay thon dài của y thì thấy Bắc Hải đang từ từ tiến tới.
"Ngay cả tùy tùng đi bên cạnh cũng không nhớ nổi ư?" Cố Tử Yên nghiêng nghiêng đầu nói.
Tùy tùng đi bên cạnh hằng ngày đến mặt còn không nhớ, vậy mà Bắc Viễn chỉ cần nhìn một cái đã nhận ra Cố Tử Yên mặc dù gương mặt của nhỏ đã bị hai lớp màn lụa che lại kín bưng, nghĩ đến đây trong lòng nhỏ có một chút hồi hộp.
Thật ra tên này cũng không đến nỗi quá đáng ghét, nhỏ thầm nghĩ.
"Chủ nhân, ngài quên nhanh như vậy sao? Thuộc hạ là Trình Hải, là thị vệ bên cạnh người." Bắc Hải híp mắt cười cưới với y.
Bắc Viễn nhếch mép một cái, bao nhiêu thắc mắc từ sáng đến bây giờ đã được sáng tỏ.
Hoàng huynh của y nhảy lên xe ngựa đòi xuất cung vi hành, mặc một bộ đồ tầm thường còn đòi đánh xe ngựa, không phải là duyệt tấu chương đến đầu óc điên cuồng mà ảo tưởng mình là thị vệ chứ?
Nếu đã là thuộc hạ dưới trướng y thì phải đóng cho tròn vai.
"À, bổn vương nhớ ra ngươi rồi.
Trình Hải, ngươi mau đi tìm y phục khác cho bổn vương.
Màu sắc không được quá đậm, không được quá nhạt, không được quá dài cũng không được quá ngắn, y phục không được thêu nhưng phải có họa tiết.
Phải là gấm nhưng không được quá mềm mại làm mất khí chất uy vũ của bốn vương." Bắc Viễn không ngượng miệng xổ một lèo.
Bắc Hải híp mắt cười, cười đến độ hai vai run run.
Đồ khốn kiếp nhà ngươi! Dám giỡn mặt với trẫm!
"Vương gia uy vũ thần phong, những loại y phục tầm thường ngoài chốn nhân gian này căn bản không xứng khoác lên người ngài.
Trình Hải nguyện làm y phục ngày đêm được khoác lên người Vương gia." Hắn cung kính cúi người, giọng điệu nhẹ nhàng mang ý tứ kiên định.
Bắc Viễn cả kinh lùi về sau mấy bước, hoàng huynh của y quả thật là duyệt tấu chương đến điên rồi.
Y lại đưa mắt nhìn Cố Tử Yên, hai mắt nhỏ sáng quắc, phấn khích không thôi, máu mũi cũng tràn ra ngoài mất.
Mặt mũi Bắc Viễn càng xanh thêm, y lắp bắp nói: "Mọi chuyện...!mọi chuyện không phải như cô nghĩ đâu.".